Lúc này, ngoài cửa có động tĩnh.
Cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Người đầu tiên xông vào là Đan Y Y đang khóc như lê hoa đái vũ, theo sau là bảo vệ công ty.
“Chúng tôi không cản được cô gái này, cô ta nhất định muốn lên.”
Đan Y Y cắn chặt môi, giọng nói có chút run rẩy: “A Thừa, sao anh lại không muốn gặp em?”
Thấy vậy, tôi lập tức đuổi nhân viên bảo vệ đi, cũng tri kỷ mà đóng cửa lại.
Vì lo lắng về hướng đi tiếp theo, tôi lặng lẽ mở hé cửa để nghe lén hai người.
Tưởng Mộ Thừa thái độ lạnh nhạt: “Cô Đan, cô tìm tôi có việc gì sao?”
Tôi nhịn không được “chậc chậc” hai tiếng.
【Xem ra tên sở khanh này thật sự bị ngáo, ngay cả nữ chính cũng không để trong mắt. 】
Đan Y Y nghẹn ngào nói: “A Thừa, tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Anh có biết vì anh công khai mà sự nghiệp trong nước của em đã bị hủy hoại toàn bộ hay không. A Thừa của trước đây tuyệt đối sẽ không bao giờ làm gì tổn thương em….”
“Cô Đan!” Tưởng Mộ Thừa lạnh lùng ngắt lời cô ta: “Tôi đã rất niệm tình chuyện cũ với cô rồi, nếu không, chỉ bằng việc cô cố ý mua thủy quân hắc vợ tôi, tôi tuyệt đối sẽ không buông tha cô dễ như vậy đâu.”
“Không phải em, A Thừa, chúng ta đã quen biết nhau tám năm, ở bên nhau hai năm, chẳng lẽ anh không tin em sao?” Đan Y Y vẫn ngoan cố không thừa nhận: “Em biết rồi, nhất định là Giản Dao, cô ta muốn âm thầm chia rẽ hai chúng ta, ai cũng biết cô ta luôn nhằm vào em, ghen tị với em. A Thừa, anh đừng để bị cô ta lừa.”
Tôi trốn ngoài cửa, lo lắng đến mức dùng ngón tay mò vào khe cửa.
Theo như trong sách, bá tổng sẽ tin tưởng tiểu bạch hoa nữ chủ vô điều kiện.
Nhưng tới khúc này, sao nó lại thay đổi.
Tôi mơ hồ nhìn thấy tấm thẻ đen đáng lẽ phải đập vào mặt tôi, lại được ném trước mặt Đan Y Y.
Anh ta nói: “Số tiền này đủ để cô sống cả đời ở nước ngoài, từ nay về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt Giản Dao và tôi nữa.”
Tôi chết lặng.
【Câu này không phải Tưởng Mộ Thừa phải nói khi ly hôn với tôi sao?】
【Tại sao tất cả đều lại dùng cho Đan Y Y, rồi thẻ đen 1 tỷ đáng lẽ là phần thưởng xứng đáng của tôi, tại sao cũng đưa cho Đan Y Y?!!!】
“A Thừa, anh…”
“Đừng nói nữa, để lại mặt mũi cuối cùng cho cả hai đi”.
Sau đó Đan Y Y bị đuổi ra ngoài.
Tôi không trốn kịp nên bị cô ta bắt được.
Đôi mắt sưng đỏ vì khóc gắt gao trừng tôi, trách tôi cướp đi người đàn ông của cô ta.
Mà tôi cũng đang liều mạng trừng mắt với cô ta, trách cô ta đã cướp đi tiền của tôi!