Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
87


Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn


Chương 18


“Không gặp, cô đưa điện thoại chuyển qua cho Lăng Bạch đi.” Vu Thần nói.

Thư ký nghe vậy thì chuyển điện thoại qua cho cậu.

Lăng Bạch nhận điện thoại, ôn nhu nhẹ nhàng nói: “Anh Thần.”

Vu Thần bình tĩnh đáp: “Tiểu Bạch, lần sau đừng đến công ty nữa. nếu có chuyện gì cần anh giúp thì trước tiên em tìm anh trai của em để nói chuyện đi, anh em sẽ cho em ý kiến, nếu em ấy thấy được thì bọn anh sẽ giúp em, còn nếu như em ấy thấy không thể giúp thì thôi vậy. Bây giờ anh còn bận công chuyện chưa làm, em liên hệ cho anh em trước đã, hiểu chưa.”

Lăng Bạch nghe người bên đầu dây điện thoại nói chuyện, vẻ mặt mông lung khó hiểu, chưa kịp để cậu đáp lời, bên kia đã chủ động ngắt máy.

Còn bảo cậu đi tìm Lăng Thanh? Vu Thần điên rồi sao?

Mỗi lần nghĩ đến cuộc gặp mặt lần trước với Lăng Thanh, trong lòng Lăng Bạch đều vô cùng bài xích, thậm chí còn không muốn nhớ đến.

Cuối cùng cậu đành nhờ thư ký gọi lại cho Vu Thần một lần nữa.

“Vu tổng đang nói chuyện với người khác, xin chờ một lát.” Thư ký trả lời.

Lăng Bạch khó hiểu: “Anh ấy nói chuyện với ai?”

“Chuyện này tôi cũng không biết.” Thư ký ôn nhu nói.

Lăng Bạch nhíu mày, trong lòng ngày càng buồn bực.

Hôm qua cậu đi tìm Vu Thần thì anh không ở đây, cậu điện thoại cho anh, anh cũng không bắt máy, đến cả gửi Wechat mà cũng không chịu hồi âm.

Thậm chí cậu hỏi khi nào anh về, cậu muốn gặp anh, Vu Thần cũng không thèm để ý.

Chuyện này không thể xảy ra được, Vu Thần rõ ràng vô cùng để tâm đến cậu, mỗi lần có chuyện gì ập đến, xảy ra với với cậu, anh luôn là người gánh vác và giúp đỡ.

Cho dù bọn họ có cãi nhau đi nữa, Vu Thần cũng sẽ không cùng cậu so đo, nhưng bây giờ sao anh lại thay đổi rồi, sao anh lại tuyệt tình như thế được?

Chẳng lẽ Lăng Thanh đã nói gì với anh?

Lăng Bạch nhịn không được miên man suy nghĩ, liệu có phải Lăng Thanh đem thân thế của mình nói cho Vu Thần nghe?

Nếu không phải chuyện đó thì còn chuyện gì nữa cơ chứ?

Lăng Bạch nhịn không được mà điện thoại cho Lăng Thanh, nhưng trong điện thoại lại báo bận, giọng nữ tổng đài đầu bên kia ôn nhu nhắc nhở:

“Số máy quý khách vừa rồi hiện đang bận hoặc đang tạm khóa, xin quý khách vui lòng gọi lại sau, sorry. . . .”

Lăng Bạch nghe âm thanh kia, trong lòng dường như có phỏng đoán, điện thoại Lăng Thanh cũng bận à?

Đang nói chuyện với Vu Thần sao? Bọn họ đang nói cái gì vậy chứ?

Cậu cảm thấy lòng như lửa đốt, lại tiếp tục lấy máy điện cho Vu Thần.

Vu Thần đúng là đang gọi điện nói chuyện với Lăng Thanh, anh từ tốn kể lại chuyện Lăng Bạch đến công ty tìm mình.

“Cho nên anh không gặp cậu ta mà bảo cậu ta đến gặp tôi?” Lăng Thanh hỏi.

“Ừ.” Vu Thần đáp: “Tôi biết cậu để ý chuyện trước kia của tôi và Lăng Bạch, nên là về sau chuyện gì dính dáng đến cậu ta, tất cả tùy cậu xử lý, tôi không nhúng tay vào, cậu muốn giúp thì giúp, không muốn giúp thì cứ kệ cậu ta, tôi không quản.”

Lăng Thanh cảm thấy cũng ổn, không vấn đề gì: “Nhưng mà anh cũng không nhất thiết tuyệt tình từ chối cậu ta làm gì, nói thật là tôi cũng hơi tò mò không biết cậu ta muốn nói gì với anh, hay anh xuống dưới nhìn cậu ta thử xem.”

Vu Thần: . . . .

Vu Thần cảm thấy cậu lại bắt đầu muốn chơi anh!

Lần trước cũng nói như vậy, bảo anh đi nhìn Lăng Bạch, kết quả thì sao?

Vừa về cái là bị mắng xối xả!

Vu Thần mệt tâm, nhất quyết không để bị lừa lần nữa.

“Từ chối.”

“Đừng mà, đi tán gẫu với cậu ta xíu thôi, coi cậu ta vì sao lại tìm anh, nói không chừng là thật sự có chuyện quan trọng thì sao.”

“Cậu xem tôi là thằng ngốc à? Không nhớ lần trước cậu quậy thế nào sao? Tôi đã bị cậu hố một lần rồi, còn thêm lần nữa là tôi bị điên thật đấy!”

Lăng Thanh bật cười: “Tôi không có thử anh, cũng không cố ý hố anh đâu, tôi chỉ tò mò thôi, anh yên tâm, anh chỉ xuống dưới nói chuyện thôi, tôi thề tôi không cắn ngược lại anh”

Vu Thần lạnh lùng ồ một tiếng: “Lời này với lần trước khác nhau cái gì à? Đều không phải bảo tôi đi xem cậu ta? Kết quả thì sao? Là ai chửi tôi tra nam, là ai đồn tôi ngoại tình? Nếu tôi còn tin cậu lần nữa thì cái đầu tôi cắt bỏ đi là vừa.”

Lăng Thanh nghe anh nói mà dở khóc dở cười, đây là di chứng nguyên chủ để lại cho Vu Thần à, ám ảnh đến nỗi không còn tin lời hắn nói.

“Vậy đi, hay là giờ anh cứ để điện thoại như vậy, anh với cậu ta cứ nói chuyện, tôi bên này nghe ké thôi, như vậy không cần lo tôi sẽ vu hãm anh nữa, ok chưa?”

Nghe cũng khá ổn. . . .

Nhưng mà: “Tại sao cậu cứ nhất định phải muốn tôi với cậu ta nói chuyện với nhau?” Vu Thần khó hiểu: “Cậu không thấy khó chịu à?”

“Anh quang minh chính đại nói chuyện này tôi, lí nào tôi lại khó chịu với anh? Với cả tôi cũng hơi tò mò muốn biết cậu ta tìm anh làm cái gì? Muốn kể anh nghe vụ thân thế của cậu ta hay là muốn cùng anh nối lại tình xưa.”

“Nếu cậu ta muốn nói với tôi vụ thân thế thì sao?” Vu Thần hỏi.

“Vậy cứ như ban đầu anh nói, bảo cậu ta tới tìm tôi, nói với cậu ta nếu tôi muốn anh giúp anh sẽ giúp chứ anh không muốn tự ý đi giúp cậu ta.”

“Được.” Vu Thần đồng ý.

“Nếu lần này cậu lại vì chuyện này quậy với tôi một trận thì sau này dù cậu nói gì tôi cũng sẽ không tin đâu.”

Lăng Thanh nghe anh nói như thế suýt nữa bật cười, không ngờ anh lại đáng yêu như vậy.

“Yên tâm đi cục cưng, tôi tuyệt đối sẽ không giận dỗi gì đâu mà, không tin thì giờ cưng ghi âm đi nè, tôi nói lại lần nữa, nếu mà một lát tôi giận dỗi quậy phá, anh mở voice thu âm cho tôi nghe để tôi tự vả.”

Vu Thần nghe hắn nói thế thì mở app ghi âm ra thu: “Rồi nói đi, lặp lại lần nữa, nhanh lên.”

Lăng Thanh: . . . .

Lăng Thanh không nhịn được, bật cười: “Cá Nhỏ, cưng đáng yêu quá đi, cưng làm như vậy là phạm quy đó cưng có hiểu không?”

Vu Thần không hiểu, anh từ chối hiểu, anh chỉ biết nếu một lát nữa Lăng Thanh quậy lên, anh sẽ đem cái bản ghi âm này đập vào mặt cậu ta, để cậu ta biết thế nào là phép tắc!

Bên này, Lăng Bạch đi theo thư ký đến phòng họp chờ, một lát sau Vu Thần mới từ từ đến.

Cậu khó hiểu hỏi: “Sao hôm nay lại bắt em đợi ở đây? Trước kia đều được lên văn phòng anh mà?”

Vu Thần đặt điện thoại trên bàn, đạm mạc nói: “Trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại, hôm nay em đến đây có chuyện gì không?”

Lăng Bạch nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, quyết định đánh bài tình cảm.

Cậu ẩn nhẫn ủy khuất, đưa mắt lén lút nhìn anh: “Anh còn giận em đúng không? Em gọi anh không được, gửi Wechat anh cũng không trả lời, anh không muốn cùng em làm lành hay sao ?”

Vu Thần bình tĩnh nói: “Anh không nghe máy, cũng không trả lời Wechat là vì thời gian đó anh rất bận, nếu em có chuyện gì cần nói thì có thể qua nói với Tiểu Thanh , muốn hỗ trợ cũng liên lạc cho em ấy, em ấy sẽ nói lại với anh.”

Anh nói xong thì yên lặng nhấn mạnh trọng điểm ở trong lòng cho Lăng Thanh bên đầu dây điện thoại kia nghe: Gọi điện thoại không nghe, nhắn Wechat không trả lời, hai câu này hẳn là cậu ấy nghe thấy nhỉ?

Còn nháo lần nữa là ăn đòn!

Lăng Bạch hoàn toàn không biết trong lòng anh nghĩ gì, nỗ lực từ chối: “Anh cũng biết là em với anh em quan hệ không được tốt, nếu em nói với anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ không nói lại với anh đâu. Hơn nữa chuyện của hai chúng ta, sao lại để cho người khác truyền lời được?”

Cậu nói xong, mơ hồ còn ấm ức muốn khóc.

Nhưng mà Vu Thần hoàn toàn không quan tâm cậu ta có ấm ức ủy khuất gì: “Anh em không phải là người khác, em ấy là anh của em và cũng là vợ của anh, để em ấy là cầu nối truyền tin cho hai chúng ta, em không cần lo gì cả.”

Lăng Bạch: ? ? ? ?

Lăng Bạch quả thực không thể tin được, để Lăng Thanh làm cầu nối? Thế khác gì cây cầu gãy đâu? Vừa dẫm một chân lên cầu là bị ngã chết rồi!

“Anh Thần, sao anh lại trở nên như vậy, anh trước kia không phải thế, trước kia anh rất chở che cho em, tại sao bây giờ lại thay đổi rồi!?”

Vu Thần cười khẽ: “Như em nói, đó là chuyện của trước đây.”

“Vì sao hiện tại lại không như thế nữa?” Cậu khó hiểu: “Anh đã nói, anh sẽ luôn trợ giúp, sẽ luôn bảo vệ em mà? Anh quên rồi sao?”

Vu Thần ngã người ra phía sau, vắt chéo chân lại, bình tĩnh nói: “Không phải em còn Tô Việt à? Ngày đó anh đã nói, nếu em chọn cậu ta, từ nay về sau, chuyện của em anh mặc kệ, lúc đó em trả lời thế nào? Em nói: “Được thôi, không qua lại với anh còn hơn, em bị anh quản đủ rồi, từ nay về sau đừng có tìm đến em nữa”, đúng không?”

Lăng Bạch vội la lên: “Kia. . .kia chỉ là em nhất thời nóng giận, thuận miệng nói thôi, anh sao có thể đem lời này ra so đo với em được.”

Vu Thần lắc đầu: “Em không phải nóng giận mới nói như vậy, đó là lời trong lòng em, em nghĩ là anh thích em, anh sẽ không thể rời xa em, nên em mới không sợ mà nói như vậy, vì em tin là anh sẽ tiếp tục quản em.”

“Không phải mà . . .” Lăng Bạch muốn cãi lại.

“Đương nhiên không phải.” Vu Thần cười nói: “Mối quan hệ của chúng ta, ban đầu là em muốn anh giúp em, hy vọng anh có thể bảo vệ em chứ không phải là anh chủ động đi tìm em, càng không phải là anh cầu muốn được giúp em. Trước kia không phải, hiện tại không phải và về sau cũng càng không phải.”

Anh nhìn Lăng Bạch, Lạnh nhạt mà xa cách: “Anh là người luôn giữ lời hứa, vậy nên trước kia anh hứa với em chuyện gì thì anh nhất định làm được. Thế nhưng em không biết quý trọng, thậm chí còn ảo tưởng là anh thích em, không thể rời bỏ em, vậy thì không còn biện pháp nữa, đúng chưa?”

“Không phải như thế!” Lăng Bạch hoảng loạn đứng lên, đi đến trước mặt anh: “Anh Thần, không phải anh thích em sao? Nếu không tại sao anh lại giận khi Tô Việt theo đuổi em? Em biết lúc trước em nói những câu không nên, em đã biết sai rồi, anh tha thứ cho em đi có được không?”

“Được thôi.” Vu Thần gật đầu: ” Nhưng chuyện anh tha thứ cho em cùng chuyện anh có quản em nữa hay không nó không liên quan gì cả. Em không cần lúc nào cũng cường điệu là anh thích em, anh có thích hay không, chính anh là rõ nhất. Anh không thích Tô Việt, không muốn cậu ta cùng em lui tới với nhau, đơn thuần là anh không thích con người cậu ta, anh cảm thấy cậu ta tâm tư bất chính, cũng không phải vì thấy chướng mắt hai người ở cạnh nhau, cho dù không phải là em, mà là một người khác, anh cũng sẽ khuyên bọn họ mau chóng né xa Tô Việt.”

Lăng Bạch khó có thể tin nổi: “anh Thần, anh không thể bởi vì giận em mà phủ định chuyện anh thích em được. Anh rõ ràng là thích em, em có thể cảm nhận được!”

Lăng Thanh mệt tâm, hắn nghe trong điện thoại Lăng Bạch kêu réo hận không thể xuyên qua điện thoại đến trước mặt Lăng Bạch, nắm lỗ tai cậu ta lên nói: “Bớt xàm lờ đi được không? Cậu là Pua đại sư à? Mỗi ngày đều cho người đi giáo huấn anh ta bắt anh ta thừa nhận là thích cậu? Ai cũng nói là không phải, cậu còn muốn đi ngược số đông kiểu gì nữa? Người ta có thích cậu hay không, cậu có tư cách quản hay sao?”

Khó trách trước kia Vu Thần luôn hoài nghi tình cảm của mình với Lăng Bạch, con hàng này ngày nào cũng lởn vởn trước mặt bảo: anh thích em, đừng chối nữa, anh rõ ràng là thích em, nếu anh cảm thấy anh không thích em, thì đó nhất định là ảo giác, anh ngẫm kĩ lại đi, anh thật ra rất thích em đó!

Lại thêm Vu Thần là cái loại mối tình đầu còn chưa có, trong lòng nghe thế chắc chắn sẽ sinh ra nghi hoặc.

Lời nói dối một lần cũng có khả năng trở thành sự thật, dưới sự công kích như vậy mà Vu Thần vẫn cảm thấy là mình không thích Lăng Bạch, đúng là không dễ dàng mà.

Vu Thần đang cố kỵ Lăng Thanh ở bên kia điện thoại, không muốn cùng Lăng Bạch tranh luận đề tài thích hay không thích, liền nói: “Em hôm nay đến tìm anh, chỉ để nói là anh thích em thôi à? Nếu nói xong rồi, thì về đi.”

Lăng Bạch nhìn thái độ của anh như vậy, làm sao mà chịu về.

Cậu còn muốn tiếp tục cùng Vu Thần tranh luận về mối quan hệ của hai người họ, nhưng Vu Thần không muốn nghe, giơ tay ý bảo cậu ta câm miệng.

“Anh không muốn cùng em thảo luận những chuyện vô bổ như thế này, không còn chuyện gì nữa thì anh đi trước.”

Lăng Bạch mở miệng thở dốc, vô vọng lại không biết nên nói gì.

Vốn dĩ lần này cậu tới đây để mượn Vu Thần vài người, giúp cậu tra xét sự tình năm đó, nhưng hiện tại, Vu Thần không muốn nói chuyện với cậu.

Lăng Bạch nhìn anh, không dám, cũng không biết nên nói chuyện này như thế nào với anh.

Lại một lần nữa, cậu cảm giác được, Vu Thần thật sự đã rời xa cậu.

Lần trước, cậu cảm giác được việc này, đó là khi cậu nói cậu muốn tự sát, nhưng Vu Thần lại không chịu tới gặp mặt cậu.

Cậu không hiểu, rốt cuộc tại sao mọi chuyện lại trở nên như vậy, Vu Thần trước kia rõ ràng rất quan tâm cậu, vì sao đột nhiên anh trở nên nhẫn tâm như bây giờ?

Chẳng lẽ là do Lăng Thanh?

Chẳng lẽ Lăng Thanh đã nói gì với Vu Thần??

Lăng Bạch siết chặt tay, trong lòng hoảng loạn rời khỏi phòng.

Vu Thần thấy Lăng Bạch đi rồi, lúc này mới lấy di động đưa lên tai nói chuyện tiếp với Lăng Thanh: “Nghe thấy chưa?”

Lăng Thanh gật đầu: “Cưng à, anh đúng là không dễ dàng rồi, ngày nào cũng sống trong hoàn cảnh như vậy, chả trách anh sẽ đối với tình cảm của chính mình sinh ra nghi hoặc.”

“Cậu biết tôi sống không dễ dàng là tốt rồi.”

“Yên tâm, tôi hiểu mà.” Lăng Thanh cười nói: “Được rồi, anh làm gì thì làm đi, tôi đi tìm em giai ngoan của tôi tâm sự.”

“Hai người định nói cái gì?” Vu Thần tò mò.

“Hiện tại chuyện cậu ta quan tâm nhất chắc chắn là chuyện thân thế của bản thân, cậu ta tới tìm anh nhưng anh không để ý thì 8/10, cậu ta sẽ đi tìm Tô Việt. Tô Việt, cái người này không phải dạng gì tốt lành, Lăng Bạch tuy có hơi ngốc nghếch, tâm tư cũng không ít, nhưng những việc trái pháp luật, cậu ta nhất định không dám làm. Tô Việt thì bất đồng, cậu ta là loại người không có cái gọi là tam quan, cho nên vì để có em trai tôi an toàn, việc thân thế của Lăng Bạch nhất định không thể để cho Tô Việt biết được.”

“Cậu lo lắng Tô Việt sẽ bởi vì Lăng Bạch, đi thương tổn đến em trai cậu?”

Lăng Thanh cười: “Cậu ta làm sao mà vì Lăng Bạch được, Lăng Bạch đối với cậu ta mà nói cũng chỉ là một quân cờ, cậu ta không coi trọng Lăng Bạch đâu, nhưng cậu ta cũng sẽ không cho phép người khác gây bất lợi với lợi ích của cậu ta. Thân thế của em trai tôi, đối với cậu ta mà nói, chính là vật ngáng chân không cần thiết.”

Vu Thần nhíu mày: “Cậu hiểu rõ Tô Việt quá nhỉ?”

Chứ sao, trong đầu người ta còn có cả nguyên một cốt truyện luôn đây này. Lăng Thanh thầm nghĩ.

“Trước kia không phải anh từng cảnh báo cậu ta với Tiểu Bạch hay sao? Tiểu Bạch không tin anh nhưng tôi tin anh, tôi cũng cảm giác được Tô Việt không phải loại người gì tốt.”

Vu Thần lúc này mới vừa lòng, đặc biệt là cái câu: “Nhưng tôi tin anh.”, nghe xong cảm thấy vô cùng mát lòng mát dạ.

“Vậy cậu đi đi, tôi có chuyện quan trọng cần làm trước, có gì thì gọi cho tôi.”

“Được.”

Vu Thần cúp máy rồi, lại nghĩ nghĩ, sau lấy điện thoại ra nhắn cho một người: “Cậu giúp tôi tra một chút sự tình của mấy năm trước.”

———————————————-

Tác giả có lời muốn nói:

2

Lăng Thanh: Đừng sợ, Cá Nhỏ, cậu ta mà dám pua anh, em sẽ đi pua cậu ta!

Vu Thần: Anh căn bản là không có sợ bị pua, hiểu chưa!?

Lăng Thanh: Haiz, đúng là không dễ dàng mà, sờ đầu nè ~

Vu Thần: Tự mà sờ đầu em đi!

Vu Thần: GIF bị sờ đầu đến chết!

——————————————————————————

Lời nói của Di Di: Thật ra còn một phần tiểu kịch trường nữa nhưng mà trong đó có sử dụng từ lóng hay là từ đồng âm gì ấy, mình chưa hiểu nó có nghĩa là gì, nên là mình sẽ để phần đó bằng tiếng Trung ở dưới này, mọi người cho mình xin ý kiến với huhu:

于晨:你少钓鱼执法。

凌青:那确实是钓”鱼”执法。

于晨:……

凌青:我不执法,只钓”鱼”,可以吗?

于晨(恼羞成怒):不行!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN