“Chị Cửu về kìa, chị vừa đi đâu vậy?”
Dĩ Dương vội chạy đến gần Thiên Trường Cửu.
Đối mặt với câu hỏi ấy, cô đảo mắt suy nghĩ sau đó liền cười tươi.
“Đi trò chuyện với chó”
“Hả? Mẹ Liên, cô nhi viện nuôi chó từ khi nào vậy?”
“Ơ đâu có”
“Chó hoang”
Thiên Trường Cửu mỉm cười nói qua loa sau đó liền vào bếp phụ các sơ nấu bữa trưa.
Chó hoang sao, thời gian gần đây làm gì có con chó nào đi đến, hơn nữa cả khu vực ấy hiếm khi có chó hoang lắm.
…
Tối đến, cả nhóm Trường Cửu chào tạm biệt mọi người sau đó từ từ đi ra xe để trở về.
Trên đường ra chổ để xe, Trường Cửu đi sau bỗng dừng lại và ngẩn mặt nhìn vầng trăng sáng.
“Sao vậy nhóc con?”
“Em muốn xem đom đóm quá”
“Đom đóm? À em nhớ rằng gần cô nhi viện có một cánh rừng.
Trong đó hình như cũng có một con sông nhỏ, chỉ là lâu lắm rồi không biết đom đóm có còn xuất hiện không thôi”
Không chắc về suy nghĩ của mình nhưng nếu đây là thứ Trường Cửu muốn thì Dĩ Dương sẽ làm.
Cậu đưa mọi người đến cánh rừng ấy, đi xuyên qua những tán cây.
Tiếng chim kêu không ngừng cùng không gian đêm tối có phần đáng sợ.
Nam Phong nắm chặt tay Trường Cửu vì anh biết rõ cô em gái nhỏ của mình sợ bóng tối đến cỡ nào.
Đi một lúc thì Dĩ Dương dừng lại.
“Hên quá nhỉ, chuẩn bị lác mắt nha!”
Cậu mỉm cười sau đó từ từ vén bụi cây, mở ra trước mắt mọi người là dòng sông cùng ánh trăng chiếu rọi khiến mặt nước trở nên long lanh tuyệt đẹp.
Không những vậy xung quanh còn có những con đom đóm không ngừng bay lượn khiến khung cảnh trở nên yên bình và thơ mộng đến lạ.
Thiên Trường Cửu buông tay Nam Phong, từ từ đi đến và ngồi cạnh dòng sông lấp lánh ấy.
Cô đưa tay chạm vào mặt nước mát lạnh nơi phản chiếu ánh trăng sáng rực.
Tuy chỉ là hình ảnh phản chiếu nhưng có cảm giác như cô thật sự chạm vào nguyệt quang sáng chói kia.
Trường Cửu chầm chậm nhấc tay lên thì một con đom đóm bay đến đậu lên mu bàn tay cô.
Trường Cửu đưa tay lên để nhìn rõ hơn, gương mặt cô liền hiện ra vẻ bình yên mà từ trước đến nay chưa từng có.
Hai chàng trai ấy cứ mãi nhìn cô, lại chẳng hiểu sao gương mặt lại đau xót vô bờ.
Không nên nhưng tâm trí luôn nghĩ đến những chuyện không hay.
Cứ như vậy cho đến khi con đom đóm nhỏ bay đi.
Thiên Trường Cửu vẫn nhìn theo nó với ánh mắt nuối tiếc, nhưng giây sau liền đứng dậy.
“Về thôi mọi người”
Họ luôn muốn nụ cười hiện diện trên gương mặt cô nhưng nó lạ lắm.
Vẫn là gương mặt ấy, vẫn là nụ cười tươi như ánh ban mai ấy, nhưng nụ cười ấy đã không còn như xưa, nó khiến họ sợ hãi.
Họ chỉ thầm cầu nguyện rằng chuyện xấu nhất sẽ không xảy ra.
…
“Nè em đang làm gì vậy?”
“Đan khăn choàng, em nghe nói mùa đông năm nay sẽ lạnh lắm đó!”
Cô y tá nhìn cuốn lịch rồi lại nhìn cô với vẻ mặt khó hiểu.
“Mới tháng bảy thôi mà, sao em đan sớm vậy?”
“Có sao đâu em chỉ sợ bản thân sẽ không còn thời gian mà làm nữa thôi”
Thiên Trường Cửu vẫn cười tươi và tiếp tục công việc của mình.
Đôi tay thoăn thoắt ấy bỗng dừng lại.
“Chị ơi, em nhờ chị một chuyện được không?”
…
“Con bé ngốc này, không ở bệnh viện dưỡng bệnh đi mà đến chổ anh và Dĩ Dương làm gì? Bạch Lộc?”
“Thôi nào, tình trạng của cô ấy cũng tốt hơn rồi, cho ra ngoài hít thở không khí trong lành cũng đâu có sao”
“Thôi, anh đừng trách Bạch Lộc, là em muốn nấu ăn cho hai người mà!”
Nhìn cô tươi cười vui vẻ như vậy anh muốn mắng cũng không mắng được, có giận cũng chẳng giận nỗi.
Chỉ có thể cười bất lực và xoa đầu cô gái bé nhỏ kia.
…
“Trường Cửu, cô thế nào rồi?”
“Ổn, còn anh thì sao, Nhất Hàn?”
“Hả? À tôi cũng ổn.
Có chuyện gì vui à?”
Nhất Hàn khó hiểu đi đến cạnh giường và gọt trái cây cho cô, nhưng anh vẫn vui vì cô đã có sức sống hơn trước.
“Đâu có”
“Hàn Tư Phong có thường đến thăm cô không?”
Thiên Trường Cửu ngừng lại đôi tay đang đan len của mình, trầm ngâm một lúc cô lại ngẩn mặt lên và nở nụ cười.
“Ngày nào cũng đến, phiền phức lắm.
Tôi có đuổi thế nào cũng không đi.
Chẳng nhớ bản thân đã bỏ vào sọt rác bao nhiêu bó hoa nữa”
Nhất Hàn không nói gì nữa, chỉ ngồi yên nhìn cô.
Thầm nghĩ đây đúng là quả báo của người tự cho mình là đúng.
Cũng chỉ có mình Trường Cửu mới có thể trị được Hàn Tư Phong.
Thấy cô vui vẻ trở lại cậu cũng yên tâm rời đi.
Vừa lên xe thì có một suy nghĩ chạy ngang khiến nét mặt bình thản của cậu chuyển sang sợ hãi, Nhất Hàn nhìn lên cửa sổ phòng cô trong lo lắng.
“Mong là do mình nghĩ nhiều.
Thiên Trường Cửu, cô thật sự ổn đúng không?”