Ảnh Đế Tiên Sinh Của Quý Tiểu Thư
Chương 8: Đục Khoét Trái Tim Anh
Edit: camélia
Anh chỉ có mỗi một người em gái này, nếu cô chết, chẳng phải là anh sẽ trở thành người cô đơn sao?
Huống chi, cô chết còn cần anh ký tên đồng ý.
Coi đây là chuyện gì chứ?
Đây là ép anh làm một tên đao phủ!
Lục Trình nhìn chằm chằm Lục Sắt đau đến toàn thân đều đang co rút lại, sắc mặt hoàn toàn trầm xuống. Anh nện một đấm trên lan can giường bệnh, thấp giọng chửi bới, “Em muốn anh tự tay ký tên đồng ý giết em gái duy nhất của anh…”
“Lục Sắt, em cũng thật ác độc.”
Nghe vậy, cô gái đang nằm trên giường không nhịn được nức nở, “Em có lỗi với anh. Thật xin lỗi anh. Nhưng em thật sự khó chịu quá.”
Đôi tay gầy như que củi của cô ôm lấy bụng, cô nói tiếp, “Trong bụng em dường như đang có dao quấy nhiễu vậy. Anh, em xin anh đó, để cho em chết đi. Anh để em chết đi mà…”
Lục Sắt đã không còn khóc ra nước mắt nữa. Giọng của cô cũng bởi vì rên rỉ quá nhiều mà bị khản tiếng.
Lục Sắt có tiếng nói rất yểu điệu, lúc đóng phim truyền hình cô đều không cần phối âm. Bình thường lúc nói chuyện giọng cô rất rõ ràng, ngữ điệu cũng rất thú vị, fan hâm mộ đều khen rằng trong giọng nói của cô có cất giấu một thiên sứ.
Giọng của cô đã từng được thiên sứ hôn qua.
Nhưng bây giờ, thiên sứ từ bỏ cô.
Lục Trình nghe giọng nói khàn khàn của Lục Sắt, trong lòng cũng đau nhức. Cô cầu anh, vậy anh nên cầu ai đây?
“Chúng ta sống nương tựa lẫn nhau nhiều năm như vậy, Lục Sắt, em đối xử với anh như này, trong lòng em cũng không đau đúng không?!”
Lục Sắt đau lòng anh trai, cô rõ ràng nhìn thấy biểu cảm đau đến không muốn sống của Lục Trình, cũng biết mình tàn nhẫn. Cô nói, “Là em ích kỷ…”
Đúng vậy, cô quá ích kỷ.
Anh trai cô là người yêu cô nhất trên thế giới này.
Anh trai càng lớn càng đẹp trai, trước kia anh vốn quyết chí phải làm diễn viên. Nhưng chi tiêu cho nghệ thuật lớn, cộng thêm tương lai khi bước chân vào giới giải trí cũng không nhất định hết khổ. Có người diễn kịch cả đời, kết quả vẫn chỉ vào vai phụ. Có người may mắn hơn, có thể một lần nổi tiếng.
Lục Trình cần nuôi nấng Lục Sắt, đối mặt với một tương lai không xác định, Lục Trình không dám đánh cược.
Sau khi thi đại học, lúc điền bảng nguyện vọng, anh từ bỏ học viện nghệ thuật, lựa chọn một trường đại học kinh tế. Học kinh tế có tiền đồ nhất, tương lai cũng kiếm tiền nhanh nhất.
Khi học đại học Lục Trình cũng không dám thư giãn dù chỉ một lát. Đến lúc đi thực tập thì anh đặc biệt liều mạng, sau đó anh được ông chủ thưởng thức và dìu dắt. Đợi đến khi anh tốt nghiệp thì đặc cách cất nhắc anh thành nhân viên chính thức của trụ sở công ty.
Năm đó, anh 22 tuổi tốt nghiệp đại học, lại đi theo sau ông chủ lớn công tác trong thời gian một năm. Đến năm 23 tuổi anh được ông chủ đích thân bổ nhiệm làm giám đốc của khách sạn quốc tế An Khải ở Vũ Thành.
Khách sạn quốc tế An Khải là một mắt xích trong hệ thống khách sạn năm sao của thế giới, Vũ Thành lại là thành phố phồn hoa nhất của nước Z. Ông chủ bổ nhiệm Lục Trình làm giám đốc khách sạn An Khải thì có thể tưởng tượng được ông ta có bao nhiêu coi trọng Lục Trình.
Tin tưởng với năng lực của Lục Trình thì không đến ba mươi tuổi có thể được gọi về trụ sở chính làm việc, sau này cũng sẽ trở thành tầng lớp cao tầng của công ty, là cánh tay đắc lực của ông chủ lớn. Đến lúc đó, lương một năm chục triệu cũng không phải là mơ.
Lục Trình từ bỏ mộng tưởng làm diễn viên, tiến vào chỗ làm việc như vậy là vì cái gì?
Mọi việc mà anh làm chẳng qua là vì Lục Sắt.
Anh muốn cho em gái mình một cuộc sống không cần lo cơm áo gạo tiền.
Nhưng Lục Sắt báo đáp cho anh cái gì?
Cô chưa tốt nghiệp đại học đã chạy đi quay phim. Nhưng nơi cô bước vào không phải là giới giải trí mà là vực sâu, là địa ngục, là con đường một đi không trở lại! Cả đời này cô liên lụy anh trai, đến lúc sắp chết còn phải xin anh trai tác thành cho mình.
Nghĩ đến đây, cô quả thực là một con quỷ ích kỷ từ đầu đến cuối!
Đôi tay Lục Sắt nắm lấy ga giường, cô giống một con thú bị nhốt nghẹn ngào khóc thút thít.
“Em xin lỗi, em xin lỗi.”
Những lời nói vừa rồi của cô chính là đang đục khoét trái tim của Lục Trình.
Lục Trình nghe em gái xin lỗi, tròng mắt một màu đỏ rực. Anh không nói gì, anh cũng không biết mình nên nói cái gì. Mắng cô sao? Con người đều phải chết, mắng cô để làm gì.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!