Ảnh Đế Khó Theo Đuổi
Chương 22: H nhẹ
Chương 22: H nhẹ
Nụ hôn lần này chứa đựng ham muốn hơn bất kỳ lần nào trước đây. Đầu lưỡi anh cứ mạnh mẽ công phá khoang miệng Phương Niên, làm cô không thể hít thở nổi.
Hôn đủ rồi, môi Giang Ngộ bắt đầu di chuyển xuống phía dưới.
Cần cổ thanh mảnh, làn da trắng nõn, Giang Ngộ mân mê mạnh mẽ ʍút̼ lấy, để lại một dấu hôn hồng ở đó.
“Ưm… Anh nhẹ một chút, người khác sẽ nghe thấy đó.” Trong lúc ý loạn tình mê, Phương Niên đẩy nhẹ anh.
“Nghe thấy thì nghe thấy.”
Ngôi làng Phương Niên chọn lần này ở một vị trí hẻo lánh, giao thông còn bất tiện, lại qua mùa du lịch rồi nên trong thôn chỉ có một số nông dân sống ở đây.
Đừng nói đến Phương Niên, kể cả lúc Giang Ngộ dừng xe hỏi đường cũng không có ai nhận ra anh cả.
Sau một hồi, trêи cổ cô đã có mấy vết “dâu tây” đỏ rực.
Đó là con dấu riêng chỉ thuộc về Giang Ngộ, tuyên bố cô thuộc về anh.
Trong chốc lát, Phương Niên cũng bắt đầu có cảm giác rồi.
Hoa huyệt cô đã ướt át, thậm chí có chút ngứa, cô không nhịn được mà khép chân lại, cọ cọ vào nhau.
Nhưng Giang Ngộ lại cực kỳ kiên nhẫn, anh giam cô trong long mình, ung dung thong thả cởi từng cúc áo ngủ, từng chiếc, từng chiếc…
Đôi mắt biết nói mà các đạo diễn từng khen kia, vẫn luôn mạnh mẽ nhìn chăm chú Phương Niên, tràn ngập tình cảm nồng nàn, nhưng cũng mang theo vài tia gian xảo, khiến cô phải run rẩy.
Cô quá hiểu rõ anh, lúc này mà anh lại dịu dàng với cô thì chỉ chốc nữa thôi, anh sẽ hung hăng “tra tấn”.
Cởi nút áo xong, Giang Ngộ kéo áo ngủ cô ra, “giải thoát” cho hai quả cầu tuyết.
Quả cầu tuyết còn lớn hơn ở trong video, khiến anh càng muốn cô hơn.
Bầu ngực trắng nõn nà, quầng nhũ nho nhỏ, bên trêи là nụ hồng đã sớm đứng thẳng, ngoan ngoãn đợi anh âu yếm.
Mỗi tay Giang Ngộ phủ lên một quả cầu, coi nhũ thịt như cục bột mà xoa nắn đủ mọi hình dáng.
Ánh mắt anh vẫn như cũ, tập trung nhìn cô, không bỏ qua một biểu cảm nào.
“Ưm…”
Khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng mịn, đôi mắt sáng ngời như sao, khuôn miệng nhỏ mỗi lần chìm đắm trong ham muốn sẽ nũng nịu kêu rêи, dụ dỗ đàn ông.
“Ư…Ưm…”
“Thoải mái không em?”
Phương Niên gật đầu, bởi vì đổ mồ hôi mà có vài sợi tóc dính trêи cổ, khiến cho cô trông vô cùng quyến rũ.
“Có muốn thoải mái nữa không?”
“A… Muốn.”
“Em nghĩ xem anh sắp làm gì nào?”
Trong mỗi giấc mơ của anh, cô luôn chủ động, táo bạo, to gan, luôn cùng anh trầm luân trong ham muốn.
Bây giờ ở trước mặt anh, anh cũng muốn cô như thế.
Động tác của anh dừng lại, tiểu huyệt vừa mới bị anh trêu trọc như càng ngứa hơn, Phương Niên thì lại muốn nhiều hơn thế, cô mở đôi môi nhỏ khẽ rêи rỉ: “Giang Ngộ, hôn ngực em…”
Anh cười nhẹ, vùi đầu trước ngực cô, vươn lưỡi ra ɭϊếʍ láp quả cầu tuyết.
Đầu lưỡi ẩm ướt đụng phải bầu ngực non mềm, kϊƈɦ thích khiến cô run rẩy.
“A…”
Phương Niên vô thức ưỡn ngực, muốn trao hết mọi thứ của cô vào miệng anh.
Khổ nỗi, đôi gò bồng đào của cô quá lớn, Giang Ngộ chỉ ngậm một bên, bên còn lại thì được tay anh xoa nắn.
Một bên xoa, một bên ʍút̼.
Sự an ủi không đồng đều này dẫn tới những kɧօáϊ cảm khác biệt.
“Ưm… a…”
Cô không ngừng rêи rỉ, ở dưới thân anh uốn éo.
Gậy thịt Giang Ngộ đã sớm cứng từ lâu, cách bụng dưới của cô chỉ qua một lớp vải, khi cô uốn éo như vậy, gậy sắt càng cứng hơn.
Anh dứt khoát cầm lấy tay cô, đặt lên gậy sắt.
“Em sờ nó đi, để chút nữa nó còn làm em sung sướиɠ.”
“Vâng.”
Phương Niên nghe lời cầm lấy, sau một vài thao tác, đã trực tiếp cởi bỏ qυầи ɭót của anh, không hề khó khăn mà vuốt ve cậu bé.
Ngực cô bị anh ngậm nhắm, gậy thịt anh được cô xoa nắn, tiếng thở dốc của đôi bên càng ngày càng nặng nề.
Chẳng mấy chốc, Phương Niên đã không nhịn được.
“Ưm… Giang Ngộ… Em muốn anh.”
Nnghe vậy, Giang Ngộ buông quả mật đào ra, giúp cô cởi quần.
Dưới thân cô giờ không còn mảnh vải, hoa huyệt đã sớm tuôn trào không biết bao mật dịch, khắp nơi ướt át.
Ánh mắt anh trầm xuống, sau khi tách hai chân cô ra, anh cúi đầu, hé miệng ɭϊếʍ láp.
Đầu tiên, anh sẽ ɭϊếʍ tiểu hạch của cô, đây là nơi mẫn cảm nhất trêи thân thể Phương Niên.
Anh chỉ ɭϊếʍ hai cái thôi mà Phương Niên đã bắt đầu la hét.
“A…”
Hai chân cô đá loạn lên cũng không cản trở được anh.
Lưỡi anh ʍút̼ lấy ʍút̼ để hạt đậu đỏ, nhìn nó dần dần sưng cứng.
“Giang Ngộ… Em không chịu nổi…”
Sự kϊƈɦ thích này làm Phương Niên khóc thét lên, khiến cô đạt kɧօáϊ cảm nhưng cũng khó chịu đựng.
Lồng ngực cô phập phồng lên xuống, hai bầu ngực run rẩy, đắm chìm trong ham muốn không thoát ra được.
Giang Ngộ đã nhịn mấy ngày, thứ anh muốn nhất là nhìn cô ở dưới thân mình, dần dần mất tự chủ.
Mặc kệ sự phản đối của cô, anh vẫn mạnh mẽ giữ lấy chân cô không ngừng ɭϊếʍ láp.
“A… Giang Ngộ…”
Cô bị anh ɭϊếʍ đến mất hồn, bụng dưới run rẩy, kɧօáϊ cảm đến như từng cơn sóng biển.
“A… Đừng mà anh…”
Trong tiếng rêи rỉ, Phương Niên cảm thấy như mình sắp lên đỉnh rồi.
Cô lên đỉnh, nhưng Giang Ngộ chỉ mới bắt đầu.
Anh không cho cô cơ hội được nghỉ ngơi, tiếp tục thè ɭϊếʍ láp xuống hoa huyệt.
Khe thịt nho nhỏ, tuy nhiên lại co dãn kinh người.
Đầu lưỡi anh len lỏi theo vào, khuấy đảo không gian chật hẹp.
“A… a…”
Vừa mới qua một đợt cao trào, toàn thân Phương Niên như mềm nhũn ra.
Tiếng rêи rỉ còn mang theo chút tư vị vừa mới kinh qua sóng bão, nương theo động tác của anh mà mềm mại ngâm nga.
Cảm giác quen thuộc lại bắt đầu đánh tới.
“A… nha…”
Huyệt thịt của cô bị anh ngậm trong miệng, từng dòng nước đang chảy xuống không ngừng.
Sâu bên trong cơ thể, là những cảm giác ngứa ran, không thoải mái chút nào, cứ như có kiến đang bò trong cô…
Phương Niên co rút liên hồi, nháy mắt lại tới nữa. Chương 23
Sửa lần cuối bởi 2 vào ngày QHwang2603 với 13 lần sửa trong tổng số.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!