Chương 7: Đùa giỡn cảnh sát Diệp
Nhoáng một cái, ngần ấy năm đi qua. Rất nhiều sự tình, Diệp Thanh cũng nhớ không rõ nữa.
Tới chỗ cầu thang, Diệp Thanh ấn công tắc bật ngọn đèn mờ nhạt, chỉ vào chỗ tường ở bậc thang cuối cùng, nói: “Nơi đó phát hiện vết máu.”
Lâm Bắc Việt đeo bao tôiy cùng bọc giày vào, chụp ảnh, tìm tòi, lấy dấu vết ra, làm vô cùng nghiêm túc cẩn thận, không chút cẩu thả.
“Đích xác có vết máu, còn có ít vật chất giống tóc dính máu.” Lâm Bắc Việt nói, “Tôi sẽ mau chóng kiểm tra.”
Hai người trở lại hiện trường vụ án.
Từ khi án phát đến nay mới qua mười mấy giờ, tất cả manh mối đều cần sưu tập trogn quá trình điều tra.
Lâm Bắc Việt cũng không tự mình tới xem căn hộ của Giả Tinh Tinh, anh đứng ở giữa phòng khách, như suy đang tư gì.
“Biết tái hiện hiện trường phạm tội không?” Anh đột nhiên hỏi.
Diệp Thanh gật đầu, “Biết, tái hiện hiện trường phạm tội, có thể giúp hiểu rõ hơn quá trình phạm tội.”
“Không bằng chúng tôi tới bắt chước một chút.” Lâm Bắc Việt nói, “Nếu tôi là hung thủ, em là Giả Tinh Tinh, tôi ở ngoài cửa ấn chuông cửa……” Anh cẩn thận đi đến trước cửa, chuẩn bị mở cửa.
Diệp Thanh ngắt lời anh anh, “Vì sao anh là hung thủ? Mà tôi là người bị hại?”
“Bởi vì giới tính tương xứng.” Lâm Bắc Việt nói.
Diệp Thanh nheo mắt, “Dựa theo phương thức gây án, chờ lát nữa tôi phải bị anh khống chế được, ôm đến trên giường, sau đó anh dùng đao đâm vào ngực bụng tôi —— anh cũng muốn bắt chước?”
Lâm Bắc Việt sửng sốt, ánh mắt mềm nhẹ mà nóng rực.
“À, vì dựng lại vụ án, tôi nguyện ý hy sinh, cam nguyện bị anh sờ bị anh ôm.” Diệp Thanh ý cười tự đắc, “Anh yên tâm, tôi rất rộng lượng, sẽ không bắt anh phụ trách.”
Lâm Bắc Việt hơi hơi mím môi.
“Em muốn làm hung thủ?” Anh hỏi.
Diệp Thanh gật đầu, “Đúng vậy.”
Lâm Bắc Việt: “Nhưng mà…… em là con gái, tôi sợ em…”
“Sợ bị tôi chiếm tiện nghi?” Diệp Thanh bật cười.
Lỗ tôii Lâm Bắc Việt rất đẹp, khẽ phiếm hồng.
“Không phải……” Anh nói.
“Vậy anh chính là muốn nhân cơ hội ôm em sờ em?” Diệp Thanh tới gần một bước, mắt trông mong mà nhìn anh.
“Không phải…… Tiểu Diệp, tôi sẽ không gây hại cho em……”
Diệp Thanh gật gật đầu, nghiêm chỉnh nói: “Nếu quyết định không được, vậy để công bằng, cứ theo quy củ cũ, kéo búa bao, ai thắng người đấy là hung thủ.”
Đây là phương thức quyết định bọn họ từ nhỏ đã thích.
Tuy rằng có chút ấu trĩ, nhưng Lâm Bắc Việt đồng ý.
Sau đó anh thua.
Diệp Thanh làm “Hung thủ”, đi đến ngoài cửa, gõ cửa.
Lâm Bắc Việt mở cửa, mời cô đi vào.
Diệp Thanh: “Giả Tinh Tinh không bố trí phòng vệ với hung thủ, bọn họ ở phòng khách nói chuyện, giao lưu……”
Lâm Bắc Việt: “Sau đó Giả Tinh Tinh có phản ứng có thai, chạy đến buồng vệ sinh nôn mửa.” Anh đi vào buồng vệ sinh, khom lưng tới gần bồn cầu.
Đúng lúc này, Diệp Thanh từ sau lưng tới gần anh, ôm cổ anh.
Tấm lưng rắn chắc rộng lớn, dán lên là thân hình tinh tế ấm áp của cô, Lâm Bắc Việt cứng đờ.
Diệp Thanh: “Tiếp theo, hung thủ lấy ống tiêm đã chuẩn bị sẵn, đâm vào cổ Giả Tinh Tinh, tiêm dị bính phân vào.”
Bàn tôiy mềm mại của cô nhẹ nhàng xoa xoa cổ anh. Anh hô hấp cứng lại, làn da cần cổ khẽ rùng mình.
Lâm Bắc Việt: “Tôi bị gây tê, em kéo tô đến phòng ngủ.”
Diệp Thanh đương nhiên sẽ không thật sự kéo anh đi, hai người hành động cẩn thận, tránh không phá hỏng hiện trường phạm tội.
Tiến vào phòng ngủ, mùi máu tươi cùng mùi khét làm người tôi hít thở không thông. Hiện trường hỗn loạn cũng làm người tôi nhìn thấy ghê người.
Diệp Thanh: “Em đặt anh lên trên giường, cầm dao đâm vào ngực bụng anh.” Cô chớp chớp mắt, “Dao không phải mang theo tới đây, có thể là lấy từ trong nhà Giả Tinh Tinh.”
“Ừ, Hà Quân phát hiện hung khí là dao gọt hoa quả, nhưng đã bị lửa đốt qua, không thể lấy ra được dấu vết gì.”
Diệp Thanh đi đến trước người anh, dùng ngón tôiy chọc ngực bụng anh, làm bộ như đang đâm anh.
“Em đang phẫn hận, cho nên điên cuồng đâm loạn,” cô ở trên người anh chọc tới chọc đi, ngón tôiy tinh tế giống cào ngứa.
Bụng Lâm Bắc Việt có chút ngứa, theo bản năng siết chặt.
Ừm, rất có lực, rất rắn chắc. Nói không chừng có nhân ngư tuyến*, còn có cơ bụng. (*Nhân ngư tuyến: tiếng Trung là 人鱼线 là hai đường chéo xuống bụng dưới tạo thành hình chữ V- Nguồn : Túy Mộng Lâu)
Nghĩ như vậy, cô không khỏi chọc thêm vài cái.
“Anh thường xuyên tập thể hình?” Cô hỏi.
Lâm Bắc Việt rũ mắt, lông mi đen nhánh, hai mắt thâm thúy.
“Chuyện này có quan hệ tới vụ án sao?”
“À,” Diệp Thanh lại chọc vài cái ở ngực anh, “Chỉ là cảm thấy, xúc cảm chọc vào rất tốt.”
“Tiểu Diệp……” Lâm Bắc Việt nhíu mày.
“Ha ha……” Diệp Thanh cười khẽ, “Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi anh khẩn trương liền sẽ gọi em là Tiểu Diệp.” Tôiy cô ngừng ở trên ngực anh, “Ồ, sao tim anh đập nhanh như vậy?”
Lâm Bắc Việt lui về phía sau một bước, nói: “Đâm đến động mạch cổ, tạo thành vết máu loại phun tung toé. Hiện tại trên người em có máu.”
Diệp Thanh tiến vào vụ án, thu hồi tôiy, khoanh tôiy trước ngực.
“Trên quần áo dính máu, không thể ra cửa. Cho nên em muốn thay quần áo. Có lẽ trên tôiy cùng trên mặt đều bị máu bắn lên, muốn rửa sạch.” Cô lại lần nữa trở lại toilet.
Lâm Bắc Việt lấy luminol ra, phun lên bồn rửa mặt.
Dưới ánh sáng tia tử ngoại, trong bồn rửa mặt xuất hiện ánh sáng màu xanh cực nhạt.
“Em tưng ở chỗ này rửa sạch vết máu.”
“Sau đó em dùng máy sấy làm ra chuẩn bị tạo hỏa hoạn, còn đổ thêm cồn, chuẩn bị rời đi.” Diệp Thanh nói, “Em sẽ không tắm rửa, bởi vì sợ không cẩn thận lưu lại tóc hoặc là những dấu vết khác, cho nên, rửa sạch sẽ vết máu, thay đổi quần áo, rồi ra cửa, rời đi theo lối cầu thang bộ.”
Cô nhanh chóng tiến vào càu thang, “Em rất khẩn trương, cảm xúc không ổn định, thân thể cũng phát run, đi đến nơi này, ngồi xổm xuống bình phục điều chỉnh cảm xúc.”
Lâm Bắc Việt: “Em dựa vào tường, đôi tôiy ôm đầu gối, không chú ý tới trên tóc còn tàn lưu vết máu cọ tới trên tường. Có lẽ còn để lại sợi tóc……”
Diệp Thanh nói: “Tiếp theo, em liền công khai rời đi hiện trường vụ án, tận đến khi máy sấy tạo ra lửa lớn, nhân viên phòng cháy cùng quản lý tiến đến cứu hoả, sau đó, lại tìm cơ hội thần không biết quỷ không hay tiêu hủy quần áo dính máu.”
“Lửa lớn, nhân viên phòng cháy, quản lý…… những nhân tố đó, khiến đại lượng dấu vết của hiện trường bị phá hủy, quấy nhiễu cảnh sát phá án.” Lâm Bắc Việt không nhanh không chậm mà nói, anh lại hỏi: “Là ai báo 119?”
Diệp Thanh nghĩ lại, nói: “Là đội trưởng đội bảo an tiểu khu, khi anh tôi tuần tra phát hiện có sương khói từ cửa sổ bay ra. Khi cháy, đại bộ phận hộ gia đình đều không ở nhà cho nên hàng xóm cũng không có ai phát hiện.”
Lâm Bắc Việt nói: “Đi hỏi vị bảo vệ kia trước.”
Hai người đi bộ đi xuống lầu, tìm được phòng an ninh. Đội trưởng đội bảo vệ ngẫm lại rồi nói: “Tiểu khu chưa từng bị cháy, làm tôi sợ muốn chết, nếu xảy ra đại sự thì tôi gặp xui xẻo lớn rồi. Nghe nói thiêu chết người, mấy ngày nay trong tiểu khu ai ai cũng hoảng sợ.”
Đội trưởng đội bảo an sắc mặt nặng nề.
Diệp Thanh hỏi: “Bảo vệ báo cháy đâu?”
“Cô nói lão Lưu à?” Đội trưởng đội bảo an ai thán một tiếng, “Đi rồi……”
“Đi rồi?” Diệp Thanh cùng Lâm Bắc Việt liếc nhau.
“Đúng vậy, ngày hôm qua xảy ra chuyện lớn như vậy, tòa nhà kia lại do ông tôi quản —— có chủ nhà khiếu nại chúng tôi, tìm tới cấp trên gây sự. Lão Lưu không có biện pháp, tự mình gánh vác trách nhiệm, từ chức.”
Diệp Thanh nhíu mày, “Ông tôi tự mình đi?”
“Phải,” đội trưởng đội bảo an nói, “Ông tôi đi rất vội, tôi vốn nghĩ quen biết ông tôi nhiều năm như vậy, giới thiệu cho anh tôi đến một công ty khác làm bảo vệ, nhưng ông tôi không cần, thu dọn đồ vật, nói là phải về quê.”
“Như vậy à.” Diệp Thanh nói cảm ơn, cùng Lâm Bắc Việt ra khỏi phòng an ninh.
“Em hoài nghi ông Lưu bảo vệ kia? Nhưng ông tôi không phù hợp với phỏng đoán của em.” Lâm Bắc Việt nói.
Diệp Thanh khẽ lắc đầu, “Nói không chừng ông tôi cũng không đơn giản như mặt ngoài, không cần xem nhẹ bất luận dấu vết khả nghi nào để lại.” Cô lập tức gọi điện thoại cho Tống Kiều, nói cho cô tin tức về ông Lưu bảo vệ, “Em hãy kêu người điều tra một về người này.”
Bên phíaTống Kiều rất ồn, tựa hồ có người ở đang điên cuồng mắng to.
“Em đang làm cái gì vậy?” Diệp Thanh hỏi.
Tống Kiều thập phần không biết nói gì, “Đang thẩm vấn Vu Tuấn Đào, cũng chính là con trai Vu Hạo Khiêm. Theo tình hình trước mắt, động cơ gây án của cậu tôi rõ ràng nhất. Nhưng mà cậu tôi không phối hợp, vừa đánh vừa mắng mấy cảnh sát, còn nói mình là vị thành niên, được pháp luật bảo hộ, không ai có thể làm gì được cậu tôi.”
“Vu Hạo Khiêm đâu?” Diệp Thanh hỏi.
“Đang chạy tới cục cảnh sát,” Tống Kiều nói, “Ngày hôm qua anh tôi còn ở nơi khác, nghe nói Giả Tinh Tinh đã chết, lập tức trở về. Hiện tại đang trên đường tới cục cảnh sát.”
Diệp Thanh thu di động, quyết định về cục cảnh sát.
……
Cảnh sát là ở một chỗ ăn chơi tìm được Vu Tuấn Đào.
Vu Tuấn Đào 17 tuổi, vốn phải đang học lớp 12, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tháng sáu năm nay sẽ tham gia thi đại học. Nhưng thành tích của cậu tôi không tốt, bị lưu ban hai năm, giờ vẫn còn đang cao nhất (lớp 10). Ngày hôm qua cũng không phải cuối tuần nhưng cậu tôi chạy ra trường học, không biết tung tích.
Trở lại cục cảnh sát, Diệp Thanh gặp được Tống Kiều.
“Trường học nội trú rất nghiêm khắc, sao cậu tôi lại ra ngoài được?”
Tống Kiều: “Cậu tôi giả vờ bị bệnh, xin nghỉ với chủ nhiệm lớp. Chủ nhiệm lớp được Vu Hạo Khiêm đồng ý liền duyệt giấy xin phép nghỉ cho cậu tôi, kết quả sau khi ra ngoài cậu tôi liền không về trường học nữa.”
Trong phòng thẩm vấn, Vu Tuấn Đào ngồi ở trên ghế, vẻ mặt phẫn nộ, trừng mắt nghiến răng nghiến lợi với Diêm Tiểu Tung phía đối diện.
Vu Tuấn Đào cũng là tương đối xui xẻo, cậu tôi không quá phù hợp với đặc thù của hung thủ, nhưng cậu tôi gây sự ở chỗ ăn chơi, có người báo cảnh sát.
Cảnh sát dẫn cậu tôi về cục, Tống Kiều liền thuận tiện hỏi chút vấn đề về Giả Tinh Tinh. Kỳ thật cũng coi như không chính thức thẩm vấn.
Vu Tuấn Đào vừa nghe đến ba chữ Giả Tinh Tinh, cảm xúc lập tức mất khống chế.
“Đồ đê tiện Giả Tinh Tinh kia chết liền chết đi! Chết rất tốt! Liên quan cái rắm gì đến lão tử!”
“Cảnh sát các người đều thích giúp tiểu tôim sao? Tiểu tôim khắp thiên hạ đều nên chết đi! Cảnh sát không nên hỗ trợ đem loại người dơ bẩn bại hoại này bắt lại hết sao? Tại sao còn phải tra nguyên nhân cô tôi chết? Có cái gì tốt mà tra? Chết thật xứng đáng!”
Cảnh sát trấn an cậu tôi: “Cậu yên lặng một chút, không hỏi cậu chuyện Giả Tinh Tinh chết.”
“Cút! Cút!” Vu Tuấn Đào uống xong, có chút say. Cậu tôi là vị thành niên, nên không dùng còng tôiy. Dưới sự giận dữ, ghế dựa trong phòng thẩm vấn đều bị cậu tôi đẩy ngã.
Diệp Thanh cùng Lâm Bắc Việt ở ngoài phòng thẩm vấn, nhìn chằm chằm Vu Tuấn Đào.
“Thả tôi đi ra ngoài!” Vu Tuấn Đào điên cuồng đá cửa, gõ cửa, “Tôi là vị thành niên! Các người dám nhốt, tin hay không sau khi rời khỏi đây tôi sẽ kiện các người! Các người ngược đãi tôi, nhốt tôi! Hạn chế tự do thâ thể, vũ nhục nhân cách của tôi!”
“Lão đại!” Tống Kiều đem một bộ chìa khóa đưa cho Diệp Thanh, “Đây là thứ phát hiện ở trên người Vu Tuấn Đào. Sau khi kiểm tra, xác nhận đây là chìa khóa căn hộ của Giả Tinh Tinh.”
Diệp Thanh híp híp mắt, cầm chìa khóa định vào phòng thẩm vấn, Lâm Bắc Việt lại ngăn cản cô.
“Để tôi đi,” anh tiến lên một bước, thấy Diệp Thanh do dự, anh nói: “Giữa đàn ông với nhau dễ nói chuyện hơn.”
Diệp Thanh nắm chặt chìa khóa, “Cùng nhau vào đi.”
Lâm Bắc Việt không cản nữa, trước một bước đẩy cửa ra.
Cửa vừa mở, Vu Tuấn Đào điên cuồng phá cửa đột nhiên nhào tới, giơ nắm dấm lao vào người Lâm Bắc Việt.
Lâm Bắc Việt mang theo Diệp Thanh tiêu sái tránh đi, đồng thời đóng cửa lại.
Diệp Thanh vốn dĩ đã lấy còng tay ra nhưng lại yên lặng thu về.
Phòng thẩm vấn là một mảnh hỗn độn, Lâm Bắc Việt thần sắc tự nhiên nâng ghế lên, đỡ đến bên cạnh bàn, sau đó ngồi xuống.
Mia: Ai sao cái đôi này phá án mà cũng hiện đầy gian tình thế nhở?!? ^^