Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Chương 47: Weibo bùng nổ
Diễn Viên Trần Tinh Vũ: “Tôi thành thật xin lỗi vì đã khiến mọi người phải lo lắng. Mọi chuyện đều cần có một kết quả nên hôm nay tôi lựa chọn đứng ra. Tôi bước vào giới giải trí từ năm 20 tuổi, đến bây giờ đã được 6 năm rồi. Mặc dù tôi vẫn biết giới giải trí này không tốt đẹp như trong tưởng tượng, nhưng không ngờ bản thân lại có một ngày gặp phải chuyện bất công chỉ vì tính thẳng thắn của mình. Cho tới buổi sáng ngày hôm nay, khi nhìn thấy thông báo của công ty, tôi mới hiểu ra, tôi đã nghĩ mọi thứ quá đơn giản. Tôi nghĩ mình cần phải đứng ra, dù sự nghiệp diễn xuất có phải chấm dứt từ đây thì cũng không hối hận.
Bài đăng hôm nay có thể hơi dài nhưng hi vọng mọi người có thể dành cho tôi vài phút. Yên tâm, đây không phải là bài viết được soạn sẵn. Hiện tại, ngay cả nhân viên PR bình thường tôi cũng không mời nổi. Văn vẻ của tôi không hay. Nếu cách hành văn hay dấu câu có gì không đúng thì mong mọi người thông cảm.
Mọi người đều biết chuyện của tôi và ảnh đế. Chuyện bắt đầu từ khi tôi đăng một đoạn ghi âm trên Weibo của mình. Thế Tân là người bạn tốt nhất của tôi. Năm đó, chúng tôi cùng tham gia làm thực tập sinh. Để được ra mắt, phải trả giá bao nhiêu thì chỉ có chúng tôi mới biết. Vậy nên, khi nhìn thấy cậu ấy bị oan uổng, tôi không thể ngồi yên mà không đếm xỉa.
Nghe nói Thế Tân gặp đen đủi là vì cướp mất vai diễn mà ảnh đế đã từ chối lúc trước. Đương nhiên tôi không cam tâm. Kịch bản là do chính anh ta bỏ qua, lẽ nào chỉ vì anh ta được mời trước nên những người khác không được diễn nữa sao? Vừa hay tôi đóng phim cùng anh ta nên đã chủ động đi gặp để nói lý.
Vậy mà ảnh đế lại giả vờ như mình hoàn toàn không biết gì, hơn nữa còn thuyết phục tôi rằng anh ta sẽ điều tra rõ ràng sự việc này. Do sự tín nhiệm dành cho tiền bối nên tôi đã đồng ý đợi kết quả. Nhưng tôi thật sự không ngờ, vài ngày sau, anh ta lại gọi tôi ra, nói rằng có người muốn đối phó với Thế Tân, còn bảo tôi vì tiền đồ của mình hãy tránh xa Thế Tân. Khi đó tôi vô cùng khiếp sợ.
May mà tôi đã ghi âm lại. Sau khi biết anh ta không hề có ý giúp mình, tôi chỉ còn cách đưa đoạn ghi âm đó lên mạng, hòng giúp Thế Tân thoát khỏi tình cảnh khó khăn. Tôi thừa nhận hành động của mình không đúng, thậm chí phải nói là hèn hạ, nhưng ngoài việc đó ra thì chúng tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Chúng tôi đều là những người bình thường, không giống ảnh đế có người chống lưng cho, bởi vậy chỉ có thể dùng cách đó để chứng minh sự trong sạch của bản thân.
Ngay hôm tôi đưa đoạn ghi âm lên mạng, tôi đã bị công ty gọi tới nói chuyện. Sau đó thì mọi người cũng đã thấy, công ty cưỡng chế tôi xóa Weibo. May mắn mọi người đều là những người có lý trí, đã giúp chúng tôi truyền đi chân tướng sự việc.
Nhưng không ngờ, công ty của ảnh đế lại tìm tới công ty của chúng tôi, yêu cầu công ty tôi phải công khai xin lỗi, nếu không sẽ đích thân phong sát tôi. Thậm chí, bọn họ còn tuyên bố sẽ khiến công ty tôi gặp chuyện. Vậy nên, ngay hôm đó tôi đã nhận được yêu cầu cưỡng chế từ công ty mình.
Đương nhiên là tôi không đồng ý. Vậy nên mới có thông báo chấm dứt hợp đồng sáng nay. Tôi chấp nhận chuyện đó, nhưng kiên quyết không chấp nhận việc bị vu oan. Hơn hai mươi năm sống trên đời, tôi chưa bao giờ làm việc gì hổ thẹn với lương tâm, cho nên không muốn bị người khác ỷ thế ức hiếp.
Tôi biết chúng tôi không có cách nào chống đối với ai đó có cả một thế lực ở sau lưng, nhưng tôi vẫn hi vọng mọi người có thể biết được chân tướng. Tôi không tin thế giới này không còn công bằng, chính nghĩa. Người vô tội nhất trong chuyện này chính là Thế Tân. Tôi không hiểu tại sao một người nghệ sĩ chân chính lại phải chịu oan ức to lớn đến như vậy. Lẽ nào quá nổi tiếng chính là nguồn gốc của tội lỗi sao?
Xin lỗi đã lãng phí thời gian của mọi người. Cảm ơn mọi người cho tôi cơ hội này. Có lẽ đây cũng là lần cuối cùng tôi nói chuyện với mọi người bằng thân phận là một nhân vật của công chúng. Cuối cùng, tôi chỉ muốn nói, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng. Bất kể đòn tấn công đang đợi chờ tôi có nặng nề thế nào thì tôi cũng chỉ cần làm tốt những gì mình cho là đúng là được.”
“Thằng nhóc này lợi hại đấy! Tốt nghiệp khoa Ngữ văn à?”
Đại ma vương vừa giận vừa buồn cười khi đọc xong đoạn Weibo dài dằng dặc của Trần Tinh Vũ. Sao bà lại không phát hiện ra nhân tài này vậy? Bà vứt iPad qua một bên, quay qua nhìn Hạ Thư đang ngồi trên ghế sofa.
“Cậu xem bài người ta viết trên Weibo kia kìa, cậu xem cậu làm nổi không?”
“Tôi…”
Hạ Thư nhìn lời buộc tội trắng trợn của Trần Tinh Vũ, vốn dĩ đã định cười, nhưng giờ đột nhiên bị Đại ma vương nói như vậy, lỡ miệng nói luôn:
“Chỉ với trình độ văn vẻ như vậy, không đáng để tôi phản công. Chỉ cần cư dân mạng có chút não thì chắc chắn sẽ không tin tưởng, được chưa?”
“Không tin? Cậu không đọc bình luận à?”
Đại ma vương bị tính cách lạc quan của Hạ Thư làm cho tức chết.
“Đây đây, cậu xem. Đều là cái gì chứ, ủng hộ Trần Tinh Vũ… tôi không đọc nổi phía sau nữa rồi, cậu có biết không hả?”
“Miệng mọc trên người bọn họ, tôi cũng có cách nào đâu.”
Hạ Thư nhìn những dòng chữ chửi rủa mình, ngoài sự bất lực ra thì đúng là y cũng chẳng thể làm gì được. Nhiều năm như vậy, y cảm giác mình đã bị mắng tới trơ rồi.
“Nhìn đã biết đều là thủy quân, đâu phải sếp không biết.”
“Tôi biết đó là thủy quân nên mới tức. Cậu sắp sửa phải chịu sự bôi nhọ của cả cộng đồng mạng rồi đấy. Bước tiếp theo, có lẽ trên mạng sẽ toàn là tin mặt trái của cậu. Chúc mừng! Lần này cậu nổi danh thật rồi.”
Đại ma vương đã nhận được tin tức từ trước, nhất là sau khi nhìn thấy quy mô của đám thủy quân thì đến bà cũng phải hoảng hồn. Bà thật sự không biết, đối phương hận Hạ Thư tới mức nào?
“Cảm ơn. Tôi thật sự phải đi cảm ơn Lý Minh Vũ rồi. Bao nhiêu năm qua, thật là vất vả cho anh ta. Nếu không có Lý Minh Vũ, chắc gì tôi đã bị ép tiến bộ đến thế này. Nói ra thì chúng ta còn chưa trả tiền công cho người ta đâu đấy. Coi như lần này hoàn thành tâm nguyện cho anh ta vậy.”
Hạ Thư nhìn khuôn mặt diễn sâu của Đại ma vương mà sắp cảm động tới nơi. Vậy nhưng y vẫn có ý tốt nhắc nhở:
“Chỉ là đóng kịch thôi mà, không cần nghiêm túc đến vậy. Sếp làm như thế khiến tôi tưởng thật đấy. Tôi biết mọi thứ đều nằm trong tay sếp rồi.”
“Hừ! Cả ngày chỉ biết gây ra một đống chuyện, lại còn muốn tôi có thái độ tử tế với cậu à? Cậu coi tôi là kiểu người thích ngược chắc?”
Lâu lắm rồi không có ai khiêu chiến với Đại ma vương. Mặc dù lần này là một con tôm nhỏ nhưng ít nhiều cũng có tý thịt, đương nhiên bà phải diễn cho giống một chút.
“Nếu đám diễn viên các cậu kính nghiệp như tôi thì đã nổi bần bật hết cả rồi, đâu cần dựa vào việc xâu xé nhau để nổi tiếng?”
“Một ‘like’ cho sếp. Giờ tôi lo nhất là Đạo diễn Ngô. Trần Tinh Vũ làm ầm ĩ như vậy, sếp còn để tôi tiếp tục nhận bộ phim đó không? Rõ ràng đã sắp kết thúc rồi, lần này thì tha hồ hay ho.”
Tư duy của Hạ Thư quả nhiên kỳ diệu. Giờ phút này mà y vẫn còn nghĩ được cho người khác.
“Giờ chắc ông ta đang bận thay đổi kịch bản đấy! Hôm nay cũng không thấy thông báo lịch quay phim cho tôi.”
“Cái bộ phim rách nát đó. Nếu không phải do tôi nợ ông ta một ân tình thì tôi sẽ để cậu nhận bộ phim đó chắc? Hơn nữa, đoàn phim của ông ta đối đãi với cậu thế nào tôi đều biết cả.”
Đại ma vương nghĩ tới bộ dạng lấm lét của ông ta mà thấy cả người khó chịu.
“Thực ra bộ phim đó của ông ta cũng không phải hết cách. Nghe Vương Khải nói, Trần Tinh Vũ cũng mới vào đoàn chưa được bao lâu, cũng chưa quay được nhiều, chuyển tình tiết câu chuyện sang cho cậu và Trình Phi chẳng phải là được rồi sao? Là một đạo diễn, nếu không có nổi chút năng lực ứng biến đó thì chẳng hóa bao năm lăn lộn trong giới này đều là vô ích sao?”
Đừng thấy Đại ma vương bình thường hung hăng, vênh váo mà nhầm. Vào những thời khắc quan trọng, bà còn tỉnh táo hơn cả người khác, đây cũng chính là điểm khiến Hạ Thư khâm phục.
“Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền tới. Đạo diễn Ngô up Weibo kìa. Nhưng sao người bị chửi lại giống như là tôi vậy? Ai là sao chổi? Tôi không đội cái nồi này đâu nha.”
Hạ Thư lướt Weibo, đột nhiên nhìn thấy một trạng thái mới rất thú vị, vừa nói vừa đưa điện thoại cho Đại ma vương.
Ngô Thanh Tùng: “Đang quay phim ngon lành, không ngờ lại gặp phải đại Phật. Từ lúc gia nhập đã gây ra tin đồn, đầu tiên là gây chuyện với tiểu bối, sau đó là xuất hiện scandal. Lần này thì hay rồi, cả đoàn phim đình công, nhìn từng đồng tiền trôi đi theo dòng nước mỗi ngày. Tôi… sao tôi lại gặp phải một ngôi sao chổi vậy chứ!”
“Ha! Mắng đúng là rất hàm súc. Có bản lĩnh thì viết thẳng tên Hạ Thư của cậu ra! Không biết lão già này bị túm được nhược điểm gì rồi. Đúng là càng già, mặt càng dày.”
Đại ma vương không ngờ kẻ đầu tiên hất nước bẩn lại là Đạo diễn Ngô. Bà càng nghĩ càng thấy buồn cười.
“Có lẽ Weibo của tôi sắp nổ rồi. May mà tôi còn có mấy nick clone.”
Hạ Thư chộp lấy điện thoại Đại ma vương vứt qua, nói với giọng đầy may mắn:
“Nghe bọn họ nói vậy, ngay cả tôi cũng cảm thấy mình thật chẳng ra gì, chỉ muốn đi chửi cùng luôn.”
“Được thôi. Hay là tôi thuê thêm một đội thủy quân đi chửi cậu nữa nhé? Thế nào, tôi đủ quan tâm chưa?”’
Đại ma vương nhìn dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi của Hạ Thư thì dứt khoát mặc kệ, dù sao thì y cũng chẳng sợ chút chuyện cỏn con này.
“Đừng như vậy, tôi sẽ sợ đấy. Có điều tôi cảm giác máy chủ của Weibo cũng sắp bị tôi làm cháy rồi. Tôi cũng sợ làm chậm trễ việc lên mạng của những người bình thường.”
Hạ Thư lướt Weibo, lại nhìn thấy vài scandal của mình. Tên của y cũng được vinh hạnh xếp vị trí đầu bảng hot search, phía sau còn thêm chữ “hot” đỏ rực.
“Yên tâm! Đã lỡ làm rồi. Cậu mau về nhà trốn đi thôi.”
Đại ma vương nhìn sắp đến giờ trà chiều của mình nên đuổi Hạ Thử về nhà, giọng nói có phần thiếu kiên nhẫn.
“Tôi hiểu, tôi hiểu. Sếp đi uống trà chiều với vị đó phải không? Được được, tôi đi đây.”
Hạ Thư làm dáng vẻ tôi hiểu hết, phất tay đi ra khỏi văn phòng của Đại ma vương.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!