Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi - Chương 91: Anh biết từ lâu rồi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
27


Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi


Chương 91: Anh biết từ lâu rồi


“Hai người chờ có lâu không?” Vốn là bị kẹt xe trên đường, nhưng Trình Chinh vẫn thấy hơi áy náy. Song, hắn vừa đẩy cửa ra đã thấy Tống Dương và Trình Phi ngồi cạnh bàn trà ăn uống no say. Mùi đồ ăn xộc vào mũi, Trình Chinh mới giật mình nhớ ra, từ sáng tới giờ mình vẫn chưa ăn cơm. Hắn bất đắc dĩ nhếch khóe miệng, “Trước khi hai đứa ăn có nghĩ tới anh đây đã ăn hay chưa không hả?”

“Anh có nói gì đâu. Nhưng hai người bọn em chưa ăn cơm thật mà.” Tuy rằng lời này không có chút thương yêu nào nhưng so với Trình Phi đang vùi đầu xử lý cánh gà, thì Tống Dương còn có vẻ có chút tình nghĩa khi ngẩng đầu lên trả lời.

“Bên kia còn một hộp cơm. Anh mau ăn đi!”

“Nếu như anh không nhìn nhầm, cái cánh gà cuối cùng đã vào bụng của Tiểu Phi rồi, cậu bảo anh ăn cái gì?” Trình Chinh nhìn đồ ăn chỉ còn lại tí cơm thừa canh cặn, gượng cười nhìn Tống Dương, “Bỏ đi, chúng ta nói chuyện trước. Để trợ lý đặt thêm một phần cơm cho anh là được.”

“Ấy ấy! Lãng phí là đáng xấu hổ lắm. Ai nói không còn gì ăn được, để em làm cho anh bát cơm trộn.” Tống Dương cầm lấy hộp cơm, đổ ập vào bát nước canh, cầm đũa trộn qua trộn lại vài cái rồi đưa tới trước mặt Trình Chinh, “Anh vừa ăn vừa nghe em kể đi.”

Thấy Trình Chinh không nhận, Tống Dương nhét thẳng hộp cơm vào tay hắn, tự động nói, “Vốn định báo với anh là Hạ Thư có lẽ đã trốn đi rồi. Có điều xem ra anh cũng đã biết chuyện. Nếu như cần, em có thể đi cùng anh tới bệnh viện một chuyến, tìm cô y tá kia để hỏi cho rõ hơn. Còn một chuyện nữa…”

Tống Dương ngập ngừng, sắp xếp lại câu từ rồi mới mở miệng, “Chuyện này có thể khiến anh tức giận, nhưng em mong rằng anh có thể bình tĩnh lắng nghe. Nếu như anh đồng ý, em mới bắt đầu nói…”

“Muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi!” Trình Chinh bị cái dáng vẻ muốn nói lại thôi của Tống Dương làm cho bực mình. Hắn lo lắng bọn họ lại gây họa gì, “Tuyệt đối đừng có lập lờ! Như cậu bây giờ mới càng làm anh sợ, cực kỳ sợ.”

“Anh biết Tiểu Phi quen Lý Minh Vũ không?” Tống Dương nhìn thoáng qua Trình Phi đang ngồi bên cạnh giả vờ vùi đầu ăn, lặng lẽ thở dài, “Lúc Tiểu Phi vừa mới vào giới giải trí, cô Trình đã giới thiệu Lý Minh Vũ cho Tiểu Phi biết.”

“Anh biết Tiểu Phi có quen Lý Minh Vũ. Có điều anh tưởng hai người quen nhau lúc làm việc chung.” Tống Dương không ngờ Trình Chinh chẳng tỏ ra kinh ngạc chút nào, thậm chí cậu ta còn nghĩ mấy lời mào đầu lúc nãy của mình có vẻ dư thừa, “Không ngờ đã nhiều năm vậy rồi mà mẹ anh vẫn còn quan tâm tới Hạ Thư như thế!”

“Vậy là anh cũng nghĩ đến rồi sao?” Dù thế nào thì bà Trình cũng là bậc cha chú, có nhiều lời Tống Dương khó mà nói ra miệng. Có điều, Trình Chinh chỉ vừa nghe đã hiểu rõ, coi như giúp Tống Dương bớt việc, “Em có điều tra qua, mấy năm nay Lý Minh Vũ lén lút dìm Hạ Thư không ít lần. Bởi vì chuyện này nên sếp của Hạ Thư mới ghét cay ghét đắng Lý Minh Vũ. Nhưng có một điều hơi kỳ quái là, với thực lực của Đại ma vương thì hoàn toàn có thể dễ dàng nhấn chìm Lý Minh Vũ, có điều ngoài việc dùng vài thủ đoạn PR ra, chị ta không làm gì thêm.”

“Như vậy có thể khẳng định, thế lực sau lưng Lý Minh Vũ không hề kém cỏi, đến nỗi chị ta cũng phải kiêng kị.” Thật ra, từ lâu Trình Chinh đã cảm thấy có điều gì đó bất thường. Nếu như lúc trước sự nghi hoặc chỉ là một cái bóng mơ hồ thì hiện tại đã càng rõ nét hơn, “Anh nghĩ cậu nghi ngờ đúng, hơn nữa anh luôn cảm thấy những việc chị ta làm không chỉ giới hạn ở những thứ chúng ta nhìn thấy.”

“Phải rồi, còn một việc nữa, Tiểu Phi không nói ra nổi, đành nhờ em nói với anh.” Dù rằng Trình Phi cũng muốn tự nói, nhưng Tống Dương sợ Trình Chinh không khống chế được, làm Trình Phi sợ, “Thật ra video quay lén Hạ Thư thừa nhận mình là người đồng tính luyến ái là do Trình Phi thuê người… Anh đừng nóng giận, Tiểu Phi biết sai rồi. Nó còn nhỏ, hơn nữa ý tưởng này cũng là do Lý Minh Vũ xúi giục. Anh đừng cáu với nó, có được không?”

“Chẳng lẽ anh lại là loại người không thấu tình đạt lý như vậy chắc?” Lúc tin tức mới lan ra, Trình Chinh đã phái người đi điều tra. Tuy rằng Trình Phi làm rất kín kẽ, nhưng hắn vẫn tra được chút manh mối. Hơn nữa, sau khi tự mình thăm dò, hắn cũng có thể đoán được là do em trai mình làm. Lý do hắn không vạch trần, có thể nói cũng là để thỏa mãn sự ích kỷ của bản thân. Đã mười năm trôi qua, nhưng việc Hạ Thư vì tiền đồ mà không dám ở bên hắn vẫn là khúc mắc trong lòng của Trình Chinh. Thật lòng thì hắn cũng muốn nhìn thấy Hạ Thư “come out”*.

(*) Chỉ những người giới tính thứ ba công khai thừa nhận giới tính của mình.

“Thật ra anh đã điều tra chuyện Hạ Thư bị quay lén rồi. Tuy không thể xác định trăm phần trăm, nhưng vẫn có thể đoán được chuyện này là do ai làm. Anh biết Tiểu Phi vẫn luôn không thích Hạ Thư, hận cậu ấy đã bỏ anh. Thật ra anh cũng hận, bởi vậy nên không ra tay làm rõ.” Có lẽ do nói hết tâm sự của mình ra nên Trình Chinh có cảm giác không an toàn. Hắn sờ mũi, “Nói thật, nghe Hạ Thư tỏ tình tại buổi họp báo, anh thấy rất cảm động!”

“Sao trước giờ em không phát hiện ra anh có tiềm năng làm tra nam nhỉ?” Uổng cho vừa rồi Tống Dương còn nghĩ ra biết bao lời xoa dịu hắn, thậm chí còn suy nghĩ rất lâu rằng nên mở miệng thẳng thắn với hắn thế nào, không ngờ người ta đã biết từ lâu. Tống Dương vừa thương bản thân, lại càng thương cho Hạ Thư. Không ngờ y lại thích phải một tên đàn ông mặt người dạ thú thế này, “Em thật sự thương cho Hạ Thư, đen đủi mới bị một tên biến thái như anh yêu!”

“Anh có biến thái đâu? Mà có cũng là vì bị Hạ Thư kích thích thôi!” Trình Chinh không cam lòng phản bác, “Nếu năm đó cậu ấy không bỏ rơi anh, sao anh đây có thể trở nên lo được lo mất như vậy chứ!”

“Hầy, chuyện hai người, bọn em không chen miệng vào nổi.” Tống Dương thở dài, thuận tiện nhìn Trình Phi đang bị hai người dọa sợ sững sờ, dùng ánh mắt để trấn an cậu ta, “Có điều Tiểu Phi cảm thấy rất xấu hổ vì mình đã rước phiền phức tới cho Hạ Thư. Hôm nay bọn em định đi tìm Hạ Thư để nói xin lỗi, không ngờ cậu ta đã đi mất rồi.”

“Chờ anh tìm được Hạ Thư, chúng ta cùng xin lỗi cậu ấy. Lúc trước anh cũng phạm không ít sai lầm, may mà tỉnh ngộ đúng lúc.” Trình Chinh buông hộp cơm bị trộn lộn tùng phèo xuống, quay đầu nhìn Trình Phi, “Tiểu Phi, không cần tự trách mình. Nếu như không có những lời của em, có lẽ anh vẫn sẽ không thừa nhận rằng mình còn rất yêu Hạ Thư. Có điều sau này em không được tiếp xúc với Lý Minh Vũ nữa, nghe rõ chưa?”

“Em biết rồi, em sẽ nghe lời anh.” Trình Phi thấy Trình Chinh dặn dò vậy, nghiêm túc gật đầu. Bỗng nhiên, Trình Phi nghĩ đến một việc, “Đúng rồi anh Hai, em nhớ anh Minh Vũ từng nói với mẹ, cái gì mà mười năm trước cô có thể bắt bọn họ chia tay, hiện tại cũng có thể chặt đứt ý định nối lại của bọn họ!”

“Xem ra mẹ của chúng ta làm không ít việc tốt nhỉ!” Suy đoán của Trình Chinh được xác nhận nhưng hắn lại không có chút vui vẻ nào. Trình Chinh hừ lạnh, hắn muốn lập tức đứng dậy đi tìm bà Trình, hỏi cho ra ngô ra khoai mọi chuyện.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN