Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi - Chương 11: Lẩu uyên ương
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi


Chương 11: Lẩu uyên ương


“Wow, cuối cùng cũng có thể ăn món lẩu siêu cay rồi! Nào, chúng ta chụp ảnh lưu niệm đã!” Nhìn thấy nước lẩu đỏ sôi sùng sục, nước miếng của Hạ Thư cũng phải chảy ra. Y dùng một tay bỏ mũ lưỡi trai, một tay lấy điện thoại di động ra, gọi Trình Chinh đang chia thức ăn ở một bên sang chụp ảnh.

“Xem em sung sướng chưa kìa, biết sớm thì chả đồng ý với em rồi …”

Thấy Hạ Thư vui vẻ, Trình Chinh cố ý đả kích y: “Nhớ là chỉ có lần này thôi đó, về sau không được nữa đâu. Em biết anh không ăn được cay mà!”

“Em đã nói từ trước là muốn đi ăn lẩu uyên ương một mình rồi, do anh đòi đi ăn cùng em đấy chứ… Không thể nói là em bắt nạt anh được.” Hạ Thư rót cho Trình Chinh một cốc sữa đậu lạnh, cười hì hì nhìn hắn, gương mặt có chút hả hê.

“Hình như anh tìm phải một cậu bạn trai giả thì phải…” Trình Chinh bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, đau khổ che mặt nói: “Em mà cứ thế là sẽ mất anh đó…”

“Anh nói gì vậy? Tín hiệu chỗ em không tốt!”

Hạ Thư bịt tai lại, lắc lắc đầu ra vẻ vô tội. Thấy nụ cười bất đắc dĩ trên mặt Trình Chinh càng lúc càng rõ ràng, y mới bỏ hai tay ra, nhếch miệng cười: “Nhìn vào ống kính đi… Một, hai, ba, cười!”

“Ôi, tôi bỗng dưng thấy mình đúng là người bạn trai mười tốt. Nói cái gì mà hiền lành, đáng yêu chứ. Cậu mau trả Tiểu Hạ lại cho tôi đi.” Tuy trong hai người thì Hạ Thư mới là bên trẻ con có tiếng, nhưng khi Trình Chinh lên cơn thì mới thật sự khiến người ta mở rộng tầm mắt.

“Trình Chinh, anh phải biết rằng anh đã 25 tuổi rồi, không thích hợp với biểu cảm trẻ con đó đâu. Xin anh chừa cho chúng ta một con đường đi, được không?” Hạ Thư chơi đùa đủ rồi, cuối cùng cũng ngồi ngay ngắn lại, chuẩn bị ăn thả phanh một bữa. Đương nhiên trước đó, y vẫn không quên mỉa mai Trình Chinh mấy câu.

“Tiểu Hạ, Tiểu Hạ!” Hạ Thư ngồi cười toe toét một hồi lâu, Trình Chinh thì vẫn có thể tiếp tục nhìn, nhưng Tống Dương đã bị dọa cho sắp khiếp vía. Cậu ta vốn nghi ngờ diễn viên đóng quá nhiều nhân vật sẽ mắc chứng đa nhân cách, giờ lại cảm thấy, có vẻ bản thân đã tìm thấy trường hợp điển hình rồi…

“Hả?” Hạ Thư khẽ rùng mình một cái, nhìn Tống Dương bằng vẻ mặt vô tội hiếm thấy, hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

“Thức ăn đã lên đủ, có thể ăn được rồi đó…” Tống Dương thấy dáng vẻ ngơ ngác của Hạ Thư cũng khá đáng yêu, nhưng hiện giờ tình huống không thích hợp nên chỉ có thể tốt bụng nhắc nhở y một câu.

“À… Xin lỗi, vừa rồi tôi đang nghĩ vài chuyện nên hơi thất thần…” Hạ Thư nhìn nước lẩu đã sôi sùng sục, lại nhìn Tống Dương một cái, sau đó ngượng ngùng giải thích. Chỉ là khi nhìn thoáng qua nửa nồi nước lẩu trong vắt kia, lòng y có chút bối rối: “Anh Tống không ăn cay sao?”

“Không phải, tôi là người mà không cay không vui. Đây là do Trình Chinh chọn đó.” Tống Dương chọc khẽ Trình Chinh ở bên cạnh, muốn Trình Chinh cho Hạ Thư một lời giải thích. Tống Dương cũng không phải kẻ ngốc, có một số việc cậu ta nhìn thấy rất rõ ràng, chỉ là không muốn nói toạc ra mà thôi.

“Tôi ăn bên đó, cậu không ăn thì có thể coi như không nhìn thấy.” Trình Chinh gạt tôm viên trong khay vào trong nước lẩu đang sôi, ngẩng đầu nhìn y một cái đầy lạnh lùng.

“Ừm…” Hạ Thư cảm giác như mình vô duyên vô cớ bị người ta oán cho một câu, cho nên chỉ có thể im lặng gật đầu. Ngày trước, khi còn ở bên nhau, Trình Chinh luôn ăn cay cùng, làm cho Hạ Thư đã sớm quên mất, Trình Chinh là tên ăn lẩu siêu cay cũng có thể chảy nước mắt.

“Tiểu Hạ, đừng chỉ biết nhìn như thế, mau ăn đi. Thịt bò này sắp chín quá rồi.” Tống Dương thật sự cảm thấy bản thân nên yêu cầu Trình Chinh tăng thêm tiền lương. Nếu hôm nay không có cậu ta thì hai người kia chắc sẽ chỉ ngồi đớp không khí mà thôi!

“Ừ, anh cũng ăn nhiều một chút…”

Hạ Thư nói chuyện cùng Tống Dương. Thấy tôm viên sắp chín, y vô thức liếc mắt nhìn Trình Chinh, mở miệng nói: “Trình Chinh, tôi muốn ăn tôm viên!”

Hạ Thư vừa nói xong thì cả phòng đột nhiên tràn ngập sự xấu hổ, Tống Dương giật mình suýt nữa rơi cả đũa. Cũng may, cậu ta là người có sức chịu đựng tương đối. Ngay cả Trình Chinh, dù bề ngoài trông rất bình tĩnh, nhưng cũng bị miếng thịt bò làm bỏng mất lưỡi, càng đừng nói đến Hạ Thư. Nếu như có thể, ngay lúc này y hy vọng mình có thể biến mất ngay lập tức.

“Khụ khụ… Này, Tiểu Hạ, tôm viên cậu muốn ăn đây…” Một lúc sau, Tống Dương miễn cưỡng nuốt đồ ăn trong miệng xuống. Nụ cười của cậu ta vẫn rất lịch sự, nhưng thực tế lại không che giấu được sự lúng túng trong đó. Cậu ta gắp tôm viên bỏ vào trong bát của Hạ Thư. Sau khi bình tĩnh làm xong một loạt hành động này, Tống Dương thật sự muốn khen thưởng bản thân, mình đúng là quá lanh trí.

“Cảm ơn, cảm ơn…” Dĩ nhiên Tống Dương tự tin như vậy cũng không phải là không có căn cứ. Ví dụ như bây giờ, Hạ Thư đã yêu cậu ta đến chết mất rồi. Đúng là ứng với chủ đề đang hot hiện này: Nghị luận về mức độ quan trọng của việc có một người bạn giỏi về hóa giải tình huống xấu hổ.

“Ha hả, tôi còn tưởng rằng cậu đoạt được ảnh đế là sẽ có chút tiến bộ, không ngờ bao nhiêu năm rồi vẫn chỉ như vậy mà thôi…” Trình Chinh gắp thêm tôm viên cho mình, ngẩng đầu chế giễu Hạ Thư. Dường như hắn có thể nhờ vào chuyện này mà thấy được bóng dáng của Tiểu Hạ mười năm trước.

“Đi ăn lẩu là thế nào? Ăn phải là việc được đặt lên hàng đầu, nếu như muốn ôn chuyện thì ăn xong hãy ôn chuyện.” Ngửi thấy mùi thuốc súng trong câu nói của Trình Chinh, Tống Dương nhanh chóng chen ngang. Cái thời đại này, muốn ăn một nồi lẩu trong yên bình thôi mà cũng thành hi vọng xa vời …

“Ừm, lòng vịt sắp chín rồi, mau ăn thử đi.” Thấy Tống Dương đã lên tiếng, Hạ Thư cũng phản ứng lại. Y vừa thầm mắng bản thân vì cái hành động ngu xuẩn vừa rồi, vừa muốn kéo chủ đề câu chuyện về lại quỹ đạo. Mà Trình Chinh, cũng bởi vì Tống Dương nên không nói thêm gì nữa.

Ba người rất ăn ý ăn xong nồi lẩu. Trong lúc ăn, Tống Dương và Hạ Thư ngẫu nhiên nói vài chuyện trong giới showbiz. Không khí cuối cùng cũng không còn lúng túng nữa, nhưng cũng chẳng thể nói là thân thiện, hài hòa. Nếu như không phải bởi vì Trình Chinh ngồi ngay đối diện thì cho dù đánh chết Hạ Thư cũng sẽ không đi ăn một bữa lẩu khó đỡ đến một tầm cao mới thế này.

Trình Chinh thấy hai người kia ăn uống còn lịch sự hơn cả đi ăn đồ Tây thì đột nhiên nghi ngờ bản thân mình. Tại sao bản thân lại muốn đến chỗ này ăn lẩu, có lẽ là vì sự kích động khi gặp lại Hạ Thư chăng? Nghĩ kĩ thì bọn họ xa nhau cũng mười năm rồi, Hạ Thư của khi đó vui vẻ, hoạt bát hơn Hạ Thư bây giờ nhiều. Cậu nhóc tinh quái ấy luôn khiến hắn không cách nào từ chối được…

“Em muốn ăn lẩu, chúng ta tới Thành Đông ăn thử lẩu siêu cay nhà bọn họ đi! Nghe bác Trần tả thôi là đã nghiền lắm rồi, ăn một lần là cả đời không quên được luôn…” Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào trong nhà, Trình Chinh ngồi trên ghế sofa, Hạ Thư gối đầu lên đùi hắn, ngước mặt lên xin xỏ.

“Em đừng có được voi đòi tiên. Tác phẩm mới của em đang đến giai đoạn nước rút, ăn vào bị mất giọng thì phải làm sao? Không được đi!” Trình Chinh cũng nghe bác Trần nhắc đến món lẩu siêu cay đó vài lần, biết không phải là thứ mình có thể ăn được cho nên kiên quyết từ chối lời cầu xin của Hạ Thư.

“Hừ!” Hạ Thư trừng mắt với Trình Chinh, sau đó quay đầu đi. Đây là biểu hiện y đang tức giận. Trình Chinh cưng chiều gõ nhẹ đầu y một cái, nhắc nhở y đừng quá đà.

“Anh nói thật đi, có phải anh sợ ăn cay nên mới không dám đi ăn lẩu siêu cay không hả?”

“Đây là lần đầu tiên em đóng vai nam chính, bộ phim này rất quan trọng với em. Ngoan, vì một miếng ăn mà làm phá giọng thì không đáng.” Trừ việc mình sợ ăn cay ra thì Trình Chinh cũng thật sự lo lắng cho Hạ Thư. Bộ phim lần này, y không chỉ là nhân vật nam chính, một thiên tài âm nhạc, mà y còn được giữ nguyên giọng nói. Đạo diễn chọn trúng y, một trong những nguyên nhân là giọng nói.

“Chỉ ăn một lần thôi mà, những cảnh sau không cần em ca hát nữa rồi, hơn nữa, sữa đậu lạnh nhà bác Trần có thể làm hết cay đó… Anh yên tâm, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, đi mà!!!” Cuối cùng Hạ Thư cũng hơi hoảng, không hiểu vì sao mình lại cố chấp với chuyện này như thế.

Từ sau khi hai người ở bên nhau, những chuyện Hạ Thư muốn làm thì không có chuyện gì là không làm được, lần này cũng vậy. Đã thế Trình Chinh còn nhất định phải ăn cùng y. Miếng đầu tiên vừa đưa vào miệng, Trình Chinh đã bị cay tới chảy nước mắt, cũng vì chuyện này mà hắn bị Hạ Thư cười nhạo suốt một thời gian dài.

Bọn họ không hề ngờ rằng, lần ăn lẩu đó lại là lần cuối cùng bọn họ ăn lẩu cùng nhau. Sau bộ phim kia, Hạ Thư trở nên nổi tiếng với các hoạt động nghệ thuật kín lịch trình, trở thành đối tượng được phóng viên đặc biệt quan tâm. Y và Trình Chinh cả tháng không gặp mặt nhau được một lần là chuyện rất bình thường.

Sau đó, không có sau đó nữa…

“Trình Chinh, đó là cốc của tôi…” Có lẽ bị cay nên Trình Chinh cầm lấy cái cốc trước mắt uống một hơi cạn sạch, vẻ mặt không che giấu được sự buồn phiền. Tống Dương tốt bụng nhắc nhở một câu, nhưng sau đó cậu ta mới chợt nhận ra một điều, Trình Chinh dùng nước lẩu thường mà…

Mọi người đều không nói gì. Cuối cùng, hành trình ăn lẩu lần này cũng kết thúc. Tống Dương cảm thấy mình đã có bóng ma tâm lý với việc ăn lẩu mất rồi, đồng thời cũng thầm trách đáng lẽ mình không nên nhiều chuyện.

“Lát nữa tôi tự gọi xe về cũng được.” Hạ Thư xấu hổ nhìn hai người đi phía trước, làm thế nào cũng cảm thấy mất tự nhiên. Y thở dài, quyết định vẫn nên cách xa bọn họ một chút.

“Gọi xe ở đây sao? Cậu chắc chắn chứ?” Tống Dương bị lời nói của Hạ Thư kéo lại. Cậu ta giật mình nhìn Hạ Thư, sau đó lại nhìn về phía đường quốc lộ phía xa xa, cảm thấy chắc chắn là người này ăn lẩu cay quá nên đã chết não luôn rồi…

“Không gọi nổi xe thì tôi bảo Vương Khải đến đón là được. Hai người đi trước đi, tôi đi dạo một lát…” Đã nói đến nước này rồi, Hạ Thư cũng thật sự hạ quyết tâm không muốn ngồi xe của Trình Chinh. Trình Chinh nhìn Hạ Thư một lúc lâu, sau đó kéo Tống Dương đang định mở miệng lên xe.

Hạ Thư nhìn xe của bọn họ càng chạy càng xa, cuối cùng cũng thở phào một hơi. Y xoay người lại thì bỗng nhiên nhìn thấy bác Trần đang cười híp mắt.

“Mục đích của cậu thành công rồi chứ?” Trình Chinh nhìn thoáng qua Tống Dương đang cúi đầu nghịch điện thoại, nói với giọng đầy tức giận. Hắn không nên tới đón Tống Dương, cũng không nên nghe Tống Dương nói chuyện Hạ Thư bị cắt bớt cảnh diễn. Vừa rồi, trông hắn chẳng khác gì một thằng ngốc cả.

“Đừng tức giận, chẳng lẽ anh có thể mãi mãi không gặp cậu ta sao?”

Tống Dương đau lòng nhìn Trình Chinh: “Tôi cũng thật sự không hiểu nổi anh. Không thấy người ta thì muốn gặp, gặp được lại làm cho bầu không khí trở nên khó xử. Còn nữa, tôi tưởng anh gặp Chủ biên của Bạo Giải Trí là muốn giúp cậu ấy đè mọi chuyện xuống, không ngờ anh lại đổ thêm dầu vào lửa… Trình Chinh, không phải anh thuộc chòm sao Song Tử đấy chứ?”

“Thôi bỏ đi, đừng nói nữa. Không biết Trình Phi đang bận rộn chuyện gì mà mấy ngày nay cũng không thấy bóng dáng đâu…” Lời của Trình Chinh ra đến miệng lại đột nhiên thay đổi. Thật ra Trình Chinh cũng rất muốn hỏi Hạ Thư có suy nghĩ thế nào. Nếu năm đó đã nhẫn tâm vứt bỏ hắn như vậy thì khi gặp lại còn bày ra dáng vẻ luyến tiếc cho ai xem?

“Hình như cậu ta vào đoàn phim rồi, có Lâm Nhược ở đó thì anh không cần lo lắng cho cậu ta đâu. Hơn nữa, sau lưng cậu ta còn có nhà họ Trình, có người anh trai là anh che chở, cậu ta có thể chịu ấm ức gì được?” Cuối cùng, Tống Dương vẫn cố nhịn không nói cho Trình Chinh biết, người cướp mất đất diễn của Hạ Thư chính là Trình Phi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN