Hôm nay mới chỉ là ngày quay đầu tiên nên Chu Tiểu Xuyên cũng không giao cho mọi người quá nhiều việc, mới hơn 9 giờ đã tuyên bố kết thúc công việc trở về nghỉ ngơi.
Mọi người vừa nói chuyện vui vẻ vừa lục đục rời đi, Lăng Thanh và Vu Thần cũng cùng nhau đến phòng thay đồ tẩy trang.
La Thừa Hạo từ nãy đến giờ vẫn luôn chú ý đến bên này, ngay khi thấy Vu Thần xuất hiện kế bên Lăng Thanh anh liền quay sang hỏi người đại diện: “Anh ta là ai vậy?”
“Tôi cũng không rõ. Nghe nói đó là bạn của Lăng Thanh.” Người đại diện trả lời.
“Quan hệ giữa hai người họ thật tốt.” La Thừa Hạo cảm khái.
Người đại diện cười cười: “Lăng Thanh giờ đang rất nổi tiếng mà. Có kẻ đi theo nịnh bợ cũng bình thường thôi.”
Đúng là rất bình thường, nhưng cũng khiến cho người khác khó chịu.
La Thừa Hạo “xùy” một tiếng, xoay người vào phòng hóa trang.
Vì diễn vai nam chính, Lăng Thanh đương nhiên được sắp xếp cho một phòng thay đồ riêng. Trước giờ cậu chỉ đưa Tiểu Lưu vào cùng, thế mà lần này lại mang Vu Thần vào. Nhóm thợ make up trong phòng đều cảm thấy như vậy không ổn lắm.
“Quay xong rồi à?” – chị Trương – người phụ trách trang điểm chính hỏi.
Lăng Thanh gật đầu đáp lại.
Chị Trương lấy miếng bông tẩy trang ra, đổ một ít nước tẩy trang chuyên dụng rồi giúp hắn từ từ tẩy đi lớp make up: “Lăng Thanh, da của em mềm thiệt đó, có khi còn mềm hơn da của con gái bọn chị.”
Lăng Thanh cười khẽ: “Da của các chị mềm hơn chứ, da của nam và nữ không thể so được đâu, bằng không Giả Bảo Ngọc sao lại nói nữ nhi làm từ nước, nam sinh làm từ bùn*”
(“Nữ nhi làm từ nước, nam sinh làm từ bùn” là câu nói ý chỉ sự nâng niu thương tiếc của Giả Bảo Ngọc đối với nữ nhi, ý chỉ nữ nhi mềm mại quý báu như nước còn nam sinh thì như bùn. Một điều thú vị mình đi tìm hiểu thì Giả Bảo Ngọc có một điểm khiến người đời không lý giải nổi đó là ông cực ghét con gái xuất giá lấy chồng bởi theo quan niệm của ông, con gái quý giá như thế mà phải gả cho một người con trai thì như nước bị hòa vào bùn đất, bị vấy bẩn.)
Chị Trương nghe thế thì vui vẻ cười nói: “Vẫn không thể sánh bằng em được.”
Cô một bên tẩy trang, một bên không nhịn được mà lén quay sang nhìn Vu Thần, tò mò hỏi: “Đây là trợ lí mới của em à Lăng Thanh?”
Lăng Thanh thiếu chút nữa cười ra tiếng, hắn ngẩng đầu liếc mắt sang nhìn Vu Thần:” Anh nói đi, Cá Nhỏ? “
Vu Thần rất bình tĩnh mà trả lời: “Trợ lí sinh hoạt.”
Chị Trương nghe thấy anh nói bản thân đúng là trợ lí, cô liền không chút kiêng nể gì mà cảm thán: “Cậu nói xem Lăng Thanh, cậu đã đẹp trai rồi, trợ lí của cậu còn như idol ấy, aizz đúng là trai đẹp thường đi với nhau mà.”
“Đúng vậy, lúc đầu em còn tưởng anh ấy là minh tinh, đang định search thử ảnh từng đóng phim nào nữa kìa.” – Mary – trợ lí trang điểm chen vào.
“Còn em lại tưởng ảnh là tân binh mới ra mắt, lần này đến phim trường chủ yếu để thăm anh đó anh Lăng.” – Lisa – một trợ lí trang điểm khác nói.
Lăng Thanh cười cười: “Anh cũng cảm thấy ảnh rất đẹp trai, nhưng tiếc rằng anh ấy không muốn bước vào giới giải trí.”
Mary thở dài tiếc rười rượi: “Người như anh ấy phải bị đưa ra pháp trường. Đẹp trai mà che giấu là một tội ác.”
Lisa tò mò: “Tại sao vậy chứ? Làm một ngôi sao tuyệt lắm đó.”
Lăng Thanh giương mắt nhìn Vu Thần: “Đúng nhỉ, tại sao vậy?”
Vu Thần cười khẽ: “Chắc là tại vì nếu như anh trở thành idol, anh sẽ không thể đi theo làm trợ lí của em được nữa.”
Nhóm trợ lý trang điểm:!!!
Sao bỗng dưng lại xuất hiện mùi cơm chó quen thuộc vậy?
Má ơi!!! Tự nhiên có cảm giác ngọt ngào đâu đây.
Chị Trương nghe thấy anh nói dứt câu, không nhịn được mà liếc mắt nhìn Vu Thần một cái, thầm nghĩ cái câu đó nghe nó mờ ám quá đa.
Cơ mà cô thấy hình như Lăng Thanh cũng không có ý kiến gì, thậm chí còn có chút thích thú, tuy là vẫn cảm thấy hơi cấn cấn nhưng mà cô cũng không nói gì thêm.
Lần đầu tiên khi nhìn thấy Vu Thần, cô bất giác có một chút rung động. Lúc nghe anh không phải minh tinh mà chỉ là trợ lí, cô còn dự định sẽ hỏi xin Lăng Thanh WeChat của anh, nhưng bây giờ cô cảm thấy hay là thôi đi.
Chắc là cái WeChat này không dễ có được đâu.
Chờ sau khi được tẩy trang xong, Lăng Thanh đứng dậy, cùng mọi người nói lời tạm biệt: “Mai gặp lại ạ.”
“Mai gặp lại.” Ba người đồng thanh một lời.
Lăng Thanh lúc này mới xoay người cùng Vu Thần ra ngoài.
Đến khi hai người đi rồi, nhóm người thợ trang điểm mới dám nhỏ giọng: “Omg luôn ó, anh kia đẹp trai xĩu.”
“Vừa rồi có mặt anh Lăng ở đây nên tôi cũng không dám nói, anh trai kia quả thật đẹp trai hơn cả mấy nam minh tinh tuyến trên nữa.”
“Hổng những vậy mà còn cực kì ngầu.”
“Tui lúc nãy mới nhìn quần áo của ảnh mặc, tuy không thấy nhãn mác nhưng mà hình như xịn lắm á.”
“Còn tui nhìn thấy đồng hồ của ảnh á…bảy chữ số.” Lisa chép miệng.
Mary khiếp sợ: “Ôi vãi, trợ lí sinh hoạt bây giờ giàu thế à?”
“Nhưng mà tui vẫn có cảm giác ảnh hổng phải trợ lí sinh hoạt bình thường á.”
Chị Trương cười cười: “Trợ lí sinh hoạt, nội bốn chữ này thôi cũng đủ khiến người khác phải nghĩ nhiều*”
(Trợ lí sinh hoạt có nhiệm vụ chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của minh tinh, idol. Thật ra có một số idol còn yêu đương với trợ lí sinh hoạt của mình cho nên ý của chị Trương là cái công việc này dễ khiến người khác nghĩ sai lệch nếu giữa nghệ sĩ và trợ lí sinh hoạt có ám muội.)
“Chị Trương này, chị đừng có nói vậy chớ, chị làm em nghĩ bậy rồi nè.”
“Ơ nhưng mà anh đẹp trai kia cứ nhìn anh Lăng quài luôn á, mắt cứ đặt trên người ảnh không rời luôn.”
“Chậc chậc, sao mà tự nhiên thấy ngọt ngọt kiểu gì ấy.”
Lăng Thanh không về khách sạn của đoàn phim mà cùng Vu Thần đi đến khách sạn của anh ở gần đó, nguyên nhân rất đơn giản là khách sạn ở đoàn phim có rất nhiều người quen.
Trăm người ngàn mắt sẽ khó tránh khỏi việc bị người khác tung tin vịt, cho nên không bằng lựa cái khách sạn nào ít người quen một chút.
Đương nhiên đây chỉ là nguyên nhân của Lăng Thanh.
Mà nguyên nhân của Vu Thần so với hắn nghe đơn giản mà có tính công kích hơn nhiều: “Khách sạn tụi em đang ở điều kiện quá kém, để anh đổi cái tốt hơn cho em.”
Đạo diễn và tổ sản xuất mà nghe được chắc trầm cảm rớt nước mắt.
Thế nhưng Lăng – Vu hai người ăn ý nhịp nhàng với nhau nên vào lúc nửa đêm cả hai nhẹ nhàng bí mật trốn ra ngoài.
“Em mệt lắm không?” – Vu Thần hỏi nhỏ.
“Em không, có gì đâu mà mệt.” – Lăng Thanh đi đến sô pha ở bên cạnh cửa ngồi xuống, cầm trái cây trên bàn lên ăn.
Đĩa trái cây trên bàn này là do Tiểu Lưu hôm nay vừa mới mua, còn khá là tươi, Lăng Thanh ăn một trái cherry, rồi đút Vu Thần một trái.
“Ngọt không?”
Vu Thần cười cười nhìn hắn: “Ngọt giống em vậy.”
Lăng Thanh “chậc” một tiếng: “Dẻo miệng vậy sao?”
“Anh đang nói thật lòng.”
“Sến súa, nghe quê muốn chết*”
“Không có quê mà” – Vu Thần phản bác.
(Câu của Lăng Thanh “Sến súa, nghe quê muốn chết.” thực ra là 土味情话: Thả thính bằng tiếng Trung được gọi chung là 土味情话, mặt chữ 土味 nghĩa là mùi đất “nghĩa là nhà quê/ hoặc là hai lúa, chân chất, pha chút sên sến. Có thể hiểu là ngọt ngào nhưng có chút quê mùa nhưng vì vậy mà chân thật, nói chung là sến rện á:))
Lăng Thanh mỉm cười: “Sao lúc nãy anh lại nhận là trợ lí của em, hửm?”
“Không phải à?” Vu Thần giữ vai hắn lại: “Phụ trách chăm sóc sinh hoạt hoặc ngày cho em, không phải trợ lí sinh hoạt của em thì là gì?”
“Trợ lí sinh hoạt này còn phụ trách chăm cả trên giường luôn à?”
“Này còn phải xem em muốn chăm kiểu gì.”
Lăng Thanh cười lớn: “Cá Nhỏ, anh đúng là càng ngày càng đáng yêu.”
“Nhờ vợ anh dạy tốt thôi.”
Lăng Thanh vỗ lên vai anh: “Tiếp tục phát huy.”
“Được.”
Hai người đùa giỡn thêm một chút thì Lăng Thanh muốn tắm rửa đi ngủ, Vu Thần cũng muốn theo hắn vào nhà tắm, Lăng Thanh nhắc nhở anh: “Hôm nay không cho anh làm.”
“Anh biết.” Vu Thần bật cười: “Nhìn anh giống cầm thú lắm sao?”
“Không đúng hay gì?”
Vu Thần thế mà nghiêm túc suy nghĩ một lát thì kinh ngạc phát hiện, hình như đúng là anh giống cầm thú thật.
“Yên tâm, hôm nay không làm mà, em vừa mới đi quay về, anh biết chừng mực.”
“Nhớ đó nhen.”
Lăng Thanh bắt đầu cởi quần áo ra, Vu Thần nhìn bụng nhỏ của hắn, khẽ sờ một cái.
“Cũng không có biến hóa gì khác biệt lắm.”
“May là thế.” Lăng Thanh có chút nhẹ nhỏm: “Nếu không thì bộ phim này không thể tiếp tục quay được.”
Vu Thần dịu dàng cười: “Xem ra cục cưng nhỏ của chúng ta rất là ngoan, biết thương ba ba của mình, còn biết giấu bản thân kĩ lưỡng nữa.”
“Ngoan như vậy, đúng là giống em rồi.” Lăng Thanh không biết xấu hổ nói.
Vu Thần bật cười.
Lăng Thanh liếc nhìn anh: “Không đúng à?”
“Đúng đúng.” Vu Thần mỉm cười gật đầu: “Em cực kì ngoan.”
“Em không ngoan thì ai ngoan?”
Lăng Thanh mở nước vòi sen: “Hơn nữa cục cưng nhỏ ở trong bụng em lâu như thế, mỗi ngày đều nghe thấy tiếng lòng của em, đương nhiên là phải giống em rồi.”
Vu Thần nghe vậy thì duỗi tay từ phía sau ôm lấy hắn, một bàn tay đặt lên bụng hắn, tay còn lại xoa eo: “Giống em mới tốt.”
Anh nói tiếp: “Tính tình của em cũng tốt.”
Nói xong liền hôn Lăng Thanh một cái, cảm nhận cái bụng mềm mềm ấm áp đang tiếp xúc với lòng bàn tay mình.
Lăng Thanh cười, quay đầu nhìn anh: “Vậy cục cưng nhỏ sẽ lớn lên giống anh, tính cách giống em.”
“Được.”
“Nhưng mà dù sao đi nữa em cũng chỉ dỗ dành một mình anh thôi.” Lăng Thanh vui vẻ cười.
Vu Thần chưa kịp phòng bị liền bị hắn đút cho một viên kẹo ngọt*, anh ôm chặt lấy hắn, nhẹ nhàng hôn lấy người đang đứng trước mặt mình, trong ánh mắt tràn đầy tình yêu và sự dịu dàng.
(*Ý là Lăng Thanh đột nhiên ngọt ngào quá hổng có quen á:)))
Hai người ở trong nhà tắm thân mật với nhau một lát, sau khi tắm rửa xong liền trở về phòng ngủ.
Lăng Thanh cầm điện thoại lên thì thấy tin nhắn của Vân Hà gửi cho hắn: 【《 All-Star Friday》bắt đầu tuyên truyền rồi, Tiểu Lưu đã giúp cậu chia sẻ, quảng bá, thứ bảy này cậu nhớ xem đó. À với cả chủ nhật tuần này có một buổi chụp hình với tạp chí, có thể bên đó sẽ hỏi một số việc liên quan đến tống nghệ.】
Lăng Thanh reply: 【 Vâng ạ. 】
Không biết Tô Thuật có được xem không nhỉ, chắc cậu ta chỉ có thể xem bản trên internet, Lăng Thanh nghĩ.
“Anh, gần đây Tô Việt có hành động gì nữa không?” Hắn quay sang hỏi Vu Thần.
“Anh không biết.” Vu Thần thành thật trả lời: “Anh không chú ý đến cậu ta.”
“Nếu em muốn biết anh có thể cho người đi điều tra thử.”
“Em không muốn anh cuốn vào chuyện của cậu ta.” Lăng Thanh nói.
Vu Thần xoa đầu hắn: “Anh đi tra thử chút thôi, sẽ không cuốn vào đâu.”
Lăng Thanh lúc này mới đồng ý.
Hắn cũng không biết trong nguyên tác kết cục của Tô Việt như thế nào, những chuyện xảy ra với anh ta không nằm trong phạm vi nguyên chủ muốn để tâm, vậy nên trong cốt truyện cũng không nhắc đến. Thế nhưng, sau khi hắn cùng Tô Thuật nói chuyện quen biết thì hắn vẫn hi vọng, Tô Việt vẫn có thể sống sót.
Nếu như cuối cùng anh ta vẫn mặc kệ luật pháp mà làm chuyện trái với pháp luật thì cứ để pháp luật trừng trị anh ta, việc ấy so với chết đi vì báo thù cá nhân vẫn tốt hơn.
Ít nhất, đối với Tô Thuật là thế.
Lăng Thanh kéo chăn qua, nằm xuống: “Ngủ thôi anh.”
Vu Thần cũng nằm xuống, ôm hắn vào lòng: “Em vẫn lo cho Tô Thuật à?”
“Một chút.” Lăng Thanh nói: “Cũng không hẳn là lo lắng, chỉ là em nghĩ, hy vọng cuộc sống của cậu ấy tốt hơn một chút, vốn là người bị thiếu thốn tình thương, nếu Tô Việt xảy ra chuyện gì, cậu ấy sẽ lại mất đi một người quan tâm mình.”
“Đừng nghĩ nhiều như vậy.” Vu Thần nói: “Em bây giờ không thích hợp để nghĩ mấy chuyện rắc rối như thế này đâu.”
Lăng Thanh gật đầu, với tay tắt đèn: “Em bây giờ chỉ thích hợp để nghĩ mấy chuyện trong tối thôi đúng không cục cưng?”
Vu Thần:….
Vu Thần khuyên hắn: “Đừng nói mấy chuyện như thế này nữa, anh không đủ nghị lực đâu.”
Lăng Thanh trong nháy mắt bật cười: “Vậy anh cúi xuống nhìn thử “bản thân bên dưới của mình” một cái đi, nghị lực của anh vẫn tốt lắm.”
Hắn ghẹo người xong thì cười khẽ, nhắm hai mắt lại, dựa vào ngực Vu Thần.
Sáng hôm sau Lăng Thanh dậy sớm để đến phim trường.
Lần này hắn cầm theo kịch bản ngồi ở trên ghế, một bên uống sữa chua, một bên đọc kịch bản.
Diễn viên đóng vai Lưu Thiến, bạn gái Mạc Đường – Dương Văn Văn đi đến, lễ phép hỏi: “Anh Lăng, chúng ta có thể cùng tập diễn được không?”
Lăng Thanh gật đầu, nhờ Tiểu Lưu lấy cho cô một cái ghế dựa: “Cô ngồi đi.”
Dương Văn Văn ngoan ngoãn ngồi xuống, nói với hắn: “Hôm qua em có xem anh diễn á, anh Lăng, anh diễn tốt thật đó, đạo diễn Chu luôn miệng khen anh với mọi người.”
Lăng Thanh hiếm khi được hôm khiêm tốn: “Là do Chu đạo dạy tốt.”
“Cũng một phần là do anh tiếp thu tốt nữa, em không được như thế.” Cô nói xong có chút ngượng ngùng nhéo nhéo ngón tay mình.
Lăng Thanh nhìn cô, cẩn thận đánh giá một chút.
Dương Văn Văn xấp xỉ 20 tuổi, so với hắn thì nhỏ hơn một chút, diện mạo đáng yêu có chút dịu dàng, là một cô bé hướng nội.
Cô là người mới duy nhất trong đoàn phim, để có được vai diễn Lưu Thiến này, theo Vân Hà cung cấp thì là nhờ thử vai mà có.
Chu Tiểu Xuyên cảm thấy cô là người có năng lực, hơn nữa suất diễn của Lưu Thiến cũng không nhiều cho nên mới nhận cô vào đoàn.