Anh dám yêu em à - Chương 1 - 2:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Anh dám yêu em à


Chương 1 - 2:


Chương 1:

Nói đến mối nghiệt duyên giữa tôi và Diệp Hướng Lăng thì phải ngược dòng về thời tôi học đại học.

Khi đó tôi mới đến học tại đại học D, nơi này với tôi mà nói thật là mới mẻ. Vài ngày cuối tuần đầu tiên tôi cảm thấy thật vô vị, chán nản, tôi cô đơn, tịch mịch, tôi mơ màng, tôi bất lực…. OMG

Thời khóa biểu đại học không có chật khít như trung học, chi có điều thời gian mỗi tiết học dài hơn, nội dung cụ thể,đầy đủhơn mà thôi.

Mỗi ngày trừ đi học ra thời gian còn lại tôi đều ở trong ký túc xá, một phòng bốn người chúng tôi không có việc gì làm, chỉ ngồi trơ mắt nhìn nhau, tôi nhìn nó, nó trừng tôi a.

Nhìn qua nhìn lại ai cũng là con gái như nhau thôi, cũng có ngực có mông, chân nó cũng chả dài hơn chân tôi là bao nhiêu thế nên cả đám lại rơi vào tình trạng như tôi: mơ màng, tịch mịch, cô đơn, bất lực….

Đợi đến cuối tuần của tuần lễ thứ hai, bọn tôi rốt cuộc chịu hết nổi, bùng nổ ra ngoài.

“Tao có một giấc mơ…” Trong đám chúng tôi có Nhuế Tiểu Phượng, là một đứa được coi là rất nữ tính. mỗi một câu nó nói đều tràn ngập hơi hám văn chương,mộng mơ.

“Nói!” mọi người giờ đã bắt đầu miễn dịch với cái khí chất nhân văn của nó.

“Hay tụi mình cũng bắt chước theo người ta lập ra một nhóm bạn đi, rồi cùng quan hệ hữu nghị với ký túc xá khác.?”

“Tiếp tục…” bọn tôi bắt đầu thấy có phần hứng thú nha.

“Tao có một đứa bạn làm bảo vệ…” nó nhiệt tình đề nghị

Biểu tình bọn tôi lúc này chính là quỷ dị, kỳ quái.

“Tao cũng có một người bạn là giảng viên….”nhìn thấy bọn tôi ánh mắt sáng lên, nó lần nữa tiếp tục đề nghị.

Biểu tình bọn tôi càng lúc càng kỳ lạ, thậm chí có một chút cảm xúc không thoải mái.

Cảm thấy cả bọn có điểm không thích hợp, ánh mắt nó phẫn nộ quét về phía tôi:”Tiểu Mãn mày nói được không?” nói xong trực tiếp đưa ánh mắt sáng quắc, nhỏ xíu về phía tôi.

Sao lại hỏi tôi chứ? Liên kết hữu nghị giữa ký túc xá cũng tốt nha. Đến lúc đó mà đi du lịch, chỉ cần mỗi người giơ một cánh tay lên thôi, khí thế hùng hồn cỡ nào khỏi phải nói rồi; còn chưa bàn đến chuyện ăn cơm, chẳng phải nhiều người sẽthêm nhiều đồ ăn sao, tóm lại người càng đông thì càng tốt.

“Đi!” Tôi rõ ràng ủng hộ nó, ánh mắt mọi người lại càng thêm vài phần quỷ dị hơn, lần này còn kèm theo một chút bất mãn.

“Tiểu Phượng, nếu như với ký túc xá nữ khác thì miễn đi, không cần phải miễn cưỡng, bốn người chúng ta còn chưa đủgọi là hữu nghị rồi sao?” lời này nói rất trực tiếp.

Nhuế Tiểu Phượng hiểu ra, nó giơ một ngón tay đềnghị:”Tao có một học trưởng, cao hơn tao một lớp, hiện tại đang học cảnh sát…..”

“Con trai?” Tiểu Nhụy lính quýnh giơ tay lên hỏi.

“Ừ!”

“A.. a… a.. a”, bọn nó thật phấn khởi, nhảy dựng lên vỗ tay bốp bốp.

Trong đám tôi còn là đứa vỗ tay lớn nhất. Kỳ thật với tôi mà nói làm quen với ai không quan trọng, tốt xấu gì miễn cuối tuần có tiết mục là được. Tôi vui mừng khôn xiết, cả người cũng bắt đầu lâng lâng.

“Vậy quyết định cuối tuần này đi, để tao hẹn với anh ta!” Nhuế Tiểu Phượng cả người bay bổng, vội vàng chạy đi gọi điện thoại, lúc đi ngang qua tôi áo ngủ bị vén bay lên cả một góc. Từ trước tới nay, trong đầu tôi nó luôn là một đứa con gái dịu dàng, ai biết khi nó bùng nổ, lại thành cái dạng thếkia chứ.

Cuối tuần đã đến, chúng tôi hẹn gặp mặt tại tiệm McDonald trước trường.

Lúc sắp ra khỏi cửa, Tiểu Phượng kéo tôi sang một bên cẩn thận dặn dò:”Lát nữa mày giúp tao hỏi Diệp học trưởng sốđiện thoại để liên lạc riêng với anh ta đi, chúng ta cả tầng lầu chỉ có mỗi cái điện thoại, muốn giữ liên lạc thật không có tiện lắm.”

Tôi có chút không tự nhiên:”Vì sao lại muốn tao hỏi, sao mày không tự đi hỏi ấy.?”

Tiểu Phượng có vẻ ngượng ngùng, cúi đầu không đáp, chỉthấy nó dơ lên một ngón tay, tôi cẩn thận dò xét, nó là đang dụ dỗ tôi đây mà:”Chẳng lẽ là một cái đùi gà nướng sao?”

Nó nói chỉ cần hỏi cách để liên lạc là có hambuger ăn, giao dịch này tuyệt đối có thể nhận nha.

“Thêm một cặp cánh gà nướng!” thấy tôi trơ mặt ra, còn chưa trả lời nó bèn giơ tiếp hai ngón tay lên.

“Giao dịch !”. Tôi kiên định nắm chặt tay nó, nhớ tới cái hamburger với một cặp cánh gà nướng lại cảm thấy có phần không ổn:”Hay cho thêm một ly coca đi! Thật ra nếu phiền phức như vậy thôi thì cứ một phần ăn dành cho con nít cũng được.”

Phần ăn con nít còn tặng kèm đồ chơi, có thể lấy về.

“Được!” Tiểu Phượng khóe miệng cong lên, rõ ràng đồng ý.

Vì thế cả tôi và Tiểu Phượng sau đó đều rất thỏa mãn.

Tiệm McDonald này chính là bản sao căn tin trường, bởi địa điểm gần trường học nên có rất nhiều sinh viên đều sớm tụtập lại đây. Đến đây họ không phải kêu cà phê hoặc coca uống mà chủ yếu là ngồi đó để liếc mắt đưa tình đó mà.

Nếu đến muộn dĩ nhiên sẽ không còn chỗ, ngặt vì ai cũng muốn lần gặp đầu tiên có thể biểu hiện sự tao nhã cho nên vấn đề chỗ ngồi rất quan trọng. Thế là cả bọn đều lều mạng mà chạy. Nhất là tôi cái đứa còn mơ ngủ , chưa kịp đem bàn chải đánh răng đi cất đã bị bọn nó lôi đi.

Trên đường, tôi xoay mặt qua Tiểu Phượng phát hiện nó không giống thường ngày. Ánh nắng ban mai phản xạ trên môi nó trông thật sáng bóng, tôi đột nhiên bừng tình đại ngộhét lên:”A, Tiểu Phượng, thì ra hôm nay mày còn thoa son môi à? “

Tiều Phượng thẹn quá hóa giận, chỉ vào hai đứa kia:”Tụi nó chẳng phải cũng vẽ mắt là đằng khác sao!”

“…….” Tôi chỉ cảm thấy mình là OUT rồi.

“Tiểu Mãn, mày cũng đừng không chuẩn bị gì mà đi như thế, sao lại mặc quần áo vải bố chứ, trông thật thô”

Tôi thế này mà bọn nó cho là tôi không chuẩn bị sao, chỉ là tôi mặc theo phong cách riêng mà thôi.

“Bởi vì đồ này mặc vào sẽ không thấy bụng!”. Tôi ngoại trừgặp mặt làm quen, còn muốn ăn một bữa cho thật no nê. Lại nói Tiểu Phượng hứa sẽ mua cho tôi hai cái cánh gà, một cái hamburger, một lon coca không mặc rộng thùng thình thếnày sợ khi đến chỗ kia muốn ăn cũng không dám ăn.

Bộ quần áo này đúng là có hơi khó coi, nhớ ngày trước lúc tôi còn bán đồ vỉa hè, đồ đạc bị người ta điên cuồng mua sạch hết, chỉ duy có bộ đồ này là đem đi khắp nơi cũng chả ma nào thèm mua.

Bởi vì mọi người đều cho rằng nó giống hệt như cái bao bố.

Chỉ có tôi là người có đôi mắt sáng suốt, biết nó là đồ tốt cho nên quyết đoạt nó về. Đã vô số lần đi uống rượu cùng bạn, tôi đều nhờ mặc nó cho nên mới có thể hiên ngang ưỡn bụng mà về đó chứ.

“Đây chính là chiến bào” tôi thích thú vừa nói vừa xoa cái bụng nhỏ của mình.

Bọn nó đều im lặng, Tiểu Phượng yên lặng nhép miệng với tôi ý bảo tôi nên thay ra.

“Bộ đồ này tao nhất định mặc, không thay!” tôi thẳng thừng cự tuyệt hảo ý của nó.

Bên trong McDonald người ngồi đã chật hết, chỉ có mỗi chỗgần nhà vệ sinh là còn trống, lại liếc mắt thấy có một đôi trai gái dường như đang muốn qua bên đó ngồi.

“Tránh ra….”Tiểu Phượng lại biến thân lần nữa, ai cũng trơmắt nhìn, chỉ thấy nó liền trước một bước chạy đến, cả người đã muốn nằm sấp luôn trên bàn. Đôi trai gái kia chỉ biết bốn mắt nhìn nhau, chớp mắt xấu hổ lật đật quay đầu tìm hai chỗkhác ngồi xuống.

Chúng tôi bốn người ngay ngắn ngồi vào chỗ đã được sắp đặt. Ai cũng ngây ra như phỗng vì cái màn vừa rồi, lại nhìn thấy Tiểu Phượng nó cứ cách 2 phút là lấy gương ra để dậm thêm son.

Đợi đến khi thời khắc quan trọng của buổi tiệc hữu nghịtrong truyền thuyết đến, tôi thấy môi nó đã muốn dính lại với nhau; trong lúc nó cười còn để tôi nhìn thấy một lớp môi son thật dày, e rắng dù có mà chùi nửa ngày chưa chắc gì đã thấy được lớp môi bên dưới của nó.

“Diệp Hướng Lăng…” nó chân tay luống cuống chỉ về hướng một người nào đó.

Nhìn thấy bốn người bộ dạng rất chính chắn, ai cũng cao 1m8, phỏng chừng họ đây là đàn anh mà Tiểu Phượng nhắc đến, chỉ là cái nhìn đầu tiên thôi đã làm cho người khác ấn tượng sâu sắc, không thể quên được.

Hắn đứng giữa đám người kia cảm giác tựa như hạc lẫn trong bầy gà. Xác định hắn chính là nhân vật mục tiêu, tôi hung hăng chăm chú nhìn hắn thêm vài lần. Dù hắn không có nhìn lại, nhưng tôi phát hiện ra trong lúc tôi đang chăm chú nhìn hắn, mày hắn có chút nhíu lại.

Bởi vì đây là lần gặp mặt đầu tiên nên mọi người đều có hơi ngượng ngùng, mắt to mắt nhỏ đối diện nhìn nhau, im lặng.

Tiểu Phượng có chút xấu hổ đẩy đẩy cánh tay của tôi, tôi theo phản xạ có điều kiện lập tức nhảy dựng lên, thần kinh căng thẳng, sau đó tôi vô thức cúi người chào còn nghiêm trang vẫy cánh tay:”Mọi người khỏe a!”. Lúc ngẩng đầu lên lại vừa vặn giáp mặt với Diệp Hướng Lăng. Đôi mắt hắn vừa to rõ lại sáng tựa như mặt nước hồ, tôi hình như phát hiện trong đáy mắt hắn thản nhiên có tia cười lóe qua.

Chắc là ảo giác, bởi vì theo tôi nhận xét bạn học họ Diệp này phỏng chừng bình thường không có nói chuyện. Tuy rằng bộdạng cao ráo, mặt mày tuấn tú nhưng trên khuôn mặt không có bất kỳ biểu hiện gì, giờ phút này lạnh như băng. Con ngươi đen kia lại vô tình hướng tôi liếc qua đãlàm cho tôi cảngười đều phát lạnh a.

Không khí lập tức cũng trở nên lạnh lẽo.

“….” Mọi người đều trầm mặc.

“Tôi tên là Hòa Mãn, ý là mĩ mãn sung túc tràn đầy!” tôi cảm thấy không khí ở đây bị tôi phá hỏng, muốn cứu vãn cho nên dùng hết can đảm của mình lên tiếng trước.

Diệp Hướng Lăng không nói lời nào, ba người hắn dẫn đến kia đang đứng đó, cũng im lặng không lên tiếng.

Không khí càng thêm phần xấu hổ, hắn đứng giữa, bốn chúng tôi bao chung quanh thật rất giống mô hình kim tưtháp. Chốc lát, hắn lại phản ứng rất nhanh, nở nụ cười thật dịu dàng với chúng tôi, đồng thời cũng bắt chước bộ dáng cúi đầu khi nãy của tôi:”Mọi người vẫn khỏe!”

Dường như nhờ hắn không khí đã được điều hòa lại, tôi thởphào nhẹ nhõm một hơi.

Ai nấy đều ngồi xuống, bởi vì ngoại trừ nằm dài thì ngồi là hơp lý nhất. Ghế ngồi có thể di chuyển, chúng tôi dù sao đã quen thuộc với nhau nên liền đem ghế dựa nhích lại gần nhau thành một đống chừa lại đối diện chỉ còn mình Diệp Hướng Lăng, một mình cô đơn. Hắn bình tĩnh ngồi đó, mở cái miệng bắt đầu….. uống cà phê.

Trong lúc đó, tôi cũng tranh thủ nhìn hắn vài cái. Tên này phỏng chừng là cầm tinh con chó, giác quan thứ sáu của hắn đặc biệt nhạy cảm. Lần nào nhìn lén, tôi cũng bị hắn tóm gáy. Đôi mắt hắn vừa đen vừa sâu thật khó lường, nhìn vào đó tâm không tự chủ sẽ bị hoảng loạn.

“Tiểu Mãn, thấy Diệp Hướng Lăng thế nào?” Tiểu Phượng lén lút hỏi tôi.

Tôi một bên ngắm bạn học Diệp, một bên thật nghiêm túc nhỏ giọng trả lời nó:”Ân! Nhìn tư thế và khí chất tao thấy hắn rất thích hợp làm cảnh sát!”

“….” Tiểu Phượng không nói gì.

Mọi người đều là người rất cởi mở, củi khô gặp lửa cháy hừng hực, chỉ phút chốc liền hướng nhau trò chuyện thật vui, tiếng cười không dứt.

“Tiểu Mãn, Tiểu Mãn, mày đừng có mà lo ngồi mà cắn cánh gà nữa, mau qua hỏi cho tao!” Tiểu Phượng nhéo cánh tay tôi, có ý nhắc nhở.

Xem ra những ngừơi kia đã trao đổi phương thức liên lạc với nhau, cũng đã bắt thành cặp, chỉ còn lại trừ tôi cùng Tiểu Phượng, bên kia thì có kim cương và Diệp Hướng Lăng.

Đại khái kim cương kia nhìn quá nghiêm khắc, còn Diệp đồng học thì lại rất lạnh lùng, mọi ngươi dĩ nhiên đều cố tình tránh né hai cái tên này.

Con người của tôi rất dễ khẩn trương, căng thẳng, mà mỗi lần như vậy tôi sẽ bị mắc tiểu.

“Tao muốn đi nhà vệ sinh” tôi kích động đứng lên nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Tiểu Phượng, không kịp suy nghĩ liền bỏcành gà xuống chạy nhanh vào nhà vệ sinh.

Cứ thế tôi bị nó nhéo vài lần, thì phải chạy vào nhà vệ sinh vài bận a.

Chờ đến khi quay trở lại, tôi mới bi ai phát hiện nó cùng kim cương đã trao đổi cách thức liên lạc với nhau.

Đây chẳng phải là không trâu bắt chó đi cày sao, tôi một lần nữa lệ rơi đầy bụng.

“Diệp đồng học…” tôi bất chấp nắm lấy tay áo của hắn hỏi.

“Tôi không có di động” hắn thản nhiên nhìn tôi nói, lập tức đem câu tôi còn chưa kịp hỏi hết đánh gãy.

Tôi quay đầu nhìn qua Tiểu Phượng một cái.

Tiểu Phượng không nói gì chỉ khoanh tay trước ngực, ý tứ rõ ràng vẫn chưa muốn bỏ cuộc.

Tôi buồn bực ngồi xuống, đem mấy cái cánh gà còn lại từng cái từng cái ngấu nghiến cắn, nuốt vào bụng.

Đợi cho đến khi mọi người đều đã quen thuộc, xưng hô cũng thân mật hơn tôi đây đã ăn hết 3 cặp cánh gà, một cái hamburger…. cộng thêm hai ly coca.

Diệp đồng học vẫn như cũ ung dung trầm mặc.

Tiểu Phượng bị tên kim cương quấn lấy, phiền chán không thôi, ngay cả thúc giục tôi cũng tạm thời quên mất.

Nhưng nó quên không có nghĩa là tôi cũng quên, tôi sờ sờ cái bụng của mình rồi đứng dậy, chống tay lên cạnh bàn khí thếdạt dào nhìn về phía Diệp Hướng Lăng.

Khí thế tôi lúc này có thể nói là sung mãn như trâu, mọi người đang nóng bỏng trò chuyện lập tức ngừng lại, ánh mắt không hẹn mà cùng rơi trên người tôi.

“Diệp đồng học, tôi… tôi….tôi ….” Tôi lắp bắp, cái thìa đang nằm ở cạnh bàn chắc cũng bị mấy phần khí thế của tôi làm cho rớt xuống.

Diệp Hướng Lăng quay đầu nhìn tôi nhíu mày.

“Điện thoại ký túc xá?” tôi nuốt xuống một ngụm nước miếng, nói ngắn gọn.

Mọi người đều thay tôi thở ra một hơi, quay mắt nhìn vềphía Diệp Hướng Lăng.

“Tôi cũng không có số điện thoại của ký túc xá!” hắn vẫn thản nhiên như cũ, lông mi thật dài cúi xuống che khuất đôi mắt.

Thế nên tôi lại một lần nữa ủ rũ, co đầu rụt cổ ngồi xuống, thấy một ít sốt cà chua còn sót lại tôi dùng ống hút chấm ăn.

Cũng gần đến giờ cơm nên mọi người đã bắt đầu đói, bụng kêu cả lên duy nhất chỉ có mình tôi là không vì khi nãy đã ăn đầy no đủ. Tôi suy nghĩ cho dù không có khoản chu cấp của Tiểu Phượng thì hôm nay tôi đây xem ra buôn bán cũng lời nhiều rồi.

Nhưng tôi cũng không phải là một đứa con gái tầm thường, làm sao mà lật lọng được, tôi nhất định phải thực hiện lời mình đã hứa.

“Diệp đồng học, vậy cho tôi xin QQ của anh đi!”, tôi mặt dày tiếp tục hỏi.

Diệp Hướng Lăng có hơi nghiêng đầu, mắt nhìn về phía quầy tính tiền McDonald vờ như không nghe thấy tôi nói gì.

Tôi chờ một lát nhìn thấy hắn vẫn chưa quay đầu lại, bản tính rụt rè lại trỗi dậy, liền kéo cái ly nước đá gần đó lại, tiếp tục ăn rồi ăn.

Ai cũng nói chuyện đến thật vui vẻ, chỉ có mỗi mình tôi cùng Diệp đồng học một người thì vùi đầu ăn còn ngươi kia lại không nói một chữ, nghiêm túc ngồi nghiên cứu McDonald.

Tôi thật sự cảm thấy rất là chán nản.

Vì cổng trường học có bảo vệ, thấy đã trễ giờ nên mọi người dù có hơi luyến tiếc cũng đành phải tạm biệt thôi.

Tiểu Phương có chút thất vọng, lôi kéo tay tôi năn nỉ:”Mày hỏi thêm một lần nữa đi, một lần nữa thôi!”. Dù nó không van nài, tôi cũng rất muốn hỏi mà. Con người tôi trời sinh rất kiên trì,cứng đầu, làm bất cứ việc gì cũng nhất định làm cho đến cuối.

Càng đến trưa người đến McDonald càng đông, tôi theo sau bọn họ, mặt mày đau khổ đang suy nghĩ phải làm sao mới lấy được cách để liên lạc với tên Diệp Hướng Lăng này đây.

“Diệp đồng học, chúng ta nên trao đổi QQ với nhau đi!” tôi rất thành khẩn nhìn hắn đề nghị.

“Vô dụng thôi, Hướng Lăng chưa bao giờ xài qua mấy cái này” tên kim cương tử tế khuyên bảo tôi. Anh mắt Diệp Hướng Lăng lạnh lùng, xấu xa lại liếc về phía bên này, dường như có chút kinh ngạc nhận ra tôi là đứa rất cố chấp.

Tôi lại bị đả kich lần nữa. Tên này ánh mắt rất sắc bén, chỉmột cái đảo mắt qua thôi đến ngay cả xương sống cũng trởnên ớn lạnh.

Cứ như thế mãi cho đến ghi đến trạm xe buýt tôi cũng chưa nghĩ ra còn cách nào khác để hỏi hắn, còn 3 chuyến xe nữa là tới phiên bọn tôi. Tôi cả người uể oải, cảm thấy thật là nản lòng mà. Diệp Hướng Lăng cái tên vương bát đản, quả thật đao thương bất nhập. Hắn giống như những mãnh nam truyền thuyết, thật khó mà lay chuyển.

Nếu không phải vì phần ăn nhi đồng mà Tiểu Phượng hứa cho, tôi làm sao phải chịu đả kích lớn thế này chứ. Càng nghĩ tôi càng giận, theo thói quen tôi rút cái bàn chải đánh răng trong túi ra, chà chà vào cái bảng hiệu gần đó (==!!!). Diệp Hướng Lăng từ nãy giờ vẫn ung dung, ngay lập tức giật mình sững sốt (ta đây còn sợ nữa mà… *lau mồ hôi*). Nhìn thấy tôi vẻ mặt rất tức giận quay lại, đột nhiên hắn khóe miệng phá lệhơi kéo lên, biểu tình tựa tiếu phi tiếu:”Uhm, địa chỉ ký túc xá của em….”

“A?” tôi ngơ ngác tay vẫn còn đang nắm chặt bàn chải đánh răng, trợn mắt nhìn hắn.

Hắn xấu xa nhìn lại, bộ dáng kiêu căng nói:”Nhanh một chút, mau đưa cho tôi địa chỉ, tôi thích thì sẽ liên lạc với em.”

A..a….a..a! Tôi sướng điên, tay chân hoảng loạn rút ra tờgiấy, rồi hí huấy nét chữ cẩu thả viết ra địa chỉ ký túc xá của mình, cẩn thận đưa cho hắn.

Nhìn thấy hắn tùy ý đem tờ giấy tôi đưa cất đi, tôi mới thảlỏng tâm tình mình xuống.

“Tiểu Phượng, chúng ta có hy vọng rồi ! Hamburger của tao, cánh gà của tao…..a”. Tôi quay qua nhìn Tiểu Phượng, mừng muốn rớt nước mắt. Tôi đã nói rồi mà, tôi đây chính là một nhân tài hiếm thấy, ngay cả loại tự cao, mặt đen như tên này tôi cũng có cách thu phục thấy không.

Tiểu Phượng nó đúng là biết tìm người.

Tiểu Phượng không có trả lời tôi, nhìn Diệp Hướng Lăng lên xe mới thất vọng quay sang tôi liếc mắt một cái:”Tiểu Mãn, loại người như hắn rõ ràng không muốn nói cho người khác cách thức để liên lạc, giờ muốn mày cho hắn địa chỉ, sẽ không cố ý liên lạc với mày đâu.”

Nó sợ tôi còn chưa rõ, tiếp tục giải thích:”Cái này gọi là từchối một cách khéo léo”

Sao?

Sao lại bày trò sâu xa vậy chứ! Tôi không khỏi buồn rầu vò tóc.

Hồi lâu sau tôi lại rầu rĩ nhìn Tiểu Phượng nói:”Nhưng Tiểu Phượng, sao tao lại không thấy hắn có ý đó!”

Tiểu Phượng không nói gì nữa chỉ nhìn tôi lắc đầu.

Chương 2:

Bởi vì không bắt cặp được với ai nên thời gian sau đó tôi cũng rất là nhàn hạ.

3 ngày sau đó, ngoại trừ tôi ra bọn nó ai cũng nhận được tin nhắn đối phương. Tiểu Phượng nói muốn chúc mừng cho lần thành công này nên mời mọi người đi uống trà sữa trân châu. Tôi biết thân biết phận tự giác lùi bước, cái số đúng là xám xịt mà.

Lúc đi ngang qua chỗ của A Di , tôi bị bà nhéo một cái.

“Làm sao vậy, cháu nhớ là mình không có làm sai gì hết !” tôi sợ hãi giơ tay lên.

A Di nét mặt căm giận, tựa hồ chuyện này thật không đơn giản.

“A …. Là cháu sai, cháu sai rồi!” tôi nhớ ra rồi, liền lập tức bày ra vẻ mặt vô tội giải thích:”Thực ra cái bếp nhỏ kia chính của bọn cháu a. Bọn cháu chỉ dùng nó nấu mì ăn liền thôi!”

“A? Còn dám ngang nhiên dùng dầu hỏa trong ký túc xá” A Di rống lên.

“Á, thì ra dì còn chưa biết sao!” tôi thật ngốc mà,người ta đã biết đâu mà tôi khai chỉ đành cười giả lả nói :”Vậy dì tìm cháu vì chuyện gì a!”

A Di nổi giận đùng đùng, lấy ra một quyển vở, loáy hoáy viết: một mình dùng dầu hỏa, phạt tiền 100.

Chờ đến khi tôi ngoan ngoãn nộp tiền phạt xong, nét mặt bà mới có chút dịu xuống. Rầm một cái, ngăn tủ được kéo ra, bà theo đó lấy ra một phong thư đưa cho tôi.

“Đây, thư của cô đây!”

Mấy năm nay rất ít có người còn có thói quen viết thư, nét chữ ghi trên địa chỉ tôi không ấn tượng chút nào, nhưng nhìn ra đây là dùng bút máy viết, nét chữ mạnh mẽ rất có lực còn lại rất đẹp nữa.

Tôi mở phong thư, cười thật to xuýt chút nữa miếng kẹo cao su phun ra luôn.

Không ngờ lại là thư của Diệp Hướng Lăng, đầu thư hắn cẩn thận tỉ mỉ viết: bạn học Hòa Mãn, vẫn khỏe.!!

Phần giữa hắn viết một đống chằng chịt những chuyện mà hắn cho là rất tâm đắc trong trường huấn luyện, nhìn ra chẳng khác nào như viết nhật ký. Tôi cảm thấy thư này hắn không phải viết cho người khác, giống như tổng kết những chuyện bản thân hắn đã làm viết xuống.

Khi nhìn đến phần cuối lá thư, lần này tôi không giữ được miếng kẹo cao su trong miệng nữa a, nó văng ra thành một đường cong rất đẹp.

Cuối thư hắn hết sức chân thành viết: Bạn thân của em: Diệp hướng Lăng.

Tôi đột nhiên có cảm giác như mình đã quay trở về 50 năm về trước. Trên tay cầm lá thư, bút tích viết bằng viết máy, trong thư cách xưng hô còn rất thân thiết, làm tôi có cảm giác như hư như thật .

Lòng tôi rạo rực, ôm lá thư lăn qua lộn lại trên giường, còn đọc đi đọc lại hết mấy lần nữa. Trong đầu đột nhiên hiện lên đôi con ngươi đen sâu thẩm của hắn, chỉ một cái chớp mắt thôi cũng làm người khác hoảng loạn cả lên.

Ngồi trong phòng mình, tôi ăn một hơi hai gói mì ăn liền mới thấy cảm giác bay bổng khi nãy hạ xuống một chút. Đang định nấu thêm một gói mì nữa thì cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.

“Hòa mãn, uống trà sữa nè!” tôi quay sang thấy Tiểu Phượng tay cầm trà sữa đi tới.

Tôi hí hửng đứng lên, nghênh ngang hấc cằm đi về phía nó:”Tiều Phượng, mày có biết chuyện gì không, …..ký túc xá của chúng ta đã toàn thắng!!! Cách mạng đã hoàn toàn thành công ha…ha!”

Nó bị khí thế điên cuồng mà bức người của tôi làm cho hoàng sợ, đứng cả nữa ngày mà chả nói được lời nào.

“Diệp đồng học thế mà thích viết thư nha!” Tôi đem thư đưa nó xem, nó cũng vui mừng khôn xiết, chỉ còn thiếu chưa rơi lệmà thôi. Con bé này thấy vậy nhưng lại rất đơn giản, nó không biết làm sao biểu đạt cảm xúc kích động vừa rồi, đơn giản đem hết trà sữa đang cầm trong tay nhét hết vào tay tôi:”Uống đi, cho mày hết này!”

Còn gì hạnh phúc bằng, tôi ngồi trên giường đem từng ly trà sữa nhìn qua nhìn lại một chút, ly nào cũng uống thử. Uống xong tôi còn đem chúng xếp thành một hàng, coi như sứ mệnh đã hoàn thành, cảm giác cũng rất thành tựu a.

“Tiểu Mãn…”

Ai? Tôi hình như nghe được âm thanh ai oán kia là của Tiểu Phượng.

“Mày nên tiếp tục giữ liên lạc, đừng quên hồi âm cho hắn ta” nó oán thán nhìn tôi.

“A? Không muốn….. không muốn! “Tôi mới là không thèm, viết thư rất phiền toái, lại quê nữa, đã thế còn phải mua bao thư, rồi phải đi bộ đến 10 phút để gởi thư, bà đây mới không thèm.

“Mày tự mà viết cho hắn đi!” tôi cúi đầu chụm mỏ vào ly trà sữa.

“Tao cũng muốn viết nhưng nhất định hắn sẽ không chịu hồi âm a!” nó lại giở cái giọng ai oán ấy.

Tôi không hiểu, nếu tôi viết thư cho tên này thế nó, nó còn vui nổi sao? Thật không thể tưởng tượng đầu óc nó đang nghĩ cái gì nữa!

“Vậy lúc trước vì sao lại nhất định muốn xin hắn cách đểliên lạc!”

“Bởi vì tao….”nó không ngờ bị tôi hỏi, ánh mắt dần trở nên mê ly thâm thúy.

Thật lâu sau mới trả lời tôi:”Tao và hắn là bạn tốt hồi học trung học, tao vẫn âm thầm thích hắn, hy vọng có thể biết thêm nhiều về hắn. Nhưng hắn lại không cho ai biết cách thức để liên lạc, cho nên chúng tao chẳng khác nào người lạ , nhưng lần này tao nghĩ có thể…..”

Tôi mặc kệ.

Tôi bực bội vò tay, quan hệ của nó hay nói khoác lác một chút là chuyện tình cảm của nó thật là rắc rối mà, thật là quá thâm sâu mờ ảo đi.

“Vậy mày phải hứa, về sau tao mà bệnh, mày là y tá phải chịu trách nhiệm cấp thuốc miễn phí cho tao!” Tiểu Phượng nghe tôi nói nhăn nhó đồng ý.

Ai ô, mắc bệnh mà không tốn tiền, tôi thật thông minh mà.

Tôi giơ tay nắm chặt thành quyền, nhiệt tình cũng ùn ùn kéo đến, lấy ra một tờ giấy nhăn nhúm dưới gối ngủ bắt đầu viết.

“Hòa Mãn, mày cần phải chính chắn một chút!”. Á, không ngờ Tiểu Phượng thật chu đáo ngay cả bìa thư, giấy viết thư, cả tem đều đã chuẩn bị sẵn, tôi nhất thời bị nhiệt tình của nó làm cho cảm động.

Tuyệt bút hạ xuống, tôi đem tin tức xảy ra trong căn tin trường hôm nay viết xuống hết một trăm chữ, cộng thêm nhật trình đi học một trăm chữ, cuối cùng tôi còn ngẫu hứng đem những lời chúc phúc mà tôi cho là tốt đẹp nhất cực lực phát huy được khoảng năm mươi chữ nữa. Tôi viết tổng cộng cũng hơn hai trăm chữ chứ chả chơi, lòng rất thỏa mãn, phía dưới thư tôi cũng bắt chước Hướng Lăng cẩn thận viết xuống: bạn thân của anh: Hòa Mãn.

Tôi ngắm nghía liếc nhìn dòng chữ rồng bay phượng múa trên giấy, thật càng nể phục chính mình. Giọng văn đầy tình cảm như thế, phong cách thì rất đặc biệt, khỏi chê, sợ rằng khi Diệp Hướng Lăng nhìn thấy nó cũng phải cúi đầu mà bái phục.

Thư vừa viết xong, Tiểu Phượng vui vẻ ra mặt, nó cứ thế cầm thư mà chạy đi gởi cho tôi, ngay cả người viết như tôi cũng không cần nhọc công, cuộc đời thật tốt đẹp mà.

Chờ cho tới chiều Tiểu Phượng mới thấy nó mặt mày rạng rỡtrở về, còn lôi kéo mời tôi đi ăn cơm nữa chứ.

“Tiểu Phượng chuyện này chỉ là chuyện nhỏ không cần mày mời tao đi ăn cơm!” Hồi trưa tôi đã uống không ít trà sữa, hiện tại còn đang bị tiêu chảy muốn chết đây, đối với nhiệt tình của nó tôi thiếu chút nữa khóc không ra nước mắt a.

Nhiệt tình mới nãy của Tiểu Phượng lập tức xẹp xuống, phỏng chừng bị tôi thiêu cháy trụi cũng nên.

“Đúng đúng đúng, Tiểu Phượng hay cho tao mượn Tiểu Mãn một chút đi!” Tiểu Nhụy ở chung phòng ngay lập tức nhào vềphía tôi, hai con mắt long lanh chờ mong.

“A?” Tôi đầu óc chậm lục nên không hiểu.

“Chuyện là thế này, nam sinh kia hẹn tao đi ăn cơm, dù sao cũng là lần gặp mặt đầu tiên thật xấu hổ a. Tiểu Mãn mày muốn đi không, ở đó có rất nhiều đồ ăn ngon nha!” nó rõ là dụ dỗ tôi đây mà.

Tôi có chút do dự, yên lặng sờ sờ cái bụng trống không của mình, rồi vô sỉ gật đầu.

Thật ra đi cùng bọn Tiểu Nhụy cũng không khó gì, đơn giản chỉ là bọn họ đi phía trước còn tôi đi theo phía sau cách họmấy bước mà thôi. Đối với loại chuyện này tôi đã làm quen, nhớ mùa hè năm đó sau khi tốt nghiệp trung học tôi đã làm không biết bao nhiêu lần.

Mọi người dĩ nhiên thích đem theo tôi, thứ nhất là cố tình tạo mối quan hệ thuần khiết mà giả tạo hai nữ một nam đểqua mắt mọi người; thứ hai có tôi ở đó cũng dễ dàng tránh đi cảm giác xấu hổ ngượng ngập.

Cho nên để làm một cái bóng đèn chuyên nghiệp thế này, tôi đương nhiên là đứa phải biết cách khéo léo.

“Hòa Mãn mày nói một chút chuyện cười đi!”

“A!” tôi nhanh chân từ phía sau chạy lên phía trước, vắt hết óc suy nghĩ chỉ sợ nói sai sẽ bị người ta chê cười.

Tôi là đứa rất có duyên nói chuyện cười, cho nên chuyện mà tôi kể ra chỉ sợ bọn họ cười không khép miệng được.

Tôi nói có sai đâu cứ nhìn bây giờ Tiểu Nhụy và tên nam sinh đang cười đến run rẩy kia là biết. Cười xong bọn nó bắt đầu liếc mắt đưa tình, ánh mắt chăm chú nhìn đối phương, sau đó lại rụt rè nắm tay nhau nữa.

“Hòa Mãn, mày còn muốn đi ăn cơm chung không?” Tiểu Nhụy đỏ mặt hướng tôi nháy mắt.

Đương nhiên tôi còn muốn ăn, bụng tôi đang đói lên rồi đây nè. Sao Tiểu Nhụy lại bày ra cái vẻ ngượng ngùng thế kia? Ân tôi thấy việc mình đang đói bụng không có gì phải xấu hổcả, quyết định nói thật rõ ràng một lần nữa cho nó biết:” Tao đói bụng rồi, cùng đi ăn cơm đi!”

Ngay lập tức mặt hai đứa nó đen thui lại, thậm chí Tiểu Nhụy còn thẹn thùng dậm chân nữa chứ.

“Chúng ta đi ăn phần cơm tình nhân đi!” nó quay đầu thẹn thùng nói nhỏ với tên kia.

Tôi kinh ngạc nhìn tên kia, hắn cũng rất nhỏ giọng trả lời nó:”A ô ơ, đừng lo, mình không ngại, mình một mình có thểăn hết hai phần!”

“……” Tiểu Nhụy im lặng quay đi, rốt cuộc cũng buông tha cho tính chậm lục của tôi.

Tôi lại lũi thũi đi theo đằng sau, cách chúng hai bước không xa mà cũng không gần. Lòng tôi không khỏi vui mừng vì mới giải quyết một vấn đề rất khó khăn, hơn nữa còn giúp được cho nó, đây mới là chuyện thật sự làm tôi vui. Cho nên mới nói giúp người là niềm vui chẳng sai mà, tôi quyết định đem chuyện hài lòng này ngày mai sẽ chia xẻ với Diệp bạn thân.

“Tiểu Mãn, bọn tao quyết định không ăn cơm tây nữa, ăn tiết canh vịt được không?”Đi được hơn một đoạn đường, không biết Tiểu Nhụy đã cùng tên kia thương lượng gì đó, quay đầu hỏi tôi.

Tôi là đứa rất biết xoay chuyển, liền gật gật đầu:”Được, ăn gì cũng được cả!”

Mặt Tiểu Nhụy còn đen hơn hồi nãy.

“Tiết canh vịt nha, mày ăn được sao!” Nó nhìn tôi rất cảm động lặp lại lần nữa.

Tiểu Nhụy thật là đứa rất thiện lương, kỳ thật cùng là bạn học với nhau nó không cần phải lo lắng nhiều như thế, tôi gật đầu càng kiên định hơn:”Không sao, chỉ cần ăn no là được.”

“….”kể từ đó Tiểu Nhụy chắc là do quá cảm động nên không nói thêm một lời nào với tôi nữa.

Ngày hôm sau, đọc thư của Diệp Hướng Lăng xong, tôi đem sự việc tối hôm qua viết xuống, lòng cực kỳ vui vẻ. Cuối cùng còn viết thêm việc tôi rất thích giúp đỡ người khác, cảm giác như giúp chính bản thân mình, đây là cảm giác rất thỏa mãn mà tôi từng có!

Cuối thư vẫn không quên trịnh trọng viết: bạn thân của anh: Hòa Mãn.

Tôi rất tin tưởng khi hắn nhận được thư này nhất định cũng sẽ có cùng cảm giác sung sướng giống tôi a! Đột nhiên tôi cảm thấy kỳ thật viết thư bằng tay thế này so với dùng thư bằng điện tử thật là câu thông hơn nhiều.

Loại này mang đậm phong vị cổ xưa, thật rất tốt.

…….

Diệp Hướng Lăng hồi âm rất nhanh, cơ hồ mỗi ngày một lá.

Thời điểm nhận được lá thư thứ ba, nội dung thư đã có ít nhiều thay đổi. Lúc bắt đầu thư của hắn chỉ toàn viết vềnhững chuyện xảy ra hàng ngày nhưng giờ hắn còn cố tình thêm vào một số chuyện thú vị sau giờ học, hay vài chuyện vặt ban đêm trong ký túc xá.

Ví dụ như đi hành quân lỡ nhịp,bước sai chân, bị phạt phải tập đi thêm.

Ví như người nọ phạm vào cấm kỵ, phải bị cấm túc.

Vân vân và vân vân, tất cả nhưng chuyện này với tôi mà nói đều rất mới mẻ và thú vị. Nhận được lá thư thứ ba đó tôi cảm thấy thật rất hạnh phúc. Cuối thư hắn còn viết cho tôi một câu kia, cũng là câu đánh vào trọng tâm.

“Hòa Mãn bạn thân, tôi cũng giống như bạn, rất quý những gì mà người khác làm cho tôi. Kiên trì của bạn là điều rất đáng quý.!”

Một lần nữa sự cỗ vũ của hắn làm cho tôi cảm thấy rất ấm áp, tôi lập tức đưa thư cho Tiểu Phượng xem. Tôi có chút ngoài ý muốn thấy Tiểu Phượng cực kỳ kích động nhìn lá thưmà tôi đưa cho, còn không ngừng đọc hết lần này tới lần khác.

Tôi thật sự sợ đôi mắt nóng rực kia của nó đem sẽ thiêu trụi lá thư của tôi mất.

“Hòa Mãn, mày còn không mau hồi âm cho hắn ta đi!”

Nó đứng sau lưng tôi thúc dục, giám sát tôi viết từng chữtừng chữ một còn không ngừng giúp tôi sửa lỗi chính tả nữa chứ, làm cho tôi thật là mất tự nhiên.

“Tiểu Mãn, mày hãy thử hẹn bọn họ cuối tuần này đi dạo công viên xem?” nó lại ra chủ ý, nhưng giống như đang ra lệnh hơn.

Tôi có chút hơi do dự:” Nhưng tao không muốn làm cái đuôi theo bọn họ đi dạo.”

Tôi lại không quen theo sau bọn họ. Nghĩ rằng trước đây cùng mọi người đi dạo thực náo nhiệt nhưng sợ rằng lại giống như lần trước, ai cũng tự động tách riêng, tôi thật không muốn cuối cùng lại bị đẩy cho Diệp Hướng Lăng.

Chỉ sợ không bị mắt hắn làm cho đông lạnh mà chết thì cũng bị kiêu ngạo của hắn áp đảo đến chết cho xem.

“Tao không cần hỏi ……hắn nhất định cũng sẽ không đồng ý!” tôi kiên quyết cự tuyệt nó.

Tiểu Phương thoạt nhìn có hơi chút thất vọng, nhưng cũng không muốn miễn cưỡng tôi, chỉ là gượng gạo nở nụ cười, đem theo cái xô quay đầu bỏ đi hứng nước.

Tôi đặt bút xuống, nghĩ nghĩ một chút rồi viết xuống việc thi cử gần đây, có vài câu không biết viết ra làm sao nhưng tôi vẫn cố gắng không ngừng phát huy.

Viết xong thư cả người tôi cảm thấy thật thoải mái, cũng không quên rất nghiêm túc cuối thư kí tên mình xuống: bạn thân của anh: Hòa Mãn.

Đặt thư lên bàn, tôi suy nghĩ thêm một chút, cảm thấy chưa biểu đạt hết ý, rút ra thêm một tờ giấy nữa đem mỹ nhân trong cuốn truyện tranh mà tôi yêu thích nhất phác họa ra, rồi gấp lại bỏ chung vào đó. Trên đó tôi còn viết: hình này xin tặng bạn thân Diệp Hướng Lăng.

Sau đó thấy rất hài lòng vì bản thân mình rất sáng suốt. Tôi vui vẻ đi lấy nước nóng.

Đến chỗ hứng nước người đứng đầy ra đó, xếp hàng trước tôi là một tên nam sinh vừa cao vừa gầy, còn sau lưng tôi thì là một cô nữ sinh rất béo a.

Tôi bị kẹt ở giữa, không khỏi đau lòng vì chúng tôi trông nhưmột cái bánh quy.

Nữ sinh đứng sau lưng tôi tựa như rất không kiên nhẫn, cứphút chốc lại dùng cái thân hình đẫy đà của cô lảo đảo ngã vềphía tôi.

Tôi bị thân thể khổng lồ của cô ta đẩy tới. Cơ thể không tựchủ được giống như quân bài domino đang xếp đứng gần nhau, bị đẩy ngã về phía nam sinh đang đứng phía trước tôi.

Tôi không biết mình đã ngã vào nam sinh kia hết mười mấy lần. Cuối cùng vị nam sinh cao gầy kia cũng quay đầu nhìn tôi.

“Bạn học, bạn có phải thiếu dinh dưỡng không? Hay là xương có vấn đề?” Hắn hé ra khuôn mặt tuấn tú lại có chút trẻ con, dù đang tức giận nhưng vẫn nhìn ra nét cười trên mặt, tựa như ánh mặt trời sáng lạn.

Tôi ngẩn ngơ lắc đầu.

Hắn tiếp tục nở nụ cười xấu xa:”Hay là thân thể bạn có tật đứng không vững.?”

“….” Tôi bị á khẩu không trả lời được, tôi thấy không cần thiết phải cố chấp giải thích.

Thấy nữ sinh kia lại sắp ngã vào, tôi nhảy “phốc” một cái nhanh tay lẹ chân thoát ra khỏi bọn họ, tên nhóc ranh miệng lưỡi sắc bén kia lập tức bị sức nặng bất ngờ đánh gục.

Tôi đứng nhìn bọn họ lòm còm đứng lên, thái độ không mặn không lạt, hai tên một béo một gầy nhìn tôi đầy oán giận.

“Cô sao làm vậy!” Ai u, hai người cư nhiên còn đồng loạt hô lên.

“Cô là cố ý….người này, đồ tàn tật, đồ có vấn đề…” thật không một chút sáng ý, con nhóc béo này bắt chước đúng là trắng trợn mà.

Một bên tiểu sư muội béo kia không ngừng phun bọt chửi tùm lum, bên kia là ánh mắt sắc bén như dao của tên soái ca không ngừng phóng đao về phía tôi, thật là trốn trời không khỏi nắng mà, tôi thật đáng thương a.

Tôi cầm cái xô, im lặng như đang bị mắc nghẹn, ước chừng 5 phút trôi qua rốt cục tôi không nhịn nổi nữa:”Tôi có vấn đề, tôi tàn tật… trong lòng tôi có chướng ngại! Thì sao nào ? Tôi tôi tôi chính là cố ý đó rồi sao!”

==,tôi lắp bắp phản kháng lại.

Thật là vô lý chẳng lẽ phải làm như cái nhân bánh quy cho ngươi ta xử sao, tôi càng nghĩ càng oán giận chỉ tiếc không nghĩ ra lời nào ác độc một chút để phản kích lại, sửng sốt đứng một hồi rồi cầm theo xô nước tức tối quay đầu chạy đi.

Chạy ra khỏi chỗ lấy nước tôi uốn éo quay đầu vụng trộn nhìn lại. Tuy từ rất xa tôi cũng có thể nhìn thấy tên nhóc có khuôn mặt rạng rỡ như ánh mặt trời kia đang nhìn tôi cười lạnh, thấy tôi quay đầu còn híp mắt trừng lại.

Tôi lấy hết dũng khí đứng tại chỗ hung mãnh trừng hắn. Hắn có hơi nhăn mày, tựa như kinh ngạc thấy tôi còn không sợchết là gì. Sau đó nhìn thấy hắn ta từng bước từng bước nhỏtiến về phía tôi, tôi lập tức sợ hãi, hướng hắn phun ra một ngụm nước bọt, không dám nhin thêm một giây nào nữa nhanh như chớp chạy mất. (wow chị ở dơ quá nha==!! … bó tay)

Đợi đến tôi nhớ lại phải đi lấy nước nóng thì đã hết giờ cấp nước nóng.

Tối đến nghĩ lại việc này tôi không khỏi oán giận, lại lấy giấy viết thư ra, đem một đoạn này viết xuống, viết cũng hơn 300 chữ. Tôi còn kết luận môt câu: hôm nay tôi không có nước nóng để dùng, kỳ thật tắm nước lạnh cũng tốt. Câu này nghe ra bi thương vô cùng, nét chữ trên giấy dường như cũng đang giãy dụa.

Cuối cùng vẫn rất trịnh trọng kí tên mình bên dưới: bạn thân của anh…Hòa mãn.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN