Anh Cũng Có Ngày Này - Chương 8: Sẽ có một ngày anh rơi vào tay tôi!!!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
132


Anh Cũng Có Ngày Này


Chương 8: Sẽ có một ngày anh rơi vào tay tôi!!!


Thành Dao đi tới đưa tư liệu cho Bạch Tinh Manh, dưới sự kinh ngạc cực độ, cô cũng quên mất cách thể hiện sự kinh ngạc.

Cho đến khi giọng nói của Tiền Hằng kéo cô về thực tế.

“Dựa vào tài liệu cô cung cấp còn có bản ghi âm, trước mắt có vài thông tin chi tiết tôi muốn xác nhận với cô.”

“Chồng trước của cô Từ Tuấn sau khi về nước vào ngày 18 tháng 3 năm 2017 đã bắt đầu thành lập Ảnh nghiệp Tuấn Trì, nhưng hai người các người cho đến ngày 5 tháng 4 năm 2017, mới chính thức đăng ký kết hôn ở cục dân chính trong nước.”

“Đúng, là như vậy.”

“Được, như vậy Ảnh nhiệp Tuấn Trì thuộc tài sản trước hôn nhân của Từ Tuấn.”

“Nhưng chúng tôi đã đăng ký kết hôn tại Las Vegas vào ngày 2 tháng 3 năm 2017, Tuấn Trì là quà cưới Từ Tuấn tặng cho tôi, nói để chúc mừng cuộc hôn nhân của chúng tôi.” Bạch Tinh Manh rất không hiểu, “Loại đăng ký kết hôn ở nước ngoài này của chúng tôi, miễn là phù hợp với 《 Luật hôn nhân 》trong nước, hai bên đều độc thân, tuổi tác hợp lệ, không có bị cấm kết hôn, thì nhà nước không phải nên thừa nhận sao? Huống chi chúng tôi còn ở Las Vegas bí mật cử hành hôn lễ, mặc dù trong nước đều không biết, nhưng tôi có quay video, tư liệu đều đã cung cấp cho anh rồi.”

Tiền Hằng cười: “Đăng ký kết hôn ở nước ngoài, không phải chỉ cần phù hợp với《 Luật hôn nhân 》thì đương nhiên có hiệu lực được, nếu muốn tình huống đăng ký kết hôn ở nước ngoài có hiệu lực sử dụng trong nước, thì chính quyền nơi đó phải ra làm chứng, sau đó nộp đơn xin chứng nhận của Bộ trưởng Ngoại giao Hoa Kỳ, rồi đến Đại sứ quán và lãnh sự quán Trung Quốc địa phương nhận chứng nhận, chỉ sau khi có chứng nhận, thì mới là hợp pháp có hiệu lực. Các người chỉ là đăng ký kết hôn ở Las Vegas, cho dù cử hành hôn lễ, nếu không có làm chứng nhận, trong nước đều sẽ không công nhận.”

Bạch Tinh Manh cúi đầu thấp xuống, nét mặt ẩn trong bóng tối, có chút nhìn không rõ lắm: “Từ Tuấn sinh sống ở Mỹ hơn mười năm như thế, có phải không thể nào là không biết điểm này không?”

“Phải.”

“Cho nên anh ta quả nhiên là tính toán.” Bạch Tinh Manh ngẩng đầu lên, cười có phần thê lương, “Anh ta trước khi quen tôi, hoàn toàn không có bất kỳ mạng giao thiệp trong ngành điện ảnh và truyền hình, sau khi kết hôn, bởi vì Ảnh nghiệp Tuấn Trì giống như sự kết tinh của tình yêu chúng tôi, tôi vẫn luôn muốn làm cho công ty đứng vững gót chân trong ngành điện ảnh và truyền hình, ngoài sáng trong tối, lợi dụng mạng giao thiệp của chính tôi, kéo cho Tuấn Trì bao nhiêu vốn đầu tư, làm mối bắc cầu thúc đẩy bao nhiêu cái hạng mục, ngay cả truyền bá phim điện ảnh truyền hình sau khi làm ra, tôi cũng mặt dày dựa vào tình cảm của chính mình tìm người… Hóa ra tất cả những thứ này, căn bản đều không có quan hệ với tôi.”

Đối với lần bộc bạch này của Bạch Tinh Manh, Thành Dao làm con gái, rất là đồng cảm, một đoạn tình yêu và hôn nhân mất đi, lại phát hiện tất cả lời ngon tiếng ngọt sau lưng trước đây, đều là đầy rẫy tính toán tan hoang? Thử hỏi ai có thể dửng dưng được?

Nhưng mà đối với chuyện này, Tiền Hằng lại không lộ vẻ cảm động chút nào, anh xụ mặt, tư thái lãnh khốc mà cắt đứt hồi tưởng của Bạch Tinh Manh.

“Cần tôi nhắc nhở cô phí mỗi giờ của tôi không?”

“…”

Bạch Tinh Manh ngẩn người, vô ý thức nói với người đại diện đi cùng cô ấy: “Không có sao, chút thời gian này chúng tôi đều sẽ trả tiền.”

“Tiền bạc có giá, nhưng thời gian của tôi vô giá.”

Tiền Hằng lạnh lùng nói: “Cảm xúc là thứ vô dụng nhất, Từ Tuấn lừa gạt cô, nhưng lên án anh ta về mặt đạo đức thì chẳng có một chút ý nghĩa nào, cô nhận được tất cả sự đồng cảm, cũng không thay đổi được sự thật nào.”

Thành Dao lạnh run, vị sếp này của cô, căn bệnh thẳng nam mãn kinh [1] đã vô phương cứu chữa rồi… Một mỹ nhân lê hoa đái vũ [2] khóc lóc kể lể trước mặt như Bạch Tinh Manh, vậy mà lại không chút động lòng, còn dạy dỗ người ta một trận…

[1] Thẳng nam mãn kinh (直男癌): Nguyên văn là Thẳng nam nham, là cụm từ được dùng với nghĩa châm chọc, chỉ những người sống trong giá trị quan, thế giới quan, thẩm mỹ quan của bản thân, lúc nào cũng thấy người khác bất mãn, không vừa mắt, theo “Chủ nghĩa Đại nam tử”. Bọn họ dùng “Tiêu chuẩn phổ biến xã hội” tạo nên những hình tượng chuẩn mực cho phái nữ, yêu cầu phái nữ phải kiềm chế ham muốn thực sự của mình, đi sát với “người phụ nữ lý tưởng” mà xã hội kỳ vọng. (Baike)

[2] Lê hoa đái vũ (梨花带雨): Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

“Bây giờ, điều tôi cần chính là cô chuyên tâm vào vụ kiện, lọc ra thông tin hữu dụng, để cho chúng tôi có thể có phương hướng mà tìm ra tài sản che giấu của anh ta.” Phong thái của Tiền Hằng trầm tĩnh cao quý, nhưng lời nói, câu câu đều có lý, khiến cho Thành Dao hoàn toàn không có cách nào cãi lại.

“Tôi biết cô không cam lòng, cô muốn cho anh ta trả giá thật lớn, vậy nếu anh ta yêu nhất là sự nghiệp, là tiền của anh ta, công ty của anh ta, vậy chúng ta sẽ từ trình tự này, khiến cho anh ta chảy máu thật nhiều.”

Bạch Tinh Manh giống như được Tiền Hằng đánh thức, cô gật đầu, rốt cuộc mới thu lại dáng vẻ nhìn thân thương phận vừa rồi, bắt đầu chuyên chú phối hợp trả lời câu hỏi của Tiền Hằng.

*****

Trong cuộc họp kéo dài một tiếng, lại hoàn toàn không có một câu tán gẫu nửa phần sau, Tiền Hằng lấy danh sách câu hỏi Bao Duệ đã sớm chuẩn bị xong cho anh ra, sắp xếp từng chi tiết liên quan đến tài sản trong giai đoạn hôn nhân, Thành Dao chỉ kịp luôn tay ghi chép trên laptop.

Không thể không nói, mặc dù cách thức hành động thường ngày của Tiền Hằng tương đối cay mắt, nhưng mà một khi chuyển sang chế độ làm việc, thật sự chính là chuyên nghiệp đến mức gần như hoàn mỹ.

Mặc dù là một ngôi sao đang nổi tiếng có vị trí cà phê [3] nhất định, nhưng Bạch Tinh Manh cho dù bị Tiền Hằng dạy dỗ mấy câu, cũng không có tức giận, thậm chí sau khi cuộc họp kết thúc, còn gợi ý đàm phán hợp tác làm cố vấn pháp lý dài hạn cho công ty giải trí.

[3] Vị trí cà phê (咖位): một danh từ của ngành giải trí, là vị trí của ngôi sao trong ngành giải trí. Vị trí cà phê càng cao, thì mức độ ảnh hưởng càng lớn, mức lương càng cao. (Baike.Baidu)

Đối với chuyện này, Thành Dao trợn mắt há miệng: “Bạch Tinh Manh có xu hướng chịu ngược sao? Tôi còn tưởng rằng vừa nãy anh nói cô ấy như vậy, thì cô ấy sẽ muốn hủy bỏ hợp đồng đổi luật sư với chúng ta, dù sao cũng là ngôi sao thường ngày đang được vạn người tâng bốc mà!”

Tiền Hằng liếc nhìn Thành Dao, vênh váo đắc ý nói: “Khi cô trở thành người không thể thay thế được trong một lĩnh vực nhất định, thì cho dù thái độ của cô có kém hơn nữa, chỉ cần kỹ năng chuyên môn của cô không ai có thể đối địch được, vậy thì chỉ có người khác thích ứng cô thôi.”

Hóa ra anh cũng biết thái độ mình kém à… Trong lòng Thành Dao có chút an ủi, xem ra Tiền Hằng vẫn tự mình biết mình.

“Nhưng mà thật ra thì vừa nãy anh đã rất tự nhiên mà cứu cô ấy từ trong nỗi tuyệt vọng ra, vẫn rất cơ trí đấy.”

Tiền Hằng nhíu mày: “Tôi cứu cô ta lúc nào?”

“Thì vừa rồi dạy dỗ cô ấy đừng chìm đắm trong cảm xúc thất bại, mà phải đứng lên chiến đấu, cung cấp thêm thông tin để cho chúng ta giúp cô ấy tranh thủ càng nhiều tài sản phân chia hơn!”

Tiền Hằng kỳ quái nhìn Thành Dao: “Cô suy nghĩ nhiều quá, tôi dạy bảo cô ta như vậy đơn thuần là vì chính tôi.”

Thành Dao:?

“Tôi với cô ta là ký đại diện rủi ro. Cho nên, kết quả của vụ kiện, sẽ có liên quan trực tiếp đến thu nhập của tôi.” Tiền Hằng mấp máy môi, “Tôi chỉ quan tâm tiền của mình, không quan tâm cô ta cuối cùng có phấn chấn hay không phấn chấn, tuyệt vọng hay không tuyệt vọng, tương lai muốn đi nhảy sông hay cắt cổ tay. Hiểu?”

“…”

“Cô cách đương sự xa một chút, cách vụ kiện gần một chút, cuối cùng cô sẽ phát hiện, cho dù là đương sự, hay là đối với chính cô, đều có lợi.”

“Cho nên tỷ lệ của đại diện rủi ro là?”

“Nếu nhận được ít hơn 5000 vạn nhân dân tệ, thì sẽ trả 12% phí luật sư; nếu nhận được trên 5000 vạn nhân dân tệ, thì sẽ trả 20%.”

Đại diện rủi ro, là chỉ luật sư sẽ không thu phí đại diện cố định, mà dựa theo tỷ lệ thương lượng, căn cứ vào phần tài sản được chia vì đương sự tranh thủ được, thu phí đại diện, đương nhiên, vì đảm bảo thu hoạch dù hạn hay lụt, luật sư có thể được chia sẻ rủi ro, cũng chính là yêu cầu đương sự trả một phần phí luật sư cố định trước, sau đó mới căn cứ vào kết quả vụ kiện mà thu phí theo như tỷ lệ.

Dưới loại hình thức này, cho dù là chia sẻ một phần rủi ro hay toàn bộ rủi ro, đều có thể kích thích tối đa sự nhiệt tình của luật sư, bởi vì nếu có thể vì đương sự mà tranh thủ được tài sản càng lớn, thì phí luật sư cũng thu càng nhiều; nhưng nếu như gặp phải thua kiện hoặc không thể thực thi, thì luật sư sẽ không nhận được tiền hoàn trả, chính bởi vì tồn tại rủi ro cho một bên, nên mới có cái tên đại diện rủi ro.

“Đợi một chút!” Thành Dao nhớ ra cái gì đó, “Vụ kiện hôn nhân nếu không liên quan đến quan hệ nhân thân, thì không phải không cho phép áp dụng đại diện rủi ro sao? Tôi còn thấy đương sự áp dụng đại diện rủi ro cuối cùng lúc khởi tố bị vô hiệu ước hẹn…”

“Phân chia tài sản sau khi ly hôn lần thứ hai thì có thể.” Tiền Hằng không để bụng nhìn Thành Dao, “Dự tính ban đầu của việc cấm đại diện rủi ro vụ kiện hôn nhân, là vì sợ rằng luật sư sẽ vì trục lợi, vì phân chia càng nhiều tài sản hơn, vì thu được càng nhiều phí đại diện hơn, mà ngăn cản đương sự hai bên hòa giải hòa hảo.” Tiền Hằng mấp máy môi, “Nhưng vụ kiện này của Lý Diễm, tình cảm của đương sự hai bên đã tan vỡ hơn nữa cũng đã ly hôn rồi, sau khi ly hôn thì ý thức được đối phương có khả năng che giấu tài sản, đã không thể nào tồn tại các loại khả năng hòa giải hòa hảo nữa. Trọng điểm của tranh luận cũng hoàn toàn tập trung vào việc phân chia tài sản, hoàn toàn không liên quan đến quan hệ thân nhân, cân nhắc đến tính xác minh của tài sản chung, độ khó của thi hành rất lớn, yêu cầu luật sư phải làm nhiều việc. Trong trường hợp đương sự nhất trí thỏa thuận, có thể áp dụng đại diện rủi ro, dựa trên lượng tài sản thu về lấy ra tỷ lệ nhất định coi như thù lao, cái này rất hợp lý.”

Thành Dao bừng tỉnh, thì ra là như vậy!

“Hơn nữa xu thế bây giờ đã dần dần cho đại diện rủi ro trong các vụ kiện hôn nhân, tỉnh Quảng Đông cũng đã trực tiếp cho.”

“Bất luận là nghành nghề nào, cũng không sợ gặp phải người hoàn toàn không hiểu gì, mà sợ nhất là gặp phải người có kiến thức nông cạn như cô.” Tiền Hằng liếc nhìn đồng hồ, “Chỉ giải thích với cô những điều thông thường này, mà đã lãng phí mười phút sinh mệnh vô cùng quý giá của tôi.”

“Tôi…”

“Dừng.” Tiền Hằng chặn lời của Thành Dao, “Từ giờ trở đi, khi giúp tôi, không được hỏi những câu hỏi ngu xuẩn này nữa, hỏi nữa thì trừ tiền lương của cô.”

“…”

“Xế chiều hôm nay vết thương ở chân của Bao Duệ chuyển biến có chút xấu, tình hình điều tra công ty của Từ Tuấn còn chưa làm xong, cô tiếp tục làm, ngày mai lúc đi làm, tôi muốn nhìn thấy phương hướng điều tra rõ ràng khả thi.”

“Ơ? Được!”

Thành Dao trả lời xong, tiếp tục theo bản năng chờ chỉ thị tiếp theo của Tiền Hằng.

Tiền Hằng cúi đầu lật tài liệu, mới ý thức được trong văn phòng còn có Thành Dao, anh không ngước đầu lên, chỉ phất phất tay với Thành Dao: “Không có việc gì rồi, quỳ an [5] đi.”

[5] Quỳ an (跪安): Qùy thỉnh an.

“…”

Thành Dao cảm thấy, thuốc hoạt huyết tim chỉ sợ cũng không cứu được mình, độc tính của sếp quá lớn, cô cảm giác sắp nghẹt thở rồi…

*****

Trong suốt buổi chiều, Thành Dao tiếp tục nghiên cứu sửa sang lại tư liệu trên cơ sở của Bao Duệ, cơ cấu công ty của Từ Tuấn rất lớn, cũng rất phức tạp, cô đã tốn rất nhiều thời gian, mới có thể vẽ ra một bảng quan hệ cổ phần khống chế [6], nhưng đối với việc điều tra anh ta giấu tài sản ở đâu, đầu óc Thành Dao vẫn còn mơ hồ.

[6] Cổ phần khống chế (控股): là loại cổ phần khi nắm trong tay một số lượng nhất định, thì có thể khống chế các nghiệp vụ trong công ty. Một công ty kiểm soát một công ty khác bằng cách nắm giữ một số lượng cổ phần nhất định trong một công ty. Công ty mẹ được chia thành một công ty cổ phần thuần túy và một công ty cổ phần hỗn hợp theo phương thức cổ phần khống chế.

Cơ cấu hệ thống của tập đoàn Trực tuyến Đoàn Đoàn, quả thật có liên quan đến các công ty và công ty con được thành lập trong thời gian còn hôn nhân, nhưng thứ nhất, những công ty này quá nhiều quá lộn xộn, hơn nữa những công ty này nếu không phải là lợi nhuận không cao, thì cũng là trực tiếp thua lỗ, vì vậy trong quá trình kiện tụng đưa tới ly hôn trước đây, Bạch Tinh Manh chỉ lấy được một phần tài sản rất ít.

Thành Dao cầm thư giới thiệu của công ty chuẩn bị chạy đến cục công thương, điều tra hồ sơ nội bộ của mấy công ty trên danh nghĩa Từ Tuấn bao gồm cả “Trực tuyến Đoàn Đoàn”. Thật ra thì chuyện điều tra hồ sơ này, một chút điểm hàm lượng kỹ thuật đều không có, nhưng mà làm một cái chân chạy việc, đặc biệt là vào tháng mười một, mấy ngày nay còn gặp phải mưa sầu gió tủi, mỗi ngày Thành Dao đều phải dãi nắng dầm mưa, lúc đi làm trang phục chỉnh tề, không bao lâu liền bị phá, trên ống quần đều là bùn này nước này, gương mặt, cũng bị gió thổi tê cóng thành “Cao nguyên đỏ”.

Chỉ là rất đáng tiếc, cho dù Thành Dao không sợ khổ không sợ mệt, một người đàn ông ngay cả thời gian kết hôn cũng tính toán như Từ Tuấn, sao có thể giữ lại điểm sơ hở rõ rành rành được, trong hồ sơ của cục công thương dĩ nhiên không tra ra được dấu vết gì, ngược lại Thành Dao còn bị cảm, còn phát sốt một trận.

Nhưng lời của Tiền Hằng, đã kích thích phần nào ý chí chiến đấu của Thành Dao, tối hôm đó khi trở về nhà, cô vừa mê man xì mũi vừa vùi đầu nghiên cứu trong phòng.

Tiếc là cô nghiên cứu cả buổi, vẫn không có chút suy nghĩ gì, đúng lúc này, Tiền Hằng tăng ca ở công ty mở cửa trở về.

Thành Dao suy nghĩ một chút, quyết định kẻ thức thời mới là người tài giỏi, xin Tiền Hằng giúp đỡ giống như viện trợ từ bên ngoài làm thông vướng mắc.

“Sếp…”

“Không được.”

“…”

Tiền Hằng nhìn Thành Dao: “Đừng lấy những vấn đề ngu xuẩn kia của cô tới hỏi tôi.”

“…”

Thành Dao nghẹn họng, giãy giụa nói: “Tôi chỉ là muốn thỉnh giáo một chút…”

“Là chính cô nói đấy, ở chỗ này, chúng ta chỉ là quan hệ bạn cùng thuê chung nhà, không phải giờ làm việc, cô đừng đến trưng cầu ý kiến vấn đề công việc với tôi.”

“Nhưng mà anh chiếu cô tôi, quý trọng một tháng thuê chung với anh thật tốt, cho nên tôi muốn…”

Tiền Hằng nhíu mày: “Chúng ta ai là sếp?”

“Anh.”

“Đó chính là lời cuối cùng của tôi. Bây giờ, xoay người, trở về phòng.”

“…”

“Đợi một chút.” Tiền Hằng mặt không chút biểu cảm nói, “Ngoài ra, tối hôm qua vì vụ kiện thức sáng đêm đến hai giờ, cho nên bây giờ, tôi sẽ trở về phòng ngủ. Mời cô giữ yên tĩnh tuyệt đối.”

Được chứ sếp, ai kêu anh làm sếp đâu, chỉ là anh hãy cầu nguyện thật tốt đi, sẽ có một ngày rơi vào tay tôi!!!

Tác giả có lời muốn nói:

Liên tục bốn chương xuất hiện vài điểm kiến thức luật hôn nhân ~ Viết xong bộ truyện này, khả năng luật hôn nhân của tôi cũng đạt tới trạng thái đỉnh cao trong cuộc đời…

Án kiện, sẽ phát triển xen kẽ với tình cảm, hy vọng mọi người đừng ghét bỏ ~~

[Kịch nhỏ]

Thành Dao: Sớm muộn có một ngày, tôi phải cưỡi lên người Tiền Hằng mà đánh!!

Tiền Hằng: Không nhìn ra em thích loại tư thế này, được rồi, anh có thể gắng gượng phối hợp với em.

Thành Dao:???

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN