Ảnh Đế Khó Theo Đuổi
Chương 43: Phòng giữ quần áo play (cao H)
Giang Ngộ biết cô sắp lên đỉnh, anh nhanh chóng tách chân cô, dán sát môi đến gần cửa huyệt.
Ngón tay anh làm việc liên tục, hai chiếc dây đai ma sát vào thịt mềm trong mật huyệt, hai đoạn dây đai bên ngoài vẫn luôn gắt gao siết chặt tiểu hạch .Tầng tầng lớp lớp tấn công, Phương Niên không chịu nổi nữa.
“A…”
Cô thét chói tai, sau đó lập tức phun trào.
Giang Ngộ mở miệng, nuốt hết dịch thể, anh ngậm hoa huyệt mạnh mẽ ʍút̼.
“A… Ưm…”
Người vừa mới ra, đương nhiên không thể chịu được kϊƈɦ thích như vậy, nước mắt Phương Niên không ngừng rơi, bên trong cơ thể trống rỗng đến kỳ lạ.
“Chồng ơi… Em muốn… Cho em đi mà…” Cô khóc lóc cầu xin.
Khắp môi anh là mật dịch, Giang Ngộ ngẩng đầu, lại gần hôn cô, cho cô nhấm nháp tư vị bản thân.
Tay anh cởi quần, “mở khóa giải thoát” cho thứ khổng lồ kia.
Gậy thịt sớm căng cứng, vừa được “thả ra” đã phấn khích “chạy tới chào hỏi” mật huyệt.
Từ nay về sau, cô đã có thể danh chính ngôn thuận chơi đùa cùng nó.
Cây gậy to dài, vừa cứng vừa nóng, gân xanh gồ ghề, đầu nấm to gần bằng một quả trứng gà.
Hai túi ngọc bên dưới nặng trĩu tϊиɦ ɖϊƈh͙.
Chỉ nhìn thôi, dịch thể đã tuôn ra không ngừng, thấm đẫm hai đùi non.
“Chồng à, anh thật lớn…”
Lời khen này, dù say hay tỉnh vẫn khiến cánh đàn ông hãnh diện.
Giang Ngộ kéo chân cô đến cạnh bàn, anh lại gần, không hề đỡ lấy gậy thịt, cứ thế thẳng lưng đâm vào.
Đầu nấm vừa mới tiến vào, thịt mềm bên trong vội quấn quýt, vây chặt lấy nó.
“A…”
Cô rêи rỉ, tiếng rêи này thật khác tiếng rêи khi nãy, tiếng rêи này mang theo sự hưng phấn khó tả.
Giang Ngộ ôm eo cô, hai thân thể dính chặt nhau, đỉnh hồng cọ sát áo sơ mi anh, từng đợt ngứa râm ran truyền tới.
Vì hôm nay đi lãnh chứng, anh mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh, người đàn ông khi chụp ảnh, mỉm cười nhẹ, ánh mắt toát lên ý cười, không khác chàng trai tuổi hai mươi là bao.
“Anh… A…”
Phương Niên bị từng cú va chạm của anh làm cho run rẩy, bầu ngực lúc lên lúc xuống dán chặt lồng ngực rắn chắc của anh, hạt đậu nhỏ trước ngực vì bị cọ xát ngày càng căng cứng.
Bên dưới, quần chữ T vẫn còn nguyên vẹn như cũ.
Hai đai đeo bị gậy thịt chen lấn trước lối vào, ma sát với khu rừng rậm cùng tiểu hạch.
Dây phía sau thì gắt gao cọ lấy cúc huyệt, cùng nhau kϊƈɦ thích.
“Bảo bối, vợ à…”
Giang Ngộ vừa gọi vừa hung hăng “yêu” cô.
Túi ngọc va mạnh bắp đùi Phương Niên, mỗi lần vật nam tính chen lối đều đâm thật sâu, đâm như muốn xé rách miệng t.ử ƈυиɠ.
“Anh… A…”
Khu vực bị anh tàn phá,vừa mỏi, vừa đau, vừa tê. Cô mong anh chậm lại, nhưng cũng muốn anh nhanh hơn.
“Chồng ơi… Em muốn anh đâm nát…”
“Bảo bối… Anh sẽ “yêu” bảo bối mà…”
Giang Ngộ mạnh mẽ vân vê đỉnh hồng, hai mắt đỏ ngầu, hận không thể hòa làm một với cô.
Nước dịch chảy ngày càng nhiều, gậy thịt va chạm tạo nên âm thanh ɖâʍ mỹ, kϊƈɦ thích hai người.
Phương Niên vốn đang ngồi, sau một lúc eo cô mỏi nhừ, người bất giác nằm nhoài ra bàn, hai chân mở rộng như cũ, mặc anh giày vò.
Động tác mãnh liệt như vậy, kɧօáϊ cảm tới rất nhanh.
Giang Ngộ đè cô xuống bàn, tϊиɦ ɖϊƈh͙ bắn hết vào trong hoa huyệt, thứ vĩ đại kia vẫn ở bên trong, chặn lối ra.
Anh nhoài người đến hôn môi cô, hôn quả mật đào, thoáng chốc, phân thân bên trong tiếp tục căng cứng.
Trận tiếp theo, anh ôm cô đi vào phòng thay đồ.
Bên trong căn phòng chứa hàng loạt tủ để đồ, đèn được bật lên, giữa tường có một chiếc gương thật lớn, phản chiếu rõ mọi vật.
Anh để tay cô chống lên mặt gương, đổi tư thế, từ sau lưng đâm vào.
“Bảo bối, em đẹp quá…”
Anh vừa đâm, bàn tay men ra đằng trước mân mê đôi gò bồng đào.
“Ưm…”
Phương Niên khép hờ mắt, nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương.
Cô gái trước mặt, đôi mắt mơ màng nhuốm màu tình ɖu͙ƈ, tóc tai rối bời, mặc trêи người bộ đồ gợi cảm, bầu ngực thẳng đứng, hai đầu nhũ sưng đỏ nhô cao, đang bị người đàn ông kia giày vò không ngừng.
Bên dưới, hai chân mở rông, từng giọt dịch thể không ngừng rơi, chảy dọc từ bắp đùi, lướt theo tất chân gợi cảm, đọng lại trêи mặt đất.
Đỏ mặt nhất, là cảnh hoa huyệt cô gái bị chiếc gậy đỏ tím to lớn hung hăng đâm vào.
Quào!!!
Hình ảnh quá sắc tình.
Mà, hết lần này đến lần khác, người phụ nữ sắc tình ấy chính là cô.
“Không muốn mà… A… Xin anh đấy.”
Đột nhiên, lời cầu xin vang lên.
Khóe miệng anh nhếch lên, tay từ ngực sữa di xuống khu vực tam giác, tách cánh hoa bên trong, vân vê hoa huyệt.
“A… Đừng vậy mà… Em không muốn.” Cô rêи lớn.
“Ba!”
Anh đâm mạnh, ép cả cơ thể cô dán lên mặt gương, hai bầu ngực bị ép đến biến dạng.
“Em xin gì chứ, em muốn như vậy cơ mà.”
Anh dán lên tai cô khẽ cắn, gậy thịt chậm rãi đi vào, ngón tay trêu chọc nhụy hoa.
Toàn thân bị anh đùa giỡn như vậy, cô xấu hổ muốn chết.
Phương Niên không dám nhìn vào gương, cô nhắm chặt mắt lại.
Nhưng người đàn ông này nào có cho.
Anh vân vê hoa hạch, ra lệnh: “Nhìn anh.”
“A… Không mà…”
“Không muốn à?” Giang Ngộ nheo mắt.
Tốc độ ngón tay nhanh hơn, từng cú thúc bên dưới cũng mạnh hơn.
“A… Ưm…”
Khu vực mẫn cảm bị kϊƈɦ thích như vậy, cơ thể cô như tê dại, đành phải mở mắt ra, khóc lóc nhìn mình bị anh điều khiển, trầm luân dưới thân anh.
“Nói, cầu xin ông xã đâm nát em.” Anh xấu xa ra lệnh.
“Ưm… Ông… Ông xã đâm nát em…” Cô ngoan ngoãn nghe theo.
Đáp lại cô là từng đợt va chạm mạnh hơn.
“Tiếp nào.”
“A… Ông xã cho em ăn tiểu Giang Ngộ… A…”
Đêm tân hôn của hai người, điên cuồng hết lần này đến lần khác.
Từ trêи bàn, đến phòng thay đồ rồi đến phòng tắm, trêи giường, gậy thịt như không biết mỏi mệt là gì, từng đợt tϊиɦ ɖϊƈh͙ cứ thế rót vào bên trong cô.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!