Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn - Chương 100
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
53


Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn


Chương 100


Tối thứ Bảy, “All-Star Friday” chính thức lên sóng.

Ngay từ sáng sớm những diễn đàn theo dõi minh tinh đã háo hức chờ đợi chương trình này.

“Sức ảnh hưởng của cả ba người Lăng Thanh, Tô Thuật, Trần Hồng Minh đúng là không thể coi thường mà! “

“Lúc Lăng Thanh bắt đầu tham gia chương trình này, cậu ấy chẳng có tí danh tiếng nào. Hiện tại chương trình còn chưa lên sóng, cậu ấy đã nổi như cồn rồi. Tổ chương trình quả thực đã nhặt được báu vật.”

“Uầy này là minh chứng sống của việc muốn hồng thì phải xem mệnh nè, Lăng Thanh nổi lên đúng kiểu nhanh vãi chó mèo ý!”

“Tổ tiết mục mới là kẻ có mệnh tốt kìa, sắp xếp thú vị kiểu này, sau này không biết còn ai dám làm vậy không.”

(Theo như tui hiểu thì lúc Lăng Thanh chưa nổi sắp xếp cho Lăng Thanh với người có hiềm khích với LT là Trần Hồng Minh chung chương trình để kiếm fame, nhưng về sau LT nổi rồi sợ là không ai dám làm vậy nữa.)

“Hahahaha, trong chương trình này nếu có ai chèn ép Lăng Thanh, thì hẳn là “may mắn” cho kẻ đó rồi.”

“Ha ha ha ha, Lầu trên, cô hóng chuyện đúng là không chê chuyện lớn mà, ê nhưng mà Lăng Thanh với Trần Hồng Minh bộ có ân oán gì hả?”

“Để tui phổ cập kiến thức cho lầu trên, chuyện chỉ đơn giản là bên phía Trần Hồng Minh đơn phương ăn vạ, còn Lăng Thanh và fans thì không muốn cùng Trần Hồng Minh dính líu gì hết, cảm ơn.”

“Thanh đoàn đúng là nhanh tay nhanh chân ha, chị em Hồng Nhạn bọn tui còn chưa nói lời nào, làm gì đến phiên mấy người đổi trắng thay đen kiểu đó?”

“Cái chuyện đổi trắng thay đen này á, bộ không phải chị em Hồng Nhạn các người lẹ tay nhất à? Bọn tui không dám nhận cái danh này của mấy người đâu.”

Người qua đường thấy fan hai bên cấu xé nhau thì lặng lẽ rời đi, thầm nghĩ chương trình còn chưa phát sóng mà đã rùm beng như vậy thì lúc phát sóng có thể ầm ĩ đến mức nào nữa đây!

Tối đến đúng 8g20, Lăng Thanh vừa mở TV vừa mở máy tính, định xem thử bình luận của cư dân mạng.

Vu Thần ngồi kế bên hắn, hiếu kỳ hỏi: “Em tính chia mắt ra làm đôi hả?”

Lăng Thanh tỏ vẻ: “Em lên mạng chủ yếu là để xem bình luận thôi, nhưng nếu như bình luận quá nhiều chắn hết màn hình thì em có thể ngẩng đầu lên xem TV.”

Vu Thần cười khẽ, đút cho Lăng Thăng mấy trái cherry trong lúc đợi chương trình bắt đầu.

Đúng tám rưỡi, “All-Star Friday” lên sóng trên nền tảng online, khán giả tranh nhau ùa vào xem.

Lăng Thanh nhìn thông báo yêu cầu đăng nhập hội viên hiện ra, thở dài một tiếng, vừa nạp tiền vừa cảm thán: “Anh nói xem em sống đúng là không dễ dàng gì mà, vì để có thể xem bình luận của bản thân mà phải chi tiền ra đăng ký hội viên.”

“Anh trả cho em mà, anh đăng ký thành viên hết tất cả các nền tảng cho em luôn được không?”

“Thôi không cần đâu.” Lăng Thanh cười nói: “Dù sao em cũng không có thời gian dùng qua hết.”

“Vậy thì cứ để đó.” Vu Thần nói: “Coi như đồ gia truyền của nhà chúng ta.”

Lăng Thanh cười lớn: “Làm gì chắc sau này mấy trang này còn tồn tại, mà nếu có thì con chúng ta cũng phải tốn tiền gia hạn.”

Đang nói chuyện dở thì hắn nhìn thấy phần mở đầu của chương trình tống nghệ xuất hiện, những bình luận của mọi người tranh nhau nhảy lên.

“Aaaaaaaa, cuối cùng cũng bắt đầu rồi.”

“Chị em bình tĩnh, đừng manh động.”

“Xem vì Lăng Thanh, anh ơi cố lênnnnnnnn!”

“Tô Thuật, Tô Thuật, Tô Thuật, bảo vệ cục cưng giỏi nhất quả đất Tô Thuật.”

“Phát huy mạnh tứ hải, ghi khắc lòng ta, minh minh yên tâm phi, hồng nhạn vĩnh tương tùy!*”

(Vươn tầm ra thế giới, lòng này mãi khắc ghi, Minh Minh yên tâm tiến, Hồng Nhạn mãi cận kề!)

Vu Thần chỉ vào bình luận này: “Anh biết câu này, hình như đây là slogan cổ vũ của fan Trần Hồng Minh.”

“Anh còn biết cả mấy cái này à?” Lăng Thanh ngạc nhiên.

“Mỗi lần bọn họ xé công ty thì anh thường xuyên thấy câu này.”

Lăng Thanh nở nụ cười: “Vậy còn slogan cổ vũ của em đâu?”

Vu Thần nhìn hắn cười: “Thanh Thanh tử câm, du du ngã tâm, nhưng vì quân cố, trầm ngâm đến nay.”

(Bài thơ xuất phát từ “Luận ngữ của Khổng Tử · Trịnh Phong, nguyên văn là Thanh thanh tử câm, thảnh thơi lòng tôi. Dù tôi không đi, Zining cũng không nghe. Dịch sang tiếng bản địa, nó như thế này: Thanh Thanh là vạt áo, luôn khoan thai trong tim tôi, ngay cả khi tôi không đến gặp bạn. Bạn có nghe thấy không. Đó là về sự khao khát tình yêu của tôi đối với bạn.)

“Đến câu này mà anh cũng biết à?”

Vu Thần chỉ cười không nói, đương nhiên rồi, anh luôn chú ý đến hướng đi của fans Lăng Thanh.

“Xem ra Vu tổng vẫn luôn lén quan tâm đến em ha.”

“Anh không nên làm vậy à?” Vu Thần hỏi lại: “Nếu như anh không quan tâm em thì mới là không nên đấy.”

Lăng Thanh gật đầu: “Đúng vậy, lúc đó em sẽ bắt anh quỳ bàn phím!”

Vu Thần nhéo mặt: “Cảm tạ em đã không bắt anh phải quỳ vỏ sầu riêng.”

“Bởi vì em ghét mùi sầu riêng.” Lăng Thanh chê.

Vu Thần cười cười buông tha cho cái má nhỏ của hắn rồi cùng hắn xem tiếp chương trình.

Trên màn hình đang chiếu đến cảnh mọi người vừa lên xe buýt, Lăng Thanh đang giúp các nữ minh tinh để rương hành lí lên.

Fans lúc này gào thét trong mục bình luận: “Má được vãi, Lăng Thanh đúng là có năng lực bạn trai mà!!”

“Đẹp trai quá cú mạng, vì em quá thích anh trai này rồi, phải lọt hố thôi lọt hố thôi.”

“aaaaaaa, coi eo ảnh có chút éc kìa bà con!”

“Người gì đâu mà tốt bụng quá vậy chời, ai nhờ ảnh cũng giúp hết á.”

“Cũng kỳ thật, sao chẳng thấy mấy khách mời nam khác chủ động hỗ trợ vậy?”

“Bình thường mà, do tất cả đều nhờ Lăng Thanh chứ không nhờ những người khác.”

“Nhưng cũng không thể ngồi yên nhìn Lăng Thanh bận rộn giúp đỡ mà không tiến tới hỗ trợ như vậy chớ.”

“Thì ai kêu Lăng Thanh đồng ý giúp làm gì? Từ chối là được rồi mắc gì đồng ý giúp, cũng đâu ai ép cậu ta.”

“???? Nè alo lầu trên sủa cái mẹ gì vậy? Bộ giúp người khác là có lỗi à? Chứ không phải lúc bắt đầu quay chương trình này, Lăng Thanh là người có lưu lượng thấp nhất cho nên mấy mẹ kia mới dám bắt nạt ảnh à?”

“Thương Lăng Thanh quá đi.”

“Nếu là Lăng Thanh của bây giờ, để xem có ai còn dám sai bảo cậu ấy nữa, mấy khách mời nam kia có còn dám ngồi yên như vậy không.”

“Này thế mà cũng hỏi. Mấy người xem sao không ai nhờ Trần Hồng Minh giúp hết vậy? Trần Hồng Minh không phải cũng đi chung với đám nữ minh tinh kia lên xe à?”

“Đúng vậy, tại sao Trần Hồng Minh lại không ra phụ? Sao cứ ngồi yên đó vậy hả?”

Fan của Trần Hồng Minh vội thanh minh: “Giúp đỡ người khác là nhân tình, không phải nghĩa vụ, mấy người kia cũng có nhờ anh nhà tôi hỗ trợ đâu.”

Bình luận kiểu: “Ồ~”

“Còn không phải vì khi đó Trần Hồng Minh là ngôi sao đang lên, còn Lăng Thanh thì lại là tiểu sinh không mấy tiếng tăm à, cũng không biết mấy cổ bây giờ thấy Lăng Thanh hồng rồi có cảm thấy đau mặt hay không ha!”

“Hahaha, đoán chắc là rất đau luôn á.”

Vu Thần nhìn làn đạn bình luận chạy qua, khẽ nhíu mày, anh nhìn về phía vẻ mặt bình tĩnh đang ăn ô mai của Lăng Thanh.

“Lúc đó em bị khi dễ à? Sao em không nói cho anh biết?”

Lăng Thanh quay qua đút cho anh một viên ô mai, Vu Thần trong nháy mắt càng nhăn mặt hơn: “Mấy viên ô mai này sao chua quá vậy?”

“Chua á? Em thấy ngon mà.”

Vu Thần miễn cưỡng ăn nốt viên ô mai trong miệng, mơ hồ nói: “Chua nam cay nữ, em mang thai con trai à?”

Lăng Thanh lắc đầu: “Hên xui ai biết đâu à.”

Sau đó hắn lại hỏi Vu Thần: “Anh muốn con gái hay con trai?”

“Trai gái gì cũng được hết.” Vu Thần cảm thấy cho dù là trai hay gái gì cũng được: “Đứa nhỏ này là chuyện vui ngoài ý muốn mà có, cho nên cho dù em sinh con trai hay con gái gì anh cũng thương hết.”

“Nhưng mà chúng ta hai người đều là đàn ông hết, nếu như có con gái thì em sợ sẽ hơi bất tiện.” Lăng Thanh cân nhắc nói: “Bé gái nào cũng sẽ nhạy cảm hơn bé trai, những chuyện riêng tư của con gái cũng rất nhiều, cho nên cũng sẽ rất khó mở miệng tâm sự với ba mình, vậy nên em hơi lo, nếu hai chúng ta có con gái, có đôi lúc sẽ thiệt thòi cho con mình.”

