Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Chương 104: Là anh đòi chia tay
“Việc lần này làm phiền cậu Trình quá.” Ông Hạ ngồi phía sau nắm tay bà Hạ, lặng lẽ xoa dịu bà, cũng không quên nói lời cảm ơn với Trình Chinh. Chỉ có điều, ánh mắt ông nhìn Trình Chinh có hơi thiếu tự nhiên.
“Đây đều là việc cháu nên làm thôi ạ. Cô chú đừng sốt ruột, nếu Hạ Thư đã nói sắp về, chắc chắn cậu ấy sẽ sớm xuất hiện thôi.” Trình Chinh nhìn con đường phía trước, cố gắng hết sức để tỏ ra bình tĩnh, “Mà cô chú đừng gọi cháu là cậu Trình nữa, cứ gọi cháu là Trình Chinh đi ạ.”
“Không biết cậu Trình đang làm gì nhỉ? Mấy năm nay, ít khi tôi thấy Tiểu Thư nhắc tới chuyện của cậu.” Bởi vì có con trai hoạt động trong giới giải trí, bà Hạ cũng thường quan tâm tới tin tức trong giới. Mấy tin lá cải bà cũng xem kha khá, chuyện của Trình Chinh với Hạ Thư thì càng để ý kỹ hơn. Lần này gặp được người trong cuộc, kiểu gì bà cũng phải hỏi han vài câu, “Nhớ mấy năm trước, Hạ Thư cứ mở miệng ra là nói về cậu Trình suốt thôi.”
“Cô à, cứ gọi cháu Trình Chinh là được rồi,” Trình Chinh nghe thấy lời của bà Hạ thì có hơi khựng lại, sau đó lập tức mỉm cười như thể mẹ Hạ Thư đang đứng đối diện nhìn mình, “Bọn cháu bận rộn quá, không hay gặp mặt được như hồi trước. Sau này cháu sẽ quan tâm Hạ Thư nhiều hơn.”
“Cô nhớ hồi đó cháu vẫn luôn chăm sóc Tiểu Thư. Cô với chú đây còn bảo nhau là làm phiền cháu quá,” Bà Hạ tiếp lời, “Có điều Tiểu Chinh, cô gọi cháu là Tiểu Chinh có được không?”
Thấy Trình Chinh gật đầu, bà Hạ mới nói tiếp, “Cô nhớ là Hạ Thư nói rằng, cháu rất thích đóng phim. Vì sao sau đó lại rời khỏi giới giải trí vậy?”
“Hồi trước cháu rời khỏi giới giải trí, chủ yếu là do trong nhà có chuyện, cần cháu quay về xử lý.” Trình Chinh kiên nhẫn giải đáp nghi vấn của bà Hạ, “Sau đó lại phát sinh thêm nhiều chuyện, cháu cũng không thể tiếp tục một tay hai việc được nữa.”
“Đừng bắt Trình Chinh nói chuyện nữa. Bà nghỉ một lát đi, cũng để cho cháu nó yên tâm lái xe.” Dường như ông Hạ đã nhận ra mục đích của mẹ Hạ, cho nên cắt ngang lời bà.
“Không sao đâu chú, cháu cũng thích nói chuyện với cô.” Tuy rằng Trình Chinh thấy hơi khó đối phó với những câu hỏi của bà Hạ, nhưng nghĩ lại thì cũng do bà quan tâm tới mình, vậy nên hắn cũng chiều theo.
“Hầy, cháu thấy đấy, cái tính cô thích nói nhiều thế đó. Tiểu Chinh đừng để ý nhé, cô chỉ thuận miệng hỏi thôi.” Bà Hạ nhìn ánh mắt của ông Hạ, ngại ngùng cười xin lỗi.
“Không sao ạ.” Trình Chinh cười, đánh xe vào đường cái gần nhà họ.
“Ồ, Tiểu Chinh biết cả đường tới nhà cô sao?” Vốn định nhắc Trình Chinh, nhưng còn chưa mở miệng đã thấy Trình Chinh đánh tay lái rẽ vào đúng đường, cho nên bà Hạ cũng hơi kinh ngạc.
“Dạ, hồi trước có nghe Hạ Thư nói qua.” Hồi trước, lúc còn yêu Hạ Thư, lần nào cũng do Trình Chinh phụ trách đưa y về nhà, mấy lần là quen đường.
“Thanh niên có khác, trí nhớ tốt thật. Tới đầu đường kia thì dừng được rồi, ngõ nhỏ quá, xe vào rồi khó ra.” Bà Hạ thấy đầu ngõ nhà mình thì vội nhắc nhở.
“Dạ. Để cháu tìm chỗ đỗ xe. Đám Lâm Nguyên cũng sắp tới, chúng ta chờ họ đã?” Đỗ xe xong, Trình Chinh dò hỏi.
“Được. Đợi mấy đứa nó tới rồi chúng ta cùng đi. Không ở nhà lâu vậy rồi, trong nhà chắc cũng chả có gì ăn. Chú đi siêu thị trước đã.” Ông Hạ nói xong, định mở cửa xe nhưng rồi lại bị Trình Chinh ngăn lại.
“Chú à, chú với cô đợi ở đây đi. Để cháu đi mua đồ. Mọi người ngồi máy bay, ngồi xe lâu vậy rồi, đừng đi nữa.” Không đợi ông Hạ nói xong, Trình Chinh đã xuống xe đi mất.
“Thằng nhỏ tốt như vậy, sao lại…” Bà Hạ nhìn theo bóng lưng Trình Chinh đã đi xa, lặng lẽ thở dài, lời nói tới bên miệng rồi lại không thốt ra được.
…
“Nam thần, anh có tin vào duyên phận không? Lúc đó em còn nghĩ, lần này về, dù có phải dọa dẫm, dụ dỗ thế nào cũng nhất định phải bắt Trương Nhất Phàm sắp xếp để em được gặp anh một lần.” Tô Thụy kéo cái sofa lười qua ngồi cạnh Hạ Thư, nâng cằm nhìn nam thần của mình một cách say đắm, bỗng nhiên cười thành tiếng, “Không ngờ ra ngoài chơi một chuyến lại gặp được.”
“Tin chứ. Không thì làm sao anh biết được, mình lại có một fan boy đáng yêu như thế này.” Hạ Thư cúi đầu nhìn ánh mắt sùng bái của Tô Thụy, mắt cười cong cong, trông đẹp đến lạ.
“Chính là nụ cười này!” Tô Thụy phấn khích kêu lên, phá hỏng mất hình ảnh duy mĩ đấy. Cậu hưng phấn chia sẻ với Hạ Thư, “Hồi trước, lúc mới vào nghề, ngày nào em cũng bị ăn chửi. Một hôm giáo viên cho bọn em xem một video của anh, em vừa xem đã bị nụ cười này của anh hấp dẫn, cảm giác như cuộc đời mình đã được ánh sáng rọi vào.”
“Anh chưa bao giờ biết là nụ cười của mình lại thần kỳ đến thế.” Hạ Thư càng cười tươi hơn. Y cũng đã từng ngước nhìn người nào đó như vậy. “Nhưng cũng có người đã nói với anh, nếu anh cười, người ấy cũng sẽ cười. Từ đó trở đi, anh luôn dặn lòng rằng, bất kỳ lúc nào cũng phải mỉm cười.”
“Người kia là ai vậy?” Tô Thụy tò mò nhìn Hạ Thư, Hạ Thư vô thức cảm thấy xấu hổ, cứ như là bị nhìn thấu mất rồi, “Nam thần à, anh mau nói cho em biết người đó là ai đi.”
“Không ai cả…” Giọng Hạ Thư ngày càng nhỏ, lông mày của Tô Thụy ngày càng nhướng cao, vẻ mặt như kiểu tin được chết liền, “Là mười năm trước, Trình Chinh nói với anh.”
“Em biết ngay là anh ấy mà.” Tô Thụy bĩu môi, nhìn Hạ Thư bằng vẻ mặt không ngấm nổi. Cậu nói như ai như oán, “Chỉ có anh ấy mới khiến anh để ý như vậy. Đúng là khiến người khác ghen tị.”
“Ha ha, có gì mà ghen tị. Hai người bọn anh giờ cũng thành người xa lạ rồi,” Hạ Thư cười, đôi mắt cong cong che đi vẻ cô đơn. Y lái sang chuyện khác, trêu đùa, “Cậu với Đạo diễn Trương suốt ngày mắt qua mày lại mới khiến người ta ngứa mắt ấy.”
“Ai thèm mắt qua mày lại với anh ta. Anh đừng đổ oan cho em chứ, nam thần,” Tô Thụy phản đối, nhưng khóe miệng cong cong lại không che giấu nổi vẻ hạnh phúc trên khuôn mặt, “Là anh ta cứ quấn lấy em.”
“Ừ, ừ, là anh ta cứ quấn lấy cậu,” Hạ Thư tuy rằng gật đầu lia lịa, nhưng vẻ mặt rõ rằng là không tin. “Có lẽ là do anh già rồi, chứ nhìn hai người như vậy, anh thấy hâm mộ lắm.”
“Em nghe Trương Nhất Phàm nói, hồi đó anh với Trình Chinh ở bên nhau cũng rầm rộ lắm. Vì sao lại mỗi người một phương vậy?” Vì việc này mà Tô Thụy cũng đã bám riết Trương Nhất Phàm hỏi mấy lần, thế nhưng anh ta nói là không rõ. Chỉ biết là hình như Hạ Thư đề nghị chia tay trước, hại Trình Chinh phải lui khỏi giới giải trí.
“Bởi vì anh đòi chia tay.” Hạ Thư thấy Tô Thụy nhíu mày, nhìn mình với ánh mắt nghi ngờ. Y gãi đầu, tỏ ra rất bình thường, trả lời câu hỏi.
Tô Thụy sững sờ, vẻ kinh ngạc không kịp giấu đi nên cứ vậy mà đập vào mắt Hạ Thư. Y hơi nhếch khóe miệng, ngón tay đặt trên tay vịn xe lăn vô thức gõ nhẹ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!