Anh Đến Đúng Lúc - Chương 41: Cảnh sát Diệp chịu dăn dạy
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
38


Anh Đến Đúng Lúc


Chương 41: Cảnh sát Diệp chịu dăn dạy


Chương 41: Cảnh sát Diệp chịu dăn dạy

Hành tung của An Duyệt Tịch rất nhanh chóng được tra xét ra.

“Không khác gì An Duyệt Tịch khai báo,” Quý Dương tra xét theo dõi, “Khoảng hơn 9 giờ cô ta đi siêu thị, 10 giờ 46 xuất hiện trên đường cao tốc đi thông thành điện ảnh ở Nam An huyện. 11 giờ hai mươi phút tới đoàn phim.”

Diệp Thanh hỏi: “Là đường cao tốc, không phải quốc lộ phía nam?”

“Là đường cao tốc,” Quý Dương xoa xoa quầng thâm trước mắt, “Theo dõi chụp được rất rõ ràng.”

Diệp Thanh: “Nói như vậy, An Duyệt Tịch không phải người vứt xác.”

Diêm Tiểu Tung: “Chúng ta phỏng đoán, thời gian Chu Thành Húc tử vong là 22:30 đến 24:00 tối ngày 13 tháng 9. Trong khoảng thời gian này, An Duyệt Tịch không có cách nào gây án.”

Diệp Thanh gật gật đầu, “Thân phận nam nhân tiến vào biệt thự cuối cùng còn chưa xác minh được, không bằng đi phim trường Chu Thành Húc đầu tư nhìn xem.”

Đang định xuất phát, Diệp Thanh lại bị Trương Tân Vĩ gọi vào văn phòng.

Diệp Thanh đột nhiên phát hiện mấy ngày nay Trương Tân Vĩ có chút thanh nhàn, bằng không sao lại mỗi ngày tìm cô tán gẫu như vậy ?

Hơn nữa nội dung tán gẫu còn có quan hệ tới Tôn Ứng Nguyệt.

Trương Tân Vĩ lời nói thấm thía: “Diệp Thanh a, Tôn Ứng Nguyệt là tân nhân, cháu bao dung cho cô ta một chút đi.”

Diệp Thanh mắt lạnh nhìn nơi nào đó, ánh mắt nhìn vào một điểm, không nói một lời.

Trương Tân Vĩ tiếp tục nói: “Cháu xem tổ đặc biệt chú sắp xếp cho cháu, có cảnh sát hình sự, có chueyen viên phân tích hành vi, kỹ thuật viên hình trinh, còn có Lâm pháp y, giáo sư Tống thường xuyên tới chiếu cố chiếu cố, bác sĩ Trì cũng tới tư vấn tâm lý cho mọi người, hiện tại nếu bồi dưỡng ra một nhân tài phương diện tâm lý phạm tội, thì sẽ là một việc vô cùng có lợi.”

Diệp Thanh chớp chớp mắt, thái độ lãnh đạm, chẳng biết có nghe lọt không.

“Chú biết suy nghĩ của cháu, người cháu muốn, khẳng định là chuyên gia kinh nghiệm phong phú, đức cao vọng trọng. Nhưng mà chuyên gia rất quý mà, cái giá lớn, huống chi chuyên gia cũng chướng mắt mấy tổ chuyên án nho nhỏ chúng ta, cháu nói xem có phải hay không?” Trương Tân Vĩ hướng dẫn từng bước, dùng tình cảm để đả động, dùng lý lẽ để thuyết phục.

Diệp Thanh ngạnh ngạnh cổ, hai mắt trầm tĩnh.

Trương Tân Vĩ: “Huống chi, cháu rèn luyện được Tôn Ứng Nguyệt, đó chính là công lao của cháu, có lợi cho chuyện bình chức danh của cháu.”

Diệp Thanh nhẹ nhàng nhíu mày.

“Dù cháu thật sự không thích cô ta, nhưng nói chuyện làm việc cần uyển chuyển một chút,” Trương Tân Vĩ nặng nề buông chén trà trong tay, “Hiện tại chú bị kẹp giữa cháu với giáo sư Tống, khó bề phân xử.”

Diệp Thanh giương mắt nhìn anh, “Giáo sư Tống?”

“Đúng vậy,” Trương Tân Vĩ nói, “Giáo sư Tống gọi điện thoại tới hỏi, muốn biết tình hình ở chung của Tôn Ứng Nguyệt với cháu, cháu bảo chú phải nói như thế nào?”

Diệp Thanh bĩu môi, “Nhưng mà cháu cũng không thể trợ giúp cô ta ở phương diện tâm lí học phạm tội.”

Trương Tân Vĩ đau đầu xoa huyệt Thái Dương, “Tống Kiều là chuyên viên phân tích hành vi, không phải cũng là do cháu bồi dưỡng lên sao? Diêm Tiểu Tung chẳng lẽ cũng không phải sao?”

Diệp Thanh chậm rãi phun ra một hơi: “Cục trưởng, cháu nói thẳng trước, nếu Tôn Ứng Nguyệt không có bản lĩnh, cháu sẽ không giữ cô ta.”

Sắc mặt Trương Tân Vĩ dịu đi: “Có bản lĩnh thật hay không cháu thử một lần chẳng phải sẽ biết sao?”

Diệp Thanh cắn răng, “Chẳng lẽ giáo sư Tống không đề cử học sinh khác sao?”

“Có chứ,” Trương Tân Vĩ nói, “Đã từng có, nhưng người ta lựa chọn xuất ngoại……”

“Cháu đã biết,” Diệp Thanh gật gật đầu.

Cô đi ra khỏi văn phòng, Tống Kiều lại đây đón.

Thấy sắc mặt cô không vui, Tống Kiều hỏi: “Làm sao vậy lão đại? Cục trưởng mắng chị à?”

Diệp Thanh giơ tay che đậy ánh mắt chói mắt ngoài cửa sổ, nói: “Không có gì.” Lại híp híp mắt, nói: “Có rảnh giúp tôi điều tra Tôn Ứng Nguyệt, tôi muốn xem cô ta rốt cuộc là thần thánh phương nào, ngay cả giáo sư Tống cùng cục trưởng cũng che chở cô ta.”

Đám người Tống Kiều cùng Quý Dương nhìn nhau vài lần, bỗng dưng hiểu rõ.

……

Diệp Thanh mơ hồ nhớ rõ hôm nay hình như là một ngày đặc thù, nhưng đầu óc quá loạn, lại nghĩ không ra.

Thẳng đến khi nhận được điện thoại của Trì Đông Nham.

“Em đang ra ngoài làm việc sao?”

“Đúng vậy,” Diệp Thanh hỏi, “Anh đã về rồi?”

“Về sớm,” Trì Đông Nham than nhẹ, “Cảm giác tồn tại của anh ở trong long em thấp vậy sao? Lâu như vậy đều không liên hệ với anh?”

Diệp Thanh nhấp môi, “Cảm giác tồn tại cao, em sợ anh kiêu ngạo.”

“Anh không ngại kiêu ngạo thêm một chút,” Trì Đông Nham cười khẽ.

Diệp Thanh nhìn ngoài cửa sổ, đường phố thời thượng phồn hoa lần lượt nhanh chóng thối lui lại phía sau.

Quý Dương nghiêm túc lái xe, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

“Không có việc gì thì em cúp máy đây, em còn phải……”

“Có việc,” Trì Đông Nham lập tức nói: “Không có việc gì thì không thể tìm em sao?” Giọng anh trầm xuống, nói: “Hôm nay phải làm kiểm tra tâm lý cho mọi người, nhớ trở về sớm. Anh chờ ở cục cảnh sát.”

“Anh kiểm tra cho những người khác trước đi,” Diệp Thanh nói.

“Vô luận như thế nào, em hãy tận lực trở về sớm một chút.” Trì Đông Nham khó được cường ngạnh: “Bọn nhỏ có gửi lễ vật cho em, em không nhìn xem sao?”

Diệp Thanh nói: “Được rồi.”

……

Thành điện ảnh huyện Nam An, phim trường của đoàn phim.

Diệp Thanh cùng Quý Dương mặc cảnh phục, đi ở trong hoàng cung Tống triều, không chút nào bị chú ý.

Nơi này toàn người đã nhìn quen các loại hoá trang của diễn viên, cho dù có hai người mặc cảnh phục cũng chả thấy có gì.

Chu Thành Húc đầu tư một bộ phim cổ trang, còn xem như đại chế tác, cho dù nhà làm phim đã qua đời nhưng việc quay chụp lại một chút cũng không bị ảnh hưởng.

Tới phim trường, Diệp Thanh cùng Quý Dương bị ngăn ở bên ngoài.

“Muốn thăm minh tinh thì đợi chút đi, hiện tại đangq uay phim.” Nhân viên công tác nói với Diệp Thanh.

Diệp Thanh đưa thẻ cảnh sát ra, nhân viên công tác kinh ngạc liếc nhìn cô một cái, không lên tiếng.

Sauk hi quay xong một cảnh, đạo diễn kêu: “Nghỉ ngơi đi, vất vả rồi.” Rồi xoay người nói: “Chuẩn bị cảnh tiếp theo!”

Fans cùng các phóng viên đã sớm chờ ở bên ngoài lập tức vọt vào, chụp ảnh, phỏng vấn.

Diệp Thanh cùng Quý Dương đi thẳng đến chỗ đạo diễn đang xem xét lại cảnh quay.

Vây quanh đạo diễn cùng nhau thảo luận còn có nữ chính An Duyệt Tịch.

Sắc mặt An Duyệt Tịch cứng đờ, chậm rãi đứng dậy, nhìn Diệp Thanh cùng Quý Dương, lại nhìn fans cùng phóng viên chờ đợi ở bên cạnh.

Lúc này đạo diễn cũng ngẩng đầu lên, thấy Diệp Thanh cùng Quý Dương lại nhíu mày, “Ai cho các người tiến vào?” Hắn cho rằng Diệp Thanh cùng Quý Dương là diễn viên, “Có phải đi nhầm phim trường hay không?”

Đạo diễn tính tình cũng rất đại.

Nhân viên công tác lập tức tiến lên thấp giọng giải thích, lúc này sắc mặt đạo diễn mới dịu đi.

Nơi này dù sao cũng là địa phương truyền thông tập trung, còn có vài vị đại bài giới giải trí, liên quan đến cảnh sát ệ, truyền thông nhất định sẽ bắt lấy không bỏ, thậm chí bắt gió bắt bóng. Cho nên đoàn phim lập tức cho người giải tán, lấy cớ đóng phim mời hết người không liên quan ra ngoài.

Diệp Thanh hỏi đạo diễn, “Chu Thành Húc đã chết, chuyện quay phim không có ảnh hưởng sao?”

Sắc mặt Đạo diễn có chút trầm xuống: “Nhưng cũng không thể dừng quay phim lại đúng không? Kéo dài một ngày, trên dưới liền mất một trăm vạn, đoàn phim không trả nổi.”

“Theo chúng tôi biết, Chu Thành Húc cùng mọi người ở chung cũng không tốt.” Diệp Thanh nói, “Anh ta và anh có từng tranh chấp sao?”

Đạo diễn khẽ cắn chặt răng, nói: “Có là có, nhưng lời cô nói, hình như có ý là tôi giết anh ta.”

Chân mày Diệp Thanh ẩn ẩn nhảy nhảy.

“Chu Thành Húc người này, chỉ vì cái trước mắt,” đạo diễn nói: “Anh ta luôn đặt chuyện kiếm tiền, ích lợi cùng thành công đặt ở vị trí đầu tiên, không chút nào suy xét quay tình hình quay chụp thực tế và nghệ thuật điện ảnh, có khi còn ngại đoàn phim tiêu phí quá cao. Cho nên tôi và anh ta từng có xung đột, nhưng đều là chuyện công việc.”

Nói xong, sắc mặt anh lại trầm xuống, “Giờ anh ta đã chết, đầu tư hậu kỳ cũng không có, không biết đến cuối cùng bộ phim này sẽ chụp thành bộ dáng gì, thật là……”

Anh ta phẫn uất không nói lên lời.

“Đầu tư hậu kỳ không có sao?” Diệp Thanh ngưng thần.

“Chu Thành Húc mới chỉ đầu tư cho giai đoạn trước,” đạo diễn than nhẹ, “Bộ phim lần trước anh ta đầu tư thua lỗ, tôi mà sớm biết anh ta không có tiền đã không nhận việc này, khổ nỗi hợp đồng cũng đã ký, còn có biện pháp nào?”

Chu Thành Húc rất thiếu tiền, còn có một món nợ khổng lồ.

Nhưng anh ta là người của điện ảnh Nhạc Hoa, chẳng lẽ Nhạc Hoa không bỏ vốn sao?

“Công ty có bỏ vốn, nhưng không xem trọng anh ta, cho nên bỏ vốn rất ít.” Đạo diễn nói.

Lại hỏi vài câu, đạo diễn liền đuổi thời gian trở về phim trường quay phim.

Diệp Thanh cùng Quý Dương chậm rãi đi ra ngoài.

Trong thành điện ảnh có vô số diễn viên quần chúng chờ đợi đóng phim, bọn họ đi lại ở trên phố, một khi có người tìm đóng phim lập tức ùa lên.

Còn có ngồi xổm góc đường ăn cơm hộp, cơm hộp giá rẻ đơn giản ở trong tay bọn họ như món ăn trân quý, cũng không biết hương vị như thế nào.

Cũng có nam nữ tuổi trẻ đẹp, chờ đợi cơ hội được diễn, khát vọng ở đây tạo ra một phen thiên địa.

Một góc nhỏ này ở huyện thành, không tiếng động chịu tải nhân tình trăm thái.

Số ít người được như An Duyệt Tịch, một lần là nổi tiếng, thực hiện mộng tưởng, được đến danh lợi.

Có người vẫn mãi bôn ba phấn đấu trong dòng nước lũ, có người thì sớm đã từ bỏ, ảm đạm rời đi.

Trừ bỏ những người này, còn có người địa phương ở đây mở cửa tiệm nhỏ, làm ăn rất tốt.

Diệp Thanh nói với Quý Dương: “Đi ăn một chút gì đi.”

Hai người ở gần đây tìm một tiệm cơm, gọi đồ ăn, ngồi xuống ăn nhanh.

Diệp Thanh đang có chút ghét bỏ đồ ăn cho nhiều bột ngọt, đột nhiên liền nghe được bên cạnh bay tới một thanh âm dễ nghe.

“Chú cảnh sát ……”

Diệp Thanh suýt nữa cắn phải đầu lưỡi, ngẩng đầu nhìn về phía Quý Dương.

Quý Dương quay đầu, theo tiếng nhìn qua.

Có một loli xinh đẹp đáng yêu, ăn mặc cổ trang nhút nhát sợ sệt đứng ở một bên, tha thiết nhìn anh.

Quý Dương là người lớn tuổi nhất trong đội Diệp Thanh, nhưng cũng không tính quá già. Chẳng qua làm nghề này lâu rồi, trên mặt vẻ tang thương cùng trầm định không giấu được. Cũng khó trách nhân gia gọi anh là “Chú cảnh sát”.

“Chú cảnh sát……” Tiểu loli tiến lên một bước, hỏi: “Các chú là cảnh sát phụ trách vụ án của Chu sản suất sao?”

Quý Dương ngồi nghiêm chỉnh, thấy tiểu loli lớn lên yêu kiều đáng yêu, thanh âm cũng không khỏi nhu hòa xuống, nhẹ nhàng nói: “Đúng vậy.”

Cười cười, lại hỏi: “Cháu có chuyện gì sao?”

Tiểu loli chớp chớp mắt, hỏi: “Chu sản xuất thật sự đã chết sao?”

“Đúng vậy,” Quý Dương nói.

Tiểu loli lộ vẻ mặt bi ai: “Là thật sự ạ, cháu còn tưởng rằng chỉ là tin đồn.” Cô bé lắc đầu, “Vậy thật sự là quá tiếc nuối.”

Diệp Thanh cùng Quý Dương liếc nhau.

Quý Dương hỏi: “Cháu quen Chu Thành Húc sao?”

Tiểu loli lắc đầu, ngẩn ngơ, lại gật đầu.

Cô bé trầm ngâm trong chốc lát, nói: “Cháu chưa từng tiếp xúc với anh ta, nhưng mà…… Anh ta từng hứa hẹn, muốn đầu tư vào phòng làm việc của chúng ta. Giờ anh ta đã chết, phòng làm việc của chúng cháu chẳng phải không được đầu tư nữa sao?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN