Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi - Chương 85: Hạ thư bị chụp trộm là do tôi lên kế hoạch
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
10


Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi


Chương 85: Hạ thư bị chụp trộm là do tôi lên kế hoạch


“Nào, đồ ăn cũng bỏ vào nồi cả rồi, Tiểu Phi có tâm sự gì thì cứ nói hết cho anh nghe xem nào!” Tống Dương vừa giúp Trình Phi chuẩn bị xong gia vị để chấm lẩu, vừa trêu chọc người đang ngồi khá căng thẳng ở bên cạnh.

“À… Nói thì được. Nhưng mà anh có thể đừng nhìn em như vậy được không, em hơi sợ…” Không hiểu sao Trình Phi luôn có cảm giác mình giống con cừu non đang đợi bị làm thịt, chợt có chút lo lắng, “Ha ha, hay là em ngồi đối diện anh?”

“Có mỗi hai người đi ăn lẩu, em ngồi xa như thế để làm gì!” Thấy ánh mắt của mình có hơi nóng vội quá, Tống Dương bèn nhanh chóng thay đổi biểu cảm rồi nhìn Trình Phi một cách “hiền từ”. Thật ra cũng không thể trách Tống Dương được, chỉ vì thấy Trình Phi có điều muốn hỏi nên cậu ta mới kích động vậy.

“Nói chuyện chính quan trọng hơn, vào vấn đề nào.”

“Cái này… nói thế nào nhỉ…” Đến lúc Tống Dương trở nên nghiêm túc, Trình Phi lại không biết phải mở lời như thế nào, hết nửa ngày sau mới sắp xếp xong câu chữ. “Vừa nãy, ở đoàn làm phim, em đã nghe thấy một vài lời bàn tán kì lạ. Chúng khiến em cảm thấy có vài chuyện có lẽ không giống như em nghĩ, hơn nữa anh Hai cũng bảo em tránh xa anh ấy ra một chút…”

“Kẻ nào hai mặt thế?” Tuy cách diễn đạt của Trình Phi có chút lộn xộn, nhưng Tống Dương vẫn nắm được trọng điểm. Cậu ta hỏi lại với đôi phần dò xét. “Người này anh có quen không?”

“Là anh Minh Vũ. Em vẫn luôn cảm thấy anh ấy một người anh rất dịu dàng và săn sóc, nhưng anh trai em lại nói anh ấy không có đơn giản như vẻ bên ngoài. Hơn nữa, anh ấy với Hạ Thư là đối thủ sao?” Từ nhỏ Trình Phi đã được che chở quá cẩn thận, nào có gặp phải chuyện như thế này bao giờ.

“Lý Minh Vũ…” Tống Dương lặp lại cái tên này một lần nữa. Nhưng dù thế nào thì cậu ta cũng chẳng nghĩ ra chuyện gì để Lý Minh Vũ và Trình Phi liên quan được tới nhau, đôi mày không khỏi nhíu lại, “Em quen cậu ta như thế nào?”

“Là mẹ em giới thiệu cho em. Lúc đó em muốn dấn thân vào showbiz, mẹ em không cản được, bèn giới thiệu anh ấy, nhờ anh ấy chăm sóc em.” Tuy bà Trình không phải là người dễ gần, nhưng lại đối xử với hai anh em nhà họ Trình rất tốt, Trình Phi đương nhiên sẽ không nghi ngờ. Nhưng câu nói này lại khiến Tống Dương cảm thấy có gì đó không ổn, chưa nói đến việc bà Trình quen biết Lý Minh Vũ như thế nào. Nếu đơn giản chỉ là việc cần người chiếu cố cho Trình Phi thì tới tìm đạo diễn, nhà sản xuất không phải tốt hơn sao?

“Bác gái có nói với em là đã quen biết Lý Minh Vũ như thế nào không? Hoặc là có nói chuyện gì khác liên quan đến cậu ta không?” Với tình hình của Trình Phi hiện nay, nếu cậu ấy nói không biết địa vị hiện tại của Lý Minh Vũ trong showbiz thì Tống Dương cũng tin, “Thế mà anh lại không hề biết em và Lý Minh Vũ là bạn thân đó, anh trai em biết chuyện này chứ?”

“Mẹ em chỉ nói anh Minh Vũ là tiền bối rất giỏi trong giới giải trí, bảo em ngoan ngoãn nghe lời anh ấy, có vấn đề gì cứ hỏi anh ấy là được,” Trình Phi lén liếc Tống Dương, thấy gương mặt của Tống Dương càng ngày càng lạnh. Cậu cứ tưởng là Tống Dương đang trách mình vì không nói ra việc quen biết Lý Minh Vũ nên càng cúi thấp đầu hơn. “Mẹ bảo chuyện này không cần nói cho người khác biết, nhất là anh trai em. Vậy nên em mới…”

“Không sao, anh Tống Dương không trách em, chỉ sợ em bị lừa thôi.” Đầu của Trình Phi sắp nhét xuống dưới gầm bàn luôn rồi. Lúc này Tống Dương mới cảm thấy có lẽ mình đã nghiêm túc quá. Cậu ta liền khiến giọng mình nghe mềm mỏng hơn, tiện thể xoa đầu Trình Phi, “Tuy anh không biết tại sao bác Trình lại giao phó em cho Lý Minh Vũ, nhưng dựa vào sự hiểu biết của anh về Lý Minh Vũ thì anh thấy, em không nên thân thiết với người này.”

“Nói vậy thì đúng thật là anh ta lừa em sao?” Trình Phi có tâm tư rất đơn thuần, dĩ nhiên sẽ nghĩ rằng mình bị lừa. Cậu lập tức nổi giận, “Em phải đi tìm anh ta để hỏi cho rõ ràng!”

“Ấy ấy! Tiểu Phi, Tiểu Phi à! Bình tĩnh, bình tĩnh đã!” Tống Dương vừa gắp được một miếng thịt lên, còn chưa đưa vào miệng đã thấy tên nhóc này sửng cồ, định đi thẳng. Cậu ta vội vã đứng dậy kéo cậu quay lại. “Thật ra cũng không hẳn là anh ta lừa em. Mỗi người đều có mục đích riêng của mình. Nếu anh đoán không lầm thì mục đích anh ta tiếp cận em có thể là muốn mượn tay em để làm khó Hạ Thư. Không lẽ em lại không muốn khiến Hạ Thư gặp chuyện sao? Duy chỉ có một điều khác biệt đó là cách thức và mục tiêu làm việc của hai người thôi. Thế giới của người lớn không đơn giản như vậy đâu, em chỉ cần làm tốt việc của mình là được.”

“Nhưng mà anh ta lừa em!” Trình Phi vẫn luôn được nâng niu trong lòng bàn tay, nào có bị lừa gạt bao giờ. Bởi vậy cậu nghĩ sao cũng cảm thấy khó chịu. “Em muốn khiến Hạ Thư phải đau khổ, nhưng lúc Hạ Thư gặp chuyện, em cũng không thấy vui. Hơn nữa, trừ việc đá anh trai em ra thì anh ấy cũng rất tốt.”

“Đúng vậy, Hạ Thư đích thực là một người bạn tốt. Nhưng chúng ta chọn cách đối xử với người khác thế nào, không phải là dựa vào con người thật của họ tốt hay không, mà là xem xem họ có phải là sự uy hiếp đối với chúng ta hay không,” Tống Dương chưa từng làm giáo viên về cuộc đời, nói được mấy câu gọi là đạo lí nhân sinh xong, cũng suýt khiến bản thân ngất luôn. Có điều, anh ta vẫn mong mình có thể giúp Trình Phi tỉnh ngộ. “Hơn nữa, thế giới của người lớn có một số quy tắc không thể nói rõ được. Ví dụ như, có một số chuyện không nhất thiết phải vạch trần ra, ai mà không muốn che đậy mọi thứ dưới lớp quần áo.”

“Ý anh là, em không thể vạch mặt Lý Minh Vũ mà chỉ có thể mặc cho anh ta lừa em tiếp à?” Tuy không hiểu hoàn toàn, nhưng Trình Phi đã có cố gắng. “Giờ em không muốn làm bạn với anh ta nữa.”

“Nếu như em đã rõ con người của anh ta mà vẫn muốn làm bạn, vậy thì đúng là anh phải đánh cho em tỉnh ra!” Tống Dương xoa đầu Trình Phi, thầm vui mừng vì bản thân đã tới tìm Trình Phi rồi ăn bữa cơm này, “Nếu Lý Minh Vũ không biết kiềm chế, sẽ có một ngày phải chịu thiệt. Sở dĩ hiện tại anh ta vẫn còn bình yên, chẳng qua là cáo mượn oai hùm thôi.”

“Ừm, em sẽ không hồ đồ nữa. Thật ra em cảm thấy rất có lỗi với Hạ Thư, anh ấy bị lộ là người đồng tính chắc chắn có một phần nguyên nhân do em. Khi trước người quay trộm anh ấy là do em thuê, em vẫn chưa dám nói với anh Hai.” Thừa nhận bản thân đúng là đã bị gài bẫy xong, Trình Phi lại nhớ lại những việc làm khốn nạn của mình khi bị Lý Minh Vũ xúi giục.

“Em nói gì cơ?” Tống Dương chỉ cho rằng Trình Phi muốn làm khó Hạ Thư ở trường quay gì đó thôi, không ngờ rằng việc Hạ Thư bị quay trộm lại cũng do Trình Phi làm. Nếu như Trình Chinh biết thì… Tống Dương không rõ sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ có thể len lén hỏi thêm một câu, “Chuyện này chắc em chưa nói với anh trai em đâu nhỉ!”

“Chưa, anh Minh Vũ với mẹ đều dặn là không được nói với anh em, nói là bảo em cho anh Hai một bất ngờ.” Đôi mắt ươn ướt của Trình Phi đảo quanh. Hình như phát hiện ra sự căng thẳng của Tống Dương, cậu lặng lẽ nuốt nước bọt. “Có phải em đã làm chuyện quá đáng rồi không…”

“Chuyện này thì…” Tống Dương uống một hớp nước cho đỡ sợ. Bởi vì chưa có chuẩn bị tâm lí gì cả, lại càng không biết trả lời Trình Phi như thế nào, cậu ta chỉ có thể cố gắng an ủi, “Có điều việc này cũng không phải là vấn đề của mình em, nhiều lắm thì cũng coi như là em bị người khác xúi giục thôi.”

“Gần đây em cũng phát hiện ra Hạ Thư là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt đối với anh Hai. Vậy nên em cứ thấy lo lắng, cũng không biết làm sao để nói với anh ấy…” Trình Phi biết bản thân đã gây họa, nhưng lại không biết phải tìm ai để giãi bày, vì thế mà vẫn luôn đè nén ở trong lòng giống như nhét một hòn đá vậy. Cũng may hôm nay có Tống Dương tới thăm.

“Có điều, câu nói của em đã nhắc nhở anh. Độ ảnh hưởng của Hạ Thư đối với anh trai em quá lớn. Em có thể tới tìm Hạ Thư để xin lỗi trước.” Mấy năm nay Tống Dương đã gây ra không ít rắc rối, vậy nên cũng coi như đã thông thạo việc xin lỗi. Quan trọng nhất là hiện tại Hạ Thư đang bị thương nằm viện, cơ hội tốt thế cơ mà. “Em cũng biết Hạ Thư đang nằm viện nhỉ, đợi em có thời gian anh sẽ đưa em đến bệnh viện thăm Hạ Thư.”

“Vâng, cho dù không phải vì xin anh ấy tha lỗi thì em vẫn muốn đi thăm.” Trình Phi không ngờ rằng Tống Dương lại nói ra suy nghĩ trong lòng mình, “Đúng rồi, vừa nãy trong nhà vệ sinh em nghe thấy bọn họ nói việc Hạ Thư bị tai nạn giao thông hình như có liên quan tới Lý Minh Vũ.”

“Tai nạn giao thông có liên quan đến Lý Minh Vũ?” Tống Dương vừa trở về nên có nhiều việc cũng không rõ, nhưng cậu ta vẫn âm thầm ghi nhớ chuyện này, để lúc quay về nói với Trình Chinh. “Chuyện này anh sẽ bảo anh trai em để ý, anh em mình ăn trước đi đã.”

“Vâng!” Tuy tâm trạng Trình Phi có hơi phức tạp, nhưng lại không ảnh hưởng gì tới việc thèm ăn, bụng cậu ta sớm đã đói meo. Nghe Tống Dương nhắc, cậu ta liền nhanh chóng cầm đũa.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN