Chương 23: Lâm pháp y nghiệm thi
Kế tiếp, Lâm Bắc Việt cẩn thận đem vải bọc thi thể bỏ vào túi đựng vật chứng.
“Thi thể toàn thân bị bọc bởi vải dệt màu xanh lục, trên đó có vết máu, bùn đất cùng cọng cỏ, giao cho phòng giám chứng xét nghiệm, đối chiếu với bùn đất và cây cỏ ở hiện trường.”
Người của phòng giám chứng có lẽ sẽ phá hủy hết vải để kiểm tra từng sợi.
“Hà Quân, chụp ảnh không có quần áo.” Lâm Bắc Việt nói.
Hà Quân làm theo.
Diệp Thanh lặng im nghiêm túc đứng ở một bên, lẳng lặng nhìn Lâm Bắc Việt đứng ở trước bàn giải phẫu. Cô đã từng tưởng tượng đến dáng vẻ Lâm Bắc Việt đứng ở giải phẫu trước bàn, tay cầm dao phẫu thuật thần thánh lại vĩ ngạn cỡ nào!
Hiện giờ anh đứng ở giải phẫu trước bàn, cũng cầm dao phẫu thuật, đối mặt lại là các loại thi thể hư thối, khẩu vị nặng cỡ nào a!
Lâm Bắc Việt tiếp tục nghiệm thi, “Lấy vật chứng bám trên mặt ngoài thi thể.”
Tia laser cùng tia tử ngoại quang thong thả đảo qua thi thể Vu Hiểu Tiệp, Lâm Bắc Việt lại một lần lấy ra các loại sợi cùng vật chất khác, cho vào túi đựng vật chứng.
“Lâm lão sư,” Hà Quân nhíu mày, “Thi thể lúc còn sống từng bị ngược đãi……”
“Ừm,” Lâm Bắc Việt gặp biến bất kinh.
Ngay khi lớp vải bọc thi thể bị gỡ ra Diệp Thanh cũng thập phần khiếp sợ
Thi thể Vu Hiểu Tiệp chồng chất vết thương, trên người không một manh áo, vải dệt màu xanh lục tùy ý bao lấy, đặc biệt là phần đầu, bị bọc kín mít.
Cô không nói chuyện chỉ nhìn chăm chú vào Lâm Bắc Việt.
Lâm Bắc Việt đem bao nilon bọc dôi tay của Vu Hiểu Tiệp cởi bỏ, nói: “Lấy dấu vết trên tay.”
Anh dùng chổi lông quét khe hở ngón tay thi thể, trong móng tay lấy được một ít mẩu vụn, lại cắt móng tay xuống, phân biệt cất đi.
“Kiểm nghiệm thành phần trong móng tay, nhìn xem có sợi, da, lông tóc hay không.”
Hà Quân gật gật đầu. Rồi lấy mẫu vân tay của Vu Hiểu Tiệp.
“Lão sư,” anh hỏi Lâm Bắc Việt, “Cần chụp X quang không?”
Lâm Bắc Việt không cần nghĩ ngợi liền nói: “Chụp X quang toàn thân.”
Hà Quân đem máy chụp X quang đẩy lại đây, điều chỉnh góc độ, bắt đầu rà quét toàn thân thi thể.
“Sau khi có ảnh chụp sẽ xem xét tình trạng xương cốt của thi thể.” Lâm Bắc Việt nói.
Hà Quân cất máy chụp X quang đi. Biết Lâm Bắc Việt tiếp theo muốn kiểm tra mặt ngoài thi thể, vì thế chuẩn bị tốt camera.
“Người chết phần cổ, bộ ngực, bụng có vết bầm tím, trầy da, cùng với vết thương bị véo theo nhiều kiểu, đặc biệt bộ ngực bị nghiêm trọng nhất. Số lượng nhiều nhất chính là vết trầy da hình thon dài.” Lâm Bắc Việt cẩn thận xem xét, trầm thuật rõ ràng trầm ổn, “Không phát hiện dấu vân tay hay vết cắn.”
Anh dùng tăm bông ướt nhẹ nhàng bôi lên vết thương trên thi thể, nói: “Chà lau bằng tăm bông ướt, lấy mẫu nước bọt cùng dịch thể khác. Kiểm tra đo lường ADN.”
Diệp Thanh nhàn nhạt ngó quá ngực thi thể, phát hiện ngự nhũ có hơn một nửa bị cắt đi.
Lâm Bắc Việt cũng vừa vặn kiểm nghiệm đến nơi đây, nói: “Vú người chết bị cắt đi hơn một nửa.”
“Còn có vết chó hoang cắn,” Hà Quân nói.
“Ừm,” Lâm Bắc Việt dặn dò anh, “Phân loại vết chó hoang cắn cùng các loại miệng vết thương khác ra.”
Hà Quân: “Được.”
Ánh mắt Lâm Bắc Việt chậm rãi đi xuống, nao nao.
“Hai bên sườn eo của người chết phân biệt có một vết dao dài sâu.” Lâm Bắc Việt kiểm tra vết thươn, “Đao ngân bên cạnh có áp ngân, thi thể khoang bụng có lẽ bị mở ra quá.”
Diệp Thanh nhướng mày, nhìn hai vết cắt dài trên eo Vu Hiểu Tiệp, nói: “Chẳng lẽ là người ngược đãi cô ta có đam mê đặc thù?” Cô như suy tư gì, “Cũng giống như sát thủ BTK gì ấy, thích sau khi xâm hại tình dục nữ nhân cắt mất khí quan, lấy về làm kỷ niệm.”
Lâm Bắc Việt ngẩng đầu nhìn cô, nhẹ giọng nói: “Nam nhân tương đối thích một bộ phận cơ quan đặc thù nào đó của nữ tính.”
“Ví dụ như?” Diệp Thanh quang minh chính đại nhìn anh.
Lâm Bắc Việt đứng thẳng người lên, đôi tay rời khỏi thi thể. Nhẹ giọng nói: “Vú, ngoại âm, hoặc là nội âm……”
“À……” Diệp Thanh thành khẩn gật đầu, “Em đã biết.” Cô thấy anh nhanh chóng thay đổi phương hướng nghiệm thi, đưa lưng về phía cô, trong lúc ánh sáng chiếu thoáng qua hình như cô đã thấy lỗ tai anh có chút hồng.
“Có thể có ngoại lệ hay không?” Cô cảm thấy lỗ tai anh thực đáng yêu, khi phiếm hồng mềm mại tựa như lỗ tai còn mèo, “Chẳng hạn như em kỳ thật lại thích lỗ tai của anh.”
Lâm Bắc Việt khẽ cứng đờ, tránh ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Hà Quân, chốc lát sau mới nói: “Diệp Thanh, chờ tôi nghiệm thi xong sẽ thảo luận chuyện này với em……”
Diệp Thanh cho rằng mình đã quấy rầy anh vì thế thức thời gật đầu nói: “Ừm, tốt.”
Hà Quân chụp ảnh vết thương cho thi thể, thuận miệng hỏi: “Cảnh sát Diệp, vì sao chị lại thích lỗ tai của Lâm lão sư?”
“Hà Quân!” Lâm Bắc Việt nghiêm khắc nhìn chăm chú vào anh ta, “Chuyên tâm nghiệm thi, nếu không hủy bỏ tư cách đi theo tôi học tập!”
Đối mặt với một Lâm Bắc Việt nghiêm khắc, Diệp Thanh cùng Hà Quân đều trở nên ngoan ngoãn.
Lâm Bắc Việt tiếp tục xem xét hai vết thương kia, “Làn da chung quanh miệng vết thương có màu vàng, hẳn là do bôi cồn sát khuẩn. Dùng tăm bông ướt lấy mẫu.”
Bên dưới thi thể Vu Hiểu Tiệp càng chi chít vết thương nghiêm trọng, đầu gối không có chỗ da nào còn lành lặn. Lâm Bắc Việt dùng tăm bông lấy dịch thể trong âm hộ ra, nói: “Trước khi chết có quan hệ với người khác, âm đạo bị rách, xuất huyết, còn bị cắt ngoại âm. Lấy thể dịch ra, xét nghiệm ADN.”
Bị cắt ngoại âm? Diệp Thanh khẽ sửng sốt, xem ra, nam nhân quả nhiên giống như Lâm Bắc Việt nói.
Anh lại thu thập âm mao (long chỗ đó đó), tóc, lông mi của Vu Hiểu Tiệp.
“Kiểm tra khoang miệng người chết.” Anh cùng Hà Quân hợp lực, cẩn thận mở khoang miệng Vu Hiểu Tiệp ra. Xem xét một lúc lâu, rồi nói: “Khoang miệng hàm trên có bầm tím, yết hầu bầm tím, xuất huyết.” Anh dùng kính lúp xem xét môi, “Môi có vết rách rất nhỏ.”
Hà Quân dùng tăm bông chà lau khoang miệng thi thể, cho vào túi đựng vật chứng, dán nhãn lên.
“Bên má sưng to, có dấu bàn tay rõ ràng, cái trán có vết thương do va chạm,” Lâm Bắc Việt nói chậm rãi.
Hà Quân đem phần đầu thi thể nhẹ nhàng nâng lên trên, lộ ra phần cổ.
“Phần cổ có không ít vết siết, hình dạng, kích thước không giống nhau…… Hình dạng có chút giống xoắn ốc —— có phải do bị dây thừng thít chặt hay không?” Hà Quân nói.
Diệp Thanh lại gần xem xét, “Vì sao có nhiều vết siết dây thừng không giống nhau?”
Chẳng lẽ là Vu Hiểu Tiệp bị nhiều loại dây thừng siết chết?
“Có lẽ không phải dây thừng.” Lâm Bắc Việt lấy chổi lông nhẹ nhàng quét phần cổ thi thể, ý đồ lấy sợi dây thừng ra.
“Không phải dây thừng thì sẽ là cái gì?” Diệp Thanh suy tư nghĩ, loại dây gì sẽ có hoa văn kỳ quái như vậy?
Lâm Bắc Việt nói: “Trên người người chết có không dưới mấy chục vết thương giốn chỗ phần cổ, hẳn là bị cùng một loại công cụ gây thương tích.” Anh dùng miếng dán Ketone lấy mẫu vết siết.
Diệp Thanh lặng yên không một tiếng động kéo một cái ghế ra, dựa vào trên bàn thực nghiệm xem xét.
Lâm Bắc Việt một hồi lâu không nói chuyện, cô liền quan sát đồ vật trên bàn thực nghiệm. Trên bàn không nhiễm một hạt bụi, để chai lọ vại bình và khay nuôi cấy, còn có đủ loại kiểu dáng kính hiển vi.
“Xoay người.” Lâm Bắc Việt ra lệnh.
Diệp Thanh lúc này mới quay ra xem tiếp, thấy Lâm Bắc Việt cùng Hà Quân xoay thi thể, xem xét mạn bên trái.
Chỗ phần lưng cũng thảm không nỡ nhìn, tiếp tục kiểm nghiệm theo quy trình.
“Đốm tử thi chủ yếu tập trung ở phần lưng, mông, còn có dưới sườn cánh tay, đùi, cẳng chân, điều này cho thấy người chết khi chết ở tư thế nằm.” Lâm Bắc Việt đảo qua đốm tử thi ở phần lưng thi thể, dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn, nói: “Ấn vào có chút phai màu, đốm tử thi hình thành trong thời gian từ 12 đến 24 giờ trước.”
“Trên mông có vết bầm tím lớn.” Hà Quân chụp ảnh, “Rậm rạp, hình dạng cũng kỳ quái, hẹp dài giống hình thang, nhưng bên cạnh lại to rộng.”
Diệp Thanh cảm thấy vết thương như vậy có chút quen mắt, lại kết hợp với chuyện Vu Hiểu Tiệp bị xâm phạm tình dục, nói: “Có phải do roi S.M tạo ra hay không?”
Hà Quân hơi kinh ngạc nhìn cô: “Cảnh sát Diệp, sao chị biết?”
Diệp Thanh nói: “Ta xem qua xem “50 sắc thái”, tên nam chính trong đó rất thích dùng loại roi này đánh vào mông nữ nhân.”
“À……” Hà Quân gật đầu.
Diệp Thanh nói: “Hà Quân à, kinh nghiệm của cậu còn thiếu, phải học tập Lâm lão sư của cậu nhiều vào, cậu xem Lâm lão sư của cậu đi, chính là dáng vẻ bất biến thấy nhiều rồi không có gì bất ngờ.”
“Học tập?” Sắc mặt Hà Quân có chút quẫn bách, cổ quái nhìn về phía Lâm Bắc Việt, “Học tập cái gì?”
Lâm Bắc Việt khẽ cắn chặt răng, nói: “Học tập kinh nghiệm phân biệt vết thương.” Anh nghiêm túc nói: “Ngày mai cậu hãy học lại tất cả tài liệu về loại hình vết thương trong cơ sở dữ liệu trên máy tính đi.”
Sắc mặt Hà Quân xám xịt, nhỏ giọng nói thầm, “Tôi còn tưởng rằng cảnh sát Diệp nói chính là kinh nghiệm SM.”
“Cái gì?” Lâm Bắc Việt hỏi.
“Không có gì.” Hà Quân tiếp tục nghiệm thi.
Ấn đường của Lâm Bắc Việt nhíu lại, trầm mặc lấy bút đánh số lên túi vật chứng.
“Nha!” Hà Quân kinh hô một tiếng, chỉ vào thi thể, nói: “Có côn trùng!”
Lâm Bắc Việt lập tức đem thi thể lật lại, kiểm tra xoang mũi người chết, dùng đèn pin chiếu, từ trong xoang mũi gắp ra một con giòi bọ.
Là một con ấu trùng, còn chưa lớn bằng có nửa hạt.
Anh nói: “Ruồi bọ thích đẻ trứng ở trên thi thể, đặc biệt thích khoang miệng, xoang mũi cùng miệng vết thương hoặc những nơi ẩm ướt khác.” Anh đặt giòi vào một khay thủy tinh, để dưới kính hiển vi, dùng dao phẫu thuật sắc bén rạch ấu trùng, để lại vào hộp thủy tinh, nhỏ thêm cồn, rồi đậy nắp lại “Lấy tiêu bản côn trùng, đưa đến phòng thí nghiệm pháp y côn trùng kiểm nghiệm.”
Tuy nói tham chiếu chu kỳ côn trùng sinh trưởng có thể trợ giúp cho việc phán định thời gian tử vong, nhưng thi thể đã từng bị chôn, giá trị tham khảo không lớn, nhưng có thể ghi vào cơ sở dữ liệu, phục vụ cho việc nghiên cứu sau này.
Nghiệm thi bên ngoài xong, Lâm Bắc Việt chuẩn bị giải phẫu.
Lâm Bắc Việt tự mình hạ đao. Động tác lưu loát, không chút do dự, thủ pháp cùng đao pháp đều thập phần sạch sẽ lưu loát.
Diệp Thanh nhìn đến xuất thần, nghĩ thầm Bào Đinh giải ngưu*, cùng lắm cũng chỉ như thế. Cũng khó trách Lâm Bắc Việt có so sánh đỉnh cấp đầu bếp tự tin. (*Bào Đinh giải ngưu: bào đinh mổ trâu, là thành ngữ dùng để chỉ việc trải qua thực tiễn, nắm giữ quy luật thì có thể làm mọi việc thuận lợi theo ý muốn)
Cắt bụng ra sau đó lại dùng kìm sắt cắt mở khóa cốt và xương ngực, mở xương sườn, lộ ra tim phổi.
Giải phẫu xong mới phát hiện có rất nhiều vết thương nhìn từ bên ngoài không thể thấy được, Lâm Bắc Việt tiến hành cắt miếng lấy mẫu. Anh kiểm tra từng nội tạng của người chết, ấn đường nhíu chặt.
Hà Quân đã sớm phát giác không đúng, nói: “Lão sư, vị trí đại tràng, ruột non cùng với gan của người chết có chút kỳ quái.”
“Ừ,” Lâm Bắc Việt sớm có đoán trước, “Bởi vì hai quả thận của người chết đều không còn.”
Diệp Thanh cùng Hà Quân đồng thời cả kinh.
Diệp Thanh đứng dậy, muốn tới gần tìm tòi đến cùng, nhưng lại dừng lại. “Hai quả cái thận đều không còn?”
“Phải,” Lâm Bắc Việt nhẹ nhàng kéo đại tràng, ruột non ra, nói: “Thận ở bên dưới gan, nhưng chỗ này giờ rỗng tuếch.”
Diệp Thanh nhìn chằm chằm hai vết thương dài chỗ phần eo của thi thể, nhẹ giọng hỏi: “Chẳng lẽ là có người đem đã cắt đi rồi?”
Lâm Bắc Việt trầm ngâm. Anh xem kỹ khoang bụng một lát, rồi nói: “Đèn tia laser.”
Hà Quân dùng đèn tia laser chiếu vào khoang bụng, rất nhanh sau đó Lâm Bắc Việt liền tìm ra một loại sơi chưa rõ ở trong khoang bụng.
“Có vẻ là bông cầm máu dùng khi giải phẫu.” Lâm Bắc Việt đem sợi bỏ vào túi vật chứng.
Sau đó Lâm Bắc Việt cẩn thận kiểm tra khoang bụng, nói: “Thủ pháp cắt thận thập phần chuyên nghiệp, có thể sánh với bác sĩ khoa ngoại. Cắt được thận hẳn là vẫn còn hoàn chỉnh và mới.”
Diệp Thanh trong đầu đột nhiên chợt lóe linh quang, hỏi: “Cắt thận xong nhiều nhất có thể giữ lại mấy tiếng đồng hồ?”
Lâm Bắc Việt nghe hiểu, nói: “48 giờ, sau khi lấy thận đến tiến hành cấy ghép nhiều nhất không thể vượt qua 48 giờ.”
Hà Quân sợ hãi, “Cảnh sát Diệp, chẳng lẽ chị cho rằng có người lấy hai quả thận của Vu Hiểu Tiệp mang đi bán?”
Nội tạng có thể hiến cho người khác, chỉ cần tự nguyện, nhưng mỗi năm người cần cấy ghép vượt xa người hiến tặng, cầu găp bội lần cung.
Có người lợi dùng kiếm lợi ở chuyện này là không ít. Vì thế, lừa bán, giết người cướp nội tạng vì vậy mà sinh ra.
Diệp Thanh nhìn về phía Hà Quân, lắc đầu, nói: “Ở đây chưa từng xảy ra vụ án như vậy, khả năng là buôn bán nội tạng tương đối thấp.”
Ba người lâm vào lặng im, trầm tư.
Lâm Bắc Việt nhìn về phía Diệp Thanh, muốn nói lại thôi. Anh nghĩ, cô cùng anh hẳn là đang cùng nghĩ tới một người.
Ở cái trấn nhỏ này, chỉ có duy nhất một người có y thuật ngoại khoa tốt, chính là người đó!
Tác giả có lời muốn nói:
Quá trình nghiệm thi tham khảo “Phòng thí nghiệm pháp y học”. trình tự Nghiệm thi cơ bản là như thế. Nhưng tình huống hiện thực khẳng định phức tạp hay thay đổi, hơn nữa mỗi vị pháp y có thói quen không, quá trình lại càng thêm thiên biến vạn hóa.Chỉ đủ đáp ứng yêu cầu cốt truyện, không cần quá tích cực nha.
Editor có lời muốn nói: Chương này quá hại não, bình thường chủ yếu xem phim, nhiều thứ hiểu mà không biết diễn tả bằng lời như thế nào nên trong quá trình edit khó tránh khỏi nhiều sai sót, mọi người đọc qua thôi thé, toàn từ ngữ chuyên ngành thôi tui là tui chịu á ^^!