Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn
Chương 82
[Truyện chỉ được đăng tại:
WordPress: https://wordpress.com/page/didikhongmuondilam.wordpress.com/69
và truyenwiki1.com: https://www.wattpad.com/story/275429520?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_det…mxiZ%2Fj]
———————————————————————————–
Lăng Thanh: . . . .
Lăng Thanh cảm thấy cậu ta đúng là mang trí tưởng tượng bay quá xa rồi.
“Không phải, là tôi tự nguyện, tôi muốn cùng anh ấy ở bên nhau.”
“Sao có thể như vậy chứ?” Quách Văn Hạo không tin: “Rõ ràng trước kia cậu ghét anh ta lắm mà.”
Lăng Thanh đau đầu: “Đã nói là bây giờ tôi thích anh ấy rồi, hôm nay cậu chạy đến đây tìm tôi cũng chỉ vì chuyện này thôi à?”
Quách Văn Hạo sửng sốt, hồi lâu sau cậu ta mới nói: “Tôi chỉ đang quan tâm cậu thôi.”
“Cảm ơn.”
Lăng Thanh nói xong thì bổ sung một câu: “Tôi bây giờ sống rất tốt.”
“Phải không?” Quách Văn Hạo nhìn hắn, lại cảm thấy hắn bây giờ như đang miễn cưỡng vui vẻ.
“Cà phê của cậu đây.” Quản gia đi tới, đem cà phê đặt trước mặt Quách Văn Hạo, lại quay đầu nhìn về phía Lăng Thanh: “Phu nhân muốn uống gì không? Mấy hôm trước có người tặng cho thiếu gia một hộp trà, thiếu gia nói cậu thích uống loại trà này cho nên mới vì cậu mà giữ lại đó.”
Lăng Thanh: . . . .
Lăng Thanh nhìn gương mặt ấm áp mỉm cười dịu dàng của quản gia Vương, thầm nghĩ chắc người này lại nghe được cái gì không nên nghe nữa rồi.
Nếu không thì sao có thể nói ra mấy câu giả trân như được cơ chứ.
Còn bày đặt tú ân ái* nữa.
(Tú ân ái (秀恩爱): công khai tình cảm)
Gọi phu nhân nữa chứ? Đã nửa năm rồi chú không có kêu tôi như vậy đâu đó!
“Ừm, vậy uống trà đi.” Lăng Thanh thuận thế nói.
“Được.”
Quản gia Vương hơi hơi gật đầu, nhận lời đi pha trà.
Lăng Thanh cười cười: “Cậu cũng nghe rồi đó, anh ấy rất tốt với tôi, cái gì cũng suy nghĩ cho tôi hết, cho nên cậu đừng lo lắng nữa.”
Quách Văn Hạo bất đắc dĩ nhìn hắn, trong mắt tràn đầy tiếc hận: ” Nếu cậu cảm thấy tốt, vậy thì được rồi.”
Lăng Thanh cũng không nhiều lời với cậu ta nữa, mắt thấy cậu ta uống xong cà phê rồi thì uyển chuyển tỏ vẻ mình còn có việc phải làm.
Quách Văn Hạo nghe hiểu ý của hắn, cho nên nghe lời đứng lên, lễ phép nói tạm biệt, chỉ là trước khi đi, cố ý đem quà của mình để lại cho hắn.
Nhưng Lăng Thanh thật sự không muốn nhận lấy, cho nên mới nhắc nhở cậu ta nhớ cầm đồ về, sau khi thấy thật sự người và vật đã đi rồi thì lúc này mới xoay người lên lầu.
Quản gia pha trà xong, phát hiện Lăng Thanh đã không còn trong phòng khách, cho nên đem trà lên phòng trên đưa cho hắn.
Lăng Thanh nhìn chén trà được đặt trên bàn nhỏ giữa phòng mình, quay sang hỏi: “Chú Vương, chú nghe được bao nhiêu rồi?”
