Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Chương 8: Tình địch gặp nhau
“Gần đây cậu lại không ngủ được à?” Nhìn bọng mắt to đùng đáng sợ của Hạ Thư, Vương Khải vừa tức vừa thương. Anh ta cố kìm nén xúc động muốn quăng y ra khỏi xe, thay vào đó là ném cho y một hộp phấn lót, “Che lại cho kỹ vào, nhỡ lại có truyền thông.”
“Ừ, lát tôi che.” Hạ Thư híp mắt, đón lấy cái hộp. Y nghiêng người, điều chỉnh tư thế cho thoải mái rồi nhắm hai mắt lại, không hề bị ảnh hưởng bởi cái liếc xéo đầy khinh bỉ của Vương Khải.
“Cậu cứ thế đi,” Vương Khải hung hăng trừng Hạ Thư một cái sém mặt, cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Có điều miệng anh ta vẫn không ngừng lải nhải, “Xem ra tôi thật sự phải suy xét đề nghị của đại ma vương, dẫn dắt thêm một người mới để nuôi sống hai chúng ta.”
“Được đấy, tiện thể để tôi nếm thử cảm giác được bao nuôi luôn.” Hạ Thư nhếch miệng cười, không hề có ý định mở mắt ra.
“Cậu đúng là lạc quan,” Vương Khải thật sự không biết phải khen cây rụng tiền của mình thế nào nữa, “Lý Minh Vũ ra mắt cùng thời với cậu. Người ta luôn duy trì tần suất một năm ra hai bộ phim điện ảnh, một bộ phim truyền hình, có thời gian rảnh còn đi quay chương trình truyền hình thực tế nữa. Cậu có thấy xấu hổ không hả?”
“Vâng, vâng, xấu hổ chết đi được.” Vốn đã không buồn ngủ, Hạ Thư bị Vương Khải tụng cho nhức cả đầu. Y lập tức ngồi dậy, cào vuốt lung tung mái tóc đã được chải chuốt của mình. Y trợn trừng mắt, nhìn Vương Khải đầy tức giận, tơ máu trong mắt hiện ra vô cùng rõ ràng.
“Tôi sai rồi, cậu ngủ đi, cậu ngủ đi.” Bị lườm cho một phát, Vương Khải đơ người luôn. Anh ta thay đổi thái độ chỉ trong một giây, nhanh chóng lấy lòng y, “Tôi lấy cho cậu cái chăn nhé?”
“Không ngủ nổi nữa, có phải sắp đến nơi rồi không?” Thấy Vương Khải bị dọa thật, Hạ Thư mới không lườm nữa, lười biếng mà ngáp một cái. Y nhìn thoáng qua bên ngoài, dự đoán chắc hẳn sắp đến phim trường. Lúc này y mới mở hộp phấn nền trong tay ra.
“Còn hai mươi phút là đến,” Vương Khải liếc qua đồng hồ, đột nhiên lại nghĩ tới chuyện gì đó, “Đúng rồi, Đạo diễn Ngô bảo hôm nay có nhân vật quan trọng sẽ đến thăm, không biết lại định giở trò gì đây. Tốt nhất cậu hãy chuẩn bị tâm lý trước đi.”
“Nhân vật quan trọng? Liên quan đến gì tôi à?” Hạ Thư liếc mắt nhìn bản mặt trông như ma trong gương thì không khỏi cau mày lại, “Tôi cũng không hy vọng lại xảy ra chuyện như ngày hôm qua đâu đấy. Dạo này tôi không có tâm trạng để đi xã giao.”
“Chắc không phải đến vì cậu đâu, có kinh nghiệm chuyện ngày hôm qua, chắc Đạo diễn Ngô cũng sẽ không dám chạm vào giới hạn của cậu thế nữa. Gần đây tin tức tiêu cực về cậu khá nhiều, cố gắng tỏ ra khiêm tốn chút. Nếu không, dễ có người sẽ cố ý muốn làm khó cậu đấy.” Vương Khải cũng có thể coi là người đã chứng kiến nhiều sự lên voi xuống chó của minh tinh trong giới, kinh nghiệm của anh ta phong phú hơn Hạ Thư nhiều.
“Ừ, tôi biết.” Hạ Thư thấy bọng mắt đã được che kha khá rồi mới cất hộp phấn đi, “Cái bọng mắt này của tôi có thể coi như bầu mắt được rồi.”
“Cậu cho rằng mọi người bị ngu hết cả đấy à? Chỉ cần là thứ mọc trên người cậu thì sẽ đẹp hết chắc?” Vương Khải thấy Hạ Thư tự tin như vậy thì không nhịn được mà mở miệng đả kích.
“Tiểu Lý, dừng ở tiệm cà phê trước mặt rồi đi mua ít cà phê cho đoàn phim.” Hạ Thư còn định nói thêm gì đó thì Vương Khải đã mở miệng trước.
“Em biết rồi ạ, anh Vương.” Tiểu Lý là trợ lý sinh hoạt của Hạ Thư, bình thường kiêm luôn chức tài xế. Tính ra cậu ta cũng đã theo Hạ Thư năm, sáu năm, nên cũng đã quen với hình thức ở chung giữa Hạ Thư và Vương Khải.
“Tôi chợp mắt thêm một lát, đến thì gọi tôi.” Hạ Thư biết Vương Khải muốn giúp mình tích lũy quan hệ, nhiều năm như vậy y cũng quen rồi. Mọi người đều nói, Ảnh đế Hạ gần gũi và dễ ở chung, thật ra chủ yếu là do Vương Khải có lòng.
“Haiz, cũng chỉ còn mười mấy phút nữa mà cậu còn ngủ.” Mặc cái nhìn chê trách của Vương Khải, Hạ Thư trở mình, nhắm hai mắt lại, dòng suy nghĩ cũng trôi xa dần.
“Ảnh đế Hạ, anh tới rồi. Chúng ta đi trang điểm trước đã.” Hạ Thư mới vừa bước vào, nhân viên trang điểm tên Tiểu Nghệ đã chào đón.
“Sao vậy? Đạo diễn Ngô lại giục à?” Hạ Thư thấy tiểu Nghệ có hơi sốt ruột bèn cười hiền, “Tôi mang đồ uống đến cho mọi người, cầm một cốc rồi hẵng đi.”
“Ảnh đế Hạ, anh thật tốt. Đoàn phim chúng ta có nhiều diễn viên, nhưng hôm nay có hai nhân viên trang điểm đều xin nghỉ nên mới hơi bị gấp, thật ngại quá!” Tiểu Nghệ đón lấy cốc đồ uống Tiểu Lý đưa cho, giải thích một cách ngượng ngùng.
“Ừ, tôi hiểu cả mà, chúng ta mau đi trang điểm thôi, những người khác còn đang chờ nữa.” Hạ Thư dịu dàng vỗ vai Tiểu Nghệ, ngoan ngoãn theo cô đi hóa trang.
“Giám đốc Tống, không biết cậu còn gì muốn hỏi thăm nữa không.” Hạ Thư vừa vào phòng hóa trang thì Đạo diễn Ngô cũng dẫn Tống Dương đi ra, trên mặt là nụ cười lấy lòng.
“Nhân vật chính của bộ phim này là Ảnh đế Hạ phải không? Sao tôi chưa thấy anh ấy đâu?” Tống Dương đồng ý làm nhà sản xuất ca khúc chủ đề cho bộ phim này, một mặt là vì nợ ân tình, nhưng quan trọng hơn vẫn là muốn tìm một cơ hội để làm quen với Hạ Thư.
“Đúng, đúng, lát nữa sẽ có phân cảnh của Tiểu Hạ. Chắc giờ cậu ấy cũng đến rồi,” Đạo diễn Ngô lén liếc nhìn Tống Dương một cái, thấy đối phương thật sự muốn gặp Hạ Thư thì vội vàng gọi phó đạo diễn tới, “Tiểu Vương, Tiểu Hạ tới chưa?”
“Cậu ấy tới rồi, vừa theo Tiểu Nghệ đi hóa trang. Đạo diễn Ngô muốn gặp Ảnh đế Hạ sao? Có cần tôi đi xem sao không?” Phó đạo diễn đang bận cũng vội vàng gác công việc trong tay xuống để chạy tới, đầu tiên là cúi chào Tống Dương, sau đó mới quay sang hỏi Đạo diễn Ngô.
“Đạo diễn Ngô, tôi có thể đi gặp Ảnh đế Hạ một lát không?” Tống Dương thấy Đạo diễn Ngô lén lút liếc mắt nhìn mình thì mỉm cười, “Tôi thích Ảnh đế Hạ rất lâu rồi, nhưng vẫn chưa có cơ hội được làm quen với anh ấy. Anh xem có thể cho tôi cơ hội này không?”
“Nếu Giám đốc Tống có lòng như vậy, sao tôi nỡ nhẫn tâm từ chối được.” Đạo diễn Ngô mắt nhìn láo liên, nụ cười cũng trở nên đáng khinh hơn, “Để tôi dẫn cậu đi, ở ngay phòng hóa trang đằng trước thôi.”
“Không cần, cứ để tôi tự đi. Anh cứ làm việc của mình đi, người trong đoàn phim đều đang chờ anh kìa.” Tống Dương khéo léo từ chối lời đề nghị của Đạo diễn Ngô. Phó đạo diễn đưa anh ta tới gõ cửa phòng hóa trang của Hạ Thư.
Tiểu Lý mở cửa, nhìn người đàn ông đẹp trai đứng trước cửa mà sửng sốt hồi lâu. Cậu không nhận ra đối phương là ai, chỉ đành khó xử quay đầu lại nhìn Hạ Thư.
Hạ Thư nhìn qua chiếc gương trang điểm trước mặt. Ngay từ đầu y đã nhận ra người này chính là người bên cạnh Trình Chinh lúc ở thành phố X. Hình như Tống Dương cũng phát hiện ra ánh mắt của Hạ Thư, cậu ta nở một nụ cười rất tiêu chuẩn.
“Không định mời tôi vào sao?” Tuy miệng hỏi vậy, nhưng bản thân Tống Dương đã lướt qua Tiểu Lý, đi vào phòng, “Tôi không quấy rầy đến Ảnh đế Hạ chứ?”
“Người cũng đã vào trong rồi, không quấy rầy.” Hạ Thư vốn không có thiện cảm gì với người đàn ông tên Tống Dương này, thấy cậu ta tự tiện ngồi xuống cái ghế bên cạnh mình thì không khỏi nhíu mày lại, “Anh cứ gọi tôi là Hạ Thư được rồi, gọi Ảnh đế Hạ nghe hơi kỳ.”
“Anh không hỏi xem tôi là ai sao?” Tống Dương cợt nhả đánh giá lớp hóa trang trên mặt Hạ Thư. Vì đây là phim cổ trang nên Hạ Thư để tóc dài xõa vai, trên đầu đội một chiếc mũ miện vàng, mặc trường bào màu xanh nhạt, trông thật sự có vài phần khí chất siêu phàm.
“Tôi đã từng gặp anh rồi, ở thành phố X, đúng chứ?” Hạ Thư bị cậu ta quan sát một cách trắng trợn vậy thì thấy hơi mất tự nhiên, khẽ trừng mắt cậu ta một cái.
“Thì ra hôm đó người tôi gặp thật sự là Ảnh đế Hạ. Thứ cho đôi mắt kém cỏi của tôi đã không nhận ra anh nhé.” Tống Dương không hề ý thức được việc mình nhìn người ta như thế là hơi bất lịch sự, vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào Hạ Thư.
“À, không sao cả, chúng ta làm quen lại một lần nữa là được rồi,” Hạ Thư thấy cậu ta không định thôi nhìn chòng chọc vào mình, cũng chỉ đành thuận theo mà vươn tay về phía đối phương, cười nói, “Chào anh, tôi là Hạ Thư.”
“Chào anh, tôi là Tống Dương, rất hân hạnh được làm quen.” Tống Dương thoáng ngẩn người rồi cũng lập tức đưa tay ra, cười nói, “Anh thú vị hơn trong tưởng tượng của tôi nhiều.”
“Cảm ơn đã khen, không biết anh tới tìm tôi có chuyện gì không?” Hạ Thư nhíu mày, vẻ cảnh giác trong mắt hiện lên rất rõ ràng, “Lát nữa sẽ đến phân cảnh của tôi, chắc tôi không có quá nhiều thời gian để nói chuyện với anh đâu.”
“Cũng không có gì, chỉ là tôi sẽ sáng tác ca khúc chủ đề cho bộ phim này nên hôm nay mới tới đoàn phim xem thử, tìm linh cảm. Không biết Ảnh đế Hạ hiểu về vai diễn này như thế nào?” Tống Dương cố ý như không hiểu hàm ý trong lời nói của Hạ Thư, mặt dày tiếp tục đặt câu hỏi.
“Xin lỗi, nhưng chắc tôi phải đi quay phim thật rồi. Chuyện thấu hiểu về vai diễn thì tôi có viết mẩu chuyện nhỏ về nhân vật, nếu anh thích thì có thể đọc thử.” Hạ Thư chỉ vào chiếc đồng hồ điện tử trên bàn, xin lỗi và đứng dậy.
“Được thôi, nếu Ảnh đế Hạ còn phải đi quay phim thì tôi không quấy rầy nữa.” Hạ Thư đã làm đến mức này, Tống Dương mà còn không đi nữa thì rõ là IQ có vấn đề. Tuy vẫn chưa đùa được thỏa thích, nhưng cậu ta vẫn đứng dậy, ra khỏi phòng hóa trang.
“Người vừa rồi sao trông quen thế, bạn cậu à?” Vương Khải bước vào để gọi Hạ Thư đi quay phim, đúng lúc giáp mặt với Tống Dương đang đi ra. Sau khi vào trong rồi anh ta mới nhận ra rằng người đó trông thật quen mắt.
“Anh ta là Tống Dương, Giám đốc sản xuất của Công ty Giải trí Phong Thượng, anh chưa từng gặp anh ta sao?” Hạ Thư vừa sửa sang lại quần áo của mình vừa bất đắc dĩ giải thích.
“Tống Dương? Công ty Giải trí Phong Thượng?” Vương Khải lặp lại cái tên này, hai mắt sáng lên, “Đó chẳng phải công ty của Trình Chinh sao? Cậu ta chính là Tống Dương! Cậu ta tới đây làm gì? Không làm gì cậu chứ?”
“Đừng ngạc nhiên như thế, anh ta chỉ qua đây tâm sự vài câu thôi. Nghe anh ta nói anh ta sẽ là nhà sản xuất cho ca khúc chủ đề của phim, hôm nay đến tìm cảm hứng.” Hạ Thư rốt cuộc cũng điều chỉnh xong vị trí của miếng ngọc bội bên hông, ngẩng đầu trấn an Vương Khải đang sắp sửa bùng nổ.
“Giao ca khúc chủ đề cho cậu ta? Xem ra sau này sẽ có không ít cơ hội gặp mặt, cậu phải chú ý nhiều vào. Tác phẩm của Đạo diễn Ngô thì không cần phải nói, nhưng mà ông ta hay nịnh nọt, cậu vẫn phải cẩn thận hơn mới được. Dù sao Tập đoàn Trình Thị cũng là một con dê béo.” Không biết vì sao, Vương Khải cứ cảm thấy lần này Tống Dương tới không có ý tốt gì.
“Tập trung quay phim mới là chuyện quan trọng nhất, những thứ khác chúng ta đừng nghĩ tới nữa, bình thường chú ý hơn là được. Nếu tôi còn không có tác phẩm nào để kéo lại danh tiếng thì chắc đại ma vương giết tôi luôn mất.” Nghĩ đến đại ma vương, mặt Hạ Thư ỉu xìu như cái bánh bao ngâm nước. Y bất đắc dĩ đẩy cửa phòng hóa trang ra, chuẩn bị đi bán mạng.
“Alo, Trình Chinh, anh đang ở đâu thế? Buổi trưa ăn cơm cùng nhau đi?” Tống Dương thấy một bóng áo trắng bước nhanh tới chỗ bối cảnh đã dựng xong, mới cười xấu xa gọi điện thoại cho Trình Chinh.
“Bây giờ em đang ở phim trường, chính là tác phẩm mới của Đạo diễn Ngô đã nhờ em làm ca khúc chủ đề ấy, em đến tìm thử linh cảm. Nửa tiếng nữa anh tới đón em nhé.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!