Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả - Chương 4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
155


Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả


Chương 4


Đội trưởng Phùng mới bước từ trên xe xuống, đã nhìn thấy chiếc Hummer đậu trong trụ sở. Xe rất mới, rất tốt, giá cũng không ít, không phải là thứ xa xỉ phẩm mà nhân viên công vụ bọn họ có thể mua nổi, mặc dù có mua nổi, cũng nhất định là lãnh đạo cấp cao, bối cảnh hùng hậu, có năng lực cao.

Những mà hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, lần trước đi họp ở cục giao thông thành phố, cũng thấy một chiếc. Lúc ấy lão Chu bên đội khu vực nói với mình, đây là con xe cục phó tôi mới đổi, hắn còn nói, vị cục phó nào? Lão Chu liếc xéo:

“Còn có thể là ai? Cục phó Hồ đó, không nói tới ông cụ nhà anh ta hiện giờ đã lên cấp bậc tổng tham mưu, cục phó Hồ lớn lên ở nơi hỗn độn, trâu bò hơn cả trâu bò, lắm tiền hơn cả đại gia. Tuy nói rằng tiền và quyền là hai thứ kiêng kị hiếm khi đứng chung với nhau, nhưng đây cũng không phải là chuyện không thể. Rồi rồi, không nói nữa, không nói nữa. Nhưng mà vị cục phó Hồ của chúng ta không phải dân đầu trâu mặt ngựa, thật ra rất có bản lĩnh. Tốt nghiệp đại học chính trị và pháp luật, lại gia nhập quân đội hai năm, trở về vào cục Công an. Lại nói người có tài không được trọng dụng, dựa vào bản lĩnh của ông cụ nhà anh ta, vào thẳng tổng bộ chính trị cũng giống như đi chơi, vậy mà lại khăng khăng cam chịu sống khom lưng ở đây……..

Lúc ấy lão Phùng vẫn nhìn chăm chú biển số xe, lúc này nhìn thấy trong đội của mình có một chiếc, ma xui quỷ khiến thế nào vừa liếc mắt nhìn biển số xe đã giật bắn cả mình. Biển số xe này không phải của cục phó Hồ hay sao……

Trán đội trưởng Phùng bắt đầu đổ mồ hôi. Sáng sớm thế này không cần nghĩ cũng biết, không thể có khả năng cục phó đến thị sát cơ sở. Cho dù lãnh đạo đi thị sát cơ sở, cũng không có lý nào lại đột nhiên tập kích, trước tiên không phải vẫn thông báo trước, đơn giản mà vẫn trang trọng sao? Vậy chiếc xe của cục phó Hồ này rốt cuộc là thế nào?

Đội trưởng Phùng lê bước tới, tốc độ còn nhanh hơn bình thường vài lần, xông thẳng vào hỏi cảnh sát trực ban:

“Tiểu Vương, sao lại có chiếc xe Hummer đỗ ở sân thế này?”

Tiểu Vương vội vàng đứng lên:

“Đêm qua kiểm tra nồng độ cồn, bắt được một người không mang giấy phép lái xe nên giữ xe lại, cho anh ta về lấy rồi trở lại nộp tiền phạt lấy xe, nhưng đến đây lại không thấy bóng dáng anh ta đâu. Em đang cân nhắc liên hệ với sở quản lý xe và cục Công an bên kia, xem đây có phải là xe phi pháp không, hoặc có liên quan đến vụ án nào không.”

Đội trưởng Phùng tức giận không nói được gì. Cái gì mà xe phi pháp? Cái gì mà liên quan đến vụ án? Đúng là chọc vào tổ ong vò vẽ:

“Ai, là ai bắt xe?”

Đội trưởng Phùng tức đễn nỗi nói không lưu loát, thế này không phải là mang việc cho hắn sao? Chê đường quan của hắn quá thuận lợi chăng?

“Tây…..Tây Tử, là Tây Tử bắt.”

Nhìn vẻ mặt đen như đáy nồi của đội trưởng Phùng, Tiểu Vương cũng nói lắp luôn.

“Tây Tử?”

Đội trưởng Phùng mấp máy hai chữ này trong miệng mấy lần, mới nhớ tới Tây Tử rốt cuộc là ai. Là binh sĩ ngu ngốc vừa mới giải ngũ được phân tới, vừa nhìn đã biết là kiểu người khiến cho người khác muốn chèn ép. Vốn là cảnh sát vũ trang, thành tích kiểm tra đều rất tốt, theo lý mà nói thì phải vào cục Công an mới phải.

Tuy nói cùng một hệ thống với cục quản lý giao thông họ, nhưng bản chất khác hẳn. Lúc nào cũng nói cục quản lý giao thông béo bở, nhưng cũng không nhìn xem, những cảnh sát giao thông bất kể sương gió mưa tuyết vẫn phải đứng ở trạm chỉ huy vất vả biết bao. Một năm ba trăm sáu mươi ngày, dân chúng càng được nghỉ nhiều, họ lại càng bận rộn. Vậy mà vẫn còn bị mắng té tát.

Cũng phải nói đàn ông phân tới đây còn dễ xử lý, dù sao cũng là trai tráng cả, sai đi làm nhiệm vụ gì cũng được. Vậy mà cứ phân đến mấy con bé, lại không phải thế lực của hắn, hắn thấy khó xử chứ? Lưu Lệ Lệ còn có cấp trên nâng đỡ, ông cũng không phải quan tâm nhiều, sắp xếp cho làm nhân viên văn phòng, cũng miễn cưỡng nhét vào được. Một củ cải chỉ có một cái hố, Tây Tử này không còn cách nào khác.

Nhưng không biết cô gái này sinh ra đã ngay thẳng, hay là tính tình như vậy, làm việc gì cũng không được, nói chuyện cũng không thể nào lọt vào tai, không giống Lưu Lệ Lệ nói như rót mật vào tai. Cô ta đến đây đã một tháng, vị trí công tác nào cũng không tốt, đành phải cho cô ta ra đứng đường.

Đội trưởng Phùng cũng không có cách nào, người này đối nhân xử thế ra sao cũng không động chạm gì đến hắn, nhưng không ngờ cô gái kia lại rước mối họa lớn cho hắn như vậy. Đội trưởng Phùng nhìn chằm chằm chiếc xe đó:

“Tây Tử đâu rồi?”

Tiểu Vương vội nói:

“Về nhà ngủ rồi, kiểm tra cả đêm, giày vò đến bốn giờ sáng mới xong.”

Xe này nên xử lý như thế nào đây? Đội trưởng Phùng đụng phải tại họa, cứ đem trả như vậy sẽ bị nghi ngờ là lấy lòng nịnh bợ. Nếu không mang trả, chờ cục phó Hồ tự tới lấy? Như vậy cũng không vui vẻ lắm thì phải?

Đội trưởng Phùng đang rối rắm trái không được phải cũng không xong, chỉ thấy một chiếc taxi dừng trước cửa đội giao thông, cửa xe vừa mở, bước xuống là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, là Tiểu Triệu ở văn phòng cục trưởng cục quản lý giao thông, mặc thường phục, nách kẹp một cái cặp xách.

Mắt đội trưởng Phùng đội sáng lên, vội vàng ra ngoài đón. Tiểu Triệu liếc nhìn chiếc Hummer, nở nụ cười. Đội trưởng Phùng vội vàng đưa anh ta vào văn phòng, nhưng Tiểu Triệu khẽ vươn tay, lấy hộ chiếu của Hồ Quân ra từ cặp xách, giơ lên:

“Cục phó Hồ muốn chuyển lời. Mời nữ đồng chí ngày hôm qua tự đến xem xét đây có phải là giấy tờ làm giả hay không, không cần nhiều lời.”

Mồ hôi của đội trưởng Phùng rơi lã chã, đành phải bảo Tiểu Vương mau chóng gọi điện thoại cho Tây Tử.

Lúc Tây Tử về đến nhà đã là năm giờ, trên đường trở về xách theo bánh rán và sữa đậu nành, về đến nhà vừa ăn xong, chạy vọt vào phòng tắm, tắm nước nóng, mới lên giường điện thoại đã vang lên. Cô không muốn nghe, nhưng đối phương nhiệt tình cố chấp, cô không nghe không được.

Mơ mơ màng màng nghe điện thoại, mới biết được, người đứng đầu trong đội lên tiếng, yêu cầu cô đi làm. Đúng là làm người thì chớ là đầy tờ, đầy tớ không đượctự do. Tây Tử đành phải mặc đồng phục cảnh sát ra khỏi nhà.

May mà nhà cô gần, ở ngay đầu khu dân cư cách đội nhà thông không xa. Cô vừa bước vào văn phòng của đội trưởng Phùng, Tiểu Triệu cảm thấy trước mắt sáng lên. Nữ cảnh sát này thật sắc sảo, áo màu lam nhạt được nhét trong quần thẫm màu, mặt tròn nhỏ nhắn, tóc lượn sóng, trên đầu đội mũ nồi trắng, vô cùng nghiêm chỉnh.

Trong lòng Tiểu Triêu đã hiểu rõ, mặc dù cũng không đến nỗi biến cục phó Hồ của họ trở thành dê già, nhưng cuộc sống riêng của cục phó Hồ cũng thực sự rất đặc sắc. Người ta muốn trêu đùa, lại có tiền, với điều kiện tiên quyết là không trái với nguyên tắc thì ai có thể quản được chứ. Nhưng mà, cục phó Hồ của họ không phải là kẻ dễ chọc, một người đàn ông rộng lượng bình thường nếu nổi hứng thì cũng tính toán chi ly, nữ cảnh sát này cũng quá dữ rồi.

Ngay sáng sớm nhìn thấy sắc mặt của Hồ Quân anh đã biết, e rằng nữ cảnh sát này đắc tội lớn với cục phó Hồ rồi. Tây Tử liếc nhìn Tiểu Triệu ngồi bên cạnh, đi đến trước mặt đội trưởng Phùng cúi đầu chào.

Thực ra đội giao thông của họ vốn cũng không cần phải như vậy, nhưng khi cô giải ngũ khỏi quân đội, nhất thời chưa thể thay đổi. Phùng đội trưởng chỉ vào Tiểu Triệu ở bên cạnh, giới thiệu: “Vị này là đồng chí Tiểu Triệu của cục giao thông thành phố, đêm qua cô bắt chiếc xe kia, anh ấy mang giấy lái xe đến đây.”

Tiểu Triệu đứng lên, vươn tay. Tây Tử lễ phép nắm tay anh, Tiểu Triệu đưa giấy phép lái xe cho cô, nói vài lời có phần trêu chọc:

“Cô xem đi, giấy lái xe này có phải là thật không?”

Lúc này Tây Tử mới nhớ tới lời cười nhạo người đàn ông ngày hôm qua đó, thầm mắng anh ta nhàm chán, nhưng vẫn cầm lấy nhìn kỹ:

“Là thật, nộp tiền phạt rồi có thể mang xe đi.”

Khóe miệng Tiểu Triệu nhếch lên, gật đầu:

“Nộp rồi, đây là biên lai, cô xem đi.”

Đội trưởng Phùng lại càng khinh bỉ con bé Tây Tử này. Đã ra hiệu bằng mắt cho cô ta mà vẫn không có tác dụng, cô không thèm nhìn hắn, lại còn nghiêm chỉnh nhìn kỹ biên lai rồi trả lại:

“Được rồi, giải quyết xong thủ tục rồi về đi. Bảo anh ta về sau lái xe chú ý chút, nhớ mang giấy phép lái xe đấy.”

Đội trưởng Phùng hoàn toàn nín thinh, Tiểu Triệu đồng ý cười híp mắt, lại còn cố ý cảm ơn Tây Tử, nghiêng đầu chào đội trưởng Phùng một tiếng:

“Chuyện này coi như xong rồi, tôi xin phép, trong cục còn rất nhiều việc.”

Phùng đội trưởng vội vàng đứng lên, đích thân tiễn ra ngoài, đến cửa đội giao thông, vẫn xoa tay nói:

“Tiểu Triệu, Tây Tử vừa giải ngũ mới được phân đến đây, không hiểu chuyện, không hiểu chuyện. Cậu trở về nói tốt mấy câu, để cục phó Hồ thông cảm.”

Tiểu Triệu vội nói:

“Không, không, cục phó Hồ nói, chúng ta cần những đồng chí nghiêm túc như vậy mới có thể làm tốt công tác, giải quyết thật chu đáo, nên khen ngợi, nên khen ngợi.”

Tây Tử nhìn kính cửa sổ văn phòng đội trưởng Phùng, thấy rõ ràng vẻ cúi đầu khom lưng tươi cười nịnh nọt của đội trưởng Phùng, tiễn vị đồng chí cục giao thông thành phố kia, mở cửa chiếc Hummer, quay đầu khuôn mặt lập tức đen lại.

Tây Tử có ngốc cũng hiểu ra vẫn đề, đánh giá người đàn ông này, không phải người bình thường, chẳng lẽ là lãnh đạo? Đội trưởng Phùng vừa vào văn phòng đã chỉ vào ngay Tây Tử, một lúc lâu không thốt nên lời. Có một số việc cần chính bản thân mình tiếp thu, nói ra thì không ổn nữa.

Đội trưởng Phùng căng miệng hồi lâu, cuối cùng chỉ nói được một câu:

“Cô đi về nhà ngủ trước đi, chờ quyết định của phía trên rồi hẵng nói.”

Tây Tử còn tỉnh táo, đồng ý xoay người đi về, đi tới của, đột nhiên nhớ đến điều gì đó, quay đầu lại hỏi:

“Đội trưởng Phùng, người hôm qua là ai? Cùng cơ quan chúng ta à?”

Đội trưởng Phùng nhìn cô một lúc lâu, vẫn nói cho cô biết:

“Chiếc xe kia là của cục phó Hồ, cục phó cục quản lý giao thông thành phố của chúng ta….”

Đoạn đường này Tây Tử rất khó chịu, cô không ngờ cái người giống lưu manh kia thực chất lại là cục phó. Cô cảm thấy cứ như cầm thú bỗng dưng mặc quần áo của con người.

Tây Tử cũng biết, mình đắc tội với anh ta, nếu anh ta lòng dạ hẹp hòi ghi hận, những ngày ở cục quản lý giao thông sau này của cô nhất định sẽ rất thê thảm. Hoặc là, bản thân mình vốn tạp nham không có chỗ dựa, đúng là hết cái khổ này đến cái nạn khác.

Tây Tử về đến nhà, thả mình lên giường, lắc lắc đầu, không muốn nghĩ nữa. Anh ta muốn đuổi thì cứu việc, thất nghiệp rồi bà đây tìm con đường khác. Cùng lắm thì đi làm bảo vệ cho nhà giàu, dù sao cũng không đến mức chết đói.

Cứ như vậy, Tây Tử vẫn ăn no ngủ kỹ, qua một ngày tính một ngày, tinh thần vững vàng, đội trưởng Phùng ở nhìn thấy thì âm thầm bội phục.

Bản thân đội trưởng Phùng còn thấp thỏm hơn cô. Qua bảy ngày yên bình, sang thứ hai, cấp trên chuyển xuống lệnh điều động, chỉ đích danh điều Tây Tử qua đội khu vực, điều về cục giao thông thành phố.

Tây Tử khoái chí, dọn dẹp một chút, dưới ánh mắt ‘tiễn người ra trận một đi không trở lại’ của đội trưởng Phùng, cô bước lên con đường đến cục giao thông thành phố.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN