Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Chương 108: Nghĩ đến tình hình thực tế đi có được không!
“Khụ khụ, làm phiền tý.” Đúng lúc hai người đều đang thở hổn hển thì đột nhiên một giọng nói quen thuộc cắt ngang. Hạ Thư nhìn quản lý của mình bằng cái nhìn có chút oán trách rồi đẩy người trước mặt ra.
“Có chuyện gì sao?” Đôi mắt căm phẫn của Trình Chinh như sắp đốt cháy Vương Khải tới nơi. Nó như thể, hôm nay anh mà không nói ra được chuyện gì quan trọng thì anh sẽ bị sút đi ngay.
“Tôi thấy ở nhà thì kiềm chế chút vẫn hơn đấy,” Vương Khải rụt cổ, ngượng ngùng nói, “Tôi đã nghe thấy cuộc trò chuyện vừa rồi của hai người. Nếu hai người đã quyết định ở bên nhau thì tôi thấy có một vài chuyện cần phải cho hai người biết. Nếu Hạ Thư không muốn nói thì để tôi nói.”
“Vương Khải, tôi thấy hình như cha mẹ tôi sắp về rồi, hay là…” Hạ Thư có chút bối rối nhìn Trình Chinh, cuối cùng vẫn mở lời ngăn anh lại.
“Không, em để anh ấy nói đi. Đối với anh thì chẳng có gì là không thể nói được hết.” Trình Chinh nắm chặt tay Hạ Thư, dịu dàng nhìn y. Ánh mắt đó khiến Hạ Thư như bị mê hoặc mà ngoan ngoãn gật đầu.
“Anh cũng biết chuyện Lý Minh Vũ luôn nhắm vào Hạ Thư rồi đấy. Tôi cũng từng muốn tìm người để trả thù Lý Minh Vũ, nhưng thế lực của hắn lại quá lớn nên vẫn chưa tìm ra cách nào. Có điều, gần đây tôi tra ra được mẹ anh chính là người chống lưng cho Lý Minh Vũ, hơn nữa, việc Hạ Thư bị lộ tin là yêu đồng tính cũng là do quản lý của em trai anh làm.” Vương Khải vừa nói đã đi thẳng vào vấn đề chính, “Tôi là quản lý của Hạ Thư thì chắc chắn sẽ đặt lợi ích của cậu ấy lên hàng đầu. Chúng tôi vẫn đang thu thập chứng cứ về Lý Minh Vũ. Vì việc này có liên quan đến mẹ của anh nữa, cho nên…”
“Tôi hiểu. Lúc cậu hỏi tôi ở ga tàu thì tôi đã đoán ra rồi. Mẹ tôi cũng lớn tuổi, tôi đã định để bà ấy ra nước ngoài nghỉ dưỡng rồi. Còn về Lý Minh Vũ, tôi không tiện ra mặt, nhưng có thể cung cấp chứng cứ. Phải làm thế nào bên anh cứ nói.” Vốn dĩ Trình Chinh đã tính sẵn rồi, hắn cũng định sau khi xử lí xong mọi chuyện sẽ cho Hạ Thư một bất ngờ.
“Còn về việc em trai tôi tiết lộ Hạ Thư là đồng tính, tôi mong là mọi người có thể tha thứ cho nó. Nó làm như vậy cũng đều là do chịu ảnh hưởng từ mẹ tôi. Nó quá để bụng chuyện năm xưa Hạ Thư rời bỏ tôi, lại thêm việc bị mẹ tôi cùng Lý Minh Vũ xui khiến, nên mới…”
“Nếu đã nhắc đến chuyện anh bị Hạ Thư vứt bỏ thì tôi nghĩ có vài điều tôi cần phải nói,” Vương Khải không để ý gì đến việc Hạ Thư ngăn cản mình nữa, tiếp tục tính sổ với Trình Chinh, “Cậu ấy làm như vậy tất cả cũng đều là vì anh. Chính mẹ anh lấy ảnh hai người ở bên nhau để uy hiếp Hạ Thư, nên cậu ấy mới đồng ý trong mười năm sẽ không liên hệ gì với anh. Sau này, anh cũng đừng biến mình thành kẻ bị hại nữa.”
“Mẹ anh dùng anh để uy hiếp em?” Mặc dù Trình Chinh đã đoán được có khả năng mẹ mình đã từng tìm gặp Hạ Thư, nhưng lại không ngờ bà có thể lấy mình ra để uy hiếp y. Hắn vội vàng quay sang nhìn Hạ Thư, “Bà ấy đã làm gì?”
“Không có gì, đều đã qua rồi. Chắc là bà ấy không nghĩ rằng vừa hết kỳ hạn mười năm em đã đi tìm anh, vậy nên về sau mới có chuyện bảo em trai anh lên kế hoạch làm lộ chuyện của em thôi. Không ngờ nhiều năm như vậy rồi mà mẹ anh vẫn để ý đến em đến thế.” Hạ Thư day ấn đường, vẻ mặt đầy bất đắc dĩ, “Em cũng không ngờ, mười năm rồi mà mình vẫn chưa quên được anh.”
“Gì mà mười năm rồi vẫn chưa quên được, ngay từ đầu cậu đã chẳng có ý định quên anh ta thì có. Mười năm nay cậu chú ý tới lịch trình hoạt động của anh ta có khi còn hơn chính anh ta ấy chứ.” Nghe Hạ Thư nói một cách nhẹ nhàng như thế, Vương Khải thật sự không thể nghe tiếp được nữa, bực bội giải thích thay y.
“Mười năm? Vậy đây là lí do mà em vẫn luôn không chịu gặp anh, không chịu chấp nhận tâm ý của anh sao?” Trình Chinh dường như đã hiểu ra tất cả, “Ban đầu có phải bà ấy đã uy hiếp sẽ phá hủy sự nghiệp của anh không?”
“Thật ra mẹ anh tức giận cũng là có nguyên do. Mười năm nay em vẫn luôn âm thầm dõi theo anh. Hơn nữa, dù ngoài mặt nói là không gặp, nhưng những lợi ích mà anh đưa cho em đều nhận. Em chỉ nghĩ rằng, nếu sự ràng buộc với anh sâu sắc thêm chút nữa, có lẽ anh sẽ không quên em…” Hạ Thư đau khổ ôm lấy mặt mình. Khi ấy rõ ràng y đã đồng ý một cách nghiêm túc và dứt khoát biết bao, nhưng cuối cùng thì ngay cả một năm cũng không kiên trì nổi.
“Không, là khi đó anh quá đơn thuần. Sao lại có thể dễ dàng tin lời em mà không chịu đi tìm hiểu rõ hơn,” Cuối cùng hắn cũng biết vì sao những người bên cạnh Hạ Thư lại không yên tâm về mình. Kẻ như vậy thì ai có thể yên tâm được đây, “Ban đầu là do anh quá kiêu ngạo, cũng quá non trẻ. Khi em nói muốn rời bỏ anh mà chọn tiền đồ, anh thật sự đã điếng người… Xin lỗi! Xin lỗi em…”
“Không sao mà, em cũng có lỗi. Đừng nói xin lỗi em.” Hạ Thư thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của Trình Chinh, lập tức nâng mặt hắn lên, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, “Đều đã qua cả rồi.”
“Xin đừng ngược đãi F.A, nghĩ cách giải quyết trước đi. Bên Đại ma vương cũng giục tôi mấy lần, bảo tôi phải tìm ra Hạ Thư. Phỏng chừng anh họ bà ấy cũng sẽ không định từ bỏ Hạ Thư như vậy đâu. Lý Minh Vũ với mẹ anh cũng hành động rồi, vậy nên hai người hãy để tâm đến tình hình thực tế đi có được không?” Vương Khải nhìn đôi chim cu mà không ngừng cảm thán: yêu đương mà cũng mệt mỏi thế đấy. Bỏ đi, chắc vẫn phải để mình nhắc nhở bọn họ thôi.
“Ừ, tôi biết phải làm thế nào. Lần này anh sẽ không để người khác làm tổn thương em nữa.” Nửa câu trước Trình Chinh còn đang nói với Vương Khải, nửa câu sau đã bắt đầu bày tỏ sự thâm tình dành cho Hạ Thư. Vương Khải bị nghẹn bởi đống thức ăn cho chó, mãi một lúc sau vẫn không biết phải nói gì.
“Em đã không còn là em của mười năm trước nữa, giờ em có thể sóng vai cùng anh rồi,” Hạ Thư nắm lấy tay Trình Chinh, tặng cho hắn một nụ cười, “Tin em đi.”
“Được, anh tin em.” Trình Chinh cũng đặt tay lên tay Hạ Thư, gật đầu rất dứt khoát.
“Được rồi, chú với cô chắc là sắp về rồi, hai người bớt bớt lại giúp tôi cái.” Thật sự, Vương Khải đã không thể nhẫn nhịn được nữa. Nếu không phải e dè sức mạnh của Trình Chinh, có lẽ anh đã xông tới cắn hai người họ rồi, “Lát nữa đừng có mà phát tình đấy.”
“Chúng tôi có chừng mực,” Mặc dù không vui lắm nhưng Trình Chinh vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống sofa bên cạnh Hạ Thư, “Ngày mai anh sẽ nói cụ thể cho em về kế hoạch của anh.”
“Được.” Thấy Trình Chinh ngoan như thế, Hạ Thư cũng mỉm cười gật đầu.
Mọi người tưng bừng trò chuyện, cứ thế ăn một bữa cơm đến tận buổi chiều, không ai nỡ rời đi. Hạ Thư trở về khiến nỗi ưu tư trên gương mặt ông bà Hạ cuối cùng cũng tan biến. Họ còn kéo mấy thanh niên ngồi nói chuyện về gia đình. Đặc biệt là sau khi biết Tiểu Mạt còn chưa có bạn trai thì họ lập tức giới thiệu Vương Khải cho cô, khiến Tiểu Mạt hoảng hốt phải vội vàng nói sang chuyện khác, sau này cũng không dám nhắc lại chủ đề này nữa.
Người về sớm nhất là Vương Khải vì ở công ty còn nhiều việc cần anh sắp xếp. Đương nhiên sự nhiệt tình của bà Hạ cũng dọa cho anh một phen nên phải chạy vội. Ảnh hậu Diệp phải dưỡng thai nên đôi vợ chồng Lâm Nguyên không lâu sau cũng đi mất. Cuối cùng Hạ Thư phải đánh mắt ra hiệu cho Trình Chinh mấy lần thì hắn mới lưu luyến đứng dậy. Nào ngờ bà Hạ lại theo sau nói muốn tiễn hắn, khiến Trình Chinh căng thẳng suýt chút nữa ấn chọn sai tầng.
“Tiểu Trình, thật ra cô xuống đây là có chuyện muốn nói riêng với cháu,” Trình Chinh còn nghĩ rằng bà Hạ sẽ khéo léo tâm sự với mình, không ngờ rằng vừa bắt đầu bà đã nói rất thẳng thắn, khiến hắn sợ quá nấc cụt luôn một cái.
“Ah…” Ngay sau khoảnh khắc ấy, bầu không khí trở nên chết lặng. Sau khi nhận thức được hành động của bản thân, Trình Chinh liền vội vã nói xin lỗi, “Cháu xin lỗi! Chắc là do đồ ăn cô nấu ngon quá nên cháu ăn có hơi nhiều. Thật ngại quá…”
“Không sao, không sao. Con người ăn đủ thứ rau quả, ngũ cốc, chuyện khó tránh ấy mà…” Bà Hạ che miệng, sợ mình cười thành tiếng sẽ đả kích đến sự tự tin của con trẻ nên lập tức quay về chủ đề chính, “Chúng ta nói chuyện chính trước đi?”
“Vâng. Không biết cô có chuyện gì muốn nói với cháu ạ?” Trình Chinh gật đầu, cũng muốn nhanh chóng đổi chủ đề, mặc dù vẫn thấp thỏm khi đối diện với cuộc trò chuyện đột ngột của bà Hạ.
“Thật ra cô muốn hỏi là, có phải con với Tiểu Thư đã làm lành rồi không?” Nói xong, bà Hạ nhìn gương mặt của Trình Chinh với vẻ chờ mong.
“Dạ không…” Thật ra trong giây phút đó, đầu óc Trình Chinh giống như bị chết máy vậy. Lúc phản ứng lại được, hắn lập tức quỳ xuống, “Thưa cô, xin cô hãy nghe cháu nói! Tình cảm cháu dành cho Hạ Thư là nghiêm túc. Cháu biết là không nên khiến Hạ Thư đi chệch hướng, cũng biết rằng mọi người có chút hiểu sai về đồng tính, nhưng cháu sẽ đối tốt với em ấy! Chúng cháu đã định tìm lúc thích hợp rồi nói cho mọi người sau.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!