Chú Vương đem khay đựng trà cầm lên, bình tĩnh nói: “Phu nhân yên tâm, cái gì tôi cũng không nghe thấy hết trơn á, không hề nghe Quách tiên sinh nói gì mà trước kia cậu không thích thiếu gia, càng không nghe Quách tiên sinh nói cậu ta chỉ quan tâm cậu thôi.”
Lăng Thanh hiểu rồi, hắn cầm ly trà lên uống: “Chú Vương, tai chú còn tốt ghê nhờ.”
“Thì cũng coi như là tai còn thính mắt còn tinh.” Quản gia Vương mỉm cười.
Lăng Thanh khẽ bật cười: “Được rồi, đều là chuyện của quá khứ thôi, khi nào tôi về sẽ nói chuyện này với Cá Nhỏ, cho nên chú cũng không cần làm cái dạng như đang đối diện với địch nữa đâu.”
Hắn “chậc” một tiếng: “Chú Vương, chú đúng là rất bảo hộ cho cục cưng nhỉ.”
“Chủ yếu là do địch đã đánh đến tuyến trong của quân ta, cho nên tôi cũng không thể nào tiếp tục thờ ơ được nữa.”
Lăng Thanh cười cười: “Xem ra gần đây chú Vương đang coi phim về đề tài chiến tranh chống giặc, nhờ”
Quản gia Vương cũng cười cười xem như là thừa nhận.
Vu Thần về trễ hơn ngày thường nửa tiếng.
“Hôm nay kẹt xe quá.” Anh giải thích.
Lăng Thanh cũng đoán được, hắn nhìn Vu Thần, có chút do dự không biết nên nói sự tình của Quách Văn Hạo với anh như thế nào.
Đây là món nợ ân tình của nguyên chủ, tuy rằng hiện tại hắn có thể vỗ ngực cam đoan với Vu Thần là hắn và Quách Văn Hạo không liên quan gì với nhau cả.
Thế nhưng sẽ khó tránh khỏi việc Vu Thần hỏi lại chuyện cũ.
Lăng Thanh không muốn để Vu Thần hỏi lại mấy chuyện đó, bởi những chuyện đó không liên quan gì đến hắn cả, đều do nguyên chủ mà ra; thứ hai là hắn không nhớ rõ chuyện trước của hai người bọn họ.
Hắn gắp đồ ăn cho Vu Thần, quyết định đành tạm thời bỏ qua chuyện này vậy.
Hai người vui vẻ ăn cơm chiều xong thì Lăng Thanh bắt đầu thu thập hành lý để ngày mai đi quay tống nghệ.
Vu Thần thấy hắn thu xếp đồ đạc như vậy, nghĩ đến ngày mai hắn phải đi rồi thì trong lòng tràn ngập luyến tiếc, ngay thời điểm hắn không chú ý, anh khom lưng đem người ôm vào lòng.
Lăng Thanh bật cười: “Đừng có quậy, anh cứ như thế làm sao mà em xếp đồ được chứ.”
Vu Thần ôm người đặt lên giường, cười cười: “Anh giúp em xếp.”
Lăng Thanh bất đắc dĩ nhìn anh: “Sao vậy, không nỡ xa em à?”
Vu Thần hôn lên mắt hắn một cái, lại chậm rãi cúi thấp xuống, hôn lên môi hắn.
Lăng Thanh bị anh hôn đến mềm lòng, nhưng lại nhớ đến đống hành lý kia của mình còn chưa có xếp xong, đành dỗ anh: “Để em xếp đồ xong đã nha, xếp xong rồi em chơi với anh.”
Vu Thần: “Ừ.” một tiếng, ôm ôm hắn một chút nữa thì giúp hắn thu xếp hành lý.
Lăng Thanh một bên xếp đồ, một bên nói chuyện với anh: “Hôm nay có người đến tìm em.”
Lần này hắn đi là đến bảy ngày sau mới có thể trở về, ai mà biết được Quách Văn Hạo kia có đến tìm hắn nữa không cơ chứ.
Hắn không muốn để Vu Thần hiểu lầm, vậy nên tốt nhất trước khi đi, phải đem chuyện này nói rõ ràng cho xong đã.
“Ai thế?” Vu Thần hỏi.
“Quách Văn Hạo.” Lăng Thanh nói: “Là bạn thời cấp 3 của em.”
“Cậu ta đến tìm em có chuyện gì à?” Vu Thần khó hiểu.
“Cậu ta bảo cậu ta mới vừa về nước, cho nên muốn cùng bạn cũ gặp mặt.” Lăng Thanh tránh nặng tìm nhẹ nói: “Còn muốn tặng quà cho em nhưng mà em không nhận.”
“Tại sao?”
“Tại không thân.” Lăng Thanh nói.
Vu Thần gật đầu: “Đúng vậy.” (Ý là đúng là không thân thì không nên nhận quà.)
Anh không để trong lòng, chỉ nói: “Tới thì tới thôi, chỉ cần cậu ta không thích em là được.”
Lăng Thanh: . . . .
Ngại ghê . . .
Lăng Thanh có hơi khó chịu, ví dụ như Quách Văn Hạo yêu đơn phương hay yêu thầm thì cũng thôi đi, cố tình là tên nhóc nguyên chủ này chạy đi tìm người ta trước, còn tỏ vẻ yêu thương người ta dữ lắm nữa chứ.
Hai người bọn họ ở chung cũng là ngươi tình ta nguyện, tình chàng ý thiếp.
Chỉ là sau này Quách Văn Hạo ngoài ý muốn đi xuất ngoại, nguyên chủ thấy bắp đùi to này đi rồi cũng dùng không được nữa, lúc này mới quay đầu muốn đi tìm người khác, cùng cậu ta cắt đứt liên hệ.
Có thể nói tên Quách Văn Hạo này đúng là rất thích nguyên chủ, thế nhưng cậu ta không biết, nguyên chủ thật ra cũng không quá thích cậu ta.
Đây không phải vấn đề cậu ta có phải bạch liên hoa hay không, mà đây là đang nói tình cảm của cậu ta với tên nhóc kia quá pha kè (fake).
Sau này nếu như để Vu Thần biết chuyện quá khứ của cậu ta và Quách Văn Hạo, nhất định anh sẽ giận điên lên mất.
Nhưng mà nếu giờ hắn nói với anh, tất cả đều đã là chuyện của quá khứ, bây giờ hắn không còn thích Quách Văn Hạo nữa, vậy thì cũng không được.
Trước kia hắn từng nói với Vu Thần là hắn chưa từng thích qua ai, muốn hắn có tình cảm với một người là rất khó, nếu như bây giờ lại đi nói trước kia hắn từng yêu đương với Quách Văn Hạo thì không phải sẽ làm cho Vu Thần khó chịu à.
Hơn nữa, hắn làm gì mà đi thích Quách Văn Hạo khi nào đâu, mắc gì phải đi nhận là hắn từng thích cậu ta!
Lăng Thanh buồn bực.
Hắn không nói gì, dù sao bản thân hắn cũng không biết nên nói như thế nào, đành phải cho qua chuyện này trước.
Quách Văn Hạo chắc là cũng sẽ không nhàn tới mức đi tìm Vu Thần đâu ha, vậy thì chỉ cần anh ấy và Quách Văn Hạo không gặp nhau thì sự việc của Quách Văn Hạo và nguyên chủ cũng chỉ là quá khứ mà thôi.
Xét cho cùng thì sự việc trong quá khứ kia cùng hắn chẳng liên quan gì hết, hắn không muốn trả giá cho mối quan hệ của nguyên chủ, càng không muốn bởi vì chuyện này mà làm Vu Thần không vui.
Ai mà muốn nghe chuyện tình yêu của người yêu mình cùng với người khác đâu cơ chứ. Lăng Thanh không muốn, càng không nghĩ là Vu Thần sẽ muốn đâu.
