Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Chương 81: Tai vách mạch rừng
“Lát nữa có về đi làm cùng anh không?”
Trình Chinh cầm tờ giấy ăn lau miệng, cố ý hỏi:
“Còn rất nhiều việc đang chất đống đợi cậu đó.”
“Em vừa mới xuống khỏi máy bay thôi, có đánh chết cũng không về làm.”
Tống Dương ngẩng đầu lườm Trình Chinh, dứt khoát lắc đầu:
“Hơn nữa, em còn chưa quyết định là có quay về đi làm nữa hay không. Giờ em cho anh một cơ hội thể hiện thành ý của mình đấy.”
“Được lắm, vậy cậu ngồi đây nghĩ đi, từ từ nghĩ, anh về làm trước đây.”
Trình Chinh lạnh lùng nhấc áo khoác lên, chuẩn bị rời đi.
“Lát nghĩ xong thì trả tiền luôn nhé.”
“Đợi đã!”
Chân của Trình Chinh còn chưa kịp đặt xuống thì đã bị Tống Dương kéo lại:
“Không phải đến một bữa ăn mà Tổng Giám đốc Trình cũng không trả nổi đấy chứ? Nếu thật sự như vậy, tôi không ngại đi tìm Ảnh đế Hạ để đòi đâu.”
“Hừ, uy hiếp anh sao?”
Trình Chinh quay đầu nhìn dáng vẻ càn quấy của Tống Dương, nhếch miệng:
“Cậu nhớ Hạ Thư thì cứ đi tìm đi, anh đi trước đây.”
“Trình Chinh, anh làm thế thật đấy à!”
Khi Tống Dương không tin nổi vào mắt mình mà gào lên thì bóng lưng của Trình Chinh đã càng lúc càng đi xa, cuối cùng biến mất ngay ngoài cửa.
Tống Dương cười khổ, sau đành ngoan ngoãn đứng dậy tính tiền, vừa đi ra ngoài vừa càu nhàu:
“Không ngờ tên này vẫn còn nhớ giao ước đó, bắt mình phải mời ăn bằng được. Đúng là nhỏ mọn!”
Thật ra cái gọi là giao ước chính là, nếu một bên gây sự cãi nhau thì sau khi làm hòa phải mời bên còn lại ăn cơm.
Cái giao ước nghe có vẻ trẻ con này hình như là từ thời trung học. Tình huống khi đó thế nào thì cậu ta đã không nhớ rõ lắm, chỉ bữa ăn thì lại nhớ như in.
Tống Dương đứng trước cửa, nhất thời không biết đi đâu. Cậu ta đang suy nghĩ thì một dòng tin đập vào mắt.
Hóa ra Trình Phi đang quay phim ở thành phố này? Nghĩ tới thì hình như đã lâu lắm rồi bọn họ không gặp nhau, nhân lúc trời đang nắng ráo như này, cậu ta đi tới trường quay thăm thằng nhóc một chuyến vậy.
Tống Dương nói là làm. Cậu ta bắt một chiếc xe taxi đi thẳng tới trường quay, chuẩn bị mang tới một niềm vui bất ngờ cho Tiểu Trình Phi.
“Ê, nghe nói không có Hạ Thư, hình như bên đó sắp hành động rồi.”
“Sao thế? Không phải mấy ngày trước Ảnh đế Hạ bị đâm sao?”
“Hình như chính là vì chuyện đó. Nghe nói lần này có người đứng sau tác động!”
Trình Phi định đi nhà vệ sinh rửa mặt nhưng không ngờ vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng thì thào bàn luận bên trong. Cậu định đẩy cửa đi vào, nhưng ma xui quỷ khiến thế nào mà lại dừng lại.
“Chuyện này đừng nói linh tinh. Cẩn thận tai vách mạch rừng.”
“Tôi cũng chỉ nói cho cậu nghe, trong giới này loạn lắm. Nghe nói thiên vương họ Lý có liên quan tới chuyện này.”
“Cậu nghe từ đâu ra vậy?”
“Đám đàn anh của tôi đều là paparazzi nên ít nhiều cũng nghe được chút, bọn tôi thường buôn mấy chuyện linh tinh.”
“Khuyên cậu… anh Trình…”
“Anh Trình… chúng tôi đi ra trước đây…”
Trình Phi đơ mặt nhìn hai nhân viên hốt hoảng chạy mất. Cậu mím môi, không biết đang nghĩ gì.
“Chào anh, xin hỏi anh có thẻ nhân viên không?”
Tống Dương tới cổng trường quay thì bị một anh trai mặc đồng phục chặn lại, hỏi bằng giọng lịch sự.
“Thẻ nhân viên?”
Vốn dĩ Tống Dương định mang đến cho Trình Phi một sự bất ngờ, không ngờ tới đây rồi còn cần thẻ nhân viên, chỉ biết vỗ đầu âu sầu.
“Thưa anh, nếu anh không có thẻ nhân viên thì không thể vào được.”
Anh nhân viên nhìn cách ăn mặc của Tống Dương thì còn tưởng cậu ta là nhân viên của minh tinh nào đó. Có điều, nhìn biểu cảm kinh ngạc kia thì chỉ có thể là một fan thôi. Anh trai tốt bụng còn nói thêm một câu:
“Nếu anh cũng theo đuổi minh tinh thì có thể qua bên đó đợi. Lúc nghỉ giải lao, các minh tinh sẽ ra gặp mọi người.”
“Hả…”
Tống Dương nhìn ánh mắt chân thành của anh nhân viên mà nhất thời không biết nên nói gì. Một lúc lâu sau Tống Dương mới nhớ tới mục đích chính của mình.
“Nếu để người bên trong đoàn phim dẫn tôi vào thì có được không?”
“Là nhân viên trong đoàn đưa vào thì được. Nếu anh tới tìm người thì có thể gọi điện bảo người ta đưa anh vào.”
Nghe Tống Dương nói vậy, anh trai kia vội vàng gật đầu, biết ngay Tống Dương không phải là một fan bình thường mà.
“Được, vậy để tôi gọi điện thoại, cảm ơn anh.”
Tống Dương cảm ơn anh ta, rồi rút điện thoại gọi cho Trình Phi.
…
“Ngay mai có lịch trình làm việc gì không?”
Trình Chinh bận rộn xong lại nghĩ tới Hạ Thư đang trong bệnh viện, không biết cậu ta đã ăn cơm chưa, có thấy chán không…
Dù Trình Chinh biết Vương Khải sẽ không để Hạ Thư nằm cô đơn một mình nhưng hắn vẫn cảm thấy không yên tâm. Suy nghĩ một hồi, hắn quyết định gọi thư ký tới.
“Tạm thời vẫn chưa có lịch trình gì, Tổng Giám đốc có kế hoạch gì sao?”
Thư ký bị hỏi nên khá kinh ngạc. Cô còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, theo bản năng trộm nhìn Trình Chinh.
“Có thể ngày mai tôi không ở công ty, có việc thì cô gọi điện báo cáo trực tiếp với tôi.”
Trình Chinh nói với vẻ mặt rất nghiêm túc khiến thư ký lo lắng không biết sếp có việc gì quan trọng, thậm chí còn nghĩ phải làm sao để giúp sếp lên lịch trình lại. Kết quả cô lại bị sếp tạt cho một gáo nước lạnh.
“Được ạ, tôi đã biết.”
Thư ký mỉm cười tỏ ra đã hiểu, đáp lại một cách ngoan ngoãn.
“Không còn việc gì nữa, cô đi làm việc của mình đi.
Trình Chinh thấy thư ký còn đứng đó, không có ý định đi ra thì nhắc nhở.
“Chuyện này…”
Thư ký ấp a ấp úng một hồi, Trình Chinh mới nghe rõ được câu hỏi.
“Giám đốc Tống có tới công ty, có phải là anh ấy sắp quay lại làm không ạ?”
“Hình như cô mong cậu ta quay lại lắm thì phải!”
Trình Chinh không trả lời mà ngước mắt quan sát thư ký của mình, cho tới khi khuôn mặt thanh tú của cô ta đỏ lên:
“Cậu ấy sẽ đi làm lại, nhưng không phải là trong mấy ngày này. Vừa mới về nước, chơi còn chưa đã, đừng vội.”
“Không phải không phải…”
Thư ký thấy Trình Chinh trả lời mình cặn kẽ như vậy thì vội phất tay:
“Tôi chỉ tiện hỏi thôi, Giám đốc Tống ra nước ngoài lâu vậy, mọi người đều rất nhớ anh ấy.”
“Ừ, tôi biết, tôi cũng rất nhớ, yên tâm! Cậu ấy sẽ quay lại.”
Trình Chinh mỉm cười an ủi, còn thư ký nghe Trình Chinh nói cũng rất nhớ Tống Dương thì khuôn mặt càng đỏ hơn.
“Vậy tôi xin phép ra ngoài trước.”
Thư ký chỉ tay về phía cửa ra vào, đôi mắt sáng lấp lánh. Khi thấy Trình Chinh gật đầu thì cô ấy vội vã đi ra ngoài, dáng vẻ như muốn nhảy chân sáo tới nơi.
Trình Chinh đang tính toán nên mang món gì cho Hạ Thư ăn tối nên không hề biết, bên ngoài đã ầm ĩ hết cả.
Thông qua miêu tả đầy sống động của thư ký, fan CP Trình Tống trong công ty được phen sống dậy, suýt chút nữa còn kéo băng rôn ra ăn mừng. Ngược lại, vài ba mống fan CP Trình Hạ lại ôm nhau khóc. Thật sự vô cùng khoa trương.
“Rõ ràng đã nói Giám đốc Tống là của mọi người, Tổng Giám đốc Trình là của Ảnh đế Hạ. Tại sao CP lại bị xé tan tành ra như thế này.”
Tổ trưởng tổ CP Trình Hạ ngẩng mặt lên trời thở dài.
“Nhất thời rung động không bằng ba mươi năm tình thâm. Hoan hô CP Trình Tống của tôi!”
“Sướng quá hóa rồ”. Dùng câu này để miêu tả đội trưởng tiểu đội CP Trình Tống bây giờ thì không còn gì hợp lý hơn.
Đám trai thẳng ít ỏi trong công ty nhìn nhóm fan CP tưởng như sắp hóa điên kia mà run người.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!