Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Chương 23: Ăn sạch sành sanh xong nhấc mông đi thẳng
“Trương Trì? Trương…”
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, hắt lên chiếc giường có phần lộn xộn. Lý Minh Vũ chui ra khỏi chăn với quả đầu như ổ gà, tay lần sờ một hồi nhưng lại chỉ sờ được cái chăn lạnh ngắt. Anh ta chau mày, một hồi sau mới kịp phản ứng lại, dù đôi mắt vẫn còn nhắm tịt vì ngái ngủ, nhưng miệng vẫn càu nhàu theo bản năng.
“Thật tình! Ra khỏi cửa cũng chẳng thèm chào một câu.”
Sau một hồi không nghe thấy tiếng trả lời, Lý Minh Vũ tức giận vứt chăn ngồi dậy. Anh ta còn định thưởng thức tay nghề nấu nướng của Trương Trì, vậy mà không ngờ cha nội này lại đi thẳng luôn. Thế này là ghét mình đến cỡ nào chứ?
“Được lắm, lần sau đừng để tôi gặp phải.”
Dù hiện tại Lý Minh Vũ tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng chính anh ta cũng không tin, bản thân đứng trước mặt Trương Trì còn có thể tỏ ra cứng rắn được như vậy. Thay vì nghĩ ngợi nhiều, chi bằng dậy sớm rửa mặt còn thực tế hơn, nhất là sau khi anh ta nhớ ra, buổi chiều vẫn còn phải quay phim.
“Sh*ttt..!”
Nghĩ vậy, Lý Minh Vũ đập tay xuống giường, đứng bật dậy, nhưng một giây sau liền đau tới mức ngã vật ra. Lúc này, những hình ảnh đứt quãng, lộn xộn của ngày hôm qua mới tràn về. Cảnh tượng cuồng nhiệt khi đó khiến cái da mặt dày của Lý Minh Vũ đỏ ửng lên. Rốt cuộc Trương Trì tức giận tới mức nào mà suýt nữa xé nát mình ra như vậy?
Lý Minh Vũ liếc nhìn đống quần áo rơi vung vãi dưới đất, cuối cùng đi thẳng tới tủ quần áo ở bên cạnh, lấy ra bộ đồ vừa size cơ thể mình, trông rất quen thuộc. Dù trong lòng mừng thầm nhưng miệng anh ta vẫn mỉa mai:
“Chẳng phải nói không muốn gặp tôi nữa sao? Vậy thì giữ quần áo của tôi lại làm gì?”
Khi rửa mặt Lý Minh Vũ vẫn không quên “ân cần hỏi thăm” Trương Trì. Chắc chắn anh ta cũng không ngờ, Trương Trì còn để lại đồ cho mình trong phòng khách.
Lý Minh Vũ vừa đi vào phòng khách liền bị bữa sáng được bày trên bàn gần đó thu hút. Trứng chiên, cháo trứng thịt nạc và quẩy. Chính anh ta cũng không còn nhớ nổi đã bao nhiêu lâu rồi mình chưa được ăn mấy thứ này, không biết tại sao mắt lại trở nên ươn ướt, bước chân cũng nhanh hơn vài phần.
Lý Minh Vũ kích động tới mức suýt làm rơi cả đôi đũa, mãi sau mới gặp được miếng quẩy. May mà Trương Trì đã đi khỏi, nếu không chắc chắn sẽ cười anh ta chết mất. Có lẽ là vì lý do này, nên anh ta thậm chí còn cảm thấy biết ơn việc Trương Trì đã đi trước.
Có lẽ do Lý Minh Vũ quá vui mừng nên ăn gần xong bữa sáng mới phát hiện ra còn có một chiếc phong bì được đặt trên bàn. Anh ta nuốt nốt miếng trứng chiên cuối cùng, tò mò cầm chiếc phong bì lên. Lý Minh Vũ khẽ dốc phong bì, một tấm danh thiếp rớt ra, trên đó có viết tên tài khoản và số tiền.
“Hừ! Suy nghĩ cũng chu đáo đấy! Chỉ hơi bủn xỉn chút thôi. Đến cả số lẻ cũng không bớt đi cho mình.”
Lý Minh Vũ cầm tấm danh thiếp nhìn kỹ một hồi lâu rồi mới vừa cười vừa cầm điện thoại lên, gọi cho quản lý của mình.
“Alo! Tỉnh chưa? Lát nữa tôi đưa anh một số tài khoản, chuyển tiền cho tôi.”
“Anh không cần quan tâm giờ tôi đang ở đâu. Tôi đã lớn bằng từng này rồi, khắc biết giữ chừng mực. Anh làm tốt việc của mình là được rồi.”
“Phải! Tôi đang ở chỗ Trương Trì. Đây không phải chuyện anh nên quản. Tôi không muốn vì chuyện này mà lại cãi nhau với anh.”
“Tôi sẽ đi thẳng tới chỗ quay phim chiều nay, anh bảo trợ lý đợi tôi ở trường quay là được. Anh cứ lo việc của mình đi.”
“Được rồi, thế nhé! Tôi tắt máy đây.”
Lý Minh Vũ ôm một bụng lửa giận, không buồn nói thêm một câu nào nữa với quản lý của mình. Anh ta tắt máy, nhìn đồ ăn sáng còn thừa.
Lý Minh Vũ còn định tỏ ra chăm chỉ đi rửa bát đũa, nhưng rồi cuối cùng lại nằm nhoài trên ghế sofa.
Anh ta định ngủ thêm một giấc nhưng làm thế nào cũng không ngủ nổi. Tay cầm điện thoại nhưng đến mở khóa màn hình mà anh ta cũng lười. Đột nhiên, đôi mắt Lý Minh Vũ ánh lên sự giảo hoạt, anh ta quyết định chọc Trương Trì:
“Bữa sáng ngon lắm! Đợi anh tan làm đó nha.”
Lý Minh Vũ đắm chìm trong thế giới riêng của mình mà không biết rằng, Trình Chinh và Trình Phi đã bao trọn bảng hot search.
“Có anh trai vẫn là sướng nhất. Anh còn cần em trai không? Loại mà cần được chăm sóc ấy!”
Tống Dương lướt Weibo, mở miệng trêu ghẹo Trình Chinh. Dường như cậu ta đã quên mất rằng, bản thân tới gặp Trình Chinh là để xin phê duyệt hạng mục.
“Cậu thấy sao?”
Trình Chinh nhìn điệu cười xấu xa của Tống Dương, chỉ muốn đá cậu ta ra ngoài ngay lập tức. Nhưng nghĩ tới việc đang ở công ty, làm vậy sẽ gây nên ảnh hưởng xấu nên hắn chỉ có thể giơ tập tài liệu trong tay lên, lạnh lùng uy hiếp.
“Đừng đừng, chúng ta vẫn nên công tư rõ ràng thì hơn.”
Tống Dương sợ tới mức suýt nữa ngã từ sofa xuống đất. Cậu ta vội vàng nịnh nọt:
“Chẳng phải lần trước anh nói thích chiếc xe đua phiên bản giới hạn của em sao? Lát nữa em bảo thư ký đưa chìa khóa tới cho anh, được không?”
“Hừ! Nói đi! Sau hạng mục này lại định đi đâu sa đọa?”
Trình Chinh không có hứng thú với xe đua, chẳng qua trước đây Hạ Thư từng nói rất thích dòng xe đó nên hắn mới nhớ. Tháng trước, không biết Tống Dương đào đâu ra được một chiếc. Sau khi biết chuyện, hắn buột miệng nói thích, chứ thật sự cũng không có ý định lấy.
“Ấy…Bị anh nhìn ra mất rồi!”
Tống Dương ảo não nhìn Trình Chinh, chỉ sợ hắn lại làm rối tung kế hoạch của mình:
“Chẳng phải chúng ta vừa sản xuất album cho Đồng Đồng, tiểu hoa đang hot hiện nay đó sao? Cô ấy mời em cùng đi nghỉ mát thay lời cảm ơn. Người đẹp đã có lời thì em cũng đâu thể từ chối được, có phải không nào?”
“Đồng Đồng? Là con bé của nhà họ Lý ấy à?”
Trong đôi mắt Trình Chinh ánh lên sự căm ghét khi nghe thấy cái tên Đồng Đồng. Hắn nhớ tới lúc trước, ngày nào con nhỏ đó cũng lẽo đẽo theo sau Hạ Thư nói thích y.
“Tốt nhất cậu đừng động tới con nhỏ đó, nhà họ Lý phía sau cô ta không dễ chọc đâu.”
“Yên tâm! Em đi nghỉ mát thôi mà! Chủ yếu là đi cùng người đẹp cho vui, thật sự không hề nghĩ tới những thứ khác. Hơn nữa, dù bọn em có cái gì thật đi nữa thì lẽ nào nhà họ Lý còn quản luôn việc con gái có bạn trai hay sao?”
Tống Dương nghĩ rất thoáng. Cậu ta luôn cho rằng, không đi trêu hoa đào thì hoa đào tào lao sẽ không tìm tới cửa.
“Mà khoan nói chuyện nghỉ mát của em vội. Chuyện của anh và Tiểu Phi mấy ngày nay sao em thấy nó không bình thường chút nào. Có phải ai đó đang mưu đồ gì không? Nếu đúng vậy thật thì anh phải tìm thêm vài người trông chừng Tiểu Phi đó.”
Tống Dương sợ Trình Chinh lại nói chuyện của mình bèn vội vàng đổi chủ đề.
“Đúng là có người nhúng tay thật.”
Trình Chinh không ngờ bộ não của Tống Dương vẫn có thể nhét được vài chuyện đứng đắn nên tốt bụng giải đáp sự nghi ngờ của cậu ta.
“Do Trình Phi làm, nói là muốn tất cả mọi người biết anh là anh của nó. Để thỏa mãn ý thích của nó, anh chỉ có thể thuận nước mà làm thôi.”
“Trình Phi làm?”
Lần này thì Tống Dương không ngồi yên nổi nữa, lập tức chất vấn Trình Chinh.
“Trình Phi mà em quen có thế nào cũng sẽ không làm chuyện như thế? Em cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy đâu. Liệu có phải là thằng bé chơi với bạn xấu không?”
“Điều cậu nói cũng chính là điều anh lo đây. Anh cũng đã cho người đi điều tra rồi.”
Trình Chinh vừa ký duyệt lên tài liệu vừa lo lắng nói tiếp:
“Ngành giải trí trước giờ không thiếu những kẻ giỏi đóng kịch. Nếu không phải Trình Phi cứ muốn vào giới này cho bằng được thì giờ chắc nó còn đang chăm chỉ học hành.”
“Đừng lo lắng, ít nhất thì thằng bé còn có một ông anh thần thánh nữa mà. Chắc chắn anh sẽ không để nó phải chịu tổn thương.”
Tống Dương thấy Trình Chinh lại rơi vào trạng thái cuồng em trai bèn vội vàng cắt lời:
“Thấy hot search của Weibo mà em còn tưởng anh chưa rút khỏi giới đấy. Sức hấp dẫn của anh không hề kém năm đó đâu.”
“Đáng tiếc, những gì cậu thấy chỉ là giả thôi. Hot search là do anh mua. Giới giải trí hiện giờ chuyển biến từng ngày, có rất nhiều chuyện không còn giống trước đây nữa rồi.”
Trình Chinh vò đầu, bất lực mà phàn nàn:
“Sức ảnh hưởng duy nhất của tôi hiện giờ, chỉ là tiền thôi.”
“Anh đang thay cách khoe khoang à?”
Tống Dương nghe Trình Chinh nói mà thầm trợn trắng mắt. Nếu không vì cậu ta quá hiểu tính cách của Trình Chinh thì có lẽ sẽ tưởng tên này đang khoe của thật.
“Đúng là nghèo khó đã hạn chế khả năng tưởng tượng của chúng ta.”
“Thôi, đừng ba hoa nữa. Phương án ổn, về thực hiện được rồi đó.”
Trình Chinh thấy Tống Dương càng nói càng lạc đề, vội vàng mở miệng kéo về chủ đề chính.
“Nếu còn có thời gian đi du lịch cùng người đẹp thì chi bằng giúp công ty kiếm thêm chút tiền đi.”
“Được, được, bây giờ em đi làm việc đây. Có điều chuyện đi du lịch với người đẹp đã được chốt hạ rồi, xin Tổng Giám đốc Trình giơ cao đánh khẽ, có được không?”
Đúng là ông chủ trong thiên hạ này chỉ toàn mấy kẻ nham hiểm. Giờ Tống Dương thấy hối hận chết đi được. Sao cậu ta lại chủ động kể chuyện đi chơi với Đồng Đồng ra? Lần này hay rồi, Trình Chinh lại nắm được thêm một điểm yếu của cậu ta trong tay.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!