Anh Đến Đúng Lúc - Chương 47: Cảnh sát Diệp nghe lén
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
78


Anh Đến Đúng Lúc


Chương 47: Cảnh sát Diệp nghe lén


Chương 47: Cảnh sát Diệp nghe lén

Rốt cuộc cũng hỏi đến đoạn mấu chốt nhất, Diệp Thanh nhìn An Duyệt Tịch không chớp mắt. Ánh mắt cô thanh đạm, cũng không có mấy áp bách, mà An Duyệt Tịch cũng vẫn bình tĩnh như cũ.

Trì Đông Nham hỏi: “Cô còn nhớ từ khoảng1 giờ hai mươi phút cho đến rạng sáng hôm qua đã xảy ra chuyện gì không?”

An Duyệt Tịch nhíu mày, nỗ lực nhớ lại, lông mi run rẩy, một hồi lâu sau mới nói: “Tôi vẫn luôn ở trong lều nghỉ ngơi.”

Trì Đông Nham nói: “An tiểu thư, mời cô hãy nhìn vào mắt tôi.”

Ánh mắt An Duyệt Tịch khẽ lóe lên, chậm rãi nhìn về phía hắn.

Trì Đông Nham duỗi tay, nhẹ nhàng đặt ở trước mắt cô ta, nói: “Nhắm mắt, tưởng tượng hiện tại cô đang ở trong lều chỗ tối hôm qua.”

Giọng hắn trầm thấp mềm nhẹ, làm long người nghe run rẩy.

An Duyệt Tịch chậm rãi nhắm mắt lại, tròng mắt dưới mí mắt vẫn thong thả chuyển động.

Thanh âm của Trì Đông Nham giống như gió phất qua, hắn hỏi: “Cô nhìn thấy cái gì?”

An Duyệt Tịch nhẹ giọng nói: “Cảnh, cảnh cổ trang, là ở thư phòng……”

“Có ánh sáng không?”

“Không có,” An Duyệt Tịch khẽ lắc đầu, “Trong phòng không có đèn.”

“Cô nghe được cái gì?”

An Duyệt Tịch nghiêng tai lắng nghe, không cần nghĩ ngợi liền nói: “Có tiếng đánh, tiếng vó ngựa, tiếng binh khí va chạm, tiếng nói……”

“Có ồn ào không?”

“Rất ồn……” An Duyệt Tịch gật đầu.

“Cô đang làm cái gì?” Trì Đông Nham nhẹ giọng hỏi.

An Duyệt Tịch nói: “Tôi nằm ở ghế mềm nghỉ ngơi……”

“Cô cảm giác như thế nào?”

“Tôi thấy rất buồn ngủ……”

“Cô chạm vào cái gì?”

“Thảm, ghế mềm.”

Trì Đông Nham lặng im, giơ tay búng tay một cái ở bên tai An Duyệt Tịch, An Duyệt Tịch mở mắt.

“Cô có biết vì sao mình lại hôn mê không?” Trì Đông Nham hỏi.

An Duyệt Tịch có chút khó chịu nhíu mày, “Tôi không biết.”

Cuộc nói chuyện tạm thời kết thúc. Trì Đông Nham nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai An Duyệt Tịch, “An tiểu thư, cảm ơn đã phối hợp, bây giờ cô có thể nghỉ ngơi trong chốc lát.”

An Duyệt Tịch dựa vào đầu giường, an tĩnh nhìn chằm chằm đoa bách hợp cắm trong bình.

Trình Nhiêu lấy ra mấy phiếu điều tra, đặt ở bàn trên giường bệnh, rồi nói: “An tiểu thư, đây là một vài bài kiểm tra, chờ cô nghỉ ngơi tốt có thể điền thông tin giúp tôi.”

Đó là một số phiếu phân tích tinh thần và nhân cách thường gặp, cũng không có gì khó khăn.

Có hộ sĩ tới kiểm tra cho An Duyệt Tịch, Diệp Thanh cùng Trì Đông Nham liền rời khỏi phòng bệnh.

Tìm một chỗ an tĩnh, Diệp Thanh có chút gấp không chờ nổi hỏi: “Thế nào rồi?”

Trì Đông Nham cười đạm nhìn cô chăm chú, nói: “Vừa rồi qua kiểm tra anh phỏng đoán, cô ta hẳn là mắc chứng mất trí nhớ thoáng qua.”

“Chứng mất trí nhớ thoáng qua?” Đáy lòng Diệp Thanh khẽ trầm xuống, chẳng lẽ An Duyệt Tịch thật sự mất trí nhớ?

“Nói dễ hiểu, chính là chứng mất trí nhớ một phần,” Trì Đông Nham nói, “Người mắc loại bệnh này trong tình huống bình thường sẽ không nhớ rõ chuyện phát sinh khi hôn mê, có lẽ cũng không nhớ rõ chuyện xảy ra trước khi hôn mê.”

Diệp Thanh nói: “Nhưng cô ta nhớ rõ em, các phương diện trí lực tinh thần đều rất bình thường.”

“Hôn mê và mất trí nhớ, bản thân nó đã có hơn một ngàn loại hình thức biểu hiện,” Trì Đông Nham trấn an nhìn cô, “Hơn nữa biểu hiện ở mỗi người lại không giống nhau.”

Sao hắn nói giống Lâm Bắc Việt vậy?

Diệp Thanh không phải muốn truy cứu vấn đề mất trí nhớ thuộc lĩnh vực tinh thần này, mà chỉ là có điều hoài nghi.

Cô hỏi: “Anh vừa thôi miên cô ta à?”

“Thôi miên một chút thôi,” Trì Đông Nham nói, “Trong môi trường bệnh viện này, hiệu quả thôi miên cũng không tốt.”

Diệp Thanh băn khoẳn hỏi: “An Duyệt Tịch là diễn viên, kỹ thuật diễn rất tốt. Biểu tình của cô ta thậm chí có thể đã lừa gạt Tống Kiều, liệu cô ta có thể giả vờ bị thôi miên hay không?”

Vẻ mặt Trì Đông Nham như sáng lên, nhìn cô bằng ánh mắt ý vị thâm trường.

“Chẳng lẽ em đoán đúng rồi?” Diệp Thanh nhướng mày.

Trì Đông Nham muốn nói lại thôi, “Hiện tại anh không thể có kết luận qua loa.”

“Được,” Diệp Thanh tỏ vẻ lý giải, “Khoa học là phải nghiêm cẩn, em đây liền chờ anh cho em một kết quả nghiêm cẩn.”

“Nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của em.” Trì Đông Nham nhìn cô thật sâu.

……

Diệp Thanh trở lại cục cảnh sát, Diêm Tiểu Tung cùng Tống Kiều đang ăn cơm.

“Lão đại,” Tống Kiều đem hộp cơm đưa cho Diệp Thanh, “Đây là phần của chị.”

“Cảm tạ!” Diệp Thanh thấy hộp cơm liền đói bụng, lập tức ngồi xuống ăn cùng mọi người.

Đông người ăn càng ngôn, ai cũng không cố kỵ hình tượng. Ngày thường xuất cảnh nằm vùng, bưng một chén mì đã có thể ăn ngôn, nay ngay cả canh cặn cũng uống hết sạch sẽ.

“Cảnh hậu trường của đoàn phim đã mang về đây.” Tống Kiều nói, “Em cùng tiểu Tung sẽ cố gắng xem sớm.”

“Quý Dương đâu?” Diệp Thanh hỏi.

Tống Kiều: “Anh ấy đi điều tra hành tung và tư liệu của Hàn Quân rồi.”

Diệp Thanh gật đầu. Lại đột nhiên cảm thấy giống như đã bỏ qua một người.

Đang cúi đầu ăn cơm, bỗng nhiên có người từ bên cạnh đi qua. Diệp Thanh ngẩng đầu lên, phát hiện là Tôn Ứng Nguyệt.

Tống Kiều ngay cả mí mắt cũng không nâng, còn Diêm Tiểu Tung lại hỏi một câu: “Tôn Ứng Nguyệt, cô không ăn cơm sao?”

Tôn Ứng Nguyệt nhàn nhạt nhìn cô một cái, lại nhìn nhìn hộp cơm, rồi nói: “Tôi đi ra ngoài ăn.”

Diêm Tiểu Tung rất quan tâm mà lại hỏi câu: “Không phải cô nói phải viết bản phác họa về An Duyệt Tịch cùng Bành Ngạn sao? Đã viết xong rồi?”

Tôn Ứng Nguyệt thanh lãnh nói: “Tiền đề để viết abnr phác họa là có đủ hiểu biết và manh mối, chờ mọi người điều tra rõ ràng tư liệu về bọn họ là tôi có thể viết.”

Diêm Tiểu Tung không còn lời gì để nói.

Diệp Thanh lại đột nhiên nói: “Tôi đã điều tra được rõ ràng thì còn cần cô làm gì?”

Sắc mặt Tôn Ứng Nguyệt trầm xuống, cắn chặt răng, “Phác họa có thể biết trước hành động của nghi phạm, còn có thể thu nhỏ lại phạm vi kẻ tình nghi.”

Diệp Thanh nghiêm túc hỏi: “Vậy cô nói xem, cô hoài nghi ai nhất?”

Tôn Ứng Nguyệt nắm chặt tay, ngẫm nghĩ rồi nói: “Hàn Quân.”

Diệp Thanh: “Vì sao?”

Tôn Ứng Nguyệt há miệng thở dốc, trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Bởi vì hung khí tìm được ở nhà hắn.”

Diệp Thanh cũng không nói chuyện nữa, cúi đầu ăn tiếp.

“Lão đại, bác sĩ Trì nói như thế nào?” Tống Kiều nhìn về phía Diệp Thanh, hỏi.

Diệp Thanh còn chưa nói, Tôn Ứng Nguyệt đã quay lại, ở trong ánh mắt kinh ngạc của Diệp Thanh, cô ta nhẹ giọng nói: “Bác sĩ Trì? Là bác sĩ Trì Đông Nham sao?”

Diệp Thanh cùng Tống Kiều liếc nhau.

Tôn Ứng Nguyệt rũ mặt, “Diệp Đội, chị đi gặp Trì Đông Nham bác sĩ, sao không nói cho tôi biết?”

“Ồ?” Diệp Thanh cười khẽ, “Hành tung của tôi còn phải thông báo cho cô sao?”

Tôn Ứng Nguyệt nói: “Chị không biết, Trì bác sĩ là sư huynh của tôi. Nếu tôi cùng đi, có thể giao lưu nhiều hơn.”

Diệp Thanh ngẫm nghĩ rồi nói: “Cô dứt khoát đến phòng nghiên cứu tâm lý công tác đi. Cần tôi giới thiệu không?”

Tôn Ứng Nguyệt mím môi: “Không cần!”

Nói xong, cô ta xoay người rời đi.

……

Đích xác, trong camera ở trước cửa nhà Chu Thành Húc xuất hiện bốn người.

Hai người đến trước, cơ bản có thể loại trừ hiềm nghi.

Người có hiềm nghi, là An Duyệt Tịch và Bành Ngạn. Nhưng hiện giờ tra ra được hung khí khả nghi lại không thuộc về hai người bọn họ.

Cho nên, người có hung khí là Hàn Quân lại thành kẻ tình nghi lớn nhất.

Diệp Thanh quyết định đến phòng thí nghiệm pháp y xem sao.

Có lẽ Lâm Bắc Việt đã có kết quả.

Giờ đã là hơn ba giờ chiều, Diệp Thanh mới vừa ăn cơm trưa xong lại có chút mệt rã rời. Cô không nhanh không chậm mà tới phòng thí nghiệm pháp y, chậm rãi đi lên trên tầng.

Đi đến cửa văn phòng của Lâm Bắc Việt liền nghe thấy có tiếng nói chuyện từ bên trong truyền ra. Cách vài bước xa, cô nhìn vào, thấy Lâm Bắc Việt cùng Từ Nhiễm đang vui vẻ nói chuyện. Ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào trên người hai người, an tĩnh mà tốt đẹp.

Cô nẫm nghĩ rồi dứt khoát đứng ở cửa, dựa vào trên tường, nhập định.

Thanh âm bên trong cánh cửa nghe được rất rõ ràng, Từ Nhiễm nói chuyện luôn không nhanh không chậm, giống suối nước róc rách.

Giọng nói của Lâm Bắc Việt trầm thấp, mang theo vài phần ý cười.

“Sau khi giải phẫu thật sự phát hiện trái tim có hai nếp gấp đóng cửa, nhưng tương đối nhẹ. Tôi đã xem xét qua bệnh án và lịch sử khám bệnh của hắn, không phải bệnh bẩm sinh.”

“Tuy rằng tương đối nhẹ, nhưng cũng hoàn toàn không thể bảo đảm là sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt.” Từ Nhiễm nhẹ giọng nói, “Người chết trước khi chết từng vật lộn kịch liệt, khiến cho sau khi chết xuất hiện tình trạng cương cứng tử thi tương đối sớm, nhanh chóng lan tràn toàn thân. Liệu có khả năng bởi vì vận động kịch liệt làm cho bệnh tim đột phát mà chết hay không?”

Diệp Thanh dựng lỗ tai lên.

Cô lập tức đem lỗ tai dán vào trên tường, ra sức nghe.

Cái gì bệnh tim? Cái gì vận động kịch liệt? Chẳng lẽ là kết quả kiểm tra thi thể của Chu Thành Húc sao?

“Cường độ hai nếp gấp đóng cửa không được đầy đủ, ảnh hưởng tới trái tim rất nhỏ,” Lâm Bắc Việt nói, “Huống chi người chết còn có thói quen tập thể hình, có thể thấy được việc vận động kịch liệt sẽ không có ảnh hưởng tới hắn.”

Từ Nhiễm nói: “Đây chỉ là phỏng đoán của cậu,” cô cường ngạnh khẳng định: “Tôi đã kiểm tra qua máu, nước tiểu, dịch mắt… của anh ta, đều không phát hiện có nhiễm độc.”

Lâm Bắc Việt có chút nghi ngờ: “Thông thường kiểm tra đo lường độc vật học cũng chỉ kiểm tra qua mấy loại độc thông thường, liệu có khả năng hung thủ dùng loại chất độc chúng ta không quen thuộc?”

Từ Nhiễm ngẫm nghĩ: “Bắc việt, cậu càng ngày càng nghiêm khắc hơn so với khi còn đi học.”

“Sư tỷ, đây không phải vấn đề nghiêm khắc,” Giọng Lâm Bắc Việt dịu xuống, “Chuyện này quan hệ đến chân tướng vụ án. Chúng ta không thể buông tha hung thủ, nhưng cũng không thể oan uổng bất luận người vô tội nào.”

Anh nhẹ giọng nói: “Sư tỷ, hiện tại công việc của chúng ta không phải nghiên cứu học thuật, mà là pháp y.”

Anh nói: “Tôi hy vọng chị mau chóng thích ứng với thân phận bây giờ của mình.”

Từ Nhiễm im lặng.

An tĩnh trong chốc lát, sau đó cô nói: “Bắc việt, cậu nói đúng.”

Diệp Thanh “xì” một tiếng dưới đáy lòng. Lâm Bắc Việt đương nhiên đúng, hắn cái gì cũng đúng!

Lâm Bắc Việt nói: “Cho nên sư tỷ còn phải vất vả rồi, lại……”

“Cảnh sát Diệp! Sao lại đứng dựa tường ở đây?”

Lâm Bắc Việt lời còn chưa dứt, Hà Quân đột nhiên đi cửa đến văn phòng, nghi hoặc hỏi.

Diệp Thanh lập tức đứng thẳng, Lâm Bắc Việt cũng đi ra.

“Diệp Thanh, em tới từ khi nào?”

Diệp Thanh lấy tay quệt quệt tường, nói: “Vừa tới.”

Hà Quân nói: “Không đúng, nãy giờ tôi vẫn thấy chị đứng vào trên tường, tôi đến gần chị cũng không phát hiện ra.”

Diệp Thanh lảng tránh ánh mắt nghi hoặc của Lâm Bắc Việt, nói: “Tôi chỉ đứng trong chốc lát.” Sợ Lâm Bắc Việt phát hiện cô nghe lén, cô chuyển đề tài, nói: “Tôi chính là tới hỏi về chuyện vụ án.”

Anh dẫn Diệp Thanh vào văn phòng.

Vừa vào cửa, Diệp Thanh liền đón nhận ánh mắt có vẻ lạnh lẽo của Từ Nhiễm.

Nhưng thái độ của Từ Nhiễm vẫn bình thản hữu hảo, lễ phép gật đầu chào cô: “Cảnh sát Diệp.”

“Từ pháp y,” Diệp Thanh nhàn nhạt.

Lâm Bắc Việt xoay người hỏi Hà Quân, “Kết quả kiểm tra đâu?”

Hà Quân vốn đang mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nghe vậy lập tức đem kết quả trong tay nộp ra, còn nói: “Thầy Lâm, kết quả đã có. Vân tay trên cúp khớp với vân tay thu thập được trong phòng Hàn Quân. Có thể phỏng đoán, vân tay này là của Hàn Quân.”

Mia: Hôm nay mới có ngày nghỉ. Nói trước là mình sẽ không Drop nha, chỉ là không biết đến bao giờ mới lấp được hố thôi T^T

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN