Anh Đào Hổ Phách - Chương 38
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
106


Anh Đào Hổ Phách


Chương 38


Tưởng Kiều Tây ngồi trong giảng đường của trại đông, tâm trí lang thang trôi dạt.

Hiệu trưởng, lãnh đạo và các chuyên gia lần lượt lên sân khấu truyền đạt kinh nghiệm, nói chuyện đã gần xấp xỉ một tiếng đồng hồ. Bên dưới là hơn ba trăm học sinh được tuyển chọn từ các tỉnh thành trên khắp cả nước. Tưởng Kiều Tây nghe thấy có tiếng gọi khẽ bên ngoài hành lang: “Học trưởng! Học trưởng Tưởng Kiều Tây!”

Người gọi là con trai của thầy dẫn đoàn học sinh giỏi Tỉnh Thành đi thi đấu, họ Tề. Hắn cũng là đàn em trong đội tuyển của trường Trung học Thực nghiệm, hiện đang học lớp mười. Lần này là đi theo ba mình tới đây cảm thụ không khí Trại đông.

Hắn khom người chui qua mấy dãy bàn len vào ngồi cạnh Tưởng Kiều Tây, hạ thấp giọng hỏi: “Học trưởng Tưởng, hôm qua bọn em chờ đón nhưng không thấy anh, anh đến khi nào vậy?”

Buổi diễn thuyết kết thúc. Cậu đàn em họ Tề lật đật vỗ tay rân trời, hắn tuổi còn nhỏ, tính vốn hiền lành, nhiệt tình cổ vũ cho đàn anh đàn chị.

Ngay sau đó, hội diễn văn nghệ bắt đầu.

Múa, tiểu phẩm, ngâm thơ, xong lại tiếp tục múa, hết điệu múa dân tộc này đến điệu múa truyền thống khác. Tưởng Kiều Tây ngồi dưới khán đài, nhìn từng tốp nữ sinh bước lên sân khấu, làn váy tung bay, nụ cười xinh đẹp. Nữ sinh suy cho cùng hoàn toàn khác biệt với nam sinh, bất luận là đường nét cơ thể, nụ cười cái nheo mắt dáng đi, hay thậm chí nét mày nghiêng dõi xa xăm vô định.

Không hiểu sao, Tưởng Kiều Tây bỗng nghĩ tới Lâm Anh Đào.

Lâm Anh Đào lúc nhỏ, dáng người be bé, đôi mắt to tròn như quả anh đào, khiến người ta cứ muốn chú ý đến đôi mắt cô, chú ý đến đuôi tóc mềm mại lúc nào cũng lúc lắc trên bờ vai. Bất luận là cười khanh khách ngây ngô hay gào khóc nức nở, để lại trong Tưởng Kiều Tây ấn tượng sâu đậm nhất, vĩnh viễn là nét mặt vô tư không buồn không lo của Lâm Anh Đào.

Nhưng khi gặp lại, Lâm Anh Đào trưởng thành, thân thể của cô như nhụy hoa hé nở, e ấp giấu mình dưới sự che chở của những cánh hoa.

Tưởng Kiều Tây ở sau lưng cô, không kìm được cứ muốn ngắm nhìn cô, quan sát cô, quan sát vòng eo non mịn, quan sát đường cong tròn đầy ẩn nấp sau làn áo sơ mi phía trước. Chân cô đã dài ra, mắt cá chân mảnh mai, mỗi lần ló mình ra khỏi làn váy sẽ khiến cho người ta không cách nào tập trung sự chú ý vào đôi mắt và biểu cảm trên gương mặt cô. Tựa hồ bao nhiêu mô hình toán học đều biến đổi hư ảo diệu kỳ, không có cách nào trở về như cũ.

“Học trưởng Tưởng,” cậu đàn em ngồi bên cạnh kín đáo giơ tay chỉ lên sân khấu: “Đàn chị xinh đẹp múa chim công kia đang nhìn anh kìa!”

Tưởng Kiều Tây đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bộ dạng hoàn toàn không có một chút gì gọi là hiểu phong tình. Buổi biểu diễn kết thúc, các tài năng toán học lục tục rời khỏi giảng đường. Bạn học trong đội tuyển Tỉnh Thành đứng ở lối ra gọi cậu: “Tưởng học thần, sau khi xem xong địa điểm thi, cùng đi ăn cơm nhé!”

Đàn em Tề chen vào bên cạnh hỏi: “Học trưởng, anh có hồi hộp không?”

Tưởng Kiều Tây chưa kịp trả lời, trái lại thầy phụ trách đoàn đã đi tới gõ vô ót con trai mình: “Ngày mai anh ấy phải thi rồi, con để cho người ta được yên tĩnh một chút đi.”

Hơn tám giờ tối, Lâm Anh Đào mặc áo khoác đi xuống lầu. Cô bước dọc theo con đường phía ngoài khu cư xá, thả từng bước dưới ánh đèn vàng, cuối cùng dừng lại ở một tiệm tạp hóa.

Lâm Kỳ Nhạc đứng chờ trước cửa, trời khá lạnh, đúng lúc đó điện thoại trong túi rung lên.

Tin nhắn mới từ Tưởng Kiều Tây.

[ Cậu đang làm gì? ]

Rất nhiều hôm, kể từ khi bắt đầu gửi tin nhắn qua lại, dường như lần nào nhắn tin cho Lâm Anh Đào, Tưởng Kiều Tây cũng đều hỏi câu này.

Lâm Anh Đào cảm thấy rất kỳ lạ. Hồi nhỏ, cô luôn lẽo đẽo đi theo Tưởng Kiều Tây nhưng lúc nào Tưởng Kiều Tây cũng cặm cụi làm toán từ sáng sớm đến tối mịt, chẳng hề quan tâm cô như thế này.

[ Bóng đèn trong phòng ngủ của tớ bị hư, tớ đi ra ngoài mua bóng đèn về cho ba thay. ] Cô đáp.

[ Phòng ngủ bây giờ của cậu trông thế nào? ] Tưởng Kiều Tây hỏi.

Lâm Anh Đào ngẫm nghĩ giây lát.

[ Rộng hơn trước một chút, có một chiếc giường, một cái bàn học, có kệ sách và tủ quần áo. Còn có một ô cửa sổ. ]

[ Nghe có vẻ không khác trước kia mấy. ] Tưởng Kiều Tây nói.

Lâm Anh Đào hỏi: [ Cậu có muốn đến chơi không? ]

Tưởng Kiều Tây hỏi lại: [ Tớ có thể đến được không? ]

Lâm Anh Đào ngượng ngùng: [ Nhưng mà hơi bừa bộn. ]

Tưởng Kiều Tây cười: [ Không có gì, trước kia cũng bừa bộn. ]

Lâm Anh Đào: [ Trước kia bừa bộn sao? ]

Tưởng Kiều Tây nói: [ Trước kia ngồi dưới đất, chỗ nào cũng là đồ ăn vặt, rồi truyện tranh và đồ chơi của cậu. ]

Chú Tần đi khập khiễng từ trong khu cư xá ra. Hôm nay ông đóng cửa tiệm sớm, vì nhận được điện thoại của Lâm Anh Đào mới đi ra mở cửa. “Anh Đào con làm gì đó, sao lại đứng ở đây cười một mình ngây ngô thế này.” Ông nói.

Lâm Anh Đào vẫn đang cười, cô cất điện thoại vào túi quần, lấy tiền lẻ ra, chân sáo tung tăng đi theo chú Tần vào trong tiệm.

Thứ sáu, ngày thứ ba kể từ hôm Tưởng Kiều Tây bay đến Trại đông, nhá nhem tối.

Lâm Anh Đào đi học về, đang giúp mẹ bê thức ăn từ trong bếp ra phòng khách thì điện thoại di động trong cặp bỗng reo lên.

“Anh Đào, bây giờ tớ chuẩn bị ra ga.” Giọng nói của Tưởng Kiều Tây nghe khàn khàn, có vẻ như vừa mới tỉnh ngủ: “Sáng sớm mai cậu có thể đến nhà ga đón tớ không?”

Lâm Anh Đào sửng sốt: “Sáng mai?” Mai là thứ bảy.

“Mấy giờ?” Cô lật đật hỏi.

Tưởng Kiều Tây đeo cặp, bước qua tiếp viên đi vào trong phòng chờ.

*

Trung tuần tháng mười một, thời tiết đột ngột trở lạnh, lại là sáng sớm, cậu đứng yên một lúc rồi xoay người nhìn về phía lối ra sân ga.

Lâm Anh Đào mặc áo len màu đỏ do tự tay mẹ Lâm đan, bên dưới là quần jean, đứng giữa đám đông người đến đi, cười rạng rỡ vẫy cậu.

Phía sau Tưởng Kiều Tây, một vài học sinh khác của đội tuyển Tỉnh Thành cũng lục tục xuống xe. Bọn họ dòm Tưởng Kiều Tây rồi xuôi theo ánh mắt của cậu nhìn thấy một chấm đỏ rực rỡ như đốm lửa ấm áp giữa sân ga xám ngắt.

Đàn em họ Tề đứng bên cạnh cũng ngẩn người nhìn một hồi lâu, đột nhiên hỏi: “Nhũ danh của cô ấy… có phải là Dung Dung không?” (*Dung Dung: vui vẻ.)

Tưởng Kiều Tây mỉm cười, gọi lớn: “Anh Đào!”

Lâm Anh Đào cũng bắt tay làm loa hỏi: “Cậu ăn sáng chưa?”

Gần nhà ga có một tiệm bán bánh quẩy, sữa đậu nành và bánh bao thịt; lúc nào cũng tấp nập người ra vào, từ xa đã ngửi thấy mùi hương thơm nức. Lâm Anh Đào đứng ở trước tiệm, Tưởng Kiều Tây đẩy cửa đi vào. Cậu tìm một cái bàn nằm sát trong góc rồi ngồi xuống, tháo cặp để sang một bên.

Cậu đàn em họ Tề cũng chen vào, hắn hồ hởi nói: “May là em chạy theo hai người, bằng không ba em chắc chắn không cho em đi.”

Lâm Anh Đào ngồi xuống đối diện Tưởng Kiều Tây, cầm thực đơn lên gọi món ăn, chỉ một món bánh bao thôi mà đã có tới hơn mười loại nhân để lựa chọn. Lâm Kỳ Nhạc rất tò mò, loại nào cũng muốn nếm thử. Đang đắn đo suy nghĩ thì nghe thấy cậu đàn em họ Tề gọi mình đồng thời chủ động lên tiếng giới thiệu: “Chào đàn chị Lâm, em là đàn em học lớp C13 trường trung học Thực nghiệm. Chị biết không, em và chị thật sự rất có duyên.”

Lâm Anh Đào ngẩng đầu nhìn hắn.

Trước kia, cô đã từng nhiều lần nhìn thấy cậu đàn em này ở bên cạnh Tưởng Kiều Tây, chỉ biết là hắn học lớp mười, rất say mê học tập, tính cách đại khái cũng tốt mới không chọc cho Tưởng Kiều Tây chán ghét.

“Em họ Tề.” Cậu đàn em họ Tề toét miệng cười khoe hàm răng đều tăm tắp, trông giống hệt như diễn viên Hạ Vũ: “Tên là Tề Nhạc!”

Lâm Kỳ Nhạc bị sự nhiệt tình của hắn làm cho sửng sốt, mặt nghệt ra: “A? À??”

Tưởng Kiều Tây ngồi đối diện bọn họ, nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt Lâm Kỳ Nhạc, loáng cái mỉm cười.

Lâm Anh Đào nhìn cậu, hôm nay tâm trạng của Tưởng Kiều Tây chừng như rất tốt, toàn thân thả lỏng, lộ ra vẻ tự do tự tại.

Trong lúc ngồi đợi thức ăn bê lên, Tề Nhạc lôi từ trong cặp ra quyển tiểu thuyết đang đọc dở, cúi đầu lật xem tiếp. Lâm Anh Đào ngồi đối diện chống cằm lên tay, hỏi: “Truyện gì vậy?”

“ ‘Ngộ Không kỳ truyện’!” Tề Nhạc ngước lên nhanh nhảu trả lời.

Tưởng Kiều Tây vốn đang ngồi thong dong bên cạnh, lúc này cũng duỗi tay qua cầm lấy quyển truyện trên tay Tề Nhạc. Cậu nhìn bìa truyện, sau đó thuận tay lật mấy trang.

Lâm Anh Đào nói với Tề Nhạc: “Hồi nhỏ, học trưởng của em rất thích đọc ‘Tây du ký’!”

Hai mắt Tề Nhạc sáng rỡ, hỏi: “Chị Lâm, hồi nhỏ chị và học trưởng Tưởng thân nhau lắm hả?”

“Tớ đã đọc truyện này.” Tưởng Kiều Tây nhẹ giọng nói: “Hình như là lúc học cấp hai.”

“Chắc là anh đã đọc rồi, truyện này nổi tiếng mà!” Tề Nhạc nói xong, liền ngâm nga:

“Ta muốn bầu trời, không che nổi mắt ta

Muốn mặt đất, không vùi được tim ta

Muốn chúng sinh, đều thấu hiểu lòng ta

Muốn Chư Phật, đều tan thành mây khói!”

*

Sau khi ăn xong, Tưởng Kiều Tây thò tay vào túi quần lấy tiền ra trả, ngón tay sờ trúng một chiếc thẻ nhựa.

Cậu hờ hững để cái bảng tên màu xanh dương có dây đeo kia lên bàn, cúi đầu tiếp tục móc ví tiền.

Lâm Anh Đào từ đối diện duỗi tay cầm lấy chiếc thẻ, giơ lên ngang tầm mắt xem.

Đó là thẻ chứng nhận thành viên của Trại đông Olympic toán học Trung Quốc. Trong ảnh Tưởng Kiều Tây mặc đồng phục hai màu xanh trắng của trường trung học Thực nghiệm, mắt nhìn thẳng vào ống kính, ánh mắt lạnh lùng không biểu lộ bất kỳ cảm xúc gì. Trên trán loáng thoáng một vết sẹo mờ nằm giữa tóc mái.

“Mọi người thi xong đợt này rồi, có còn phải thi nữa không?” Lâm Anh Đào ngẩng đầu hỏi.

Tề Nhạc uống xong ngụm sữa đậu nành cuối cùng, để ly xuống: “Có người thi có người không, nhưng như học trưởng Tưởng, anh ấy chắc chắn sẽ được chọn vào đội tập huấn quốc gia, nói không chừng sẽ đi thi quốc tế!”

“Còn thi quốc tế nữa ư?” Lâm Anh Đào thắc mắc.

Tề Nhạc gật đầu, giơ ngón tay minh họa: “Sáu người được chọn từ đội tập huấn, chính là đội tuyển quốc gia.”

Tưởng Kiều Tây mở ví lấy tiền đưa cho nhân viên của tiệm. Tề Nhạc đứng dậy, đeo cặp lên vai, hắn nói với Lâm Anh Đào: “Vào đội tập huấn sẽ được tiến cử thẳng vào đại học Thanh Hoa Bắc Kinh, có thể sẽ không cần phải học lớp mười hai, mà trực tiếp trở thành sinh viên đại học.”

Lâm Anh Đào trả lại thẻ Trại đông cho Tưởng Kiều Tây, bọn họ đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Tưởng Kiều Tây cầm lấy nhưng không cất vào túi mà hờ hững bẻ gập đôi lại ném vào thùng rác nhân viên phục vụ bê tới để dọn dẹp thức ăn thừa trên bàn, sau đó sải chân bước ra cửa.

Lâm Anh Đào đứng sững tại chỗ, nhìn theo bóng lưng cậu, ngơ ngác.

Người ra vào tấp nập, lại có khách tới ngồi vào bàn của bọn họ. Lâm Anh Đào cúi đầu nhìn vào trong thùng rác, vén những lọn tóc lòa xòa rơi bên tai, vội vàng nói với dì phục vụ: “Dì ơi… bọn con không cẩn thận làm rơi bảng tên vào đây, dì lấy ra giúp con được không ạ?”

Tưởng Kiều Tây đi ra khỏi tiệm. Đèn giao thông của lối đi bộ đang bật tín hiệu đỏ, cậu đứng ở góc ngã tư, dõi mắt nhìn xa xăm.

Xe cộ từ muôn hướng vùn vụt lướt qua như bay, chỉ để lại một hình ảnh mơ hồ trước mắt cậu. Tưởng Kiều Tây không thấy rõ con đường này sẽ đi đến đâu, cũng không biết phải đi về hướng nào.

Cậu ngước đầu lên, một chiếc máy bay lướt qua bầu trời trong vắt để lại những vệt dài trắng xóa trên đỉnh đầu.

*

Khu nhà tập thể của tổng tập đoàn điện lực, một cuối tuần không yên ả.

Đầu tiên,

Sau khi trại đông kết thúc, Hiệp hội toán học Trung Quốc đã công bố danh sách sáu mươi người được chọn vào đội tập huấn. Trong danh sách, cái tên Tưởng Kiều Tây lớp 11B18 trường Trung học Thực nghiệm đứng ở vị trí chói lọi. Điều này đồng nghĩa với việc, cuối cùng tổng tập đoàn xây lắp điện cũng đã có lớp con cháu đầu tiên được tiến cử thẳng vào đại học Thanh Hoa.

Sau đó chính là,

Tiếng cãi vã truyền ra từ trên lầu của tòa nhà dành cho cán bộ số 23.

Thái Phương Nguyên ở tầng dưới, vốn đang định sang nhà Dư Tiều ăn lẩu thì nghe thấy trên lầu vọng xuống âm thanh ồn ào náo động, có vẻ như xuất phát từ vị trí nhà của Tưởng Kiều Tây.

Đúng lúc đó, dì hàng xóm đối diện nhà Tưởng Kiều Tây đi xuống lầu, Thái Phương Nguyên lập tức đi qua hỏi: “Dì, có chuyện gì vậy ạ?”

Trong khu nhà tập thể đều là người của công ty xây lắp điện, lúc này đang túm tụm lại. Dì hàng xóm kia kín như bưng, vẻ mặt khó xử: “Con trai của giám sát Tưởng không biết là làm sao, đại học Thanh Hoa gọi điện đến, không đi!”

“Gì chứ, không đi Thanh Hoa ư?”

“Không biết đứa nhỏ này đang nghĩ gì nữa, từ lớp một đã đi học toán Olympic, mỗi ngày chúng ta đều nhìn thấy, học đến bây giờ, đạt được thành tích thế này chẳng dễ dàng gì, vậy mà nói không cần là không cần. Chọc cho Hồng Phi nổi giận đùng đùng.” Người hàng xóm chắt lưỡi: “Tôi ở trên lầu, nghe thấy vậy còn cảm thấy thất kinh phải đi xuống dưới này đây.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN