Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả
Chương 43
Lúc này Hồ Quân bị dục vọng mãnh liệt chiếm hết tâm trí không kịp chờ, chẳng cần để ý tới hình tượng. Hành động này lọt vào trong mắt Tây Tử, bây giờ cô chợt cảm thấy thật buồn cười. Nhớ tới trước kia người này còn chảy máu mũi kia, chỉ khi ở cùng người đàn ông này, cô mới trở nên hư hỏng. Nhưng cô thích Hồ Quân như vậy, trực tiếp, muốn làm gì thì làm, mặc dù chuyện cũng không giống như vậy, hơn nữa, việc này lại rất thoải mái……
Hai người ngã xuống giường, Hồ Quân vội vàng đến nỗi không kịp sử dụng biện pháp phòng tránh, Tây Tử liên lật người một phát, đã trở thành tình thế nữ trên nam dưới, Hồ Quân ngạc nhiên, chưa kịp phản ứng, vợ của anh đã hành động……
Tây Tử thích ở phía trên nhưng Hồ Quân cũng thích như vậy, về chuyện này tư tưởng đấng mày râu rất bảo thủ, không thể bị vợ đè ở phía dưới. Bình thường vui vẻ thì thay đổi tư thế để làm tăng cảm giác mới lạ, được một vài lần rồi phải dựa vào anh, nhưng mà vợ của anh lại nhiệt tình uốn éo như vậy, anh thích, cô ấy cũng không cảm thấy khó chịu.
Vì sự nhiệt tình này, hai người như tấn công lẫn nhau, nhưng anh lại không ngờ bản lĩnh của mình lại không bằng vợ. Chỉ là hôm nay Tây Tử không tập hợp được điều kiện thuận lợi, chân còn chưa khỏi nên không thể nhiệt tình hơn được nữa, muốn đặt Hồ Quân ở phía dưới không có hai cái chân thì không được.
Hồ Quân tìm được cơ hội lật người đè cô ở phía dưới, Hồ Quân cực kỳ giận dữ, hung hăng cắn lên chiếc cổ quyến rũ của cô. Tây Tử ưm một tiếng, tiếng kêu này kèm theo dục vọng trong người còn chưa thể dập tắt, lại tăng thêm một loại kích thích mới lạ……
Tây Tử còn chưa kịp trải nghiệm mùi vị Hồ Quân đã rút người ra chỉ mới làm được một nửa. Đừng nói Hồ Quân, Tây Tử cũng là lên không được mà xuống cũng không xong, trên mặt cô lộ vẻ khó chịu, điều này ngược lại lại khiến cho Hồ Quân hài lòng. Phục vụ vợ đẹp có cảm giác rất thành công. Chỉ là hôm nay anh nhân cơ hội chân của vợ chưa khỏi, muốn trừng trị cô cho thật đã, lấy lại danh dự của ông xã, nếu không, lần sau vợ anh lại đè anh xuống dưới giường nhiều lần nữa thì đúng là mất mặt quá.
Nghĩ đến chuyện này, ánh mắt Hồ Quân lóe lên, ánh mắt thâm hiểm này của anh lại lọt vào trong mắt của Tây Tử. Tây Tử run rẩy trong lòng, cô cảm giác được ánh mắt kia của Hồ Quân hơi quỷ dị khiếp người, chủ yếu là đối với ranh giới cuối cùng của người này, cô thật không tìm được ranh giới. Lúc đầu không phải Tây Tử muốn áp anh dưới người mình, mà tại vì để anh bắt được một chút cơ hội liền giày vò cô, hơn nữa người này thích ở trên giường giày vò, rất nhiều kiểu hành hạ khác nhau….
Tây Tử đang mải mê suy nghĩ thì thân thể của cô đã bị Hồ Quân kéo tới dưới giường đặt bên trên mặt tấm thảm, bày ra tư thế nằm sấp, cái chân bị thương đã bị anh trực tiếp chống lên, công kích tiến quân từ phía sau…, vừa động một cái… Tây Tử chống đỡ bên giường, phía sau bị anh giữ chân không hề có quyền chủ động, cảm giác lăng nhục còn chưa xuất hiện đã bị cảm giác sung sướng dập tắt……
Tây Tử chợt tỉnh ngộ, có lẽ trước kia đều là Hồ Quân cố ý nhường cho cô, anh vẫn tiếp tục dày vò, mình thật không phải đối thủ của anh mà… Chiếc eo của vợ anh thật mảnh, làm ở góc độ này vô cùng hiệu quả. Eo thon lõm xuống, hai tay chống lên bên trên giường, hơi vểnh mặt lên, rầm rì mấy tiếng, vung vẩy cái eo thon, thật là sướng chết anh …
Hai quả đào trước mặt mềm mại, tay anh bóp thành nhiều nhiều hình nhiều vẻ, vê tròn chà xát, tùy ý mà làm, cảm giác thật thỏa mãn….Cứ như vậy cả đời cùng vợ ở trên giường lăn lộn, anh cũng không nhàm chán, nhưng có một điểm duy nhất khiến anh tiếc nuối, đó là tóc cô ngắn.
Hồ Quân cũng giống những người đàn ông khác, thích những cô gái tóc dài phất phới trong gió, hơn nữa thời điểm đang làm chuyện ấy, tóc dài đến mông, ở nơi nào đó quét qua quét lại một cái……
Ách….Nửa người bị Hồ Quân ép trên mép giường, một chân đặt trên giường, chân gãy kia bị anh hung hăng nâng lên. Tây Tử phát hiện, mình hoàn toàn bị cái chân bị thương này làm liên lụy, mà tên khốn Hồ Quân này, chính là nhằm đúng thời cơ, liều mạng mà giày vò cô……
Nhưng như vậy làm người cô thẳng tắp, ngược lại có một loại cảm giác kích thích trực tiếp, kích thích toàn thân Tây Tử từ trên xuống dưới đều nhạy cảm, không ngùng run rẩy, từng đợt từng đợt, giống như thủy triều….Trống không được lấp đầy, cái loại cảm giác sảng khoái đoạt này làm cho tâm tư thoải mái, cũng có thể khiến người ta bị nghiện….Tây Tử động tình như vậy ở trước mắt Hồ Quân, cô tựa như một đóa hoa ở phía dưới anh mà nở rộ ra, cử chỉ lẳng lơ, Hồ Quân anh đời này nhìn đều không thấy chán…
“Vợ à, em yêu anh không?”
Xong chuyện, bây giờ Tây Tử đã buồn ngủ, bị Hồ Quân chơi đùa, cả người không muốn động dù chỉ là một cọng tóc gáy. Nhưng vừa nghe Hồ Quân nói câu này Tây Tử liền mở mắt trợn to, cho là mình nghe lầm, nghiêng đầu nghi ngờ nhìn Hồ Quân: “Anh nói cái gì?”
Ánh mắt Hồ Quân ảm đạm, lắc đầu nói: “Có nói gì sao?” Đưa tay ôm vợ vào trong lồng ngực mình, vỗ vỗ: “Ngủ đi!”
Qua rồi, Hồ Quân thật muốn vả vào cái miệng lắm lời của mình, thật kinh sợ! Dù gì thì anh cũng là một trong các quan lớn, vậy mà không dám hỏi dù chỉ một câu. Trước kia mỗi lần nhắc đến chữ yêu Hồ Quân lại xì mũi coi thường. Nếu nói yêu, thì người phụ nữ xinh đẹp nào anh đều yêu hết, ở trên giường có thể nói một ngàn câu một vạn câu: anh yêu em. Nhưng vào những lúc đó ba chữ này đều không ý nghĩa gì, khi phụ nữ bị khoái cảm sai khiến, họ đều thích nghe những lời này.
Nhưng đến khi bản thân mình thành thật nghiêm túc trước mặt vợ của mình thì cái miệng chẳng nói ra được lời nào, không những không được tự nhiên lại còn hơi lo sợ bất an. Chuyện này là chuyện cả đời nhưng Hồ Quân cứ có cảm giác trái tim của vợ anh còn chưa rung động, lại còn có những chuyện trước kia.
Hồ Quân không muốn nợ cũ đã qua lại lòi ra nợ cũ khác, có thể đoạn quá khứ chói lọi kia sẽ bị vợ anh nhắc đến cả đời. Coi như anh trong sạch nhưng không phải chỉ trên thân thể, mà trong lòng cũng phải như vậy.
Khi bạn để ý đến một cô gái, không phải lúc nghe theo cơ thể mà là muốn trong lòng cô ấy cũng có bạn, không thì coi như bạn xong đời. Đây là lời Tả Hoành đã nói với anh, Tả Hoành nói lúc bắt đầu cậu ta cùng với Quyên Nhi, chính là hai bên tình nguyện thỏa mãn đòi hỏi bản thân. Nhưng sau này cậu ta bắt đầu mong đợi trong lòng cô ấy có mình, trong lòng bắt đầu rối rắm thấp thỏm không yên, đổi biện pháp thử thăm dò, sau đó liền hiểu rõ, khi đó cậu ta đã yêu cô ấy mất rồi. Về sau cậu ta không bao giờ đụng tới phụ nữ bên ngoài, chỉ một lòng yêu cô gái đó, trong lòng đều là hình dáng cô ấy. Lời nói qua loa nhưng trong lòng lại lo lắng vì cô ấy, phía dưới cũng vô cùng nghe lời, không phải lo nghĩ đến cái đó nên không thể ngẩng đầu lên.
Hôm nay Hồ Quân sâu sắc thấm thía được, thì ra trước kia đối với việc Tây Tử với tên nhóc họ Phạm kia khiến anh hơi khó chịu. Hôm nay lại phát hiện thì ra anh rất để ý, không nói đến thân thể, mà chính là chỗ trong lòng cô ấy. Tên nhóc họ Phạm kia để ý đến vợ anh, đánh cậu ta cũng không thể xóa đi được, nếu muốn xóa đi cũng không phải một sớm một chiều có thể thành công.
Trong lòng cô ấy có tên nhóc đó, Hồ Quân biết, có bao nhiêu, có phải cũng bằng anh hay không? Hồ Quân đoán không ra rồi lại không khống chế được để ý. Anh yêu cô, việc này không thể nghi ngờ, anh chỉ hận không thể móc tim trong lòng ngực của mình ra đặt ở trước mặt cô để cho cô xem, phía trên đều khắc đầy tên cô Tây Tử. Nhưng cô ấy có hiểu hay không?
Hồ Quân rối loạn, cái miệng nhỏ nhắn của cô giống như vỏ trai dán chặt, đừng nói là lời ngon tiếng ngọt, bình thường đều là anh hỏi một câu, cô đáp lại một câu, chưa bao giờ chủ động hỏi một chút gì về anh. Anh cũng không phải là muốn nghe lời ngon tiếng ngọt mà anh chỉ cảm thấy lo được lo mất mà thôi.
Không có người trò chuyện để giải tỏa, anh liền tìm Phong Cẩm Thành để giải tỏa bực tức trong lòng. Chân của cô vợ nhà anh vừa khá lên một chút đã hấp tấp đi làm, công việc cũng không thay đổi, vẫn còn ở đội 17, là do ông cụ nhà anh quyết định.
Ông cụ nói: “Con người Tây Tử có tinh thần trọng nghĩa, thích hợp làm cảnh sát. Hơn nữa đây là công việc nó thích, là người nhà, chúng ta không hi vọng nó gặp nguy hiểm, có thể giúp đỡ người dân. Người cảnh sát như Tây Tử mới không làm thất vọng quốc huy trên mũ, cho nên ba ủng hộ một phiếu.”
Thái hậu nhà anh dĩ nhiên sẽ đồng ý với anh, hai đấu hai, cuối cùng không giải quyết được gì. Nhưng mà ông nội sau lưng nói với anh: “Tây Tử là nữ cảnh sát, là phụ nữ, nếu làm mẹ sẽ không như thế… »
Lời nói bóng nói gió kia sao Hồ Quân có thể không hiểu, anh cũng đang dốc sức thực hiện kế hoạch tạo người, nhưng mà cái bụng của vợ anh lại không có động tĩnh gì. Đêm hôm đó anh cũng cần cù cày cấy lao động rất nhiệt tình lại không có đứa bé, tâm trạng của Hồ Quân lại trở nên không ổn định.
Cẩm Thành uống ly rượu, nghiêng đầu nhìn anh: “Thế nào? Theo lý thuyết, hiện tại cậu sung sướng rồi chứ! Vợ đã nằm ở trong tay, còn thiếu một đứa bé mà thôi. Ngược lại mình cảm thấy rất lạ là sao hôm nay cậu có thời gian rảnh rỗi như vậy? Không ở nhà tâm sự với vợ cậu à?”
“Vợ mình?” Hồ Quân rên lên: “Vợ mình bán cho cục công an rồi. Cục cảnh sát đề cao những người có tư chất, hoạt động chuyên nghiệp, vợ mình ở đội 17 là đang được thử nghiệm, học tập, học đấu tay đôi. Vợ mình còn đang học, không có chuyện gì cứ đâm đầu vào đi tập huấn, không những thế mỗi lần đi là đi liền một tháng……”
Cái giọng ai oán này khiến Phong Cẩm Thành nhíu mày cười: “Vợ là của cậu rồi, có cái gì mà gấp? Ở đây hai ngày liền chịu không nổi rồi. Không phải trước kia cậu theo chủ nghĩa độc thân sao, vợ của cậu không có ở đây, đúng lúc có thể để cho bản thân tỉnh táo thanh tịnh……”
Giọng nói của cậu ta có vẻ bất cần, Hồ Quân rót rượu, nói: “Vợ của của cậu còn chưa có tin tức gì à? Không phải chuyện của ông cụ cũng ổn rồi sao?”
Phong Cẩm Thành bưng ly rượu lên uống, Hồ Quân vội vươn tay cản lại: “Anh hai à uống rượu cũng phải có chừng mực, cậu mà uống say, mình không phục vụ đâu đó.”
Phong Cẩm Thành xuy một tiếng vui vẻ: “Mình không uống say, cậu có thể gặp được vợ của cậu sao?”
Hồ Quân cười hắc hắc, gãi gãi đầu: “Thật đúng là, chỉ là cậu đừng uống nhiều như vậy,nếu cậu có uống đến dạ dày chảy máu thì vợ cũng không về được. Nếu không, mình nhờ sở cảnh sát bên này cho người tìm thử xem sao?”
Cẩm Thành khoát khoát tay, trong mắt toát lên vẻ lạnh lẽo: “Không tìm, nếu là cô ấy cố ý, thì đời này cô ấy cũng không cho mình tìm được người đâu…..”
Hồ Quân cũng giật mình, Cẩm Thành thật tàn nhẫn, đúng là không phải người bình thường. Nhưng mà trong lòng cũng cảm thấy dễ chịu, ít nhất thì vợ anh không bỏ chạy, đang ngẩn ngơ trong thời kỳ êm đẹp, về phần có yêu hay không, sớm muộn gì anh cũng khiến cô ấy yêu anh.
Nhưng Hồ Quân lại quên, Tây Tử là người rất ngốc nghếch, không chịu nổi có người nhớ nhung mình, không để ý gây chút chuyện, cũng đủ cho Hồ Quân lật ngược vại dấm .
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!