Ảnh Đế Rất Thích Phát Đường - Chương 13: Lam nhan - Kẻ gây tai họa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
168


Ảnh Đế Rất Thích Phát Đường


Chương 13: Lam nhan - Kẻ gây tai họa


Edit: Cải Xanh

Ôn Nhan cảm thấy, chỉ sợ đây chính là cảnh tưởng khó xử nhất mà cuộc đời cô gặp phải.

Một trận im lặng kéo dài.

Làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Ánh mắt Ôn Nhan tràn đầy thu hút, lúc ngẩng đầu lên đã khống chế tốt vẻ mặt của mình, làm như không có việc gì cười cười, ” Sư huynh nhìn gì vậy, phòng này rất sạch sẽ, tôi muốn đi ngủ một lúc. Nếu như có chuyện gì, anh xem có thể hay không… lần sau chúng ta sẽ bàn bạc.”

Cố Cảnh Ngự….

Ánh mắt cô tràn đầy mệt mỏi, con mắt vui vẻ híp lại, một lát nữa có nên viết thư cảm ơn nhân viên lễ tân ở đại sảnh không?

Ánh mắt rất tốt.

Nhưng khi thấy mắt cô có quầng thâm, lời muốn nói lại nuốt lại vào bụng.

Anh đỡ trán, ánh mắt hơi nheo nhìn hình trái tim trên giường cũng thu lại, liếc nhìn cô, lời nói ban đầu lại biến thành bất đắc dĩ, ” Được rồi, em ngủ đi! “

Nói xong anh biết rằng nếu mình còn ở đây cô sẽ không thả lỏng, vẫy tay một cái rồi quay người rời đi.

Trên mặt Ôn Nhan còn có ý cười, nhìn bóng lưng người đàn ông rời đi, ầm một tiếng đóng cửa lại.

Nhìn cả giường toàn cánh hoa, bịch một cái ngã xuống, vẻ mặt hoàn toàn lộ rõ, cắn góc chăn lăng lộn mấy vòng.

Điên mất thôi….!!

Tâm trí của cô lễ tân đó thật sự có thể phá vỡ cả bầu trời!

Nhất định phải cho cô ấy một phong thư khiển trách!!

Mỗi lần thấy Cố Cảnh Ngự đều không có chuyện gì tốt! Lần đầu tiên gặp mặt anh liền đùa giỡn cô, lần thứ hai lần thứ ba, mỗi lần gặp mặt đều cảm thấy xấu hổ!!

Suy nghĩ này nối tiếp suy nghĩ kia, kết thành một đội xuất hiện, gần như muốn nổ tung, cặp mắt đào hoa của Ôn Nhan sáng rực, túm chăn chùm lên đầu.

Lần sau gặp mặt anh nhất định phải trốn đi!!

Không thể trêu vào thì không thể trốn sao?!

……..

Suy nghĩ xong, cô cứ như vậy ngủ thẳng tới 10 giờ tối.

Ôn Nhan ngáp một cái, cặp mắt đào hoa mơ màng, đi vào phòng tắm rửa mặt.

Rửa mặt xong, cô tỉnh táo hơn rất nhiều, cô ngủ thiếp đi từ lúc nào vậy?

Cô còn cho rằng lúc đó mình không thể ngủ được. Kết quả ngủ một giấc thì tới tận bây giờ, hoàn toàn bù lại được những lúc cô thiếu ngủ, những suy nghĩ lộn xộn ban đầu cũng dịu đi một ít.

Đúng lúc này, chuông điện thoại di động vang lên.

18 cuộc gọi nhỡ?

Ôn Nhan sửng sốt, lập tức ấn nghe điện thoại, cô vừa ấn nhận đầu bên kia liền lên tiếng, ” Cuối cùng em cũng dậy rồi sao? “

Lý Cường tốt như vậy cũng không nhịn được mà gắt gỏng, ” Ra mở cửa cho tôi! “

Mở cửa?

Ôn Nhan mắt trợn to.

” Lý ca? ” Cô rất kinh ngạc, cô nhìn người đại diện đang dựa vào tường thì có thể chắc chắn rằng thời gian chờ ở đây không ngắn, trong hành lang cũng có máy điều hòa. Mở điều hòa lên, khuôn mặt trắng mập người đại diện đã có mồ hồi, có thể thấy đã đứng ở đây cũng khá lâu rồi.

Ôn Nhan vội vàng cho hắn đi vào, rót cho hắn cốc nước, giảm nhiệt độ điều hòa một chút, chờ hắn uống nước xong mới hỏi, ” Xảy ra chuyện gì? Lại xảy ra chuyện gì sao? “

Cô vừa hỏi vừa lấy điện thoại ra, động tác lưu loát vào weibo.

…. Không phải cô gặp chuyện xấu gì chứ.

” Không có.” Lý Cường cũng không đoái hoài đến những thứ khác, trực tiếp uống nước ùng ục, liếc mắt một cái, đặt bộp cái cốc lên bàn, ” Chỉ là lúc đi đâu thì nói với tôi một tiếng. “

Chỉ là hắn vừa đi chào hỏi đạo diễn, kết quả chỉ mới hai phút, vừa quay đầu thì người đang ngủ trong xe đã không thấy tăm hơi, cô có thể tưởng tượng lúc đó hắn hoảng hốt thế nào không?

Cô là con gái một thân một mình….

Liên tục gọi 16 17 cuộc điện thoại, nếu không phải trên đường nhận được điện thoại của Cố đại ảnh đế, thiếu chút nữa hắn đã coi là cô bị mất tích rồi sẽ đi báo cảnh sát.

Sau đó biết cô ở đây, hắn tới vài lần, lại biết rằng một tuần này cô đã sớm mệt mỏi không chịu được, thời gian ngủ mỗi ngày không đến ba tiếng, hắn không thể đi gọi cô dậy, sợ đánh thức cô nên cũng không dám gọi điện thoại, chỉ có thể tạm thời quay về.

Cuối cùng lại không nhịn được gọi điện thoại, ngủ cũng đã lâu như vậy, chắc là cô cũng tỉnh rồi.

Tám giờ sáng mai sẽ họp báo, nữ minh tinh khá là phiền toái, makeup cần một thời gian dài, thường là vài giờ, tuy lần này không phải sự kiện đặc biệt quan trọng, cô không cần phải đổi trang phục liên tục, nhưng thời gian còn lại mấy tiếng, đề phòng nhỡ đâu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thời gian không đủ.

Ôn Nhan ngẩn ra, trong mắt toàn là áy náy, ” Xin lỗi Lý ca.”

Lúc đó chỉ xấu hổ, không nghĩ tới thông báo cho hắn, sau đó chính mình lại không biết ngủ từ lúc nào, cũng chưa nghĩ đến hắn.

” Không có việc gì.” Vẻ mặt Lý Cường cũng thả lỏng, dặn dò, ” Lần sau nhớ kỹ nói cho tôi biết là được.”

Bọn họ chỉ vừa làm việc cùng nhau không lâu, yêu cầu thích ứng lẫn nhau cũng rất là bình thường.

” Ừ.” Ôn Nhan vội vàng gật đầu.

Hai người khai thông tư tưởng xong, Lý Cường hỏi cô có đói không, vẻ mặt Ôn Nhan lập tức cứng đờ… Gian nan lắc đầu, che bụng của mình, ” Không đói.”

— Đói cũng không thể ăn.

Trước khi mặc lễ phục mà ăn cái gì…. là muốn chết.

Sau khi nét mặt thả lỏng, Lý Cường có chút buồn cười, ” Vậy ăn điểm tâm lót bụng đi.”

Hắn lơ đãng ngẩng đầu, liền thấy trong phòng này….

Hoa hồng, đồ chơi thủy tinh của người lớn, còn có… bao cao su.

Lý Cường:……

Biểu cảm hắn thay đổi mấy lần, Ôn Nhan lần đầu tiên thấy người đại diện mình có tài năng biến hóa, trong đôi mắt nho nhỏ thay đổi rõ ràng rồi chuyển sang khiếp sợ, chợt nghĩ đến cái gì rồi thở dài, rồi lại có vài loại tâm tình phức tạp.

Ánh mắt kinh hãi của Lý Cường lóe lên, đột nhiên hưng phấn hô một tiếng, vỗ nhẹ vào bụng, tỏ ra rằng chính mình cũng không để ý sở thích nhỏ nhặt này của cô, chỉ là lại thuận miệng hỏi, ” Em có thích sống ở đây? “

Dù sao, trên thế giới cũng có nhiều người có sở thích nhỏ này.

Mí mắt Ôn Nhan giật giật, vừa nhìn là biết suy nghĩ của người đại diện là gì, cô thẳng thắn từ chối, ” Không thích.”

Cô đè lại mí mắt giật giật không ngừng, hắng giọng một cái, cười khổ làm rõ, ” Thực sự không thích, đây là hiểu lầm, cô nhân viên ở quầy lễ tân nhìn thấy em và Cố Cảnh Ngự đi đến, thì hiểu lầm….”

Cô đã hết sức quen thuộc với con đường cũ này, dù sao khi có liên quan đến Cố đại thần, sẽ có nhiều chuyện kỳ lạ và xui xẻo xảy ra.

” À, thì ra là như vậy.” Người đại diện tỉnh bơ thở phào một cái.

Cố Cảnh Ngự nổi tiếng là lạnh lùng, sao cô lại quen được anh ta.

Đúng là gan lớn.

” Vậy được rồi, em ăn chút gì lót bụng đi, mai gặp lại.”

———–

Tám giờ sáng, là thời gian họp báo.

Tuy là thời gian hơi sớm, nhưng không ai dám nói gì, cũng do mùa hè trời mau sáng, mới sáu, bảy giờ, phóng viên đã đến, vì để tìm một vị trí tốt.

Đừng hiểu lầm, bọn họ không phải là tìm chỗ ngồi trong buổi họp báo, những người này không được mời tới tham gia họp báo, bọn họ đến chiếm vị trí, chính là bên ngoài nơi diễn ra họp báo chỗ có thể thấy rõ ràng.

Chuẩn bị chờ ở đấy sau khi kết thúc có thể giữ người, xem có thể nhân cơ hội này hỏi vài vấn đề hay không.

Tối hôm qua nửa đêm Ôn Nhan trở về, đã ở khách sạn này, cũng không phải vượt qua đám đông bên ngoài, có điều nữ nhân vật chính bước từ ngoài vào đang bất đắc dĩ ngồi bên cạnh cô trang điểm.

Cô ấy ngửa mặt lên, lời nói có chút mập mờ, ” Tiểu Nhan cô thật may mắn, sớm biết bên ngoài nhiều người như vậy, tối hôm qua tôi cũng ở đây rồi.”

Paparazi bên ngoài nhiều như muốn lên trời, chen chúc giơ camera, quần áo người đại diện chị Ngô của cô cũng đã bị nhăn, nếu không phải là Ôn Nhan quyết định mời một đội bảo an, phỏng chừng cô cũng bị sa vào trong đó.

Thợ trang điểm đang đánh phấn cho cô, cẩn thận trang điểm, nghe như vậy vỗ vỗ mặt cô, ý bảo cô nâng mặt lên, đừng nói chuyện.

Ôn Nhan cười rộ lên, ” Đã nghe nói Từ tỷ xuất môn, đương nhiên muốn đến rồi.”

Từ Tuệ Lâm, ảnh hậu Kim Mã và là diễn viên kỳ cựu trong nước, hai năm qua bởi vì con cái nên chưa tham gia vào bộ phim nào, tuy tuổi tác hơi lớn, nhưng cũng không nhìn ra được là đã nhiều tuổi, vẻ ngoài là một người phụ nữ có phong cách nhẹ nhàng điềm đạm.

Đây là bộ phim đầu tiên của cô sau khi quay lại.

Từ Tuệ Lâm để thợ trang điểm đánh phấn xong, thở phào một hơi, bật cười hai tiếng, nếp nhăn ở khóe mặt khi cười vô cùng dụ dàng, cô giả vờ thở dài, ” Không được rồi, bây giờ là thời kì của phái nam.”

” Những phóng viên kia đều yêu thích mỹ nữ và lam nhan.”

— Mười vấn đề thì có đến bảy vấn đề hỏi về Cố Cảnh Ngự.

Suýt chút nữa cô đã nghĩ mình là một cô gái trẻ, hoặc là những người đàn ông giơ camera kia đều là người hâm mộ của Cố Cảnh Ngự.

Ôn Nhan nhỏ bé kinh ngạc, dường như không tin rằng Từ Tuệ Lâm đã lớn tuổi mà còn hoạt bát như vậy, cặp mắt đào hoa lập tức cong lại, giọng nói mang theo ý tán thành, ” Lam nhan kẻ gây họa*.”

(*): giống hồng nhan họa thủy, nhưng lam nhan là chỉ đàn ông.

Đặc biệt đối với cấp bậc của Cố đại thần, tốt nhất là nên tránh xa.

Một ” già ” một ” trẻ ” liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt này, cảm giác như là có cùng một chí hướng.

Đúng lúc này, có người cười nhẹ hai tiếng, giọng lười biếng nói, ” Cái gì kẻ gây họa thế? “

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN