Cô đang nằm mơ sao?!
Bạch Du Du không nhịn được duỗi chân dùng sức dụi mắt, đôi mắt trừng lớn tràn ngập sự không thể tin nổi.
Trên người Lục Hàn Chi mặc áo sơ mi đen, không thắt cà vạt, hai chân thon dài bắt chéo ngồi trên ghế, tư thế ưu nhã mà tùy ý, khi anh nghiêng đầu đôi mắt hơi nheo lại, từ sống mũi thẳng tắp đến đôi môi mỏng khẽ mím, mỗi một đường nét đều vô cùng tinh xảo, tìm không ra một xíu khuyết điểm.
Cứ như vậy trong nháy mắt Bạch Du Du cảm thấy mình thấy được nam thần hoàn mỹ trên TV, có một loại cảm giác vô cùng không chân thực.
Thật sự, bây giờ cô thật sự, nhìn thấy con người Lục Hàn Chi hàng thật giá thật.
“Chị Ninh nói ban đầu muốn mang mèo đi bệnh viện khám, xem ra lúc đó vì chuyện Nhan Tử Hàng mà thay đổi kế hoạch, có điều mèo của chị ấy đâu?”
Khang Văn Trạch tò mò tìm thử, nghe thấy Lục Hàn Chi nói: “Bên cạnh sofa.”
Bạch Du Du đang nhìn chằm chằm Lục Hàn Chi sững sờ, nghe thấy tiếng anh mới phản ứng lại, mình bị phát hiện rồi!
Bạch Du Du sợ tới mức vội vàng lui đến góc tường.
“Oa, thật sự là mèo của chị Ninh, nhỏ như vậy.” Khang Văn Trạch đi đến bên cạnh sofa, thấy con mèo nhỏ kia run rẩy núp ở trong góc sau sofa, hình như bị dọa sợ, có chút kinh hoàng.
“Đừng sợ đừng sợ.” Khang Văn Trạch thận trọng vươn tay qua,
Bạch Du Du hơi chần chừ, ngoan ngoãn để anh ta bế lên.
Khang Văn Trạch bế cô lên rồi vuốt lông cô, thấy cô ngoan ngoãn vùi ở trong lòng mình không động đậy thì cười nói: “Đáng yêu quá, vừa mới cai sữa hả?”
Bạch Du Du thật sự bị dọa, có điều so với kinh sợ thì kinh diễm vẫn chiếm đa số.
Bất kể là ở trên truyền hình, poster tạp chí hay là trên mạng, kỳ thật rất nhiều minh tinh đều trải qua đủ kiểu trang điểm cho đẹp lên, người thật cũng không hoàn mỹ như vậy, nhưng mà bản thân Lục Hàn Chi thoạt nhìn còn mê người hơn anh ấy trong thế giới 2D đó.
Khang Văn Trạch khẽ đặt cô trên mặt bàn trước mặt Lục Hàn Chi.
Vì thế Bạch Du Du ngẩng đầu lên liền nhìn thấy mặt Lục Hàn Chi.
Khoảng cách gần như vậy, đôi mắt hẹp dài và xinh đẹp của Lục Hàn Chi quả thực có chút cảm giác rung động lòng người, Bạch Du Du cảm thấy cơ thể có hơi nhũn ra, không kiềm chế được khẽ kêu một tiếng, “Meo…”
Tiếng mèo con nhỏ bé yếu ớt, lộ ra chút mềm mại khó tả.
Lục Hàn Chi thờ ơ, tựa hồ như không hề để ý đến con mèo này lắm, Khang Văn Trạch lại không nhịn được sờ đầu cô, nói: “Chị Ninh không phải nói nhóc này tuyệt thực sao? Cũng không biết đã ăn gì chưa, nhỏ như vậy, đừng để đói bụng.”
Bạch Du Du vừa rồi chỉ chú ý Lục Hàn Chi, lúc này mới nhớ tới vị sờ đầu mình chính là trợ lý của Lục Hàn Chi, tên là Khang Văn Trạch, bởi vì trông cũng rất đẹp trai, lại thường xuyên đi theo bên cạnh Lục Hàn Chi, còn hot ở trên mạng một chặp, nghe nói cũng có không ít fans, một người bạn cùng phòng của Bạch Du Du cũng thích anh ta.
Chẳng qua bây giờ Bạch Du Du không chẳng rảnh để ý tới anh ta chút nào.
Đây chính là Lục ảnh đế đấy! Nếu như để mấy cô bạn mê muội của cô biết được, còn không phải hâm mộ chết cô luôn?
Bạch Du Du có gắng hít thở không khí, cảm thấy không khí xung quanh nam thần quả nhiên khác biệt, cô muốn hấp thụ nhiều một chút, nói không chừng có thể kéo dài tuổi thọ…
Dáng vẻ cô phơi phới, ở trong mắt người khác chỉ là híp mắt trong không khí ngửi tới ngửi lui. Bạch Du Du không khỏi thấy may mắn khi hiện tại mình là mèo, nếu cô là người, chắc chắn đã sớm bị Khang Văn Trạch xem là fans bị bệnh tâm thần gọi bảo vệ tới lôi ra ngoài!
Lúc Tiểu Chu mang cà phê tiến vào, nhìn thấy mèo trên bàn trước mặt Lục Hàn Chi thì sợ hết hồn, cô ấy biết Lục Hàn Chi có ưa sạch sẽ, cũng không biết mèo con có bị rụng lông không, vội vàng đi qua, khẽ nói: “Lục tiên sinh, đây là mèo con của chị Ninh, tôi thấy nó rất ngoan nên thả nó ra ngoài trước, tôi nhốt nó vào lồng sắt luôn đây.”
Khang Văn Trạch nhận lấy cà phê trong tay cô ấy, nói: “Không sao, để tôi.”
Tiểu Chu có chút tò mò không biết Lục Hàn Chi có thích mèo không, có điều thấy biểu cảm của anh ấy lạnh nhạt, không nhìn ra nửa điểm cảm xúc, thầm nói Lục thiên vương quả nhiên là Lục thiên vương, nhìn thấy mèo con đáng yêu như vậy cũng không có chút hứng thú nào.
Có điều sao cô ấy lại cảm thấy Bánh Trôi nhìn qua có chút cảm giác chột dạ nhỉ?
Chắc là ảo giác rồi, sao mèo biết chột dạ chứ.
Tiểu Chu vừa muốn ra ngoài, đột nhiên nghe được Lục Hàn Chi bình thản hỏi một câu: “Tên của nó là gì?”
Tiểu Chu hơi sửng sốt, lập tức phản ứng kịp: “Chị Ninh đặt tên là Bánh Trôi ạ.”
Bạch Du Du lại rạo rực.
A… Giọng nam thần hay quá.
Thật ra Bạch Du Du có chút thanh khống, giọng nói của Lục Hàn Chi mặc dù rất lạnh lùng nhưng nghe vào cực kỳ có từ tính, vừa vặn là kiểu âm thanh cô u mê nhất, cô không kiềm chế được tiến lên phía trước vài bước, khoảng cách với Lục Hàn Chi càng gần thêm chút nữa, sau đó nghiêng cái đầu nhỏ toàn lông nhìn anh.
Đây chính là cơ hội nghìn năm có một đó, không nhìn nhiều thêm vài cái sao mà được?
“Muốn thả lại nó vào lồng sao?” Khang Văn Trạch có hơi do dự: “Nhìn nó vẫn rất ngoan mà.”
Lục Hàn Chi ừm một tiếng, cũng không biết là nói muốn đặt lại nó trở lại lồng hay là đồng tình rằng nó rất ngoan.
Chẳng qua Khang Văn Trạch thấy anh không có bực mình thì cũng không đặt Bạch Du Du trở lại trong lồng.
Bạch Du Du có lòng muốn gần Lục Hàn Chi thêm một chút, lại không có lá gan đó, cô vừa căng thẳng, ngay cả bán manh cũng không biết, vì thế thận trọng xoay một vòng cuộn tròn mình, tỏ vẻ bản thân cực ngoan rồi.
Cô không muốn trở lại trong lồng đâu!
Khang Văn Trạch thấy trong lồng có đặt chén nhỏ thức ăn cho mèo, bèn lấy chén nhỏ đựng thức ăn mèo ra đặt trước mặt Bạch Du Du, “Ăn cái này sao? Em thấy nó có thể là đói rồi.”
Bạch Du Du thật sự đói rồi.
Hai ngày nay cô chẳng có khẩu vị gì, bây giờ cảm thấy cái bụng trống rỗng, đói quá, Khang Văn Trạch vừa mới đặt thức ăn mèo xuống, Bạch Du Du đã đứng dậy sát lại gần ngửi ngửi, vươn đầu lưỡi cuốn một viên thức ăn mèo nhai nhai.
“Nó ăn rồi.” Khang Văn Trạch trừng lớn mắt: “Xem ra đúng là đói rồi.”
Bạch Du Du vừa nhai thức ăn mèo vừa nhìn lén Lục Hàn Chi, thấy con ngươi đen bình tĩnh của anh đang chăm chú nhìn mình, trái tim nhỏ bé có chút chịu không nổi.
Gương mặt này của Lục thiên vương, thật đúng là sắc đẹp thay cơm, ngay cả thức ăn mèo cũng trở nên ngon hơn!
Khang Văn Trạch thấy dáng vẻ bé mèo Ragdoll này dùng đôi mắt xanh lam long lanh nước vừa nhìn chằm chằm Lục Hàn Chi vừa ăn thức ăn mèo thật sự rất dễ thương, không khỏi bật cười: “Không ngờ tới nữ cường nhân như chị Ninh còn thích động vật nhỏ đáng yêu như vậy.”
Bạch Du Du nói trong lòng, điều anh không biết còn nhiều lắm, dáng vẻ Giang Ninh ở trước mặt bố cô ấy hoàn toàn là kiểu cô gái nhỏ, mà chắc cũng từng thấy dáng vẻ không trang điểm của cô ấy ở nhà, có lẽ trong đám đàn ông có thể nhìn thấy dáng vẻ đó của Giang Ninh cũng chỉ có bạn tốt Tề Phàm.
Bạch Du Du đang muốn ngoảnh lại ăn miếng nữa, kết quả sát lại gần nhào vào khoảng không, cô hơi sửng sốt, khoảng vài giây mới phản ứng được, là Lục Hàn Chi duỗi tay cầm đi chén của cô.
Đây là muốn làm gì vậy?
Bạch Du Du biết mình thoạt nhìn chắc chắn rất đần, nhưng cơ thể cô là một con mèo, dĩ nhiên cũng ít nhiều dính chút tập quán của loài mèo, bị hấp dẫn lực chú ý thì không thể dời tầm mắt được.
Kết quả bản thân mèo con này thẫn thờ xoay mình đến choáng, lập tức ngã trên bàn.
Khang Văn Trạch bật cười thành tiếng.
Bạch Du Du nhanh chóng bò dậy lắc lắc đầu, để bản thân tỉnh táo hơn một chút.
Mất mặt quá!
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Lục Hàn Chi, thấy trong mắt anh mơ hồ có chút gì đó miễn cưỡng có thể cho là ý cười thoáng qua, không khỏi sững sờ giây lát.
Cảm giác kia giống như ảo giác, Bạch Du Du dùng chân xoa nhẹ lên mắt, Lục Hàn Chi vẫn là dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt như cũ.
Ngược lại Khang Văn Trạch rất thích cô, cầm lấy từng viên thức ăn mèo đút cho cô ăn.
“Chao ôi, đang làm gì thế?” Giang Ninh đã trở lại, cô ấy vừa nhìn thấy Khang Văn Trạch đút cho Bạch Du Du ăn thì có chút kinh ngạc: “Vật nhỏ này chịu ăn rồi?”
“Ừm, còn ăn được không ít.” Khang Văn Trạch cười nói: “Em thấy bụng nó hình như đói rồi nên cầm thức ăn mèo đút cho nó, không sao chứ?”
“Không sao, nó có thể ăn chị cũng không cần mang đến bệnh viện nữa, đỡ phiền toái.”
Gianh Ninh vươn tay ôm Bạch Du Du lên, “Đúng lúc định tặng bé cho người khác.”
Khang Văn Trạch sửng sốt một chút: “Muốn tặng cho người khác?”
Lục Hàn Chi nghe vậy cũng nhìn về phía cô ấy, nói: “Chị nuôi mèo cũng cả thèm chóng chán thật đấy.”
Giang Ninh và Lục Hàn Chi hợp tác nhiều năm, tính cách Giang Ninh rất bướng bỉnh, một khi đã định chuyện gì thì sẽ cố gắng đến cùng để làm, từ bỏ giữa chừng rất ít.
“Không có thời gian nuôi, chị lại không thích có giúp việc ở nhà, vẫn nên tìm một người có thời gian chăm nó thôi.” Giang Ninh ôm Bạch Du Du ngồi lên ghế.
“Chuyện Nhan Tử Hàng giải quyết xong rồi?”
Nhắc tới Nhan Tử Hàng, Giang Ninh lại nhịn không được nhíu mày.
Nhan Tử Hàng ra mắt cũng được một năm rồi, bởi vì sở hữu một gương mặt thanh tú rất thịnh hành bấy giờ và ca hát cũng không tồi nên rất nhanh đã nổi tiếng.
Công ty đang định năm nay để cậu ta ra album, cậu ta cố tình vào lúc này nhất quyết muốn đóng phim, mặc dù nói minh tinh sau khi ra mắt làm ca sĩ đi con đường diễn viên rất nhiều, con đường âm nhạc cũng rất khó đi, nhưng Nhan Tử Hàng còn quá trẻ, fans cậu ta phần lớn đều vì ca hát của cậu ta mới thành fans, luôn ngóng trông cậu ta mau mau ra album mở concert, hơn nữa Giang Ninh biết, dáng dấp Nha Tử Hàng cũng không tồi nhưng ở phương diện diễn xuất một chút thiên phú cũng không có.
“Ngay từ đầu chị đã nói với cậu ta rồi, không phải không cho cậu ta đóng phim, mà là bây giờ không có kịch bản thích hợp cũng không có nhân vật nào được cho cậu ta đóng, năm nay vẫn nên chú tâm để cậu ta ca hát, cậu ta cũng thật kỳ quái, lúc mới ra mắt còn thề son sắt rằng ước mơ của bản thân là muốn ra album mở concert, vất vả lắm mới được ra album, lại khăng khăng ầm ĩ muốn đóng phim, chị đã nói với cậu ta nhiều lần rồi, mới vừa yên tĩnh được mấy hôm, sáng nay trợ lý của cậu ta gọi điện thoại cho chị nói cậu ta đột nhiên bảo mình hát không được, toàn bộ nhân viên thu âm dưới tầng đều đợi cậu ta, cậu ta thì hay rồi, nói không thu âm là không thu, thật sự không khiến người khác bớt lo được.”
Ban đầu Nhan Tử Hàng có người đại diện, sau này đổi thành Giang Ninh. Giang Ninh từ đầu đã nghe người đại diện trước đây của cậu ta nói tính tình Nhan Tử Hàng không tốt, không dễ dẫn dắt. Lúc đầu tiếp xúc cảm thấy cậu ta cũng khá nghe lời, kết quả thời gian dài cũng phát hiện thật sự không dễ dẫn dắt.
Bạch Du Du nghe ra tâm tình Giang Ninh không tốt, ngoan ngoãn nằm trong lòng rồi cọ cọ vào tay cô ấy.
Mặc dù cô ở chung với Giang Ninh chưa được mấy ngày nhưng Bạch Du Du kỳ thật rất thích tính cách của cô ấy, cũng biết cô ấy rất nhiều lúc đều là nói năng đanh đá nhưng trái tim đậu hũ.
“Còn không nghe lời bằng Bánh Trôi nhé.” Giang Ninh bế Bánh Trôi lên, xoa xoa thịt ở chân nhỏ của cô, khen ngợi: “Bánh Trôi nhà chúng ta ngoan nhất, có phải không Bánh Trôi.”
Bạch Du Du khẽ meo một tiếng, may mắn trên mặt có lông, nếu không thì ngay trước mặt nam thần khen cô ngoan cô cũng sẽ đỏ mặt.
“Quả thật rất nghe lời, lần đầu tiên em thấy con mèo ngoan như vậy.” Khang Văn Trạch nói: “Nếu không thì chị đừng tặng nó cho người khác?”
Khang Văn Trạch cũng vừa nói như vậy nhưng trong lòng anh ta cũng rất rõ ràng, công việc Giang Ninh rất bận rộn, không có thời gian và tinh lực dư thừa để nuôi thú cưng.
Nhưng Bạch Du Du lại kích động.
Anh trai nhỏ trợ lý này không chỉ trong đẹp trai mà còn có tình yêu thương như vậy, rất tinh mắt, hèn chi có thể nổi tiếng!
Bạch Du Du bò dậy từ trên đùi Giang Ninh đứng lên ngồi xuống, đáng thương kêu meo một tiếng, hy vọng cô ấy có thể nghe Khang Văn Trạch không đem cô đi tặng nữa.
Mặc dù thường xuyên ở nhà làm một con mèo cô đơn, nhưng Bạch Du Du rất sợ lại phải đến một hoàn cảnh mới nữa, bây giờ cô là một con mèo, thiếu hụt cảm giác an toàn nhiều hơn so với lúc làm người, so sánh với việc đổi một chủ mới và hoàn cảnh mới, cô tình nguyện đợi Giang Ninh trong nhà.
Xem chừng Giang Ninh cũng có chút do dự, nhưng vừa nghĩ tới Bánh Trôi mỗi ngày ở nhà mình cũng không biết khi nào lại xảy ra chuyện, vẫn là chỉ có thể dứt khoát tặng cho người khác.
Lục Hàn Chi nhìn thoáng qua mèo trong lòng Giang Ninh, nhàn nhàn hỏi: “Chị định tặng nó cho ai?”