Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn - Chương 102
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
55


Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn


Chương 102


“Bổ một quả cau cho thấy với cái tính cách kia của Tô Thuật, tám chín phần là chướng mắt Trần Hồng Minh, hơi đâu mà care cậu ta, đúng nhận sai cãi?”

“Chứ gì nữa ba, 4sure là do Tô Thuật không muốn bị Trần Hồng Minh sai vặt.”

(4sure=for sure)

“Ha ha ha ha ha ha ha ha, lầu trên đang ăn nói xà lơ cái gì thế, Trần Hồng Minh cửa nào mà dám sai bảo Tô Thuật?”

Đám fan của Trần Hồng Minh thấy thế thì tức giận nói: “Mấy người không thấy Tô Thuật với Lăng Thanh đang chia bè chia phái à? Trần Hồng Minh có thể cùng với Quý Bác Minh, Thích Gia Hứa chơi chung, thế mà lại không thể hòa hợp với Tô Thuật và Lăng Thanh, như này còn không phải là do Tô Thuật với Lăng Thanh khó gần à?!”

“Tô Thuật mà còn cần chia bè kéo phái hả??? Bớt tấu hề đi má.”

“Tính cách của Lăng Thanh không hề khó gần nhá, trong suốt cuộc hành trình ảnh đều chủ động đi giúp đỡ người khác, còn Trần Hồng Minh của mấy người ấy sống chung với tập thể mà suốt ngày chỉ biết mở mồm kêu Tiểu Hứa Tiểu Hứa, Tiểu Hứa người ta còn học được cách dựng lều trại từ Lăng Thanh đấy!”

“Lầu trên respect+1, hơn nữa với cái tính cách kia của Tô Thuật, có thể chơi chung, chỉ có thể khẳng định là tính cách của Lăng Thanh rất tốt.”

Fans của Tô Thuật:….

“Em trai của bọn tui chỉ là tính cách ngay thẳng, thật thà, không thích làm ra vẻ thôi!”

“Đúng là cực kì không thích làm ra vẻ:)))”

“Đúng là rất thật thà.”

“Kết luận: Tính cách Lăng Thanh rất tốt.”

Fans Tô Thuật:….

Fans của Tô Thuật giải thích lẫn nhắc lại một trăm lần nữa là thật ra em trai tính cách của em trai nhà họ chỉ là quá ngay thẳng với không thích làm ra vẻ mà thôi!

(Góc giải thích: Thật ra cái đoạn này ai hiểu mới thấy mắc cười, không hiểu thì thấy không hiểu:))) tức là cư dân mạng ai cũng biết cái nết của Tô Thuật vô cùng thẳng tính và khó ở, những lưu lượng trước đó muốn làm thân để ké fame của ẻm đều bị ẻm phũ với ghét bỏ, cho nên mọi người nhất trí cho rằng để có thể được Tô Thuật chơi chung mà ẻm không hề khó chịu thì Lăng Thanh phải là người có tính cách rất tốt và dịu dàng, còn fans của Tô Thuật thì nỗ lực giải thích cho mọi người thật ra Tô Thuật không hề phũ phàng với khó tính chỉ là ẻm hơi thẳng tính với không thích giả tạo mà thôi:))) Yah điểm mắc cười chắc là sự nỗ lực để giải thích cho mọi người hiểu của fans Tô Thuật nhưng cái nết của ẻm ai cũng biết nên thành ra nghe vô tri vcl:)) ai đọc tự hiểu thấy cũng buồn cười còn đọc xong giải thích rồi thì chắc thấy bình thường.)

Sau khi thống kê dữ liệu, bộ phận tuyên truyền của tổ chương trình phát hiện nhiệt độ thảo luận ở tập đầu đầu tiên vượt hẳn cả mong đợi của bọn họ, đặc biệt là hai người Lăng Thanh và Trần Hồng Minh.

Đạo diễn nhân lúc nhiệt còn nóng, mỗi ngày đều spoil trước một đoạn nhỏ để câu tương tác cho đến khi có tập tiếp theo, cư dân mạng hóng hớt ngồi trước máy tính, TV hận không thể cầm kính lúp mà soi xem Trần Hồng Minh với Lăng Thanh còn có thể làm ra thêm chuyện gì nữa.

Tập tiếp theo chính là cảnh buổi sáng ngày hôm sau khi ghi hình, Tô Thuật chui ra khỏi lều của Lăng Thanh với vẻ mặt bơ phờ.

Fans Tô Thuật:??????

“Tôi nhớ không nhầm thì đêm qua em trai bé bỏng của tôi ở cùng một lều với Trần Hồng Minh và Quý Bác Minh mà nhỉ? Sao giờ lại thành ở chung với Lăng Thanh,  Thích Gia Hứa thế?”

“Tối qua lại có chuyện gì à? Sao tổ chương trình không chiếu khúc đó vậy!”

“Wait, từ từ,tôi thấy cái lều này là lều lớn, cho nên Trần Hồng Minh, Quý Bác Minh với Lăng Thanh, Thích Gia Hứa đổi lều với nhau à?”

“Rõ ràng là do Tô Thuật nổi tính thiếu gia, đuối hai người Trần Hồng Minh qua kia chứ gì!”

“Một đấu hai? Tô Thuật cũn lợi hại phết nhỉ!”

“Cái lũ fan Trần Hồng Minh không nói được lời gì hay ho thì ngậm miệng đi, đừng có ngậm máu phun người, đức hạnh của anh giai kia chẳng lẽ trong lòng mấy người lại không rõ à? em trai tao từ đầu đến cuối đều ngoan ngoãn, tuy đéo nói chuyện với ai nhưng cũng đéo thèm khi dễ ai!”

“Đúng rồi, em trai bọn tao nói chuyện, làm việc ngay thẳng, chứ có giả tạo như ai kia, ai mà biết được anh nhà mấy người tối qua làm khùng làm điên gì, có khi tự ôm đồ qua lều nhỏ ngủ không chừng!”

“Thương bé yêu của mị vl!”

“Cái tên rác rưởi Trần Hồng Minh lại không thích hành xử như con người nữa à?!”

Fan Trần Hồng Minh tức giận: “Em trai của chúng mày mới đéo hành xử giống người ấy!”

“Tính tình Tô Thuật không tốt cả cái giới giải trí này ai mà không biết?”

“Tô Thuật toàn cậy mình nổi tiếng mà khinh thường người khác!”

Hai bên đang cãi nhau khói đạn bay mù mịt, cố tình lúc này Trần Hồng Minh còn tự đưa đầu mình cho người khác chém, cậu ta bắt Thích Giai Hứa đi lấy bữa sáng cho mình.

Tô Thuật: Sao hả? Fan của Trần Hồng Minh banh cho to cái mắt ra mà nhìn anh nhà mấy người đi, sao lại có thể có loại người không biết xấu hổ như thế này chứ!”

“Tô Thuật bị ốm nhưng vẫn tự đi lấy bữa sáng được, còn Trần Hồng Minh thì sao? Què hay cụt?”

“Tui nghe cậu ta kêu Tiểu Hứa Tiểu Hứa tới mức sang chấn tâm lý cmnr.”

“Trần Hồng Minh không biết xấu hổ à?”

“Ói ẻar vl”

Sau khi tập kế tiếp của chương trình thực tế được phát sóng, Trần Hồng Minh lại một lần nữa bị bế lên hotsearch, bị tế mọi mặt trận.

Trần Hồng Minh nhìn mình bị mọi người chửi bới trên Weibo, vội la lên với người đại diện:”Sao lại như thế này?! Mau mua thủy quân ra khống bình đi chứ!”

Người đại diện mệt mỏi: “Tôi biết rồi, cậu không thấy tôi đang làm à?”

“Nhanh lên đi!”

Người đại diện nhìn cậu ta, “Bây giờ mới thấy sợ? Sao lúc đấy cậu không biết kiềm chế bản thân mình đi? Cậu quên mất thiết lập tính cách của bản thân mình như nào rồi à?”

Trần Hồng Minh khiếp sợ: ” Trước kia chưa nổi tiếng, mỗi ngày tôi đều phải hạ mình để mà giúp đỡ người khác, bây giờ tôi nổi như vậy rồi mà còn muốn tôi đi giúp bọn họ á? Tôi đâu có điên?”

Cậu ta nhìn người đại diện của mình, “Dù sao fans vẫn thích tôi, dù tôi làm cái gì họ vẫn đều thay tôi nói chuyện thì sao tôi không thể làm việc theo cảm xúc của mình?”

“Tô Thuật không phải cũng không cần giúp người khác à?”

“Hơn nữa, khi tôi chưa nổi tiếng cũng có người đối xử với tôi như bây giờ. Bây giờ tôi nổi tiếng rồi, tôi đối xử với người khác như vậy cũng chẳng có vấn đề gì không phải à? Thích Gia Hứa cũng cam tâm tình nguyện đó thôi!”

Người đại diện hận không thể bổ não cậu ta ra rồi nhét vào cái có logic như người thường hơn: “Bởi vì lúc bắt đầu chưa hot thì thiết lập tính cách của cậu là một người ấm áp dịu dàng như ánh mặt trời, còn cậu bây giờ khác nào đang tự đạp đổ thiết lập trước đó của bản thân hay không?”

“Thế thì tôi lại càng không muốn giống như trước” Trần Hồng Minh nói, “Vì căn bản đấy không phải tính cách của tôi!”

“Nhưng mà fans của cậu lại thích cậu như thế!”

“Nếu như bọn họ thích tôi thì không cần chỉ thích thiết lập tính cách lúc trước của tôi.”

Người đại diện:….

Người đại diện gật đầu, “Đúng là bọn họ sẽ không cần vì thiết lập tính cách trước kia mà thích cậu nữa bởi vì chắc là lúc này bọn họ đã trực tiếp thoát fans luôn rồi.”

Người đại diện nhìn cậu ta: “Trình độ nghiệp vụ của cậu bình thường, toàn là dựa cả vào fans hâm mộ, cậu biết rõ fans cậu muốn gì nhưng cậu không chịu làm theo, còn muốn đứng đối lập phe với bọn họ, cậu nghĩ bản thân mình nhiều fans lắm à?”

“Cậu không chịu đi giúp người khác, bộ cậu nghĩ cậu có khả năng giống như Tô Thuật, đứng im thôi cũng đẹp trai ngời ngời? Cái nhan sắc của cậu cũng chỉ so được với mấy kẻ kè kè theo cậu trên chương trình thực tế thôi.”

“Do bọn họ muốn ké fame của tôi đấy chứ!”

“Đó là bởi vì hiện tại cậu còn nổi tiếng, cậu cứ chờ cho xong vụ này cậu chìm xuống xem về sau còn ai dám bám theo ké fame cậu nữa không!”

Trần Hồng Minh khinh thường nói: “Không dễ như thế đâu.”

Tuy nhiên, đại khái là nương theo sự việc được cư dân mạng quan tâm, trong đêm, ai đó đã lợi dụng có cổ đông chống lưng tung tin trên diễn đàn rằng Trần Hồng Minh mắc bệnh ngôi sao.

“Một nam minh tinh đang nổi tiếng, bắt đầu bằng chữ C*, mỗi lần quay chụp hay phỏng vấn đều đến trễ, trước kia chưa nổi tiếng, còn hay nói mọi người vất vả rồi, hiện tại thì chính là kiểu tôi đến đây đã là cho mấy người mặt mũi lắm rồi.”

(*C ở đây là Chén hóng míng = Trần Hồng Minh)

“Có phải Trần Hồng Minh không? Trần Hồng Minh đúng không?” Mọi người hỏi.

Chủ blog không thừa nhận nhưng cũng chẳng phủ nhận.

Trong lúc nhất thời, danh tiếng của Trần Hồng Minh xuống dốc không phanh, thiện cảm của người qua đường nhanh chóng giảm đi, thậm chí dưới những bài đăng thông báo về những bộ phim chuyển thể mà Trần Hồng Minh sắp nhận cũng tràn ngập các lời phản đối từ cư dân mạng.

“Không phải tai tiếng nói cậu ta không thèm đi thử vai à? Không thử thì sao biết có hợp hay không? Hơn nữa nam thần của tui là người ấm áp dịu dàng như thế mà mấy người cho cái tên mắc bệnh ngôi sao này diễn á?”

“Không phải là Trần Hồng Minh đấy chứ? Nếu là thật thì ngay cả một đứa bé cũng không bằng!”

“Có nhiều diễn viên như vậy, sao lại đi chọn Trần Hồng Minh? Lăng Thanh chẳng phải tốt hơn à? Tôi cảm thấy Lăng Thanh thích hợp hơn!”

“Đúng vậy, xem xong mấy clip thì rõ ràng Lăng Thanh phù hợp hơn mà!”

“Một vote cho Lăng Thanh đóng vai chính!”

“+2”

“+3!”

…….

Bất quá, có nhiều người đồng tình cũng vô dụng, vai diễn này cùng nhân vật Hạ Triều Dương có độ trùng hợp hợp quá cao, Lăng Thanh cũng không có ý định tiếp nhận.

Thấy hắn không suy xét, Vân Hà lại gửi thêm cho hắn vài kịch bản, nhưng Lăng Thanh đều từ chối tất cả.

“Chị đừng lo nữa.” Hắn nói.

“Cậu không vội à?”

“Cái đấy để tính sau đi.”

“Có ý gì?”

“Chỉ là sắp tới em không có ý định tiếp nhận thêm vai nào nữa.”

“Tại sao?” Vân Hà khó hiểu: “Gần đây nhân khí của cậu rất cao, mà Trần Hồng Minh cũng gần như xong rồi, nhiều tài nguyên nghiêng về phía cậu như thế, cậu lại không nhận, không phải rất đáng tiếc sao?”

Lăng Thanh tính nhẩm thời gian: “Sau khi quay xong “Tố Mộng” em muốn nghỉ ngơi nửa năm, nửa năm sau em sẽ đóng phim lại. Nếu chị có dự tính cho nửa năm sau thì cho em xem, còn không mấy cái khác em đều không có ý định.”

“Nghỉ tận nửa năm á?” Vân Hà cả kinh, “Tháng sau chuẩn bị bạo hồng, cậu định làm gì? Sống ẩn?”

Sinh cục cưng nhỏ đó!

Lăng Thanh thầm nghĩ, em cùng với nam thần của chị sinh thêm một em bé!

“Trau dồi thêm kinh nghiệm.” Lăng Thanh nói: “Đọc nhiều sách hơn, tìm hiểu thêm những điều em chưa hiểu, để sau có thể đảm nhận nhiều vai diễn khác hơn.”

Vân Hạ:….Tư tưởng giác ngộ của bà chủ nhà bọn họ sao tự dưng lại cao như thế này nhỉ?

Lăng Thanh thuyết phục cô: “Chị yên tâm đi, Chu đạo diễn là người đáng tin cậy, bộ phim này làm xong sẽ có tiếng vang lớn, sau sáu tháng kết thúc, lúc ấy em quay lại, như thế không ảnh hưởng đến nhân khí của em đâu.”

“Có phải cậu lén giấu chị làm chuyện gì không?”

“Sao mà thế được?” Lăng Thanh thầm nghĩ, em đây là đang quang minh chính đại lừa gạt chị đấy nhó!

Vân Hà luôn cảm thấy thấy chuyện này này có chút kỳ quái, nên cô cúp điện thoại gọi cho Vu Thần.

Vu Thần nhìn Lăng Thanh ở đối diện cửa: “Cứ nghe theo cậu ấy đi.”

“Vu tổng, thực sự là không chuyện gì đúng không? Tôi muốn xác định một chút, Lăng Thanh sẽ không chuyển công ty chứ?”

Vu Thần:….

“Trừ khi tôi nghỉ việc, cậu ấy sẽ không bao giờ chuyển qua công ty khác.”

Nói xong, anh lại nghĩ, không đúng, sau này Lăng Thanh có cổ phần cũng sẽ là ông chủ của Trần Kỳ, cho nên cho dù anh có từ chức, Lăng Thanh cũng sẽ không rời đi.

Trừ khi các cổ đông khác làm trò.

Anh nghĩ tới tên cá mặn Từ Hàm, lại nhớ đến cái tên chỉ muốn giao du không muốn quản lý công ty là Hoắc Kỳ, rõ ràng cả hai đều không có cái gan chó này.

“Yên tâm đi, không sao đâu, em ấy làm việc quần quật cả năm như vậy bây giờ cũng hot rồi, với cả còn có tác phẩm đệm lưng, cứ để em ấy nghỉ nửa năm đi, không có vấn đề gì đâu.”

Vân Hà nghe anh nói như vậy, cuối cùng cũng miễn cưỡng yên tâm.

“Lăng Thanh hiện tại là nghệ sĩ kiếm được nhiều tiền nhất trong công ty, đồng thời cũng là nghệ sĩ được đầu tư ít nhất nhưng tỷ suất lợi nhuận cao nhất, cho nên Vu tổng, về công hay về tư, tôi đều hy vọng hai người ổn định, gia đình hòa thuận.”

Vu Thần cười nói: “Được, như cô mong muốn.”

Anh cúp điện thoại, không tự chủ mỉm cười, thầm nghĩ Vân Hà mà biết nguyên nhân, có khi đứng trước mặt anh trợn mắt há hốc mồm.

Việc quay 《 Tố Mộng 》 không bị ảnh hưởng bởi sự nổi tiếng ngày càng tăng của Lăng Thanh, vẫn tiến hành một cách có trật tự.

Nếu nhất định phải nói có cái gì ảnh hưởng hay không, đại khái là fans tới thăm ban ngày càng nhiều, nhà đầu tư đến tìm Lăng thanh cũng không ít.

Tuy nhiên, Chu Tiểu Xuyên là một người có tâm với nghề, ông không chấp nhận các khoản đầu tư sau này. Vì ông biết, đầu tư càng lớn, vốn càng lớn thì chính mình sẽ càng ít quyền phát biểu.

Là một đạo diễn có nhiều ý tưởng, Chu Tiểu Xuyên vẫn kiên định với bản thân mình và chỉ làm những bộ phim mà ông muốn khán giả xem.

Bất quá nếu như Chu Tiểu Xuyên bên này không bị ảnh hưởng, thì trong đoàn phim người bị ảnh hưởng chính là La Thừa Hạo

Anh ta nhìn quanh trường quay, giọng điệu khó chịu hỏi: “Sao tôi không thấy Lăng Thanh?”

“Hình như là có show mới thì phải?” Người quản lý nói, “Dù sao thì giờ cậu ấy cũng đang rất nổi tiếng mà.”

La Thừa Hạo cười lạnh một tiếng: “Cho nên đoàn làm phim bây giờ là nhà của cậu ta? Cậu ta muốn đến thì đến, đi thì đi? Có tí kính nghiệp nào không, thế thì quay phim làm gì?”

“Nói rất hay.” Lăng Thanh vỗ tay khen ngợi: “Chỉ đáng tiếc anh không phải là đạo diễn.”

La Thừa Hạo quay lại, thấy Lăng Thanh không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau lưng bọn họ.

Quản lý của La Thừa Hạo hoảng sợ.

Lăng Thanh cười nói: “Thật ngại quá, vì vấn đề thời tiết hôm nay cho nên show bên kia bị hủy, tôi cũng không có đi qua đó.”

La Thừa Hạo cũng không sợ hắn: “Cậu quay phim cái kiểu gì đấy? Cứ quay ba ngày lại xin off 2 ngày vậy mà được à?”

“Tôi đi quay 3 ngày xin off 2 ngày thì làm sao?” Lăng Thanh hỏi ngược lại, “Tôi làm hỏng cảnh nào à? Hay có cảnh sai sót làm chậm tiến độ của đoàn phim? Nếu tôi nhớ không nhầm thì số lần tôi NG còn ít hơn anh đấy.”

“Thái độ của cậu đối với đoàn phim không chuyên nghiệp, cậu cơ bản là không để tâm tới vai diễn, cậu tự xem thử một tháng nay cậu off chạy show bao nhiêu lần!”

Lăng Thanh cười khẽ một tiếng: “Đầu tiên, trước khi tiếp nhận bộ phim thì tôi đã nhận những lịch trình này rồi, cho nên, quản lý của tôi đã giải thích tình huống với đạo diễn, hơn nữa sau khi tôi thông báo về lịch trình, đạo diễn cảm thấy không không thành vấn đề nên mới ký hợp đồng, vậy cho tôi hỏi anh có tư cách gì ở đây nói nhảm?”

“Thứ hai, mấy lần tôi off đều là những ngày tôi không phải ở đây, cũng không ảnh hưởng đến việc quay phim phim của đoàn phim, chứ đừng nói là kéo tụt tiến độ của đoàn. Ngược lại, mỗi lần tôi ra ngoài tham gia sự kiện phóng viên đều hỏi tôi gần đây đang làm gì, đang bận việc gì? Những lần ấy tôi quảng bá và tăng độ nổi tiếng cho bộ phim, thế tôi có làm gì sai à?”

“Thứ ba, tôi như thế nào mà không chuyên nghiệp? Tôi chưa từng đến trễ  về sớm, cũng chưa từng lười biếng ham chơi quá đà, càng chưa bao giờ mắc lỗi khi quay phim, thậm chí diễn xuất của tôi còn hơn cả anh, vậy cho tôi hỏi anh có cái tư cách gì đi khiển trách tôi? Vì Tôi không có mặt trong trường quay à? Sự vắng mặt của tôi có ảnh hưởng đến quá trình quay phim của tôi không? Nó có ảnh hưởng đến tiến độ quay phim của đoàn làm phim không? Không có. Vậy thì tôi có ở trường quay hay không thì liên quan gì anh?”

“Học tra mỗi ngày thức dậy lúc 6 giờ sáng, đi ngủ lúc 12 giờ đêm, trong giờ học vô cùng chuyên tâm nghe giảng, tan học thì nỗ lực làm đề, sau đó hắn phát hiện học bá mỗi ngày đều chơi game không thèm làm bài tập, vậy nên hắn phẫn nộ tỏ vẻ “sao cậu lại không chịu học hành chăm chỉ, cậu nên giống tôi, mỗi ngày dậy sớm đi ngủ muộn, sau giờ học làm bài tập mới đúng!”. Anh thấy mấy lời này này có ý nghĩa gì không?”

“Không có, hắn nỗ lực vì hắn không xuất sắc, mà học bá chẳng cần làm gì đã xuất sắc rồi, thế tại sao học bá phải làm theo mấy thư như thời khóa biểu kia?”

– ———————————————

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN