Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn - Chương 16
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
90


Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn


Chương 16


Nhóm người vây xem bên dưới có người không nhịn được mà bật cười.

Vu Duyệt khó chịu nhìn Trương Yến, buông cây súng đang cầm, nắm tay Lăng Thanh kéo đi.

Lăng Thanh không động.

Vu Duyệt khó hiểu nhìn hắn.

Lăng Thanh hỏi cô bé: “Em nhớ lúc này anh nói gì với em không?”

Vu Duyệt suy nghĩ.

Lăng Thanh lúc nãy nói, không ai có tư cách khiến cô phải nhường nhịn, mà cô cũng không cần phải nhường nhịn ai.

Cô không cần vì Trương Yến mà bỏ đi.

Chỉ cần cô muốn thì có thể tiếp tục chơi mà không cần quan tâm tới lời người khác nói.

Vu Duyệt gật đầu, nói với hắn: “Vậy chúng ta chơi tiếp thôi anh.”

“Được.” Lăng Thanh ôn nhu trả lời.

Hắn lúc này tỏ vẻ mới để ý đến Trương Yến, kinh ngạc hỏi: “Em lúc nãy là nói chuyện với anh à?”

Trương Yến gật đầu: “Đương nhiên.”

Lăng Thanh mỉm cười: “Tiếc quá, anh chỉ dạy cho hai loại người, một là lớn lên xinh đẹp như Duyệt Duyệt, hai là tâm địa thiện lương, tốt bụng như Duyệt Duyệt nhà anh, còn em thì . . . .”

Lăng Thanh nhìn cô, lắc đầu: “Em thì vẫn nên để bạn trai em chỉ dẫn đi.”

“À, anh nhớ rồi, bạn trai em kỹ thuật và trình độ không tới, bại dưới tay anh. Cơ mà tục ngữ có câu: “Cá tìm cá, tôm tìm tôm, rùa đen tìm vương bát”, hai người các em dù sao cũng rất xứng đôi đấy.”

“Bốp” một tiếng, Tôn Chấn Nam ném đi cây súng trong tay, trừng mắt nhìn Lăng Thanh.

Lăng Thanh không thèm để ý đến cậu ta, hắn nhìn Trương Yến: “Bạn trai em tức giận rồi kìa, em không đi dỗ sao? Nhưng phải nhắc trước, loại nam sinh mà dễ nổi giận như vậy, sau này lúc lấy nhau về không biết chừng còn gia bạo em nữa nha em gái.”

Tôn Chấn Nam nghe thấy thế thì xông lại muốn đấm cho Lăng Thanh một đấm.

Trương Yến đứng kế bên hoảng sợ.

Vu Duyệt vội vàng chạy đến ngăn cản, chỉ là vừa đi đến thì thấy Tôn Chấn Nam bị Lăng Thanh một tay ném xuống đất.

“Anh ơi anh không sao chứ?” Vu Duyệt lo lắng hỏi.

Tôn Chấn Nam không thể tin nổi, rõ ràng người bị đánh là cậu ta cơ mà.

Vu Duyệt thế mà chỉ quan tâm anh trai trúc mã của cô!

“Vu Duyệt, không lẽ cậu thích người này à?” Tôn Chấn Nam quát.

Vu Duyệt cạn lời, gì dãy cha, đây là chị dâu của tui được chưa? Thích là thích như lào?

Cô đương nhiên thích chị dâu của mình rồi, bạn đời của anh trai mình mà mình không thích, anh trai cô mà biết, còn không đấm cho một phát à?

“Chắc cậu đây nhầm cái gì rồi.” Lăng Thanh bình tĩnh nói: “Không phải Duyệt Duyệt thích tôi, mà là tôi thích Duyệt Duyệt.”

“Duyệt Duyệt lớn lên xinh đẹp đánh yêu như vậy, ai mà không thích? Chắc cậu không biết, có rất nhiều người đang theo đuổi em ấy.”

Vu Duyệt: . . . .

Vu Duyệt yên lặng cúi đầu, cô không có, cô không biết gì chơn á, cô họ Vu, không phải họ Mã, càng không phải tên Lệ Tô.

(Mã Lệ Tô: Hình như là nữ chính của một bộ truyện Mary Sue.)

Trương Yến nghe được lời này, bàn tay siết lại, móng tay cắm vào lòng bàn tay, cô ta cảm thấy mình tức giận đến sắp bùng nổ mất thôi!

Dựa vào cái gì? Tại sao nhiều người lại thích Vu Duyệt như vậy?

Vu Duyệt có gì tốt? Vì sao không phải là cô ta đi thích người khác mà lại được người khác thích?

Trương Yến nhìn bọn họ, giận đến nực cười: “Tiếc quá, anh thích Vu Duyệt nhưng Vu Duyệt không thích anh, cậu ta thích bạn trai tôi, Tôn Chấn Nam, đúng không Vu Duyệt?”

Vu Duyệt ngẩn người.

Tôn Chấn Nam nhìn cô, trong lòng tràn đầy mong đợi.

“Này em gái, em bị dở hơi à?”

Lăng Thanh cười nhạo: “Duyệt Duyệt thích cậu ta? Em ấy thích cái gì của cậu ta? Thích cái nết suốt ngày hay tức giận hay là thích cái thói ăn trong chén nhìn trong nồi của cậu ta? À, hay em nói em ấy thích cái cái kiểu do do dự dự yếu đuối nhát gan rụt rè kia? Cái loại cặn bã như này, chỉ có em coi cậu ta là trân bảo, còn Duyệt Duyệt nhà tôi, nhìn còn ngại cậu ta lớn lên xấu xí chứ nói gì thích.”

“Anh . . . .” Tôn Chấn Nam vừa đứng lên muốn đánh Lăng Thanh, kết quả đã bị Lăng Thanh một chân đá khụy gối xuống.

“Gà.” Lăng Thanh nhếch môi.

Trương Yến: . . . .

Vu Duyệt: . . . .

Lăng Thanh tiếp tục ném dao: “Tôi nhìn như vậy mà vẫn luôn tự ti cảm thấy mình không xứng với Duyệt Duyệt, cái loại như cậu nhà không có gương à? Không biết xấu hổ còn nói Duyệt Duyệt thích cái loại rác rưởi như cậu? Cậu có là rác rưởi độc hại như nào thì tự lết về thùng đi, chả ai quản đâu, nhưng Duyệt Duyệt nhà chúng tôi thì không phải.”

Hắn xoay người về phía Duyệt Duyệt, ôn nhu nói: “Duyệt Duyệt nhà chúng tôi là một công chúa nhỏ.”

Vu Duyệt: . . . . Tuy là hơi mắc cỡ é, nhưng mà thích quá chời ><

Quần chúng ăn dưa nghe thế thì nhiệt huyết sôi trào: “Ỏ, ngọt thế.”

“Ngọt ngào quá đi, tui cũng muốn có bạn trai như thế!”

“Sự tương phản quá rõ rồi, em gái này nếu không ngốc, nhất định sẽ chọn anh trai trúc mã.”

“Ui sao tui lại hông có anh trai trúc mã như thế này huhu.”

Tôn Chấn Nam nghe xong cảm giác chịu không nổi mà đứng lên xoay người đi.”

Trương Yến do dự một chút cũng chạy theo cậu ta.

Chỉ là trước khi đi thì cô vẫn liếc mắt nuối tiếc nhìn Lăng Thanh.

Trước kia cô cảm thấy Tôn Chấn Nam không tệ lắm, đặc biệt là vì Vu Duyệt hình như rất thích Tôn Chấn Nam.

Cho nên cô mới hao hết tâm tư để làm bạn gái của cậu ta.

Nhưng mà hiện tại, so với người này, Tôn Chấn Nam hình như còn không đáng một đồng.

Tâm của Trương Yến không tự giác nhớ thương anh trai trúc mã của Duyệt Duyệt.

Chỉ tiếc là loại nữ sinh như cô ta, trước đây đều không đáng được Lăng Thanh để vào mắt.

Từ đầu đến cuối, Lăng Thanh chưa hề liếc nhìn cô.

Tôn Chấn Nam đi rồi, Vu Duyệt không tự giác lén nhìn cậu.

Lăng Thanh khẽ vỗ vai cô, nhẹ giọng nói: “Cậu ta không xứng.”

Vu Duyệt bị phát hiện bí mật nhỏ trong lòng, cúi đầu có chút ngượng.

Lăng Thanh cười cười, hỏi Nhạc Nhạc: “Thấy anh chơi hay không?”

Nhạc Nhạc gật gật: “Chơi hay lắm ạ!”

“Muốn chơi tiếp không?”

Nhạc Nhạc gật đầu, Lăng Thanh lại tiếp tục chỉ cho hai người họ chơi thêm một lúc nữa.

Khoảng 5 giờ chiều, Vu Thần cũng Lăng Thanh hội hợp lại, dắt bọn trẻ về nhà.

Duyệt Duyệt im lặng không nhắc tới chuyện lúc nãy, đến khi ăn cơm tối xong, cô mới nhỏ giọng nói với Lăng Thanh: “Anh ơi, anh đến chỗ này với em một chút được không?”

Lăng Thanh gật đầu.

Vu Thần nghi hoặc nhìn hai người họ: “Hai người nói chuyện gì vậy?”

Lăng Thanh cười khẽ, trấn an anh: “Yên tâm đi, tôi không có ăn thịt em gái của anh đâu.”

Vu Thần nhìn Duyệt Duyệt: “Anh không thể nghe?”

Vu Duyệt gật đầu.

Vu Thần: . . . .

Có ai nói cho anh biết tại sao em gái của anh lại biến thành em gái của Lăng Thanh không?

Mới ở chung có hai ba hôm, vì cái gì mà em gái nhỏ lại đi làm phản như vậy?

Lăng Thanh nhìn vẻ mặt buồn bực của anh, khẽ cười bóp bóp cằm trêu ghẹo anh một chút rồi nhanh chóng thu tay lại: “Đi thôi Duyệt Duyệt.”

Nói xong, hắn cùng Vu Duyệt đi lên cầu thang, bỏ lại Vu Thần tịch mịch một mình sờ cằm.

Thật ra Vu Duyệt chỉ muốn tâm sự một chút về chuyện tình cảm của cô bé mà thôi.

Cô có chút thẹn thùng, hơi ngượng ngượng nhỏ giọng nói: “Trước kia Tôn Chấn Nam hay giúp em, cũng hay hỏi bài em, ngày nghỉ thì hay hẹn em ra ngoài chơi, có thứ gì tốt cũng dành cho em. Em cứ nghĩ cậu ấy thích em, nhưng mà cậu ấy không nói gì, em cũng ngượng nên chẳng hỏi, nhưng mà đến học kì này, đột nhiên cậu ấy với Trương Yến hẹn hò với nhau.”

“Trương Yến không thích em, em cũng không thích cậu ấy, em không hiểu vì sao Tôn Chấn Nam lại quen Trương Yến nữa, rõ ràng trước kia cậu ấy với Trương Yến không hề quen nhau. Em rất giận, nên luôn tránh bọn họ, nhiều lần Tôn Chấn Nam tìm đến em, nhưng em không muốn nói chuyện với cậu ta. Không nghĩ tới hôm nay lại gặp . . . . “

Vu Duyệt nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Anh ơi em xin lỗi, làm liên lụy anh rồi.”

“Không sao mà.” Lăng Thanh ôn nhu an ủi: “Anh là bạn đời của anh trai em, xem như cũng chính là anh trai em rồi, chúng ta là người một nhà, không cần khách khí như vậy.”

Vu Duyệt cười cười: “Nhưng mà anh ơi hôm nay anh ngầu lắm luôn, cảm ơn vì đã giúp em.”

“Sau này người yêu em cũng sẽ ngầu như vậy thôi.” Lăng Thanh an ủi cô.

Vu Duyệt thẹn thùng cười.

Lăng Thanh nhìn cô, dịu dàng hỏi: “Rồi, vậy giờ em còn thích Tôn Chấn Nam không?”

Vu Duyệt nghĩ ngợi rồi trả lời hắn: “Anh đã nói rồi mà, cậu ta không xứng.”

“Đúng vậy.” Lăng Thanh nói: “Cậu ta đúng là thích em đấy, nếu không cũng sẽ không tỏ ra có địch ý với anh như vậy. Chỉ là cậu ta rõ ràng là thích em, trước kia luôn cùng em mập mờ, hiện tại có bạn gái rồi vẫn không buông được em, đúng là tra nam.”

“Cho nên, cậu ta không xứng đáng để em thích.”

Vu Duyệt gật đầu: “Em cũng thấy nếu như cậu ta ở bên Trương Yến, vậy thì đừng tìm tới em nữa.”

Sau đó cô nhìn Lăng Thanh: “Đúng là ở tuổi bọn em, không nên yêu sớm mà.”

Lăng Thanh bật cười, ôn nhu nói: “Tuổi của em còn nhỏ như vậy, nếu yêu đương sẽ gặp được đúng người hay sao? Đương nhiên là chuyện này có khả năng, nhưng không phải cặp nào cũng sẽ đi cùng nhau đến cuối đời. Cho nên nếu em có yêu đương thì cũng không thể chọn cái loại dây dưa không rõ như cậu ta, do dự yếu đuối! Nếu cậu ta thích em, cậu ta phải nói cho em biết chứ không phải lúc nào cũng treo em lên bắt em đoán như vậy, càng không nên kéo một nữ sinh khác liên lụy vào. Đồng thời nếu cậu ta thích em thì hẳn sẽ vì em mà suy nghĩ, không khiến em phải hao tâm tổn sức, khó xử.”

“Yêu đương ấy mà, là một điều vô cùng đặc biệt và trân quý, nếu cậu ta mang đến cho em nhiều bối rối, lo lắng và đau khổ. Vậy thì bỏ đi, cậu ta không xứng.”

Vu Duyệt gật đầu: “Em biết rồi ạ. Nếu sau này em gặp được người mình thích, em sẽ nói cho anh đầu tiên.”

“Ngoan.” Lăng Thanh xoa đầu cô: “Đương nhiên tốt hơn là nên đợi em lớn một chút nữa hẳn nghĩ đến chuyện này, em cũng nên hiểu là, ở tuổi em nếu như yêu đương quá sớm thì kết cục sẽ bi lớn hơn là hỉ.”

(Bi = buồn, Hỉ = vui. Mình tính edit luôn nhưng mà thấy để vầy nghe hay hơn >< )

“Vâng ạ.” Vu Duyệt nghe lời.

Hai người trò chuyện vui vẻ một hồi lâu, trước khi kết thúc, Lăng Thanh hỏi: “Chuyện này có muốn anh nói với anh trai em không?”

Vu Duyệt im lặng suy nghĩ, hỏi: “Nếu không nói với anh em, thì có ảnh hưởng đến tình cảm hai người không ạ?”

“Không đâu. Tuy là anh em sẽ khá là tò mò và cũng sẽ lo lắng cho em, nhưng chung quy anh ấy cũng là anh trai em mà.”

“Vậy . . . . anh quyết định đi, sao cũng được ạ, anh thông minh hơn em, em không quyết định được mấy chuyện như thế này. Nhưng mà đừng nói cho ba mẹ em, còn có Hoan Hoan với Hân Hân là được.”

“Yên tâm đi, anh chỉ nói với anh em thôi.”

Vu Duyệt gật đầu: “Dạ.”

Lăng Thanh nhìn cô bé ngoan ngoãn trước mặt, cảm thấy đứa nhỏ này thật đáng yêu.

Có một em gái đáng yêu như thế này, cảm giác thật mới lạ.

Vu Thần nhìn hắn đã trở về phòng thì hỏi: “Chuyện gì mà tỏ ra thần thần bí bí vậy? Tôi là anh họ nó mà nó không chịu nói, lại đi nói với chị dâu nó là sao?”

Lăng Thanh duỗi tay phẩy phẩy mũi, hỏi: “Anh nghe thấy mùi gì không? Mùi dấm chua đó, hôm nay dì đầu bếp làm rơi hũ dấm à?”

Vu Thần: . . . . .

Vu Thần đang đọc báo, giận dỗi lật qua trang khác.

Lăng Thanh đi đến bên mép giường ngồi xuống: “Muốn biết em gái anh nói gì không?”

“Tôi là anh trai, tôi quan tâm em tôi bộ không được à?”

“Được mà.” Lăng Thanh gật đầu: “Cho nên tôi có thể nói cho anh biết, nhưng mà, anh đừng đi nói cho người khác là được.”

“Hai người quan hệ tốt như vậy à? Em ấy không muốn cho nhiều người biết chuyện này, nhưng lại đi nói chuyện này với cậu trước tiên?”

“Chắc là trời sinh tôi có sức hút đặc biệt gì đấy~”

“Cậu? Sức hút đặc biệt?” Vu Thần cười, nói: “Cậu đang giỡn chơi à?”

“Đúng đó!” Lăng Thanh mỉm cười: “Vậy anh tự mà đi hỏi Duyệt Duyệt em ấy nói gì với tôi đi, đúng là tôi nói giỡn đó, tôi đi ngủ đây.”

Lăng Thanh nói xong liền cầm áo ngủ đi đến nhà vệ sinh tắm rửa.

Vu Thần: ? ? ? ?

Vu Thần bất đắc dĩ nhìn hắn rời đi, thầm nghĩ: sao tự nhiên nói đi là đi luôn vậy?

Nửa tiếng sau Lăng Thanh tắm rửa xong, ra ngoài nhìn, vẫn thấy Vu Thần ngồi đó, anh vừa thấy hắn thò đầu ra đã hỏi: “Tắm xong rồi?”

Lăng Thanh không thèm để ý tới anh.

Vu Thần: . . . .

Vu Thần ho một cái: “Này. . . uống nước không?”

“Uống.” Lăng Thanh chẹp miệng.

Vu Thần nhẹ nhàng thở ra, cầm lấy ly nước ở đầu giường đưa cho hắn.

Nhưng mà Lăng Thanh không nhận, bình tĩnh vô tội nhìn anh: “Ngại ghê, tui nói giỡn á.”

Nói xong hắn xoay người, đắp chăn ngủ.

Vu Thần còn giơ tay cầm ly nước : . . . .

Cuối cùng anh đành đem ly nước đặt lại xuống bàn, biệt nữu nói xin lỗi với hắn: “Tôi sai rồi được chưa? Đừng giận nữa mà.”

————————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Lăng Thanh: Tôi có nói giỡn à?

Vu Thần: Không có.

Lăng Thanh: Tôi có sức hút không?

Vu Thần: Có, cực kì hút luôn.

Lăng Thanh: Ngoan~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN