Rầm!
Không chút do dự Nam Phong liền đạp cửa xông vào.
Nhìn Thiên Trường Cửu tim anh quặn thắt.
Cô em gái bé nhỏ đến đánh yêu anh còn sợ làm cô ấy bị đau thế mà lại bị đám ác quỷ nơi đây xích hai tay vào giường và bịt miệng.
Nam Phong bây giờ chính là nguồn ánh sáng của cô.
Vừa nghe thấy giọng anh thì Trường Cửu đã dùng chân cố gắng đá cây đèn ngủ đi dù cơ thể đang đau nhói.
Đau thì đau nhưng nó có bằng vết thương trong tim cô không? Tất nhiên là không, Thiên Trường Cửu cho dù phát đó có gãy xương hay đau đến chết cô cũng không muốn ở lại nơi này thêm một giây nào nữa.
Hàn Tư Phong bây giờ đã tái mặt, cả người như chết đứng chôn chân ngay cửa nhìn Nam Phong và Dĩ Dương cố gỡ bịt miệng và xích cho cô.
“Đưa chìa khóa ngay!”
“Không…!không…”
Lạc Dĩ Dương tức đến phát điên mà hét lớn.
Hàn Tư Phong miệng thì cứ thủ thỉ.
Anh không muốn họ đưa cô đi, khó lắm mới có thể đem Thiên Trường Cửu trở về vì vậy anh không thể để họ đem cô rời đi.
Thấy anh nhất quyết không đưa, Lạc Dĩ Dương chuẩn bị lao đến thì bị Phong quản gia ngăn lại.
“Làm ơn cho tôi xin! Chìa khoá đây các người đưa cô ấy đi đi!”
Hàn Tư Phong sợ hãi chụp lấy chìa khóa ôm chặt trong lòng.
Anh thà chết cũng không muốn đưa nó ra.
Dĩ Dương không nhịn được nữa liền lao đến đấm Hàn Tư Phong ngã ra sàn, miệng thì rứa máu.
Sau đó liền cầm lấy chìa khoá và mở xích cho cô gái đáng thương trên giường.
Tháo xích xong Thiên Trường Cửu liền ngồi bật dậy và ôm chặt Lạc Dĩ Dương.
Ở bên cạnh Nam Phong cũng không ngừng xoa đầu trấn an cô
“Ngoan, ổn rồi.
Em không được khóc!”
Vì lo cho đôi mắt của Trường Cửu lại biết tính cô khi ở gần những người mình tin tưởng thì có chút mít ướt và hay nhõng nhẽo, nên Nam Phong cố trấn an.
Nhưng anh biết rõ muốn cô không khóc là điều không thể, hôm nay đã có quá nhiều chuyện làm cô hoảng sợ rồi.
Băng vải trên mắt Trường Cửu từ từ chuyển đỏ, Dĩ Dương thấy vậy liền vội bế cô lên và rời đi.
Tất nhiên Hàn Tư Phong sẽ không bao giờ để yên, lúc hai người mở xích anh đã gọi vệ sĩ đến và hiện tại hai bên đang chỉa súng vào nhau.
“Bắn đi.
Hàn Tư Phong anh nên nhớ một khi xả đạn thì cả Trường Cửu cũng chẳng thể sống sót! Mà nếu có sống đi chăng nữa thì anh muốn cô ấy đau khổ sau cảnh đổ máu hả? Một là anh hoặc chúng tôi chết, hai là cùng chết!”
Hơn năm mươi khẩu súng từ hai bên đang hướng vào những kẻ đứng đầu, thế mà Nam Phong lại vô cùng bình tĩnh nói chuyện.
Hàn Tư Phong thì vẫn cố kìm chế, đôi bàn tay nắm chặt đến chảy máu, toàn thân run rẩy.
Anh không muốn họ mang cô đi, phải bắn.
Nhưng nếu bắn thì Thiên Trường Cửu sẽ chết, anh cũng không muốn nhìn thấy cô chết.
Không thể nói gì cũng chẳng thể làm gì, Hàn Tư Phong chỉ có để đứng yên nhìn họ mang cô gái anh cực khổ đem về mà rời đi.
Tối đến, Mộc Liên Hoa muốn tạo bất ngờ nên đến nhà Hàn Tư Phong mà không một lời thông báo.
Vừa mở cửa ra mùi rượu đã xộc thẳng vào mũi.
Trên sàn nhà đầy những chai rượu rỗng nằm lăn lóc.
Hàn Tư Phong quần áo xộc xệch, gương mặt đỏ bừng lên, trông có vẻ anh không còn đủ tỉnh táo được nữa.
“A Phong! Anh làm sao vậy? Sao lại uống nhiều rượu như vậy?”
Mộc Liên Hoa vội vã chạy đến vỗ vào mặt anh chỉ mong anh tỉnh lại.
Hàn Tư Phong mơ màng mở mắt.
Có lẽ do có hơi men trong người nên anh vô thức nhìn Mộc Liên Hoa trở thành Thiên Trường Cửu.
“Trường Cửu…em về rồi…về rồi…”
Mộc Liên Hoa nghe thấy mà tức điên lên.
Tại sao lúc nào cũng là Trường Cửu? Đáng lẽ ra cô phải giết cô ta từ lâu rồi.
Đã có mình bên cạnh nhưng Tư Phong vẫn còn vấn vương cô vợ cũ thì làm sao Liên Hoa có thể chịu đựng được.
“A Phong! Anh tỉnh lại nhìn cho kĩ đi! Em là Mộc Liên Hoa, là Tiểu Hoa của anh nè!”
“Hoa? Trường Cửu…em thích hoa…? Chỉ cần em ở cạnh anh thì muốn bao nhiêu hoa anh cũng cho…cả vườn hoa cũng được…Thiên Trường Cửu…em là của anh…là vợ của anh…”
Hàn Tư Phong vừa nói vừa quơ tay, anh ôm lấy Mộc Liên Hoa trao nụ hôn nồng nàn.
Dù sao thì từ khi cô về đến giờ hai người chưa từng có hành động thân mật nào.
Mỗi lần cô chủ động muốn hôn Hàn Tư Phong anh đều lãng tránh.
Chi bằng thuận nước đẩy thuyền, sau đêm nay kiểu gì cô cũng sẽ trở thành Hàn phu nhân, việc cho Thiên Trường Cửu giấc mộng thiên thu cũng chỉ là việc sớm muộn thôi.
Vậy là Mộc Liên hoa lấy tay choàng qua cổ Hàn Tư Phong, chủ động trao thân cho anh.
Nhưng chỉ vừa cởi bỏ lớp áo Hàn Tư Phong liền đẩy cô ra.
“A Phong?”
“Đôi mắt rất giống của cô ấy nhưng không phải là cô ấy…!Thiên Trường Cửu…”
Nói xong Hàn Tư Phong liền ngã xuống và chìm vào giấc ngủ.