Cũng đã một tuần trôi qua rồi, sau lần đó thì Hàn Tư Phong không đến thăm cô nữa.
Như vậy cũng tốt, đỡ phải nhìn vẻ mặt khinh bỉ, chán ghét của hắn.
Trường Cửu vuốt v e chiếc vòng tay cỏ bốn lá trên tay mình, cô đã nhờ Nhất Hàn đến nhà lấy giùm cô.
Đây là kỉ vật quan trọng nhất của Thiên Trường Cửu, tuyệt đối không thể để mất.
Cô nắm chặt chiếc vòng, nhắm mắt áp vào lòng ng.ực, rồi lại áp tay lên trán như cầu nguyện cho một điều gì đó.
Cầu mong người trở về hay cầu mong thế giới đối xử nhẹ nhàng với cô hơn một chút?
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, một cô gái xinh đẹp quấn một mảnh vải trên đôi mắt, như đứa trẻ tinh tình chạy đến giường cô.
“Chậm thôi, em không thấy đường mà sao nghịch ngợm quá vậy? Té đó.”
Nơi cánh cửa, một người đàn ông với gương mặt tuấn tú từ từ đi vào.
Hàn Tư Phong đến làm gì, lại còn đem theo Mộc Liên Hoa đến? Muốn lấy đi ánh sáng của cô hả?
“Em giỏi hơn anh nghĩ đó.
A! chạm được rồi đây là giường nè!”
Mộc Liên Hoa như một đứa trẻ giơ hai tay trước mặt và chạy đến cho đến khi đụng vào giường bệnh của cô.
Hàn Tư Phong…hắn đang cười sao? Nhưng nó không giống với nụ cười mà Tư Phong dành cho cô.
Dáng vẻ bây giờ của anh là cưng chiều, nụ cười dịu dàng ấy đây là lần đầu Trường Cửu nhìn thấy.
Nghĩ gì vậy? Sự dịu dàng ấy sẽ không bao giờ thuộc về cô, hay chỉ đơn giản là một lần hướng về cô cũng sẽ không bao giờ xảy ra.
“Trường Cửu, cô cảm thấy thế nào rồi? Tôi nghe nói cô bị ám sát, có bị thương không?”
Trường Cửu im lặng nhìn cô gái đang ngồi cạnh giường mình.
Gì đây? Thương hại hả? Đúng là giả tạo mà, cô cũng chả muốn đôi co.
“Em ấy đang hỏi cô đó.
Câm hả?”
Lật mặt nhanh thật đó Hàn Tư Phong.
Dùng ánh mắt si tình nhìn Liên Hoa, còn cô thì lại là ánh mắt khinh bỉ, kinh t.ởm.
Trường Cửu vẫn tiếp tục im lặng, đối với loại người như vậy thì không cần nói làm gì để thêm khô họng.
Cô nhìn ra cửa sổ tay nắm chặt chiếc vòng.
Tư Phong thấy vậy liền đi đến và giật lấy chiếc vòng từ tay cô
“Cỏ bốn lá? Của ai?”
“Trả đây!”
Trường Cửu vươn người hoảng hốt muốn lấy lại chiếc vòng.
Cô trân quý nó như sinh mạng vậy.
“Trộm?”
“Muốn nói gì kệ anh, mau trả tôi!”
Trộm? Hàn Tư Phong xem cô là loại người gì vậy chứ.
Anh vậy mà lại cho rằng cô ăn trộm chiếc vòng.
Tùy, hắn muốn nghĩ sao thì nghĩ, giải thích cũng vô dụng vì hắn chưa bao giờ nghe lời giải thích của cô.
“Có vẻ thứ này quan trọng lắm nhỉ?~”
Tư Phong cười nham hiểm, ngón tay xoay xoay chiếc vòng.
Mỗi một cử động của Hàn Tư Phong đều khiến cô lo đến khó thở.
Hắn định làm gì vậy? Xoay chiếc vòng mà cô nâng niu còn hơn cả bản thân như vậy khác nào m.oi tim cô ra mà tung hứng, chơi đùa.
“Đừng….Tư Phong…Coi như tôi cầu xin anh….”
Sự sợ hãi và lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng đầy vết b.ầm của cô.
Tư Phong cười lạnh một tiếng rồi từ từ đi đến bên cửa sổ.
Mở cửa ra, một cơn gió mạnh mẽ lùa vào như muốn thổi bay tất cả.
Anh đứng đó nhìn người con gái đang sợ hãi ngồi trên giường bệnh nhìn anh.
“Hôm nay trời mát nhỉ? Haha cô sợ gì chứ, trả cô nè.”
…
“A! lỡ tay làm rơi rồi~”
Ngay khi Trường Cửu vừa định thở phào khi nghe anh nói sẽ trả thì Tư Phong lại đột nhiên vứt nó ra ngoài cửa sổ.
Mặc kệ cánh tay đang được truyền nước biển, Trường Cửu như đ.iên như dại lao đến cửa sổ thì bị anh đẩy ngã.
“Khụ…Hàn Tư Phong anh đ.iên rồi…”
“Nhìn lại xem ai mới là kẻ đ.iên”
Tư Phong cười mang rợn nhìn Trường Cửu đau đớn nằm trên đất.
Cô cũng không quan tâm đ ến vết thương trên cơ thể mà bất chấp đứng dậy lao ra ngoài cửa.
Cuộc sống vốn không dễ dàng mà, ngoài cửa đã bị những tên vệ sĩ chắn từ khi nào.
Cô tuyệt vọng quỳ rạp xuống đất.
“A Phong, anh làm gì vậy? Mau trả vòng tay cho Trường Cửu đi.
Đừng trẻ con nữa.”
“Anh ném rồi.”
“Anh thật là! Trường Cửu, tôi thay mặt A Phong xin lỗi cô nha.
Bao nhiêu tiền? Tôi sẽ đền bù cho cô.”
Bao nhiêu tiền sao? Dù các người có bán cả gia tài cũng không thể mua lại được đâu.
Ngoại hình giống thì sao? Bên trong chiếc vòng ấy chứa đựng bao nhiêu là kỉ niệm các người biết không.
Điệu cười nhởn nhơ như “đó chỉ là một cái vòng tầm thường” khiến Trường Cửu tức giận c.ắn răng đến chảy m.áu.
“Lũ ác quỷ các người mau c.út ra khỏi đây! Đền sao? Các người đền nổi chắc?!”
“Thiên Trường Cửu cô phát đ.iên gì vậy?!”
“Đúng đó tôi đ.iên rồi! C út ngay trước khi tôi gi.ết ch.ết các người! C.ÚT!”
Cô như một ả t.âm th.ần mà hét lớn về phía Tư Phong và Liên Hoa.
Đúng vậy, cô đ.iên rồi, phát đ.iên rồi.
Đến bản thân Trường Cửu còn không chắc chắn rằng mình sẽ làm gì.
Cô không thể kiểm soát bản thân được nữa.
“A Phong, để cô ấy yên tĩnh đi.
Mình đi thôi.”
Khi Tư Phong định lao đến chổ Trường Cửu thì liền bị Liên Hoa cản lại.
Anh cũng chỉ có thể im lặng nghe theo bạch nguyệt quang của mình mà ra ngoài, bỏ mặc cô một mình tuyệt vọng trong căn phòng..