Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn - Chương 92
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn


Chương 92


[Truyện chỉ được đăng tại:

WordPress: https://wordpress.com/page/didikhongmuondilam.wordpress.com/69

và truyenlol.com: https://www.wattpad.com/story/275429520?utm_source=android&utm_medium=link&utm_content=story_info&wp_page=story_det…mxiZ%2Fj]

———————————————————————————–

Tập cuối của tống nghệ được ghi hình xong thì kết quả của buổi thử vai 《 Tố Mộng 》cũng được công bố.

Vân Hà hưng phấn gọi điện cho Lăng Thanh: “Cậu được chọn rồi.”

Cô nói xong, ngẫm nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Có điều, ê-kíp bên đó hình như đang hơi kẹt, nên khi đạo diễn liên lạc với chị, họ đã nói chuyện rất lâu, chủ yếu là muốn hỏi xem cậu có đồng ý nhận mức lương thấp như này không. Thực ra ngay từ đầu bọn họ đã chấm cậu rồi, nhưng hiện tại cậu đang HOT dần lên, nên là bên đó sợ sẽ không thể giữ được cậu nữa, vì vậy họ vẫn luôn không dám thông báo cho chúng ta, mãi đến tận bây giờ mới dám hỏi.”

“Vậy à?”

“Ừm.” Vân Hà nói: “Nói đi thì cũng phải nói lại. Ý định ban đầu của đạo diễn vẫn là cậu, cho nên mới đích thân gọi điện thoại cho chị, hy vọng tiền lương của cậu có thể giảm một chút.”

“Vậy thì nhận đi.” Lăng Thanh không để tâm đến thù lao đóng phim cho lắm: “Em cũng không thiếu tiền, nhận thì nhận thôi.”

“Vậy là quyết định nhận rồi?”

“Vâng.”

“Được, vậy chị thông báo với đạo diễn.”

“Vâng ạ.”

Hắn tắt máy, bỏ vào miệng một viên ô mai.

Vu Thần vừa khéo trở về, nhìn hắn đang ôm một hộp ô mai nhai nhai thì hỏi: “Gần đây hình như em rất thích ăn ô mai?”

“Cũng có hơi hơi.”

“Cái này là hộp thứ hai rồi đó.” Vu Thần cảm khái: “Trước đây cũng không thấy em ăn nhiều ô mai như vậy.”

Lăng Thanh:!!!!

Cái gì mà hộp thứ hai rồi? Vậy hộp đầu tiên hắn ăn lúc nào sao không nhớ gì hết vậy?!

Lăng Thanh hoảng sợ nhìn hộp ô mai trong tay, cảm thấy bản thân không phải đang ăn ô mai mà là ăn ô nâu* thì đúng hơn!

(*ô nâu= oh no :))) oh no no no no)

Hắn ngồi đó trầm mặc một lúc lâu, hoang mang không biết nên đớp thêm vài cục nữa không!

Vu Thần cười cười đi tới, cầm một viên nhét vào miệng mình: “Em nếu đã thích ăn như vậy, lần sau cứ bảo chú Vương mua nhiều thêm vài hộp để dành đi.”

“Không, không cần đâu.” Lăng Thanh tận lực từ chối.

Vu Thần cười, ôn nhu xoa đầu hắn: “Không sao, coi như mua thêm đồ ăn vặt cho em.”

Lăng Thanh nhìn “đồ ăn vặt” trên tay mình, chỉ sợ đây không đơn giản là một hộp đồ ăn vặt bình thường.

Hiệu suất làm việc của đoàn phim《 Tố Mộng 》đúng là không đùa được, chọn được diễn viên chính rồi, liền nhanh chóng xuống tay chuẩn bị bắt đầu quay.

Bộ phim này là phim hiện đại, nên không cần đầu tư bối cảnh lắm, thậm chí còn không cần phải đi dựng phim trường, đạo diễn chỉ việc thuê một khu phố nhỏ, chọn làm địa điểm quay.

Lăng Thanh trước khi quay phim, cẩn thận chuẩn bị đi một chuyến đến bệnh viện kiểm tra thân thể.

Vốn lúc đầu, hắn định một mình đi đến bệnh viện khám, thế nhưng lại nghĩ nhỡ như thật sự có thai, loại chuyện như vậy không nên có quá nhiều người biết. Nếu không đến lúc đó bản thân hắn bị người đời coi như gấu trúc mà nhìn chằm chằm thì sao mà chịu nỗi!

“Anh có biết bệnh viện nào đáng tin không? Em muốn đi kiểm tra sức khỏe.” Buổi tối lúc chuẩn bị đi ngủ, Lăng Thanh vờ như lơ đãng hỏi Vu Thần.

Vu Thần đương nhiên là có rồi: “Anh đi cùng em ha.”

“Em tự đi cũng được.” Lăng Thanh chột dạ.
Vu Thần cũng không hề nghi ngờ gì, chỉ nói: “Năm nay anh cũng chưa kiểm tra sức khỏe tổng quát, vừa hay có thể đi cùng em.”

Lăng Thanh còn nói được gì nữa :>

Hắn chỉ có thể gật đầu: “Vậy cũng được.”

Nơi mà bọn họ đến khám là bệnh viện nhà Trương Bồng mở – bạn tốt của Vu Thần. Lăng Thanh đi theo Vu Thần từng bước từng bước một, trình tự khám tổng quát đều diễn ra theo tiến độ, có điều ngoài mặt bình thản nhưng trong tâm hoảng loạn.

Hắn xoa xoa bụng nhỏ của mình, cảm thấy bản thân thật giống một con chuột túi, khác cái là trên bụng hắn không có cái túi thôi.

Vu Thần nhìn hắn hết ôm rồi vuốt bụng, hỏi: “Em đau bụng à?”

Lăng Thanh lập tức dừng tay: “Không có đau.”

Vu Thần cười cười, sờ sờ bụng hắn: “Không đau thì tốt.”

Lăng Thanh: . . .Thà là hắn bị đau bụng đi, chứ còn cái này . . . .
Sự thật chứng minh, cảm giác của hắn tương đối chính xác.

Kiểm tra sức khỏe tổng quát còn chưa xong, Trương Bồng đã vội vàng chạy đến, kinh ngạc nhìn Lăng Thanh.

Lăng Thanh nhìn sắc mặt của cậu thì đã rõ, chắc chắn là có rồi.

Trương Bồng khụ một tiếng: “Việc này, tôi có thể cùng chị dâu nói chuyện riêng một lát không?”

Vu Thần nhíu mày cảnh giác: “Có chuyện gì sao?”

Trương Bồng cũng thật không biết nên giải thích thế nào, vẻ mặt do dự, muốn nói lại thôi.

Vu Thần duỗi tay, nắm lấy tay Lăng Thanh, nhìn hắn nói: ” Dù có bất cứ chuyện gì thì cũng không được giấu anh, em có vấn đề gì đi nữa thì anh đều có thể chấp nhận được.”

Trương Bồng: . . . . .

Trương Bồng trước tiên để mọi người đi ra ngoài, lượn lượn vài vòng trước mặt hai người, biểu cảm của cậu vi diệu vô cùng.
Lăng Thanh đợi cậu nửa ngày, thấy Trương Bồng vẫn không chịu mở miệng, chính mình chủ động hỏi han: “Sức khỏe tôi có vấn đề?”

“Không phải vậy.”

“Tôi bệnh rồi?”

“Cũng không phải.”

“Vậy thì là gì? Hắn cố ý nói: “Chẳng lẽ là tôi mang thai à.”

Trương Bồng: . . . .

Trương Bồng trầm mặc.

Vu Thần:!!!

Vu Thần nhìn cậu trầm mặc không nói gì liền lên tiếng: “Ông như vậy là có ý gì?”

Vì sao lúc này Trương Bồng lại không phủ nhận?!

Trương Bồng vẻ mặt đau khổ nhìn anh: “Tôi cũng không biết tại sao, nhưng dựa trên kết quả thì chị dâu giống như là đang mang thai rồi ấy.”

Vu Thần:!!!

Trương Bồng cậu ta vừa nói gì vậy, hay là anh bị ảo giác?

“Mang thai?” Vu Thần chỉ chỉ Lăng Thanh: “Vợ của tôi?”

Trương Bồng hơi rén nhưng cũng gật đầu: “Ừmm.”

Vu Thần: . . . . .

Vu Thần quay đầu nhìn về phía Lăng Thanh.
Lăng Thanh bình tĩnh nhìn anh: “Vui không? Mỗi ngày đều muốn em sinh con cho anh, hiện tại thành rồi! Có thấy vui không?”

Vu Thần: . . . . .

Vu Thần cảm thấy bản thân anh bây giờ chưa dám vui.

“Là thật à?” Anh vẫn không thể tin được.

Trương Bồng gật đầu, há miệng vội đáp: “Hơn một tháng rồi.”

Vu Thần: . . . . Chính là đêm mà Lăng Thanh tức giận đó.

“Hai ngươi hơn một tháng trước, có từng này kia đúng không?” Trương Bồng hỏi.

Lăng Thanh cười cười: “Chuyện đó tất nhiên là có rồi.”

Vu Thần nhìn thấy ý cười trên mặt Lăng Thanh, khẩn khoảng nắm chặt lấy tay hắn: “Thanh Thanh, em……”

“Em cái gì?”

Vu Thần để Trương Bồng ra ngoài trước, đợi cậu khép cửa lại mới khẩn trương nhìn Lăng Thanh: “Em giận sao?”

Lăng Thanh: ? ? ? ?

Lăng Thanh khó hiểu hỏi: “Tại sao em phải giận?”

Vu Thần nhéo tay hắn, biểu tình trên mặt cực kỳ phức tạp, anh nói: “Tuy rằng có đôi khi anh sẽ nói mấy lời như muốn em sinh con cho anh nhưng mà anh cũng chỉ nói vậy thôi, anh không xem em như phụ nữ, cũng không thật lòng muốn em bắt buộc phải sinh con cho anh.”
Lăng Thanh cười khẽ: “Em biết.”

Hắn nhéo nhéo tay Vu Thần: “Chẳng lẽ em còn không hiểu anh sao.”

“Cho nên, chuyện này, thật ra anh cảm thấy rất đột ngột.” Vu Thần nghiêm túc nói: “Anh không phải là người mang thai, cho nên anh không biết rõ cảm nhận của em khi có bé con bây giờ là như thế nào, cũng không biết liệu em có sẵn sàng tâm lý chấp nhận để tiếp thu bé con hay chưa. Nhưng mà có một điều mà em phải rõ ràng đó chính là anh yêu em, không quan trọng là em có thể có thai hay không. Trước kia anh cũng từng nói rồi, người anh yêu nhất là em, cho dù sau này không có con đi nữa thì cũng chỉ yêu mỗi em.”

“Sau khi chúng ta kết hôn, thời điểm chúng ta về nhà ba mẹ anh, anh cũng đã nói, về sau khi đến thời cơ thích hợp, hai chúng ta sẽ đi nhận nuôi một đứa nhỏ. Bây giờ anh vẫn giữ nguyên ý kiến này.”
“Nếu em nguyện ý mang thai, sinh ra đứa nhỏ này, thì chúng ta giữ lại con. Còn nếu em cảm thấy khó xử hoặc không muốn, thì cũng không sao hết, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục giữ ý kiến trước kia, lựa chọn nhận nuôi một đứa nhỏ khi chúng ta muốn. Chứ không nhất định bắt buộc là em đã mang thai rồi là phải sinh ra. Trước khi là một người ba thì em là một cá nhân độc lập, anh cũng như thế, ai cũng như thế cả, không ai có thể giúp em mang thai hộ được cho nên suy nghĩ của người khác đều là những lời nói ích kỷ, phiến diện, nói thì dễ mà làm thì khó*, em đừng quan tâm tới, suy nghĩ của chính em mới là quan trọng nhất. Cho nên, anh hy vọng rằng em có thể tự hỏi chính mính trước, hỏi là liệu bản thân em có muốn sinh ra đứa bé này hay không.”

(*Câu gốc là:站着说话不腰疼 : đứng nói chuyện không eo đau => nói thì dễ làm thì khó, chỉ biết nói mà không nghĩ đến người khác. Mình thay câu từ cùng nghĩa cho mọi người dễ hình dung.)
Lăng Thanh ngẩn người ra một lúc, không nghĩ đến anh thật sự sẽ nói những lời như thế này.

Hắn nhìn Vu Thần, nhẹ nhàng hỏi anh: “Nếu em chưa thể tiếp thu chuyện này, chúng ta liền cứ thế mà bỏ đứa nhỏ sao? Bây giờ không sinh, về sau cũng không sinh, em cứ thế mà có thể sống như những người đàn ông bình thường khác trên đời này, không cần quan tâm đến chuyện này nữa? Như vậy cũng được sao?”

“Đương nhiên là được.” Vu Thần nắm lấy tay hắn, dịu dàng nhìn người trước mặt: “Trước kia chúng ta làm gì biết em có thể mang thai sinh em bé đâu nào, cho nên mới ngoài ý muốn mà không đeo bao, về sau chúng ta chú ý một chút, như vậy là có thể tránh khỏi chuyện này rồi, vậy thì em cũng không cần phải mang thai nữa.”

“Cơ thể của em chính là cơ thể của một người con trai bình thường, bề ngoài của em cũng vậy, chỉ cần chúng ta không nói ra chuyện này, thì sẽ không ai biết cả, em vẫn sẽ là một người con trai bình thường như bao người khác.”
Lăng Thanh chưa từng đoán được sẽ có kết quả như thế này, hắn không ngờ rằng Vu Thần sau khi biết chuyện lại nói như thế.

Anh nói rõ cho hắn rằng hắn vẫn còn một con đường khác, một con đường có thể hoàn toàn suy nghĩ cho bản thân hắn.

Nếu đặt trường hợp ở thời điểm bản thân mình mới xuyên qua, Lăng Thanh nhất định sẽ cảm thấy động tâm về ý kiến đó của Vu Thần, thậm chí hắn còn không do dự mà đáp ứng. Bởi khi đó hắn căn bản là chưa thể tiếp thu chuyện mình có thể sinh con.

Lúc ấy có lẽ hắn sẽ nghĩ: con trai con đứa sao có thể sinh con được cơ chứ? Dựa vào đâu mà hắn phải sinh con? Mắc gì bắt hắn sinh con?

Nhưng hiện tại, hắn đã sớm không còn bài xích chuyện đó nữa.

Dù là đàn ông còn trai thì hắn cũng sẽ không bởi vì chuyện mình sinh con được mà trở nên khác biệt, hắn vẫn như cũ, vẫn là hắn, nhưng cuộc sống của hắn và Vu Thần sẽ trọn vẹn hơn nếu cả hai có thêm một bé con.
Bởi vì đây là bé con của họ, là bé con chỉ thuộc về hai người họ, cũng là người kế thừa, hiện hữu chung lại đặc điểm của hai người họ.

Và đây cũng chính là kết tinh tình yêu của Lăng Thanh và Vu Thần, cho nên hắn mới có thể tiếp thu, thậm chí là vô cùng yêu thích bé con này.

Lăng Thanh cười cười, nhìn người trước mặt mình: “Tuy rằng em rất vui khi mà anh có thể vì em mà suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng cục cưng nhỏ nếu sau này biết được anh vậy mà muốn bỏ nó đi, không chừng sẽ đau lòng lắm đó.”

Hắn hơi nghiêng đầu cười: “Cho dù em không sinh đi nữa thì chúng ta cũng sẽ đi nhận nuôi một đứa bé khác mà không phải sao? Nếu đã như vậy thì sao phải lằn nhằn như thế. Tuy rằng mang thai bất ngờ như vậy không phải là điều em mong muốn bây giờ, nhưng nếu đã mang thai con của chúng ta, thật lòng em cũng rất vui vẻ, như thế thì trông chúng ta càng giống như một gia đình hơn.”
Vu Thần lúc này mới cẩn thận phát tiết vui sướng trong lòng mình, anh ôm lấy người mình yêu, ôm thật chặt.

Trên mặt anh đâu đâu cũng tràn đầy niềm hân hoan vui sướng, anh ôm Lăng Thanh, hôn nhẹ lên tai hắn, dịu dàng nói: “Mặc kệ là có bé con hay không, chúng ta vẫn là một gia đình, anh vĩnh viễn sẽ luôn ở cạnh em.”

Chuyện Lăng Thanh có thể mang thai, anh cảm thấy rất bất ngờ cũng rất vui vẻ, thế nhưng anh vui và bất ngờ trên lập trường của người không mang thai, còn người đang mang thai là Lăng Thanh, anh không biết liệu Lăng Thanh có cảm thấy vui và ngạc nhiên như mình hay không. Anh không biết, cũng không dám suy đoán.

Cho nên anh mới ức chế sự vui vẻ của chính mình lại, chỉ hy vọng Lăng Thanh sẽ không vì chuyện này mà có bất kỳ thương tổn nào.

Người anh yêu chính là Lăng Thanh, anh vui vẻ, ngạc nhiên cũng là vì đứa nhỏ kia là con của anh và Lăng Thanh, nếu như Lăng Thanh vì chuyện đứa nhỏ đến đột ngột mà cảm thấy không vui, vậy thì anh cũng sẽ không vui.
Nhưng mà ngoài dự kiến đó là Lăng Thanh rất nhanh đã chấp nhận chuyện này.

Vu Thần cảm thấy nguyên nhân chắc là vì Lăng Thanh đã yêu anh rồi, hắn rất khó để có thể yêu một người, hắn cũng không chắc chắn để mà mở lòng với bất kỳ ai trước, cũng không dễ dàng trả giá vì ai.

Thế nhưng một khi hắn đã yêu ai rồi thì hắn sẽ không giữ lại chút nào cho bản thân mình, hắn sẽ đem tim gan ra giao phó cho người đó.

Thậm chí, còn nguyện ý sinh bé con cho người đó.

Vu Thần còn nhớ rất rõ thời điểm Lăng Thanh vừa xuyên đến, lúc ấy đến việc nằm dưới Lăng Thanh còn không chịu, mỗi ngày đều đi theo hắn hỏi: “Cục cưng à, anh có nguyện ý vì yêu mà thành thụ hay không?”

Mà bây giờ, hắn lại dễ dàng tiếp thu chuyện mình có thể mang thai, chuyển biến như thế này như muốn nói rõ cho anh biết —— em yêu anh.
Anh hơi buông lỏng Lăng Thanh ra một chút, nhìn vào trong mắt hắn, thẳng thắn thành khẩn nói: “Anh yêu em.”

Lăng Thanh cười cười, dịu dàng nói: “Em cũng rất yêu anh.”

“Anh biết.” Vu Thần hôn lên trán hắn.

Hiện tại, anh cảm thấy rất may mắn vì bản thân đã yêu Lăng Thanh trước, cho nên Lăng Thanh không phải một mình một người tự thay đổi hay trả giá bất kỳ điều gì, cũng có lẽ vì thế mà Lăng Thanh không vì chuyện bản thân đột nhiên mang thai mà sinh ra kinh sợ, hoảng hốt.

Anh sẵn sàng để Lăng Thanh sống một cuộc đời như ý của hắn, không có sợ hãi, cứ làm mọi việc theo ý mình thích, chứ không phải là để hắn yêu anh trước rồi lại bất an suy nghĩ liệu anh có đáp lại hắn hay không.

Anh nhìn Lăng Thanh, trên gương mặt ấy đong đầy tình cảm thân mật, Lăng Thanh bị anh nhìn chăm chú như thế, trong lòng thầm nghĩ, đừng nói là sinh một đứa, cho dù là sinh thêm một đứa nữa cũng được luôn!
Này nói như nào ấy nhờ, “Anh hùng khó qua khỏi ải mỹ nhân!”, đặc biệt mỹ nhân này còn là người “tâm ý thương thông” với hắn nữa chứ, ai mà chịu cho nỗi! Ai chịu được chứ hắn thì không!

“Nhìn đủ chưa đó?” Lăng Thanh bất đắt dĩ nói.

—————————————————————————

Editor Di: Cuộc tuyển chọn editor mới cho team đã kết thúc, rất cảm ơn mọi người đã tích cực tham gia hehe, nhìn mọi người đăng ký tui cảm thấy rất vui, chúc mừng hai editor mới đã về team của bọn mình, những bạn còn lại cũng đừng giận bọn mình vì chuyện không được nhận nha, có thể không phải do bạn edit không hay mà là vì nó không hợp văn phong của team bọn mình thôi nè, mong trong tương lai, ở một bộ truyện khác, một cơ hội khác, chúng mình sẽ có dịp hợp tác cùng nhau ^^

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN