Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi - Chương 106: Chẳng lẽ tôi không phải người bị hại sao?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
77


Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi


Chương 106: Chẳng lẽ tôi không phải người bị hại sao?


Hạ Thư vốn định lặng lẽ rời đi, không ngờ mới sáng sớm, Tô Thụy đã kéo Trương Nhất Phàm đứng canh ngay trước cửa nhà. Thậm chí Tiểu Mạt còn chủ động xung phong tiễn Hạ Thư quay về, còn bảo là vì muốn nghỉ xả hơi một trận. Tuy rằng lý do vô cùng sứt sẹo, nhưng Hạ Thư cũng không từ chối. Dù sao bây giờ, y đi lại không tiện.

Hẹn khi nào trở lại sẽ cùng ăn cơm, đồng thời xác nhận đi xác nhận lại rằng Hạ Thư đã có Weibo và số điện thoại của mình xong, Tô Thụy mới lưu luyến chia tay với y. Trương Nhất Phàm đứng bên cạnh nhìn cảnh đấy, cảm thấy ghen tị vô cùng.

Hôm qua, mọi người ăn cơm tối ở nhà Hạ Thư, xác định thời gian quay trở lại của y xong xuôi mới rời đi. Thế nhưng sáng sớm hôm nay, xe của Trình Chinh đã xuất hiện ở trước nhà Hạ Thư, tối qua hắn đã xung phong nhận đưa cha mẹ Hạ Thư đi đón người.

Tới nhà ga, ba người đã thấy Vương Khải đứng ở cửa vẫy tay gọi, bên cạnh còn có cả Lâm Nguyên đang đội mũ đeo khẩu trang.

“Sao mọi người cũng tới vậy?” Trình Chinh định dẫn cha mẹ Hạ tới để tạo bất ngờ cho Hạ Thư, không ngờ hai người kia cũng chạy đến. Thế thì làm sao hắn có thể thể hiện được sự đặc biệt của bản thân? Giọng nói của hắn cũng vì vậy mà mang theo chút không vui.

“Đúng vậy, mọi người cứ ở nhà nghỉ ngơi là được rồi. Ngày mai cô làm cơm rồi mời mấy đứa tới ăn, coi như thay Hạ Thư đền bù cho mấy đứa.” Bà Hạ không nhận ra được sự khác thường trong giọng của Trình Chinh, mà chỉ thấy ngại vì đã làm phiền bọn họ.

“Cô Hạ đã mời bọn con tới ăn, đương nhiên con phải ra sức thể hiện chứ. Đợi Hạ Thư xuất hiện, con sẽ thay cô chú dạy cho cậu ta một bài học.” Lâm Nguyên thân thiết kéo tay bà Hạ, dẫn bà vào trong nhà ga để đánh lạc hướng.

“Tiểu Nguyên đúng là hiểu ý cô. Khi nào Tiểu Thư về, cháu nhớ phải nói nó giúp cô.” Bà Hạ được Lâm Nguyên dỗ dành, vẻ mặt cũng vui hơn.

Thấy hai người trước mắt cười nói vui vẻ, ánh mắt của Trình Chinh đầy phức tạp, nhất là lúc Lâm Nguyên cố tình quay đầu lại nhướng mày với hắn, trong lòng hắn đã lặng lẽ rủa thầm.

“Chắc hẳn 9 rưỡi Hạ Thư sẽ tới, ai đưa cậu ấy đi?” Vương Khải nhìn đồng hồ, bởi vì không chắc chắn lắm nên quay sang hỏi Trình Chinh, cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của hắn.

“Ừ, chưa đến một tiếng nữa là cậu ấy tới rồi. Có lẽ là nhờ bạn bè bên kia đưa về.” Trình Chinh nhìn đồng hồ, gật đầu.

“Anh với Hạ Thư bây giờ…” Thấy Trình Chinh mấy hôm nay bận trước bận sau, Vương Khải sao có thể không đoán ra được mục đích của hắn. Anh chỉ không rõ, hai người họ làm thế nào mà giảng hòa nhanh vậy.

“Tôi…”

“Không hiểu sao trong lòng chú cứ thấy lo lo.” Trình Chinh nhíu mày, còn đang cân nhắc xem phải trả lời câu hỏi của Vương Khải thế nào thì đã bị ông Hạ cắt ngang, “Có phải vì già rồi nên thành ra suy nghĩ nhiều không.”

“Chú đừng lo, Hạ Thư sắp về tới đây. Khi nào gặp cậu ấy là chú có thể yên tâm rồi.” Vương Khải an ủi, đồng thời bước tới gần ông Hạ.

“Để cháu gọi lại cho Hạ Thư, hỏi xem cậu ấy đã…” Trình Chinh chưa nói hết lời, đã nghe thấy điện thoại trên tay reo chuông. Nhìn qua màn hình, hắn ra hiệu cho ông Hạ với Vương Khải một tiếng, bước cách ra một khoảng để nhận điện thoại, “Đến đâu rồi?”

“Chắc hẳn khoảng hơn ba mươi phút nữa là tới, không ngờ tàu lại đến sớm vậy.” Hạ Thư nhìn Tiểu Mạt đang ăn trái cây, thở hắt, trong giọng nói có chút vui vẻ. Nghĩ tới chuyện, hôm qua Trình Chinh nói rằng sẽ đưa cha mẹ tới đón mình, y lại hỏi, “Mọi người tới chưa?”

“Tới rồi, Lâm Nguyên và Vương Khải cũng tới. Cả một đội quân tiếp đón hùng hậu nhé!” Trình Chinh nghĩ tới việc sắp gặp được Hạ Thư, khóe mắt cũng nhuốm ý cười. Thấy y vì bị mình trêu đùa mà ngượng ngùng hừ một tiếng, hắn vội thay đổi chủ đề, “Vì sao cậu không gọi điện cho cô chú? Tôi thấy hai người đều khá sốt ruột.”

“Thì do tôi cũng thấy xấu hổ mà.” Hạ Thư mất nửa ngày mới ngượng ngùng phân trần, còn không quên dặn dò người bên kia, “Lát nữa anh nói với mọi người là được rồi. Mọi người đi từ sáng sớm vậy, thế đã ăn cơm chưa? Nhất định phải bắt mẹ tôi ăn gì đó, nếu không bà sẽ bị đau dạ dày.”

“Ăn rồi, đừng lo nghĩ linh tinh. Lát nữa mọi người sẽ chờ cậu ở cửa nhà ga,” Trình Chinh giơ tay lên, muốn chạm vào mái tóc mềm mại của Hạ Thư, nhưng hắn lại thoáng sững sờ khi người không ở trước mặt, lại lẳng lặng buông tay, trong lòng bỗng có cảm giác trống trải, buồn bã, “Ai về cùng cậu?”

“Tiểu Mạt, một…” Nghe thấy tên mình, Tiểu Mạt cảnh giác liếc mắt nhìn Hạ Thư. Lời nói vừa định thốt ra khỏi miệng liền bị bẻ ngoắt 180 độ, “Cô gái xinh đẹp như hoa, lanh lợi, cá tính. Anh không biết cô ấy.”

Hạ Thư nói trái lương tâm, lựa lời khen ngợi, tuy trấn an được người đối diện, nhưng lại khiến người ở đầu kia nhíu mày, “Cậu đúng là, đi đến đâu cũng có bạn bè. Mau mau trở về đi.”

“Cô ấy không hẳn là bạn của tôi. Nói đúng ra là bạn hợp tác. Hiện giờ cô ấy thay tôi quản lý làng du lịch. Một cô gái rất đáng kết bạn, anh mà gặp thì cũng sẽ thích cho xem.” Cảm thấy tâm trạng của Trình Chinh thay đổi, Hạ Thư giải thích theo bản năng. Y cũng không biết mình đang nói linh tinh cái gì nữa.

Thật ra, ngẫm lại thì quan hệ của hai người cũng là một vấn đề đau đầu muốn chết. Rõ là gần mười năm không thèm qua lại với nhau, gần đây lại vô thức biến đổi thành thân mật, khăng khít. Thế nhưng bên dưới sự thân mật này, cũng ẩn chứa nhiều sự bất an.

“Nhớ lấy đủ hành lý. Mọi người gọi rồi, tôi tắt máy trước.” Trình Chinh yên lặng một lúc, kiếm đại một cớ tắt máy. Đôi mắt của hắn u ám, mãi sau mới cất điện thoại, tìm những người khác.

“Bên này!” Trình Chinh nhìn quanh đoàn người, mới thấy Vương Khải đứng cách đó không xa đang vẫy tay gọi mình. Hắn gật đầu, sải bước đến.

“Hạ Thư gọi điện thoại cho anh à?” Trên đường dẫn Trình Chinh về hội hợp với ông bà Hạ, Vương Khải hỏi nhỏ.

“Phải. Cậu ấy sắp tới, khoảng hơn hai mươi phút nữa.” Trình Chinh không phủ nhận, chỉ nhìn qua thời gian. Hắn cũng thầm nghĩ, chỉ hơn hai mươi phút nữa là đã có thể gặp được Hạ Thư rồi.

“Có chuyện này không biết có nên nói cho anh không. Bên chỗ tôi biết được tin, hình như mẹ của anh có qua lại với Lý Minh Vũ…” Vương Khải không nói tiếp câu sau, chỉ nhìn Trình Chinh bằng ánh mắt nghiêm túc.

“Tôi biết anh muốn nói gì. Chuyện mà anh đang điều tra, tôi cũng đang điều tra. Yên tâm, tôi sẽ không để ai làm tổn thương Hạ Thư.” Khoảng thời gian này hắn vẫn luôn bận rộn tìm Hạ Thư, đã lâu rồi chưa hỏi tới bên kia. Nếu phía Vương Khải đã biết được, vậy xem ra bản thân cũng phải để ý hơn thôi. Trình Chinh vừa cam đoan với Vương Khải, vừa tính toán trong lòng.

“Ừ. Anh nên chuẩn bị sẵn tâm lý. Nếu không có cách nào ngăn cản anh với Hạ Thư, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức để bảo vệ Tiểu Thư. Không phải ai cũng là trái hồng mềm đâu.” Lời nói của Vương Khải ẩn chứa sự châm chích. Trình Chinh mất hứng liếc anh.

“Sự thù địch của anh đối với tôi lớn thật đấy.” Trình Chinh mãi mới uất ức mở miệng. Nếu là vì Hạ Thư thì Trình Chinh tự xét thấy mấy năm nay bản thân không làm gì có lỗi với y. Hồi đó là Hạ Thư đá hắn, thời gian sau đó tuy ngoài mặt hai người không hợp nhau, nhưng hắn cũng giúp đỡ y không ít. Không hiểu sao hắn lại bị Vương Khải ghi hận.

“Tôi nào dám,” Vương Khải hừ khẽ, không hề có hứng hùa theo Trình Chinh, “Chỉ là tính tôi thẳng quen rồi, lại còn dễ nóng nảy, không quen nhìn một vài việc với người. Nếu như anh thấy không thoải mái chỗ nào, thì đừng chấp nhặt với tôi.”

“Anh ở bên Hạ Thư, giúp đỡ cậu ấy nhiều năm như vậy, đương nhiên tôi sẽ không chấp nhặt với anh. Có điều nếu anh vẫn giữ thái độ này với tôi, sợ sẽ chỉ khiến Hạ Thư khó xử thôi.” Trình Chinh tức tới bật cười. Ngẫm lại thì, tính tình Vương Khải cũng chỉ có mấy tật như vậy, nhưng làm người cũng trượng nghĩa, đối xử tốt với Hạ Thư. Do vậy hắn không thèm so đó với anh nữa.

“Đừng có lôi Hạ Thư ra dọa tôi. Người khiến Hạ Thư thật sự khó xử chính là anh. Mấy năm nay anh cứ đặt mình ở vị trí người bị hại, không nhìn thấy Hạ Thư đã hy sinh bao nhiêu vì anh.” Vương Khải thấy ông bà Hạ thì nhỏ giọng nói xong liền bỏ mặc Trình Chinh, chạy qua hầu chuyện ông Hạ.

“…” Thấy Vương Khải bỏ đi, lửa giận mới bốc lên của Trình Chinh không có cách nào xả ra ngoài. Hắn chỉ đành kêu oan trong lòng: Chẳng lẽ tôi không phải người bị hại sao?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN