Chương 18: Lâm pháp y thanh tuấn
Diệp Thanh mua mấy phần cháo, vừa trở về, cửa văn phòng đã bị người khác gõ vang lên.
Người tiến vào là Chu Thời Vũ, cậu ta có chút mỏi mệt, nhưng so với tối hôm qua thì cũng có tinh thần hơn rất nhiều.
“Diệp Đội,” cậu trực tiếp đi vào, nói với cô: “Ngại quá, tối hôm qua…… Tối hôm qua quá mệt nhọc…… Liền ngủ quên mất.”
Cậu ta có chút áy náy ảo não, Diệp Thanh chỉ nhíu mày, nói: “Ngồi xuống ăn cháo đi.”
Chu Thời Vũ không quá am hiểu việc ở chung với người khác, trong văn phòng còn có một Lâm Bắc Việt, cậu ta có chút khẩn trương co quắp.
Cậu ta nói cảm ơn, rồi cầm cháo, nói: “Tôi đã tra thử, ngày 3 tháng 8, Lý Thành cùng Vu Hiểu Tiệp tầm 9 giờ vào thư viện. Nhưng giữa trưa tầm12 giờ rưỡi, Lý Thành lại vào thư viện một lần.”
Diệp Thanh lập tức từ trên ghế đứng dậy, “Cậu nói cái gì?”
Chu Thời Vũ lập tức nói: “Tôi vừa tra xét, Lý Thành vào khoảng giữa trưa 12 giờ rưỡi, lại vào thư viện một lần nữa……”
Diệp Thanh cùng Lâm Bắc Việt liếc nhau.
Lâm Bắc Việt nói: “Bằng chứng Vu Hiểu Tiệp vắng mặt có vấn đề.”
Diệp Thanh lập tức gọi điện thoại cho Diêm Tiểu Tung, “Triệu tập người toàn tổ, năm phút đồng hồ sau mở họp!”
Năm phút đồng hồ này trôi qua có chút lâu, Diệp Thanh suy nghĩ có chút hỗn loạn, nhưng đồng thời cũng nhanh chóng suy tư. Cô nhìn đi nhìn lại báo cáo vụ án mấy lần, rốt cuộc cũng chờ được người đến đủ.
Cô vỗ tay, mọi người lập tức nhìn về phía cô, “Đại gia chú ý, ngay vừa rồi, tôi từ chỗ Lâm pháp y cùng Chu Thời Vũ lấy được manh mối —— thứ nhất, trải qua đối chiếu DNA, Vu Hạo Khiêm, Vu Tuấn Đào, Dương Nhất Hàm, không ai phù hợp.
Thứ hai, Vu Hiểu Tiệp nói vào ngày 3 tháng 8 cô ta vẫn luôn cùng bạn trai là Lý Thành ở bên nhau, bọn họ đi thư viện rồi cùng trở về. Nhưng thực tế là, Lý Thành vào khoảng giữa trưa 12 giờ rưỡi lại vào thư viện một lần nữa. Trước mắt, tạm thời có thể bài trừ đối tượng chúng ta từng hoài nghi, nhưng, chúng ta cũng không có chứng cứ có thể chứng minh những người khác là người hiềm nghi!”
Diêm Tiểu Tung nói: “Nhưng Vu Hiểu Tiệp có hiềm nghi rõ ràng rất lớn, không phải sao?”
Diệp Thanh giơ tay xoa cằm, “Trước khi điểm quan trọng điểm đáng ngờ chưa được cởi bỏ, chúng ta đều không có biện pháp tìm được chứng cứ……”
Diêm Tiểu Tung ảo não cào loạn tóc.
Diệp Thanh nhẹ nhàng cắn môi, nói: “Thời gian Giả Tinh Tinh tử vong là trogn khoảng từ 1 giờ rưỡi đến hai giờ rưỡi ngàu 3 tháng 8.”
Tống Kiều có chút ngạc nhiên, “Vậy chuyện hoả hoạn là như thế nào? Thời gian Giả Tinh Tinh tử vong là 1 giờ rưỡi đến hai giờ rưỡi, thời gian hoả hoạn ước chừng là 5 giờ 40 đến 6 giờ, vì sao hung thủ phải đợi một thời gian dài như vậy mới phóng hỏa?”
Diêm Tiểu Tung cũng nghi hoặc: “Trước mắt Vu Hiểu Tiệp cùng Lý Thành có hiềm nghi khá lớn. Nhưng khi hoả hoạn phát sinh, bọn họ lại đích xác đã đến thành phố kế bên. Trạm vận chuyển hành khách có ghi lại việc bọn họ mua vé cùng ngồi xe.”
“Có thể có người đồng lõa ra tay phóng hỏa hay không?” Có người hỏi.
Lâm Bắc Việt nhẹ nhàng gật đầu, “Rất có khả năng. Nhưng mà, tôi vẫn còn một nghi vấn —— người phóng hỏa, vì sao phải dùng máy sấy để làm mồi lửa?” Anh ngồi thẳng tắp, thanh âm thực trầm ổn, “Trực tiếp đổ xăng dầu, hoặc là rượu, không phải càng đơn giản hơn? Huống chi, rất nhiều loại máy sấy đời mới, khi lỗ thông gió bị lấp kín sẽ tự động ngắt điện. Nếu muốn dùng làm mồi lửa vẫn có chút khó khăn.”
Diệp Thanh nhìn về phía anh, nói: “Có nhiều loại máy sấy sẽ không ngắt điện, người phóng hỏa nói không chừng đã sớm có dự mưu, đã dùng máy sấy cùng loại thí nghiệm qua.”
“Đúng vậy,” Lâm Bắc Việt tán đồng.
Vẻ mặt Diệp Thanh nghiêm lại, “Không bằng chúng ta làm mấy cái giả thiết. Thứ nhất, hung thủ chính là Vu Hiểu Tiệp hoặc là Lý Thành; Thứ hai, Vu Hiểu Tiệp bọn họ có đồng lõa, sau khi giết Giả Tinh Tinh rời đi, có người trợ giúp bọn họ phóng hỏa, hủy thi diệt tích. Thứ ba, hung thủ không phải Vu Hiểu Tiệp hoặc là Lý Thành, mà là có một kẻ khác!”
Lâm Bắc Việt như suy tư gì đó, nói tiếp: “Nếu hung thủ chính là Vu Hiểu Tiệp, cô ta sau khi giết Giả Tinh Tinh, sao có thể khiến máy sấy gây hoả hoạn sau 5 rưỡi?” Anh dừng một chút, nói tiếp: “Máy sấy rất bình thường, lại không phải có trí năng, không có khả năng điều khiển từ xa.”
Diệp Thanh nói: “Nếu có đồng lõa, vậy kẻ đồng lõa sẽ là ai? Có phải Dương Nhất Hàm hay không?”
Diêm Tiểu Tung nói: “Khả năng là Dương Nhất Hàm tương đối nhỏ, trong băng theo dõi không phát hiện thấy Dương Nhất Hàm đi vào tiểu khu Quy viên trong ngày hôm đó.”
Có người nói: “Có khả năng là Dương Nhất Hàm đã ngụy trang, hoặc là, cô ta tránh thoát camera theo dõi hay không?”
Diêm Tiểu Tung thở dài nói: “Là có khả năng, camera theo dõi của tiểu khu có rất nhiều góc chết, rất nhiều nơi chúng ta vô pháp điều tra.”
Diệp Thanh lạnh giọng nói: “Vậy lại nhiều tra thêm mấy lần! Tận lực không được xem nhẹ bất luận điểm đáng ngờ gì, cho dù Dương Nhất Hàm cùng Vu Hiểu Tiệp đều ngụy trang cũng phải điều tra ra.”
Diêm Tiểu Tung ngập ngừng, thấp giọng hỏi: “Nếu hung thủ không phải Vu Hiểu Tiệp, mà là người khác thì sao?”
Diệp Thanh nói: “Vậy đem tất cả manh mối điều tra lại một lần, làm lại từ đầu!”
Mọi người lại lâm vào trầm mặc.
Lâm Bắc Việt nhẹ nhàng chạm vào bả vai Diệp Thanh, nói: “Bảo vệ ở Tiểu khu Quy viên tương đối nghiêm ngặt, nếu hung thủ là Vu Hiểu Tiệp, cô ta đi vào như thế nào?”
Diệp Thanh ngẩn người, “Tôi đã cho người đi điều tra cặn kẽ Vu Hiểu Tiệp cùng bạn trai Lý Thành của cô ta.”
“Ừm,” Lâm Bắc Việt dường như không có việc gì thu hồi tay, thả lại tay vào túi quần. Diệp Thanh vẫn đang suy nghĩ đến đầu ngón tay vừa đụng vào bả vai mình, đây là lần đầu tiên anh chủ động chạm vào cô sau khi gặp lại hắn.
Diệp Thanh thật sự đem tất cả manh mối một lần nữa sửa sang lại tra xét một lần. Để sót, xem nhẹ, sai lầm……
Cùng lúc đó, Vu kết quả điều tra Hiểu Tiệp cùng Lý Thành cũng truyền về.
“Diệp tỷ,” đội phó Quý Dương là một cảnh sát lão thành ổn trọng, hắn vội vã từ bên ngoài gấp trở về, nói: “Tôi đã hỏi thăm bạn học của Lý Thành cùng Vu Hiểu Tiệp, tra được chỗ ở của bọn họ.” Hắn vén vạt áo lên lau mồ hôi, cảnh sát trung niên hàng năm bôn ba bên ngoài, không chú ý nhiều như vậy. Hắn nói: “Lý Thành thuê một bộ phòng ở, nhưng phòng ở là cho thuê lại.”
“Cho thuê lại?” Ấn đường của Diệp Thanh hơi hơi nhảy dựng.
“Phải,” Quý Dương gật đầu, “Căn hộ kia khách thuê tự tiện đem phòng ở cho Lý Thành thuê lại, sợ chủ nhà kiện hắn vi ước phạt tiền nên không báo cho chủ nhà, cũng không ký hợp đồng với Lý Thành. Hơn nữa Lý Thành cũng mới đến ở không lâu, chưa đến nửa tháng.”
Khó trách nhiều ngày như vậy vẫn không tra ra được tin tức chỗ ở của Lý Thành cùng Vu Hiểu Tiệp.
Diệp Thanh: “Lý Thành ở chỗ nào?”
“Em nói thử xem cso trùng hợp hay không? Chính là tiểu khu Quy viên!”
Diệp Thanh hô hấp căng thẳng, “Phòng mấy tầng mấy khu mấy?”
“Số 5, tầng 7, khu mười!”
Diệp Thanh trầm mặc trong chốc lát, rồi nói: “Giả Tinh Tinh sống ở số 1 khu 8, hai khu cách xa nhau không xa.”
Quý Dương nói: “Tôi đã tới hiện trường xem xét một chút, đích xác không xa, lui tới rất dễ dàng, hơn nữa còn có cây cối tươi tốt, có góc chết theo dõi.”
Diệp Thanh để cảnh sát điều ra theo dõi ở khu mười.
Quả nhiên thấy được Lý Thành, nhưng lại không phát hiện thân ảnh của Vu Hiểu Tiệp.
Diệp Thanh nói: “Xem theo dõi ngày 3 tháng 8.”
Theo dõi nhanh chóng được chiếu lên. Từ trong hình ảnh có thể nhìn ra, vào khoảng 7 giờ Lý Thành một mình ra ngoài, hơn mười phút sau mới phát hiện thân ảnh Vu Hiểu Tiệp từ bên trong đi ra.
Lúc sau, có thể nhìn thấy trong theo dõi ở cổng lớn tiểu khu, Lý Thành từ bên ngoài trở về, nhưng không đi vào tiểu khu mà ở cửa chờ Vu Hiểu Tiệp.
Sau đó, hai người cùng rời đi.
Diệp Thanh suy đoán, đó là Lý Thành từ thư viện trở về, bởi vì vội vàng ngồi xe đi thành phố kế bên cho nên dứt khoát không vào tiểu khu, trực tiếp ở cửa chờ Vu Hiểu Tiệp.
Diệp Thanh tiếp tục cho người xem xét theo dõi.
Chạng vạng qua đi, cảnh sát xem xét theo dõi mới tra được manh mối.
Diêm Tiểu Tung nói: “Nhìn đến một bóng người giống Vu Hiểu Tiệp, nhưng…… nhưng căn bản là không thấy rõ mặt cô ta, có khi thân ảnh cũng bị ngăn trở, hơn nữa hình ảnh thập phần mơ hồ.”
Diệp Thanh nói: “Đưa đến phòng kỹ thuật làm đối chiếu. Tôi hiện tại muốn đến hiện trường tra xét.”
Trước khi lên xe, cô đột nhiên nói: “Còn có bảo vệ của tiểu khu kia cũng nên thẩm vấn lại lần nữa.”
“Được, em cùng tiểu Kiều sẽ dẫn hắn ta về!”
……
Khi Diệp Thanh tới Quy viên tiểu khu sắc trời đã tối sầm.
Gió nhẹ thổi quét thành quách ôn nhu, ánh đèn mờ nhạt đều tiêu tán ở trong bóng đêm.
Diệp Thanh an tĩnh đi lên thang lầu, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, rơi xuống đất không tiếng động.
Từ trong theo dõi cho thấy khi Vu Hiểu Tiệp ra cửa hội hợp với Lý Thành, quần áo trên người không có gì dị thường, chỉ là có mang theo rương hành lý.
Nếu hung thủ thật sự là cô ta, cô ta sẽ xử lý quần áo dính máu như thế nào?
Đặt ở trong rương hành lý? Chờ đợi thời cơ, sau đó ném đi?
Hoặc là trực tiếp ném vào thùng rác nơi nào đó ở tiểu khu—— điều này không có khả năng, cùng ngày án phát Diệp Thanh đã cho người tra xét tất cả thùng rác ở tiểu khu.
Lại hoặc là, cô ta mang quần áo dính máu giấu trong nhà Lý Thành thuê?
Quần áo dính máu, đây là một chứng cứ mấu chốt, nếu có thể tìm được là có thể chứng minh Vu Hiểu Tiệp chính là hung thủ.
Tiếp theo, là nguyên nhân phóng hỏa.
Vì sao phải dùng phương thức nhóm lửa bằng máy sấy để phóng hỏa?
Vì sao phải chờ tới sau khi Giả Tinh Tinh tử vong ba bốn giờ đồng hồ mới phóng hỏa?
Máy sấy là ai an bài?
Là Vu Hiểu Tiệp, hay là đồng lõa của Vu Hiểu Tiệp?
Lý Thành ở trong vụ án này sắm vai gì?
Hắn có biết hay không?
Bất tri bất giác cô đi tới tầng lầu chỗ có vết máu kia. Cô theo bản năng ngồi xổm xuống xem xét vết máu trên mặt tường. Mấy ngày qua đi, màu máu đỏ thắm đã phiếm đen, loang lổ ám trầm, như là người chết không tiếng động trầm thuật.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, tiếp theo, ánh đèn chỗ hàng hiên sáng lên. Ánh sáng mỏng manh tựa như sương mù, bao trùm thân ảnh thanh tuấn cao dài.
Diệp Thanh ngẩng đầu nhìn Lâm Bắc Việt đứng ở chỗ bậc thang cao, có chút chinh lăng.
Anh mặc áo sơmi nhạt màu, quần tây màu sẫm, một tay đút ở trong túi, một tay nhẹ rũ xuốn bên người, đang hơi cúi đầu nhìn cô.
“Sao anh lại ở đây?” Diệp Thanh hỏi.
Lâm Bắc Việt đi xuống, nói: “Còn nhớ rõ ba nghi vấn ban đầu tôi đưa ra không?”
Diệp Thanh đương nhiên nhớ rõ, “Thứ nhất, vì sao hung thủ lựa chọn động thủ vào ban ngày. Thứ hai, vì sao hung thủ muốn phóng hỏa. Thứ ba, sao hung thủ lấy được Dị Bính phân.”
Lâm Bắc Việt nhìn về phía cô, đôi mắt đen nhánh phiếm màu hổ phách, “Hiện giờ tôi còn có hai nghi vấn.”
Diệp Thanh nói: “Em cũng có,” cô nhíu mày, nói: “Nếu hung thủ là Vu Hiểu Tiệp, cô ta sẽ đem quần áo dính máu giấu ở chỗ nào? Tiếp theo, vì sao cô ta không phóng hỏa sau khi giết chết Giả Tinh Tinh mà phải chờ tới ba bốn giờ sau, lại còn có dùng máy sấy trang bị như vậy.”
“Có lẽ dùng máy sấy nhóm lửa thoạt nhìn càng như giống một hồi ngoài ý muốn, cũng dễ thoát tội hơn.” Lâm Bắc Việt nói.
“Hóa ra đáp án đơn giản như vậy?” Diệp Thanh có chút ngạc nhiên, “Anh không phải nói, vấn đề này đã khiến anh đắn đo hồi lâu?”
Lâm Bắc Việt cười khẽ, “Có đôi khi chúng ta sẽ đem sự tình nghĩ đến quá phức tạp, cho nên vì sao không nghĩ đơn giản đi một chút?”
Mia: Vừa đọc vừa edit cũng muốn nhanh nhanh để biết hung thủ là ai quá