Ảnh Đế Khó Theo Đuổi
Chương 12: Đã lâu không gặp
Buổi chiều là khóa học vũ đạo, tối hôm qua Phương Niên say rượu không tiết chế, hôm sau cả người đều trong tình trạng đau ê ẩm.
Vì thế lúc trời xẩm tối, giáo viên dạy vũ đạo cho tan lớp thì cô ở lại tiếp tục luyện tập thêm một lúc.
Đợi đến khi luyện tập xong, đồng hồ đã điểm tám giờ.
Cô có chút ngượng ngùng vì đã để Tuệ Tuệ chờ đợi: “Đi ăn cơm thôi, để chị mời nào!”
“Tốt quá, em đói từ nãy giờ rồi.”
Tầng dưới phòng tập là một quán ăn, hương vị khá ngon nên nhân viên đoàn phim rất hay đến đây ăn.
Hai người chọn một vị trí bên cạnh cửa sổ, trong lúc chờ đồ ăn hai người ngồi chơi điện thoại, đột nhiên Tuệ Tuệ kϊƈɦ động nói với cô:
“Chị Phương Niên, hình như nam thần của em đăng status này!”
Nói xong, không đợi Phương Niên trả lời, cô bé đã gấp gáp giơ điện thoại lên trước mặt cô.
Trêи màn hình di động là bài viết mới trêи Weibo của Giang Ngộ.
Thời gian đăng là nửa giờ trước.
Nội dung của bài viết cũng rất đơn giản, chỉ vỏn vẹn bốn chữ: “Đã lâu không gặp.”
Không hổ là ảnh đế, nội dung đơn giản như vậy mà cũng thu về hơn 30000 lượt chia sẻ, bình luận cùng những lời tán thưởng lên tới hàng chục nghìn, không những thế con số này còn đang không ngừng tăng lên.
“Chị Phương Niên, chị nghĩ nam thần của em đăng vậy là có ý gì? Em đọc không hiểu lắm? Nhưng lại cảm thấy nó đang ám chỉ điều gì đó?”
“Chị không biết.” Phương Niên lắc đầu.
Hiện tại, bản thân cô cũng đang rất hoảng.
Đêm qua cô cứ nửa tỉnh nửa mơ, chỉ mơ hồ nhớ bản thân luôn được
Giang Ngộ ôm vào lòng.
Anh ôm cô rất chặt tựa như món đồ quý bị mất nhưng vừa tìm lại được.
Buổi sáng hôm sau, lúc tỉnh lại. Cô không dám mở mắt, sợ không biết
đối mặt với anh như nào, đối mặt với sự cuồng dã đêm qua ra sao?
Thấp thỏm hồi lâu, sau khi gom góp đủ can đảm để quay người lại, ai ngờ sau lưng không có ai, quần áo của anh cũng không thấy. Anh rời đi lúc nào vậy?
Anh cứ thế mà rời đi, một lời nhắn cũng không có.
Đêm qua, khi ý thức còn rõ ràng, cô mượn cảm giác say chào hỏi Tiểu
Giang Ngộ: “Hi, đã lâu không gặp.”
Thực tế cô muốn nói với anh là: “Hi, Giang Ngộ, đã lâu không gặp.”
Mà bây giờ, anh đang đáp lại cô sao?
Có đề tài này chen ngang, trong suốt bữa ăn Tuệ Tuệ mạnh mẽ càn quét tất cả các bình luận, hưởng ứng cùng hàng nghìn các fans khác, các blogger khác tìm ra ẩn ý phía sau câu nói này.
Phương Niên có chút mơ màng, trong nhất thời cô cảm thấy vô cùng ngọt ngào, song tiếp theo cô lại bỗng cảm thấy cực kỳ phiền muộn với cục diện rối như tơ vò trước mắt.
Sau khi ăn xong, hai người rời khỏi khu phòng tập trở về khách sạn.
Vừa vào thang máy, khi cô đang định bấm nút đóng thì ngoài cửa có người gọi: “Xin chờ một chút.”
Bước vào là hai người đàn ông, người đi phía trước mặc bộ tây trang màu đỏ rượu, tóc nhuộm đủ mọi màu trêи đời, trông rất phô trương.
Có điều tất cả sự chú ý của Tuệ Tuệ và Phương Niên lại đổ dồn vào người đàn ông phía sau, anh cao gầy, mặc một chiếc áo khoác ngoài ton sur ton với quần jean, tuy đeo khẩu trang chỉ lộ ra mỗi đôi mắt, thế nhưng sức hút không hề thuyên giảm, khiến cho người ta nhìn không rời mắt.
Thân hình này, gương mặt này, trong nháy mắt Tuệ Tuệ cũng có thể nhận ra.
“Giang…”
Lời sau còn chưa kịp nói, cô bé đã bị người đàn ông toàn thân tây trang đỏ kia nhanh tay lẹ mắt bịt kín miệng.
Chỉ đến khi cửa thang máy đóng lại, chậm rãi đi lên, người đại diện
Kevin của Giang Ảnh đế mới buông tay.
“Giang Ngộ, anh là Giang Ngộ sao?”
Tuệ Tuệ không ngờ bản thân may mắn như vậy, cô vốn cho rằng phải mấy ngày nữa mới có cơ hội được gặp mặt nam thần, nhưng không ngờ nó tới nhanh đến thế, không hẹn mà gặp.
Nhưng Giang Ngộ lại không để ý tới cô bé mà chỉ nhìn chằm chằm vào người đang trốn trong góc thang máy.
Khi anh bước vào cửa, hai người chỉ nhìn nhau đúng một giây nhưng khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau, họ cùng không hẹn mà nhớ tới cảnh sắc ướt át tối qua.
Cô nhớ đến bản thân đã chủ động như thế nào, thậm chí còn âu yếm gậy thịt, cầu xin anh làm cô.
Còn anh lại nhớ đến cảnh cô nằm dưới thân mình rêи rỉ, đạt đến cao trào, cuối cùng là hình ảnh tốt đẹp hai người ôm nhau đi ngủ.
Bởi vì chuyện này, Phương Niên mất tập trung cả ngày nay, cô đâu ngờ hai người sẽ gặp lại nhau sớm như vậy. Cho nên cô sợ tới mức vội vàng cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình.
Động tác trốn tránh mờ ám của cô đương nhiên không thoát khỏi tầm mắt Giang Ngộ, khóe môi anh cong lên, ánh mắt sâu xa đầy ẩn ý nhìn lướt qua đỉnh đầu cô.
Mà Tuệ Tuệ lại hồn nhiên không phát hiện ra không khí mờ ám đang ngầm bao trùm quanh đây, cô nàng kϊƈɦ động nói năng lộn xộn: “Nam thần, à không, Giang Ngộ, Giang lão sư, anh khỏe chứ, em là Tuệ Tuệ, kia là chị Phương Niên, chúng em ở cùng đoàn phim với anh ạ.”
“À, tối hôm qua…” Anh cố ý ngập ngừng làm cho trái tim Phương Niên cũng đập trật nhịp theo, chỉ mong sao thang máy có thể lên nhanh hơn, để cô thoát khỏi nơi ngột ngạt này, tưởng chừng cả một thế kỷ trôi qua, cô mới nghe thấy Giang Ngộ nói tiếp: “Có gặp.”
“Ồ!!!” Tuệ Tuệ không khống chế được mà thét chói tai, cô tỏ vẻ si mê hưng phấn nói: “Nam thần, giọng nói anh còn êm tai hơn trêи TV nữa!!!”
“Tuệ Tuệ, đừng nói nữa.” Phương Niên xấu hổ mà kéo góc áo trợ lý nhà mình, đáng tiếc cô nàng còn đang đắm chìm trong cơn xúc động mất khống chế khi được gặp thần tượng .
Tuệ Tuệ lôi sổ với bút từ trong ba lô ra, sau đó đưa tới trước mặt Giang Ngộ: “Nam thần, anh có thể ký tên cho chúng em được không?”
Giang Ngộ nghe vậy, anh nhướng mày.
Dù sao thang máy cũng chỉ có bốn người, anh dứt khoát tháo khẩu trang xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai tàn sát chúng sinh.
“Cô Phương bên cạnh có rất nhiều chữ ký của tôi, cô có thể hỏi xin cô ấy.”
“???”
Khoảnh khắc này đây, Tuệ Tuệ và Kevin đều hướng ánh mắt ngạc nhiên về phía Phương Niên.
“Chị Phương Niên? Sao chị có chữ ký? Sao chị lại không nói cho em biết?”
“Anh Ngộ, anh quen cô ấy à?”
Một nam một nữ, hai người nhiều chuyện này dường như muốn dùng ánh mắt đâm thủng Phương Niên vậy.
“Khụ khụ…”
Cô cuống quít giả vờ ho khan, trừng mắt nhìn Giang Ngộ, người đàn ông này rốt cuộc muốn cô làm sao?
Đúng lúc ấy, thang máy “đinh” một tiếng, tới tầng của bọn họ rồi.
“Tuệ Tuệ, chúng ta tới rồi, về phòng thôi.”
“Aaa, chị gấp làm chi vậy?”
Khó khăn lắm mới gặp được thần tượng nhà mình, không thể nói thêm được vài câu sao? Cô nàng còn chưa được chụp ảnh với nam thần đâu!
“Chờ một chút.”
Khi đang định bước ra khỏi thang máy, người đàn ông đang ở phía sau lưngđột nhiên mở miệng.
Trong lòng âm thầm phát điên, cô không tình nguyện mà xoay người, cười giả lả nói: “Giang lão sư, anh còn có việc gì muốn nói sao?”
“Chuyện tối hôm qua… Cô Phương không định cho tôi một lời giải thích sao?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!