Ảnh Đế Khó Theo Đuổi
Chương 6: Nụ hôn đầu
Sau vài ngày sống chung với khẩn trương và mong đợi, cuối cùng Phương Niên cũng vào đoàn làm phim.
Đoàn làm phim quay ở phim trường ngoại ô thành phố B, nơi chuyên dùng để dựng cảnh quay cho các bộ phim cổ trang, với nhiều phối cảnh cung điện của những triều đại Tần Hán, Đường Tống, Minh, Thanh.
Phim “Dung Phi truyện” được quay này, tuy là triều đại hư cấu nhưng do được chuyển thể từ một bộ truyện hot trêи mạng, sở hữu lượng fans lớn, vậy nên được đầu tư rất lớn, không những mời Thạch Nham làm đạo diễn, mà ngay cả tổng giám chế tạo hình mĩ thuật cũng là bậc thầy đứng đầu trong ngành, đạt tới mức hoàn mỹ thượng thừa.
Người đại diện Lâm San không chỉ dẫn dắt mình cô mà còn nhiều nghệ sĩ khác trong công ty nữa, bởi thế lần này cô quay phim, chỉ có một trợ lý tên Tuệ Tuệ đi theo.
Cô gái nhỏ này vừa tốt nghiệp một năm, tuy kinh nghiệm không nhiều nhưng lại lanh lợi thông minh, đi theo Phương Niên được mấy tháng nên quan hệ giữa hai người khá thân thiết.
Ngày đầu tiên ở khách sạn, Phương Niên tắm rửa xong ngồi trêи sofa đọc kịch bản, còn Tuệ Tuệ thì vừa sửa soạn quần áo cho cô vừa cảm thán.
“Chị Phương Niên, chị nói xem vì sao em lại bị ốm vào hôm chị đi thử vai cơ chứ? Nếu hôm ấy em biết nam thần đến, dù phải bò em nhất định cũng sẽ bò tới.”
Nam thần mà cô bé nói, chính là Giang Ngộ.
Thực tế, trong giới giải trí có rất nhiều minh tinh coi Giang Ngộ như thần tượng của họ.
Không chỉ vì anh có vẻ bề ngoài xuất chúng mà còn vì diễn xuất thuộc trường phái thực lực, thái độ làm việc chuyên nghiệp và các thành tựu đạt được cho đến ngày hôm nay.
Năm anh 25 tuổi, lần đầu tiên trong đời đạt danh hiệu ảnh đế.
Càng về sau, các số giải thưởng tăng lên rất nhiều.
Giang Ngộ là một người xứng đáng nhận được sự chú ý của mọi người.
Phương Niên còn đang mơ màng, lại nghe Tuệ Tuệ nói: “Chị Phương Niên, lần này chị đóng vai Lệ Phi, nhiều phân cảnh sẽ diễn cùng nam thần, không chỉ hôn mà còn diễn cảnh giường chiếu, chị có khẩn trương không? Có kϊƈɦ động không? Trời ơi, em hâm mộ chị quá đi.”
Cô nàng này, vẫn còn là một cô gái nhỏ.
Phương Niên bật cười, như mong muốn của cô ấy mà gật đầu: “Có khẩn trương, có kϊƈɦ động.”
“Cắt, chị đừng có mà giả bộ.”
“Chị nói thật.”
“Em không tin, vẻ mặt chị bình thản. Khi biết em có cơ hội được nhìn thấy Giang ảnh đế, các bạn học của em đã kϊƈɦ động suốt cả đêm.”
“Em nhìn thấy chứ các bạn em có nhìn thấy đâu mà họ kϊƈɦ động thế?”
“Em có thể xin chữ ký cho họ.”
Anh ký tên sao?
Nhắc đến ký tên, dòng hồi ức của cô lại phiêu dạt về tám năm trước.
Năm ấy, Giang Ngộ vừa tốt nghiệp đại học, công việc đầu tiên của cuộc đời chính là đóng phim.
Mặc dù anh chỉ vào vai nam phụ nhưng lại nhận được vô số phản hồi tốt của khán giả, thu về không ít fan hâm mộ.
Mà Phương Niên khi đó chỉ mới năm nhất Đại học, thừa dịp cuối tuần tới nhà anh ăn tối, cô nghiêm trang cầm quyển vở yêu cầu anh ký tên.
“Đại minh tinh, mong anh sẽ ký tên, chờ anh nổi tiếng em sẽ mang nó bán đi lấy tiền.” Cô cười hì hì đưa giấy bút cho anh.
Giang Ngộ nghe vậy, anh nhướng mày, cười như không cười mà nhìn cô.
Anh mặc chiếc áo len, quần tây màu đen, khuôn mặt đẹp trai khiến cho người khác không dám nhìn thẳng, đôi mắt anh rất đặc biệt, tựa như chứa vô số ngôi sao sáng bên trong.
Tim Phương Niên đập thình thịch, mặt cô đỏ lên, vội vàng bưng ly sữa trêи bàn uống một ngụm.
Sữa ngon không em?” Giang Ngộ hỏi.
“Ngon.”
“Vậy để anh nếm thử.”
Anh vừa dứt lời thì lập tức cúi người xuống, một tay đặt lên lưng ghế sofa, tay còn lại ôm lấy eo cô, gương mặt đẹp trai ngay tức khắc phóng đại trước mắt cô.
Dù nhiều năm trôi qua, Phương Niên vẫn còn nhớ cảm giác ngày hôm đó.
Môi anh vừa ấm mà cũng mềm mại , hôn được một lúc, anh bắt đầu đưa lưỡi vào trong khoang miệng cô.
Miệng cô vẫn còn hương vị sữa bò thơm ngọt, mà anh cũng vậy.
Cô mở to mắt, nhìn chằm chằm đôi mắt đang nhắm chặt của anh, lông mi của anh sao lại dài vậy chứ?, trong đầu cô giờ là một khoảng trống rỗng.
Giây phút ấy, Phương Niên tưởng chừng không suy nghĩ gì cả, nhưng dường như lại suy nghĩ rất nhiều.
Đến khi hơi thở cô bắt đầu dồn dập, Giang Ngộ mới buông ra.
Sau đó, anh tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra, nhặt giấy bút lên ký cho cô.
Một trang, hai trang, ba trang,… Cho đến khi anh ký xong, cô gái nhỏ vừa bị đoạt đi nụ hôn đầu tiên mới lấy hết can đảm hỏi: “Vì sao anh lại hôn em?”
“Muốn anh ký tên thì phải trả giá chứ.”
Ừm… Là vì điều này sao?
Cô có chút thất vọng, nhưng lại cảm thấy không phải như vậy.
Cũng may rất nhanh, Giang Ngộ đưa quyển vở đã được ký tên xong cho cô.
Phương Niên lật xem từng trang một, đến trang cuối cùng, cô bỗng cười phá lên.
Trêи trang cuối là hàng chữ phóng khoáng mạnh mẽ: Ngày 2 tháng 10 năm 2007, Phương Niên chính thức trở thành bạn gái Giang Ngộ.
Trong lòng rõ ràng vui đến độ muôn hoa nở tung nhưng cô lại cố tình nói: “Cái gì đây, anh còn chưa hỏi em có đồng ý hay không đâu.”
“Em không đồng ý?”
Anh bưng ly sữa bò lên, không hề chê bai mà uống một ngụm.
Dáng vẻ ấy như một người chiến thắng, khiến cho người xem nghiến răng kèn kẹt.
“Không hề.”
Kiêu ngạo được ba giây, Phương Niên đã đầu hàng ngay lập tức.
Chỉ có đồ ngốc mới không đồng ý, cô yêu thầm anh bao lâu nay, không phải để chờ đợi giây phút này sao?
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!