“Cũng đúng, xét kỹ về những mặt này thì đúng là nếu sinh con trai sẽ tiện hơn.”

Lăng Thanh gật đầu: “Nhưng mà đây cũng không phải là chuyện mà chúng ta có thể kiểm soát được, cho nên cứ tùy duyên thôi.”

Hắn cúi đầu xuống nhìn cái bụng nhỏ chưa ra hình ra dạng của mình: “Mặc kệ là trai hay gái, dù sao con của chúng ta đều rất ngoan.”

Vu Thần duỗi tay sờ bụng hắn: “Đúng thế, giống em đó.”

(Di: Là ngoan dữ chưa?)

Lăng Thanh bật cười, ý cười trên môi còn chưa biến mất liền bị Vu Thần lôi về đề tài lúc nãy: “Rồi giờ nói xem tại sao lúc đó bị khi dễ mà không méc anh?”

“Nghĩ cái gì vậy.” Lăng Thanh nhìn màn hình máy tính: “Bộ nhìn em giống mấy người chịu đứng im cho người khác khi dễ à?”

Hắn bình tĩnh giải thích: “Em chỉ đơn giản giúp mấy cô ấy để hành lý lên thôi à, chuyện nhỏ không có gì tốn sức hết, cũng không có uổng lực, anh không thấy fans của em đau lòng cho em à, không lẽ anh cũng đau lòng cho em?”

“Fans của em còn đau lòng cho em, anh không phải sẽ càng đau lòng cho em à?”

Lăng Thanh bất đắc dĩ, cười khẽ: “Không phải ý này, ý của em ấy là fans của em cảm thấy lúc đó em không nổi, cho nên mấy người kia mới tìm đến em nhờ. Nhưng mà thật ra đây không phải chuyện gì lớn hết, em cũng không để trong lòng. Nhưng fans không biết, còn anh không lẽ anh không biết? Sao em có thể tự làm khổ em được chứ, ngốc chết đi được.”

“Em đúng là tốt tính quá rồi.” Vu Thần cảm khái.

Lăng Thanh bật cười: “Là do anh thương em quá thì có.”

Vu Thần cũng không phủ nhận, tiếp tục nhìn về phía màn hình máy tính.

Lúc này trên màn hình chiếu đến đoạn mọi người vào núi, tổ tiết mục đã cắt nối biên tập xử lý hình ảnh, đem sự thong dong của Lăng Thanh so sánh với những người khác đang luống cuống tay chân thu thập hành lý.

Khi máy quay chuyển sang những người khác, nhạc nền như speed up gấp đôi.

Còn lúc máy quay tia tới Lăng Thanh thì âm thanh cũng chậm lại.

Cư dân mạng nhìn cảnh đó thì cười ha hả: “Màn đối lập này có rõ ràng quá hông dzạ?”

“Lăng Thanh đúng là có chuẩn bị mà tới ha!”

“Lăng Thanh: Mấy người cứ từ từ đi, tui ngủ miếng đây.”

“Lăng Thanh: Chậm quá, tui nhìn hoa bên ngoài cũng rụng hết rồi~”

“Ê wait, mấy bà nội kia ổn hông vậy ạ? Mang nhiều đồ như thế làm gì? Tính đi catwalk hả?”

“Nói tới catwalk, hình như tui thấy có người mang giày cao gót.”

“Vào núi mà mang cao gót? Keo dzay sao?”

“Tui mà là biên đạo chắc tui cạn lời nãy giờ rồi,”

“Khó hiểu ghê, mấy mẹ này trước khi quay không tìm hiểu trước nội dung à? Còn mang giày cao gót, bị rồ hay sao vậy?”

“Chắc do đẹp.”

“Đúng là khác với Lăng Thanh ngoan ngoãn bên kia.”

“Ảnh cũng rất thông minh nữa, ngay từ đầu ảnh đã không đem theo nhiều đồ theo.”

Mọi người một bên bắn làn đạn bình luận, một bên xem tống nghệ, quả nhiên vừa mới diss vụ giày cao gót xong, mọi người liền thấy trong buổi tập hợp, nhóm Đinh Lan Chi yêu cầu được đổi giày.

Những người xem online không chút lưu tình nào nói: “Đúng là không có chút tinh thần tống nghệ nào.”

“Không có chuyên nghiệp gì hết!”

“Lúc trước mấy người đó đã được thông báo là mang giày đế bằng rồi, nghĩ sao mà mang cao gót vậy trời?”

“Ghét nhất là loại người không tuân thủ quy tắc như này!”

Cũng bởi vì thế mà cho đến khi cư dân mạng nhìn thấy quá trình Đinh Lan Chi cầm vali hành lý lớn của mình muốn đổi cho Lăng Thanh, ai nấy đều hết hồn!

“** má mặt mũi đâu! Tự mình mang cái vali to tổ bố, dựa vào đâu mà bắt Lăng Thanh cầm giúp?”

“Gì vậy trời không phải đạo diễn nói quy tắc hết rồi à? Tự mình cầm hành lý của mình, sao cô ta không chịu tuân theo quy tắc gì hết vậy?”

“Tuy rằng đạo diễn cũng có nói là nếu như có người bằng lòng giúp thì cũng không nhất thiết tự mang, nhưng mà này là đi bộ đó, mà còn là đi xa như vậy nữa, tui còn tưởng sẽ không có ai mặt dày tới mức nhờ người khác chứ!”

“Người bình thường đương nhiên là ai làm vậy, đi bộ xách đồ ai mà không mệt? Đinh Lan Chi không biết cổ làm như vậy là ích kỷ lắm hay sao vậy?”

“Đừng nói Đinh Lan Chi ngay từ đầu đã tính toán làm như vậy rồi nha, đúng là hao tổn trăm phương ngàn kế mà.”

“Má nó điếm thúi!”

“Đồ không biết xấu hổ.”

Chờ đến khi mọi người nhìn thấy vẻ mặt thiên chân của Lăng Thanh cùng cô đổi vali, bọn họ càng đau đớn hơn.

“Anh ơi, Anh Lăng Thanh, anh không cần tốt bụng như vậy có được không!!!”

“Anh để cổ tự xách đi anh, kệ mẹ cổ!”

“Anh trai tốt quá đi mất huhu, tuy rằng trước kia tui nhìn mặt cũng cảm thấy anh trai là người có tính cách rất tốt, nhưng không nghĩ tới ảnh tốt tới vậy.”

“Nhưng mà mắc cái gì mà Đinh Lan Chi không đi tìm mấy người khác đi? Lúc xếp vali tìm Lăng Thanh rồi, giờ xách vali cũng đi tìm Lăng Thanh nữa là sao, muốn đan len cũng không thể chỉ đè một con cừu ra mà lấy lông chứ!”

“Này là đang ăn hiếp người mới đúng hông vậy? Nếu không thì sao mà không đi tìm người khác đi, rõ ràng có mấy người gần cô ta như vậy, còn Lăng Thanh ở tuốt đằng kia lận mà!”

“Oe oe mèo cam nhỏ rớt nước mắt.”

“Tui thiệt muốn nhìn một chút thử nếu như bây giờ gặp lại thì Đinh Lan chi có dám nhờ Lăng Thanh xách vali hộ hay không.”

Fans của Đinh Lan Chi sức chiến đấu kém cho nên ngày càng ở trạng thái đuối lý, vì vậy cũng chỉ có thể tận lực biện bạch bảo vệ chị nhà mình.

Thế nhưng người qua đường căn bản là không nghe bọn họ giải thích, vẫn cứ tiếp tục mắng Đinh Lan Chi.

Cho đến khi Lăng Thanh đem vali trả lại cho Đinh Lan Chi, Đinh Lan Chi không muốn xách, thế là Lăng Thanh bị Trần Hồng Minh đi ngang qua dạy dỗ, lúc này mới cứu được Đinh Lan Chi đang bị làn đạn bình luận vây công  —— bởi vì mọi người bắt đầu tập trung diss Trần Hồng Minh!

“Đây là lời của người nói à? Trần Hồng Minh anh hào phóng được như lời anh nói à?”

“Trần Hồng Minh nói đúng là dễ nghe, ủa sao không đi xách dùm Đinh Lan Chi đi ba?”

“Đúng rồi, lúc này trên xe không phải cậu ta còn cùng với Đinh Lan Chi cười cười nói nói à, sao giờ không giúp người ta đi? Cậu ta không phải đàn ông con trai hả?”

“Lúc bưng vali lên xe cậu ta không giúp, đến xách vali cũng không giúp thế mà dám đi dạy dỗ người luôn giúp người khác là Lăng Thanh, mặt mũi cậu ta ở đâu ra vậy? Ai cho cậu ta dũng khí đó thế?”

“Thế mà mấy trăm mấy vạn fan Hồng Nhạn của cậu ta không thể tin được bọn họ vậy mà vẫn nghĩ cậu ta làm đúng nữa mới vãi nồi.”

“Like idol like fan:) “

“Quan trọng á là mấy lời này là Trần Hồng Minh cố ý nói đúng không, sặc mùi bông sen trắng.”

“Buồn nôn thật sự ạ.”

Fans của Trần Hồng Minh lập tức reply giải thích: “Anh nhà tôi rõ ràng có giúp Đinh Lan Chi xách vali kìa!”

“Đúng vậy, mắt mấy người mù hay gì? Bộ không thấy anh ấy có giúp đỡ à?”

“Đã giúp người khác còn bị mắng, làm như nợ các người không bằng!”

“Ê chứ không phải nhờ Lăng Thanh cơ trí gài lại cậu ta à, chứ nếu không bị hơi thở bạch liên bông của anh mấy người ngộp chết rồi, xa mười dặm vẫn còn ngửi được!”

“Lúc trước tui còn thấy Trần Hồng Minh khá tốt, cơ mà bây giờ xem xong tống nghệ này, tui thật sự cảm thấy cậu ta…. rất ba chấm luôn á.”

“Me too, hồi đó tui còn tưởng Lăng Thanh được cái mã ngoài thôi chứ không phải là người tốt, bây giờ xem ra ảnh vừa thiện lương vừa đáng yêu!”

“Đúng vậy, cậu ấy trả lời Trần Hồng Minh rất khéo luôn nha, rõ ràng cậu ấy cũng nghe ra điệu bộ bạch liên bông của Trần Hồng Minh thế nhưng lại ngại vạch trần cho nên mới gài lại cậu ta.”

“Đúng luôn nè, siêu tinh tế, cũng cho Đinh Lan Chi với Trần Hồng Minh mặt mũi lại không ủy khuất chính mình, đánh call cho anh, anh làm tốt lắm!”

“Đúng là cao nhân gặp kỹ nữ.”

“Phải gọi là cao thủ xé mặt kỹ nữ mới đúng.”

“Ủa mấy bà, sao Trần Hồng Minh là nam mà mấy bà gọi là kỹ nữ dzay?”

“Vì ổng xứng đáng, ai mượn vội vàng chạy ra làm khùng làm điên chi.”

“Chứ mấy lời thằng cha đó nói khác mẹ gì mấy con điếm thúi không? Thẳng nam bình thường không nói được như vậy đâu, nói chuyện kiểu đó đàn bà con gái còn nghe chưa chắc hiểu nữa ấy chứ!”

“Éc theo tình huống hiện tại thì Trần Hồng Minh…. chắc sắp không ổn rồi.”

– ——————————————–

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN