Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Chương 77: Mọi người là bao gồm cả chị đấy
“Được rồi, tôi mệt rồi. Nếu không còn chuyện gì thì mọi người về đi.”
Hạ Thư nhìn hai người không ngừng nói qua nói lại thì cảm thấy đau hết cả đầu. Y nằm viện thôi mà cũng không được yên.
“Tổng Giám đốc Trình, nếu như Tiểu Hạ đã mở lời rồi thì xin phép không giữ cậu nữa. Lần sau có thời gian chúng ta lại nói chuyện tiếp!”
Đại ma vương phát huy triệt để ưu thế mặt dày, tự loại trừ mình ra một cách hoàn toàn tự nhiên rồi mở miệng đuổi khéo Trình Chinh. Đáng ghét nhất chính là dáng vẻ đương nhiên của bà cô này.
“Tổng Giám đốc Lý, ý Hạ Thư nói ‘mọi người’ là bao gồm cả chị đấy.”
Trình Chinh nở một nụ cười hoàn mỹ với Đại ma vương. Mặc dù hắn không muốn rời đi như vậy, nhưng liếc nhìn bản mặt càng lúc càng khó coi của Hạ Thư, hắn quyết định tiễn hai vị trông rất chướng mắt này đi trước đã.
“Vậy nên nếu đi thì chúng ta cùng đi. Vừa hay đã đến giờ cơm, để tôi đặt chỗ, chúng ta ra ngoài nói chuyện. Mọi người thấy thế nào?”
“Nếu Tổng Giám đốc Trình muốn đi thì cứ đi đi. Thứ lỗi cho tôi không thể tiễn cậu.”
Đại ma vương lịch sự cười với Trình Chinh, quay đầu tỏ vẻ tội nghiệp nhìn Hạ Thư:
“Tiểu Hạ, bọn tôi mới vừa tới, sao cậu đã vội đuổi đi vậy? Cậu làm vậy, thật khiến người khác đau lòng.”
“Sếp à, chúng ta có thể ngưng diễn kịch được không? Chị biết giờ tôi không muốn gặp ông ta. Nếu sếp vẫn còn nhớ tới tình cảm trước giờ giữa hai chúng ta thì hãy về đi. Có chuyện gì thì đợi tâm trạng của tôi tốt lên rồi nói tiếp, được chứ?”
Hạ Thư thầm trợn trắng mắt. Đúng là cạn lời với cái gia đình này, y chỉ còn biết khẩn cầu.
“Em họ, hay là…”
Lý Trạch Thiên vẫn luôn im lặng, giờ thấy Hạ Thư thật sự không muốn gặp mình thì cũng không muốn làm khó thằng bé. Ông đi tới cạnh Đại ma vương, cúi đầu thương lượng với chị ta.
“Anh họ, đừng làm mọi chuyện rối thêm nữa.”
Đại ma vương khó chịu, trừng mắt nhìn Lý Trạch Thiên. Hạ Thư không làm ầm lên rồi đuổi thẳng cổ bọn họ chứng tỏ vẫn còn hi vọng. Nếu không thừa thắng xông lên thì lần sau tới, không biết thái độ của Hạ Thư sẽ như thế nào.
“Chúng ta tới thăm người bệnh, sao lại có thể đi như vậy được.”
“Chủ tịch Lý quả nhiên là người hiểu lý lẽ. Hiện giờ Hạ Thư vẫn chưa khỏe, cần nghỉ ngơi thêm. Chúng ta đi thôi chứ, Tổng Giám đốc Lý?”
Mối quan hệ giữa Trình Chinh và Đại ma vương cũng không tệ, có thể xem như hắn khá hiểu chị ta. Hắn cũng không biết tại sao Đại ma vương bỗng nhiên lại trở nên ngoan cố như vậy nên đành mở miệng lặp lại một lần nữa.
“Sếp, mọi người về trước đi.”
Nếu không phải Trình Chinh đang ở đây thì Hạ Thư đã phát điên từ lâu rồi. Y không ngờ sự nhẫn nại của mình càng khiến Đại ma vương được đà lấn tới.
“Có những lời tôi không muốn nói ra khiến mọi người khó chịu. Nếu sếp vẫn muốn nhìn thấy tôi ở công ty thì đi đi.”
“Tiểu Hạ, cậu!”
Phản ứng đầu tiên của Đại ma vương khi bị uy hiếp là tức giận, nhưng chị ta lại bị ông anh họ kéo lại.
“Đi thôi. Vài ngày nữa chúng ta lại tới thăm, để thằng bé nghỉ ngơi thêm đi.”
Lý Trạch Thiên chẳng còn mặt mũi nào để nhìn Hạ Thư, ông ta chỉ có thể kéo tay em họ mình.
“Đi thôi, Tổng Giám đốc Lý. Nếu chị thật sự muốn tốt cho Hạ Thư thì chúng ta đi thôi.”
Trình Chinh vẫy tay chào Hạ Thư, dặn dò vài câu rồi đi ra cửa trước.
“Bọn tôi đi đây, cậu nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì hãy gọi điện cho tôi.”
“Vậy bọn tôi cũng đi vậy. Đợi vài ngày nữa chúng tôi lại tới. Trong thời gian này, nếu cậu cần gì cứ nói với Vương Khải hoặc tôi đều được.”
Cuối cùng Đại ma vương cũng ý thức được thái độ của bản thân, giọng điệu cũng trở nên ôn hòa hơn:
“Tôi sẽ xử lý mấy tin tức trên mạng. Cậu cứ lo mà dưỡng thương đi, chờ đến khi ra viện thì mọi thứ sẽ lại như trước thôi.”
“…”
Lý Trạch Thiên định mở miệng nói gì đó nhưng Hạ Thư đã xoay người quay lưng lại với ông ta. Lý Trạch Thiên đành quay đầu nhìn Đại ma vương.
“Đi thôi.”
Cả ba người đứng trước cổng bệnh viện, hoàn toàn không ai có ý định rời đi.
“Cậu là Trình Chinh, con trai trưởng của nhà họ Trình đúng không?”
Lý Trạch Thiên mở lời trước. Đừng thấy ông không nói nổi một câu tử tế nào khi đứng trước Hạ Thư mà tưởng nhầm về con người ông. Dù sao ông cũng là người đã lăn lộn trên thương trường mấy chục năm, khi nhìn khí chất của Trình Chinh liền nhận ra ngay. Ông nheo mắt đánh giá người đàn ông mà theo lời đồn là có mối quan hệ mật thiết với con trai mình.
“Đúng vậy. Xin chào Chủ tịch Lý, tôi là Trình Chinh.”
Trình Chinh đã sớm nghe danh Lý Trạch Thiên, cũng đã từng chạm mặt một vài lần nhưng hôm nay mới có thể coi là lần tiếp xúc trực tiếp đầu tiên. Bởi vì Hạ Thư nên hắn vẫn giữ thái độ lịch sự, nhưng ánh mắt thì vô cùng lạnh lùng:
“Vừa rồi trong phòng bệnh chưa kịp chào hỏi tử tế.”
“Xin chào! Tôi là Lý Trạch Thiên. Tôi đã nghe danh cậu khá lâu. Không chỉ tuổi trẻ tài cao mà nghe nói trước đây cậu còn là tiểu thiên vương trong giới giải trí, trải nghiệm cuộc sống cũng phong phú đấy.”
Lý Trạch Thiên bắt tay với Trình Chinh, nhìn hắn với ánh mắt đầy thâm ý.
“Đúng vậy. Đúng là trước đây tôi có lăn lộn vài năm trong giới giải trí, nhưng nói về trải nghiệm cuộc đời thì không thể so với Chủ tịch Lý được.”
Trình Chinh thu tay lại, nhìn Lý Trạch Thiên bằng ánh mắt nghi ngờ:
“Sao chủ tịch Lý lại tới thăm Hạ Thư? Không biết hai người có mối quan hệ như thế nào?”
“Anh họ tới cùng tôi, hôm nay Tổng Giám đốc Trình không bận sao?”
Đại ma vương sợ anh họ lỡ miệng, để lộ thân thế của Hạ Thư nên vội vàng mở lời.
“Nếu không còn việc gì thì chúng ta cũng nên về thôi.”
“Hôm nay tôi chủ đích tới để thăm Hạ Thư, cho nên không bận gì cả. Nhưng còn Tổng Giám đốc Lý, ban nãy nhất quyết không chịu đi, sao giờ lại vội vàng thế?”
Trình Chinh nhớ ra hai người này không hề biết hắn đã nắm rõ về thân thế của Hạ Thư, cho nên quyết định giả bộ ngây ngô.
“Vốn dĩ cũng chẳng có việc gì, nhưng vừa rồi trong phòng bệnh, nhờ có Tổng Giám đốc Trình nhắc tôi mới nhớ ra còn phải về giúp Hạ Thư xử lý những bình luận tiêu cực trên mạng nữa. Hôm nay xin thất lễ, lần sau chúng ta nói chuyện tiếp.”
Đại ma vương có cảm giác hình như Trình Chinh bỗng dưng có thái độ thù địch với mình. Lẽ nào là do biểu hiện của mình trong phòng bệnh lúc nãy?
“Nếu Tổng Giám đốc Lý đã nhắc tới việc Hạ Thư bị bôi nhọ trên mạng thì tôi cũng có vài câu muốn làm rõ với chị.”
Trước đó Trình Chinh đã cho điều tra chuyện này, nhưng bất luận là Diệp Thế Tân, Trần Tinh Vũ, thậm chí là Lý Minh Vũ, đều không phải là kẻ chủ mưu. Bọn họ chỉ là những công cụ bị lợi dụng. Hơn nữa những thứ mà hắn điều tra được, hắn tin là Đại ma vương cũng điều tra được. Kỳ lạ nhất là đến tận bây giờ, chị ta vẫn không hề trả đũa.
“Tôi không quan tâm chị có dự định gì với chuyện của Hạ Thư nhưng nếu việc chị gây tổn thương cho cậu ấy, tôi nhất định sẽ không nhắm mắt làm ngơ. Nếu chị không giải quyết được, tôi không ngại giúp chị đâu.”
“Tôi có dự tính riêng cho chuyện này, không cần phiền tới Tổng Giám đốc Trình phải nhúng tay. Có điều tôi sẽ ghi nhớ lời của cậu. Tôi không muốn đi theo vết xe đổ của nhà họ Chương.”
Đối mặt với uy hiếp, Đại ma vương thầm chửi thề nhưng miệng thì vẫn cười ha ha:
“Tôi cũng muốn nói với Tổng Giám đốc Trình một câu, việc gì cũng có giới hạn, cẩn thận cố quá lại thành quá cố đấy.”
“Cảm ơn Tổng Giám đốc Lý nhắc nhở, tôi tự biết phải giải quyết như thế nào.”
Trình Chinh vui vẻ đón nhận lời nhắc nhở của Đại ma vương
“Lời đã nói rõ rồi, vậy tôi đi trước đây.”
Nhìn bóng lưng Trình Chinh rời đi, ánh mắt Đại ma vương và Lý Trạch Thiên bỗng trở nên phức tạp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!