Đặc biệt hơn là chuyện cũ này lại mâu thuẫn với những lời mà hắn đã nói với Vu Thần trước kia.
Vậy thì càng không cần thiết phải nhắc tới.
Lăng Thanh đem quần áo nhét hết vào vali, cũng đem câu chuyện trước kia của Quách Văn Hạo cùng với nguyên chủ nhét vào đáy hòm.
Hiện tại, người cùng Vu Thần ở bên nhau là hắn chứ không phải là nguyên chủ, cho nên mối tình trước kia cùng bọn họ không liên quan gì hết.
Hai người xếp đồ vào vali xong thì cùng nhau đi tắm, sau đó lại cùng mau múa may quay cuồng trên giường một lúc đến tận đêm khuya. Vu Thần lo cho hắn ngày mai phải đi tống nghệ, cho nên đành ôm hắn vào lòng ngủ.
Lăng Thanh dựa người vào anh ngủ một giấc ngon lành.
Lăng Thanh đi quay tống nghệ, Vu Thần thì đi làm.
Vu thị gần đây hợp tác với công ty Khải Phong tạo ra một sản phẩm mới, người phụ trách dự án là nhị thiếu gia của Đường gia, tên là là Đường Mậu.
Việc hợp tác diễn ra rất suôn sẻ, Đường Mậu mời người phụ trách bên Vu thị ăn cơm, thuận đường ghé qua văn phòng của Vu Thần, gọi anh đi ăn cùng.
“Cho tôi cái mặt mũi đi Vu tổng, tôi mời anh ba lần ít nhất anh cũng nhận một cái cho tôi vui đi chứ.”
Vu Thần thấy anh ta kiên trì như vậy, lại nghĩ đến Lăng Thanh mấy ngày này không có nhà, trở về cũng không có ý nghĩa gì hết, cho nên đáp ứng cùng anh ta ăn cơm.
Bữa ăn này ngoại trừ người phụ trách của hai bên công ty, còn có thêm hai người bạn của Đường Mậu nữa, một trong hai người đó chính là Quách Văn Hạo.
Quách Văn Hạo cố ý nhờ Đường Mậu dẫn cậu ta đến, không vì ai khác, mà chính là vì Vu Thần.
Cậu ta ngồi bên trái của Vu Thần, lơ đãng đánh giá Vu Thần rất nhiều lần, cũng không nhìn ra anh cùng cậu ta có điểm gì tương tự.
Mối tình đầu của một người thường là gu lý tưởng nhất của người đó.
Cậu ta từng yêu qua rất nhiều người, tất cả đều có nét tương tự với Lăng Thanh, yếu đuối, ôn nhu.
Cho nên theo như logic của cậu ta thì cậu ta cảm thấy người mà Lăng Thanh yêu hẳn là đều phải cùng cậu ta có nét tương đồng.
Nhưng mà Vu Thần cùng cậu ta hoàn toàn không giống nhau điểm gì sấc.
Ngoại hình của Vu Thần vô cùng ưu việt, không chỉ anh tuấn mà còn có chút thừa hưởng nét mặt mềm mại từ mẹ, nhưng đường nét vẫn rất nam tính, vì thế nét đẹp của Vu Thần là nét đẹp trung hòa giữa thanh tú và quyến rũ, không nữ tính mà còn rất đẹp trai.
Quách Văn Hạo tự nhủ trong lòng, mặc dù mình kém anh ta về dung mạo, cũng kém anh ta về gia thế, thế nhưng cậu ta rất yêu Lăng Thanh.
Nhìn bề ngoài lạnh nhạt của Vu Thần, cậu ta nhìn không ra được rốt cuộc anh có yêu Lăng Thanh hay không, cậu ta chỉ có thể nhớ đến thời điểm còn đi học, Lăng Thanh từng nói với cậu ta rằng Vu Thần ăn hiếp, khi dễ cậu đủ đường.
Với lại đến tận bây giờ —— bọn họ vẫn không công bố hôn sự, cũng không có tổ chức hôn lễ.
Hai người kết hôn đã nửa năm rồi mà vẫn không chịu công khai với bên ngoài, bên trong cũng không tổ chức hôn lễ luôn, trừ khi là do Vu Thần không muốn thì Quách Văn Hạo không nghĩ ra được lý do nào khác.
Lăng Thanh ôn nhu như vậy, lại còn thiện giải nhân ý*, cậu chắc chắn sẽ không cự tuyệt công khai, vậy chỉ có do Vu thần không muốn mà thôi.
(Thiện giải nhân ý (善解人意): Thấu hiểu lòng người, tinh ý)
Mà Lăng Thanh chắc chắn cũng chỉ có thể bị động chịu đựng đau khổ.
Quách Văn Hạo yên lặng nhấp một ít rượu, cậu cảm thấy đau lòng cho Lăng Thanh.
Sau khi kết thúc bữa ăn, Vu Thần đi vào phòng vệ sinh.
Đi WC xong, đang chuẩn bị rửa tay thì anh nhìn thấy Quách Văn Hạo đang đi đến bên cạnh mình.
Vu Thần không để ý đến cậu ta, chỉ yên lặng rửa tay của mình.
Anh đoán Quách Văn Hạo có chuyện muốn cùng anh nói, nếu không cũng không đến mức trong thời gian dùng bữa mà âm thầm đánh giá anh nhiều lần như vậy.
Thế nhưng anh cũng không ngại, cậu ta với Lăng Thanh biết nhau, vậy thì đối với anh – bạn đời của Lăng Thanh tò mò cũng bình thường.
Có chuyện muốn nói cũng không có gì lạ.
Vu Thần lau tay vào khăn giấy, quả nhiên nghe được bên tai truyền đến âm thanh: “Đã lâu không gặp, Vu tổng đúng là vẫn trước sau như một, đẹp trai anh tuấn nhỉ.”
“Trước kia chúng ta từng gặp nhau rồi?” Vu Thần nghi hoặc.
“Thật ra cũng không có gặp, tuy rằng chúng ta học chung với nhau một trường cấp ba, nhưng thời điểm tôi vào học được một năm thì anh đã tốt nghiệp rồi. Nói đúng hơn thì tôi với Tiểu Thanh mới là bạn học năm cấp 3.”
Vu Thần nghe hai chữ “Tiểu Thanh” từ trong miệng cậu ta, cảm thấy vô duyên vô cớ có chút chói tai.
“Khi đó quan hệ của tôi với Tiểu Thanh tốt lắm, Tiểu Thanh có một người em trai đó, anh biết cậu ta không? À đương nhiên là anh biết rồi nhỉ. Dù sao thì anh khi ấy cứ hay giúp em trai của Tiểu Thanh khi dễ cậu ấy mà, nhiều lần cậu ấy bởi vì chuyện này mà thương tâm, chạy đến khóc với tôi.”
Quách Văn Hạo nói, trong mắt chậm rãi hiện lên vài phần châm chọc: “Tôi còn nghĩ anh thích em trai cậu ấy như vậy hẳn là nên cùng với em trai cậu ấy ở bên nhau mới phải, không nghĩ tới anh thế mà lại cùng Tiểu Thanh kết hôn, thật đúng là làm cho người khác phải kinh ngạc.”
“Tôi không khi dễ em ấy.” Vu Thần lạnh nhạt nói: “Tôi cùng ai kết hôn cũng không tới phiên cậu quan tâm.”
Quách Văn Hạo cười nhạo một tiếng: “Vu tổng thật đúng là mãi vẫn không thay đổi nhỉ, vẫn cứ cao ngạo như thế. Cũng đúng thôi, anh muốn cùng cậu ấy kết hôn, cậu ấy làm gì có năng lực mà phản kháng? Thế nhưng anh đã kết hôn với cậu ấy rồi, vậy sao lại không đối xử tốt với cậu ấy một chút đi?”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!