Anh Điên Thật Đúng Kiểu Em Thích - Chương 25: Anh là Đại Thụ của em
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
129


Anh Điên Thật Đúng Kiểu Em Thích


Chương 25: Anh là Đại Thụ của em


Diêu Linh đang nghĩ cách hỏi thử xem Phó Hằng có phải người bạn học kia không, dù bây giờ có biết người kia là ai thì cũng chẳng thay đổi gì nhưng đối với Diêu Linh mà nói thì chuyện này có ý nghĩa rất lớn, dù sao đó cũng là lần đầu tiên cô cảm nhận được lòng tốt của người khác ở trường học.

Cô chưa kịp hỏi đã bị Ngô Nguyên gọi.

“Mai Mai ơi!” Ngô Nguyên kêu cô.

Phó Hằng cảnh giác nhìn người này, Diêu Linh âm thầm kéo tay anh, anh đừng có lộ liễu dữ vậy chứ.

Ngô Nguyên ngồi xổm xuống nói, “Mai Mai, anh tha thứ cho em.”

Mỗi lần anh ta lên cơn sẽ quên mất nhiều chuyện, chỉ nhớ rõ những ký ức đau thương nhất.

Diêu Linh thở dài một hơi, khẽ nói, “Nhưng mà… em không thể tha thứ cho bản thân được.”

Diêu Linh nắm lấy tay Phó Hằng để trấn an anh.

Ngô Nguyên lắc đầu, “Mai Mai, Mai Mai à, em đừng nóng. Anh thật sự tha thứ cho em mà, chúng ta từ nhỏ lớn lên bên nhau, em hiểu tính anh mà. Anh nói tha thứ chính là tha thứ, chỉ cần em quay về thì sau này anh tuyệt đối không nhắc lại chuyện cũ. Chúng ta vui vẻ bên nhau là tốt rồi.”

Diêu Linh lại thầm thở dài, ngoài mặt nói, “Em xin lỗi, em thật lòng xin lỗi anh.”

Phó Hằng nhìn người đàn ông này một cách khinh bỉ, cực kỳ khinh bỉ, lên cơn thì ghê gớm lắm sao! Lúc anh lên cơn đều tránh né người anh thương, chỉ nhìn cô một cái cũng thấy thật xa xỉ, vậy mà người này sao lại cứ sáp đến như vậy chứ, thật khiến anh tức chết!

Trợ lý Dư Ôn cảm thấy không ổn, chạy lại kéo Ngô Nguyên ra để cứu anh ta, anh cảm thấy ông chủ không khống chế cảm xúc được nữa, có vẻ sắp lên cơn rồi. Dù ông chủ sẽ không làm hại quý cô Hoa Ăn Thịt Người nhưng mấy người khác thì ai mà biết được, không nên đánh cuộc xem ông chủ có đánh người trước mặt quý cô Hoa Ăn Thịt Người hay không, chuyện này khá nguy hiểm.

Ngô Nguyên cũng không vừa, nhào đến chỗ Diêu Linh mà gào lên, “Mai Mai, vì sao…”

Diêu Linh đứng lên, nhìn Ngô Nguyên, sau đó xoa xoa bụng mình, khóc lóc nói, “Vì…… em đã có con với anh ấy, em muốn cho đứa bé một gia đình hoàn chỉnh. Ngô Nguyên à, từ nhỏ chúng ta đã không được hưởng thụ sự ấm áp của gia đình, chắc anh không nỡ để con của em lặp lại bi kịch của chúng ta chứ…..”

“Trời ơi! Rốt cuộc anh đã làm sai chuyện gì mà em lại đối xử với anh như vậy!” Ngô Nguyên nhìn lên trời quát, sau đó không chống cự nữa, đi theo y tá về phòng.

Chẳng bao lâu nữa anh ta sẽ quên mất chuyện này thôi.

Diêu Linh lại ngồi xuống ghế, quay đầu nhìn Phó Hằng đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt đó đúng là muốn ăn tươi nuốt sống cô luôn.

Diêu Linh bị nhìn đến muốn chạy trốn, nhưng dù sao cũng là người từng trải, cô làm như mình không hề bị ảnh hưởng gì, còn ngồi sát lại lén lút nói với Phó Hằng như thể đang nói với người anh em chí cốt, “Tôi lừa anh ta thôi, tuy chúng ta ở chung một phòng nhưng nếu anh không đồng ý thì chuối tây nhỏ và hoa ăn thịt người nhỏ sẽ không tự nhiên chui ra được đâu.”

Diêu Linh nói mấy lời xấu hổ như vậy bằng thái độ rất đứng đắn, không có chút tình thú nào, tựa như một đóa hoa ăn thịt người đang nói chuyện với một cây chuối tây, chỉ đang giải thích tình hình mà thôi.

Ngược lại tai Phó Hằng đỏ cả lên, vẻ mặt cũng mất tự nhiên, trong lòng rối rắm không nghĩ được chuyện gì khác, chỗ làn da chạm nhau nóng lên.

Diêu Linh lại nói tiếp, “Yêu tinh chúng ta và con người họ vốn dĩ là quan hệ hỗ trợ lẫn nhau, nếu có thể giúp được gì thì chúng ta nên giúp họ.”

Bệnh nhân lúc lên cơn mang tính cách này, lúc không lên cơn thì lại biến thành tính cách khác.

Diêu Linh thời thời khắc khắc đều vì bảo vệ thân phận hoa ăn thịt người của mình mà diễn rất nhập tâm, cô cảm thấy đến lúc mình quay lại cuộc sống bình thường có lẽ trong một thời gian dài sẽ tách mình khỏi loài người mất.

Phó Hằng không nói gì, cũng không biểu lộ gì, chỉ gật đầu.

Diêu Linh là một người tinh tế, biết chắc tình trạng của anh bây giờ đã khá hơn thì thầm thở phào nhẹ nhõm.

Một người khác cũng thở phào nhẹ nhõm là trợ lý Dư Ôn, anh không chỉ thở phào mà còn phục sát đất, cô ấy chỉ nói mấy câu với ông chủ mà ông chủ đã không sao nữa, thật thần kỳ.

Trợ lý Dư Ôn cảm thấy có thể cho các bác sĩ chủ trị trước kia của ông chủ xem cảnh này, biết đầu về sau họ có thể phát minh ra loại thuốc tên là “Quý cô Hoa Ăn Thịt Người” cũng nên.

Rất nhanh đã đến hội diễn văn nghệ ban đêm, sân khấu đã dàn dựng xong, ghế ngồi cũng chuẩn bị sẵn sàng.

Viện trưởng còn cẩn thận để mọi người duyệt trước một lần, tỏ ý nếu hội diễn văn nghệ kết thúc thành công thì ai cũng được ăn đùi gà, nhiều lần nhắc nhở mọi người không được ngồi sai vị trí của mình, phòng trường hợp lên cơn bất ngờ có thể nhanh chóng giải quyết.

Đương nhiên lúc luyện tập cũng không yêu cầu hai người đăng ký tiết mục hô hấp tham gia.

Dù sao thì hội diễn văn nghệ này tổ chức cũng là vì cha của Phó Hằng.

Lúc cha của Phó Hằng tới, Diêu Linh muốn buông tay Phó Hằng ra, đây chính là di chứng của việc yêu sớm bị bắt quả tang, giờ hễ thấy người lớn trong nhà là sợ hãi.

Phó Hằng nắm lấy tay cô, quay sang hỏi, “Sao thế?”

Diêu Linh: “…….” Cha anh đến rồi, chúng ta không nên nắm tay nữa…………

Khoan đã, cô là một bệnh nhân tâm thần thì để ý nhiều thế làm gì? Đến lúc đó chẳng lẽ ông ấy dám đánh cô.

Lúc cha Phó Hằng đến thì tươi cười rất vui vẻ, sau đó bảo viện trưởng kê thêm hai ghế nữa ngồi cạnh chỗ giám khảo.

Sau đó dẫn hai thí sinh dự thi là Phó Hằng và Diêu Linh đến ngồi chỗ ban giám khảo.

Diêu Linh: “……..” Làm sao đây? Đột nhiên cảm thấy năm nghìn tệ nắm chắc trong tay rồi, nhưng lương tâm lại vô cùng đau đớn.

Dù sao thì giờ cô cũng có tiền lương, những người này không có. Bọn họ rất cố gắng để số tiền này, có lẽ đây là cơ hội duy nhất họ có thể kiếm tiền sau khi vào trung tâm quản lý này.

Lúc này, ông Phó nhìn hai người đang nắm tay, nói với Diêu Linh, “Tôi đã nghe kể về cháu, cháu là quý cô Hoa Ăn Thịt Người phải không?”

Diêu Linh thầm ngạc nhiên, sao tên này nghe quen tai ghê, sau đó cô nhớ ra y tá Dư Ôn ngày nào cũng gọi cô như vậy.

Ông Phó thì thầm, “Đừng sợ, thật ra tôi cũng là yêu tinh, tôi là một đại thụ, chúng ta đều là đồng bào.”

Trợ lý Dư Ôn: “..…..”

Phó Hằng: “……”

Diêu Linh kinh ngạc nói, “Hóa ra là vậy, vậy bác nhất định phải cẩn thận, đừng để loài người phát hiện.”

Chuyện này thật kỳ lạ, sao ông Phó lại biết nhiều chuyện như vậy?

Tỷ lệ Phó Hằng nói cho ông ấy quá thấp, Diêu Linh cảm thấy nghi ngờ y tá nhiều hơn.

Một phần là vì y tá này vào đây ngay sau Phó Hằng, từ khi anh ta đến thì chuyện gì cũng theo Phó Hằng răm rắp, lại còn phối hợp diễn kịch với cô. Hơn nữa nghe danh xưng quý cô Hoa Ăn Thịt Người quen tai như vậy, Diêu Linh cảm thấy mình không đoán sai.

Ông Phó nói tiếp, “Phải rồi, đứa con trai này của tôi không gây phiền hà gì cho cháu chứ?”

Diêu Linh nhìn ông Phó, thầm xin lỗi ông vì cô đã hiểu lầm ông, ông đúng là một người cha rất tốt.

“Không có không có.” Diêu Linh nói, “Ngày nào bọn cháu cũng cùng nhau quang hợp.”

Phó Hằng liếc cha mình một cái, nên có chừng mực chút.

Ông Phó bắt được ý tứ của con trai mình thì kết thúc ở đây, không nói thêm gì nữa.

Lúc này hội diễn văn nghệ đã bắt đầu, tiết mục hô hấp của bọn họ là tiết mục kết màn nên giờ có thể xem những tiết mục khác.

Đương nhiên phải đẩy tiết mục họ xuống cuối rồi, ai muốn mới mở đầu đã xem bọn họ cầm hai cái ghế lên sân khấu ngồi im không ừ hử gì chứ.

Tiết mục đầu tiên là màn nhào lộn của Ngô Nguyên, xem như tiết mục mở màn.

Không xảy ra điều gì ngoài ý muốn.

Tiết mục thứ hai chính là tiết mục song ca quả táo nhỏ của hai bệnh nhân nọ.

Diêu Linh nghe thấy không tồi, vì họ chỉ hát nhép theo ca sĩ chứ không dùng nhạc đệm.

Cô cảm thấy tâm trạng Phó Hằng có phần sa sút, vì thế Diêu Linh không màng đến người lớn đang ở đây, dù sao cô cũng là bệnh nhân tâm thần, nếu vậy thì có gì phải sợ chứ. Cô xít người tới, hát bên tai Phó Hằng theo tiếng nhạc, “Trước giờ em không hề ghét anh, điểm gì ở anh em cũng thích, sau này anh sẽ xuất sắc hơn.”

Phó Hằng quay sang nhìn cô liền bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của cô. Chỉ là một bài hát lại khiến Phó Hằng tưởng là thật, đời này anh chưa làm chuyện xấu bao giờ nhưng vận mệnh lại đối xử tàn nhẫn với anh như vậy, nếu vậy anh có thể thuận theo con tim mình mà làm chuyện thất đức một lần không?

Phó Hằng nắm tay cô, trong lòng không rối rắm nữa.

Tiết mục kế tiếp là kinh kịch, chính là của anh trai hát the thé “Nhớ năm xưa ta từng làm nũng, ngờ đâu sáng nay chỉ còn bộ y phục cũ nát.”

Viện trưởng không ngừng giải thích tình trạng của bệnh nhân cho ông Phó nghe, Diêu Linh tự nhiên cũng nghe được một ít.

Đơn giản chính là đây là ngôi nhà của những bệnh nhân đã bị vứt bỏ.

Phó Hằng nghe thấy thế, lạnh giọng nói, “Ăn nói cẩn thận.”

Trước giờ Linh Linh không hề bị bỏ rơi, cô chỉ không thể chuyển chỗ, nếu cô có thể thì anh sẽ mang cô đi ngay.

Viện trưởng cũng ý thức được mình nói sai, mau chóng xin lỗi.

Phó Hằng không để ý đến ông ta.

Diêu Linh nắm tay anh, biết anh ra mặt vì cô, trong lòng thấy ngọt ngào không thôi.

Người yêu cô hóa ra chưa bao giờ phụ cô, có cảm giác như mọi sự chờ đợi đều là vì hôm nay.

Từ nhỏ đến lớn, mọi chuyện cô đều tự mình gánh vác, mà cô cũng có năng lực để tự gánh vác. Nhưng khi thích một người thì lại hy vọng anh có thể để ý đến mình, vì mình mà đau lòng, vì mình mà ra mặt. Nhưng lúc ấy ở bên nhau, Phó Hằng ít khi để tâm đến cô, ít nhất là cô cảm thấy như thế.

Diêu Linh nhéo tay Phó Hằng.

Biểu diễn diễn ra thuận lợi, vì cũng chẳng có mấy tiết mục, rất nhanh đã đến tiết mục kết màn của bọn họ.

Diêu Linh nghe một y tá trẻ thông báo tiết mục, “Xin mời anh Phó Hằng và cô Diêu Linh biểu diễn tiết mục hô hấp!”

Diêu Linh chớp chớp mắt, “Anh Phó Hằng?”

Ông Phó ngồi cạnh chưa đợi Phó Hằng ho he gì đã nhanh nhảu đáp, “Đây là danh tính giả để chúng ta ngụy trang thành con người.”

Diêu Linh gật đầu.

Rốt cuộc lên sân khấu đâu thể đứng đực ra đó chứ, vậy thì còn xấu hổ hơn ngồi gấp bội.

Đáng lẽ mỗi người cầm một cái ghế đi lên, nhưng Phó Hằng giúp Diêu Linh cầm cái của cô luôn.

Hai người ngồi xuống sân khấu.

Diêu Linh cảm thấy….. xấu hổ, vô cùng xấu hổ.

Thật là sai quá sai đi! Lúc trước cô không nên nói mình là hoa ăn thịt người, không nên thấy hoa ăn thịt người nghe rất ngầu mà quyết định như thế. Lúc trước cô nên nói cô là hoa hướng dương, vậy thì vẫn quang hợp vẫn hô hấp được mà. Quan trọng nhất là như vậy thì bây giờ sẽ không phải xấu hổ như vậy, vì bọn họ có thể cúi đầu cắn hạt dưa.

Đau lòng quá đi, lúc trước thật quá sai lầm mà.

Nhưng cô không thể để lộ sơ hở, phía dưới có viện trưởng và nhiều y tá đang nhìn, cô là một bông hoa ăn thịt người thì có gì mà phải chột dạ chứ.

Vậy nên, toàn bộ tiết mục Diêu Linh đều làm ra vẻ kiêu ngạo mà hô hấp, tiện thể lôi kéo Phó Hằng làm theo.

Nhưng Phó Hằng lại bình tĩnh hơn nhiều, nhìn cô như thể trên thế giới nhiều người như vậy nhưng anh chỉ thấy mình cô.

Dưới sân khấu nhóm bệnh nhân tâm thần nhốn nháo hẳn lên, Phó Hằng ngồi trên chiếc ghế nhỏ, dịu dàng nói với Diêu Linh, “Về sau anh sẽ đối xử thật tốt với em, anh sẽ chăm chỉ uống thuốc.”

Diêu Linh phản ứng rất nhanh, anh phát bệnh rồi, tư duy tăng tốc, hưng phấn nói nhảm. Là vì đang ở trên sân khấu sao? Hay vì chuyện khác?

Nhưng Diêu Linh vẫn đáp lại, “Em cũng sẽ đối xử tốt với anh.”

Phó Hằng xoa đầu cô, ngay lúc này đột nhiên pháo hoa nở rộ trên không trung, trông vô cùng đẹp mắt.

Tất cả mọi người đều yên lặng nhìn từng đợt pháo hoa sáng lên.

Diêu Linh cũng cảm thấy rất đẹp, nhưng mà…. như thế này không phạm pháp chứ? Cô nhớ rõ là nội thành không được phép đốt pháo mà.

Đốt thì cũng đốt rồi, cứ xem cho thỏa đã!

Sau khi pháo hoa kết thúc, tất cả mọi người đứng dậy vỗ tay.

Diêu Linh: “….” Đừng có nói bọn họ tưởng pháo hoa nằm trong tiết mục của bọn cô chứ?

Chậc…. chậc…… Nếu họ nhất định cho là vậy thì cứ như vậy đi.

Sau khi bỏ phiếu kín thì đúng là tiết mục hô hấp của họ được giải nhất.

Viện trưởng trao năm nghìn tệ cho Phó Hằng, Phó Hằng đưa luôn cho Diêu Linh.

Diêu Linh ngẫm nghĩ, trừ tiết mục hô hấp của bọn cô thì còn có năm tiết mục khác, vừa hay đưa cho bọn họ mỗi người một nghìn tệ.

Tiền này vốn nhờ có Phó Hằng mới lấy được, nên cô muốn bàn bạc với Phó Hằng.

Đến tối, sau khi Phó Hằng rửa mặt đi ra, mặc đồ ngủ màu đen cực kỳ đơn giản, dáng người rất tốt, chân dài miên man làm người ta nhìn mà muốn phạm tội.

Diêu Linh nhủ thầm trong lòng, đừng xằng bậy, người ta là bệnh nhân đó.

Lúc này, Phó Hằng đã về tới giường.

Diêu Linh nhích người tới, thực ra giường bọn họ vốn đã gần sát, “Đại thụ, Đại thụ à, tôi có chuyện muốn thương lượng với anh.”

Phó Hằng ngồi dậy, hơi lúng túng nhìn cô.

Diêu Linh bò từ giường mình sang giường Phó Hằng, sau đó chui vào chăn anh nói, “Tiền thưởng này tôi muốn đưa cho mấy con người tham gia tiết mục, vì chúng ta là yêu tinh cũng không cần dùng đến tiền.”

Phó Hằng có chút không vui, vì anh nhớ đến số tiền trước kia anh cho cô cô chẳng tiêu đồng nào mà mang đi quyên góp hết.

“Cô không muốn giữ lại tiền tôi đưa cô sao?” Anh hơi giận dỗi, không khống chế được cảm xúc của mình mà chất vấn.

Diêu Linh chớp mắt, nhớ ra một chuyện.

Ngày xưa chia tay, anh có đưa phí chia tay cho cô, nhiều đến mức nếu cô không phung phí, không cờ bạc thì chắc chắn đủ dùng cả đời.

Nhưng ai dám cãi lý với người thất tình chứ, đầu óc họ không phải chỉ thiếu một chút gân mà chính là trừ tình yêu thì chẳng còn gì hết. Khi ấy tối nào cô cũng khóc đến nhũn cả người, cố ép mình quên anh đi, không nhớ đến anh nữa, những càng như vậy thì lại càng nhớ anh.

Vì thế, lúc ấy cô đã làm chuyện mà chỉ có nữ chính trong phim tình cảm ba xu mới làm, đó là đem toàn bộ đồ vật liên quan đến anh vứt sạch sẽ, tựa như khiến anh biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của cô.

Số tiền kia, cô cũng quyên góp hết.

Cuộc sống của cô cũng vì vậy mà chẳng bớt gian nan, nhưng gian nan như thế mới khiến cô không nhớ nhung anh nữa.

Bây giờ Diêu Linh cảm thấy lúc xưa có lẽ đối phương không muốn dùng số tiền kia để yêu cầu cô không được dây dưa nữa mà đơn giản là muốn cho cô mà thôi.

Bởi vì cô cảm thấy, Phó Hằng bây giờ chính là người như vậy.

Diêu Linh lấy lại tinh thần, nhìn vẻ mặt đau khổ của Phó Hằng vì cô không cần tiền của anh, vội vàng giải thích, “Không phải thế, chỉ là họ thật sự muốn có số tiền này, nếu anh tặng tiền cho tôi thì tôi chắc chắn sẽ không ném đi đâu.”

Phó Hằng hỏi, “Thật chứ?”

Diêu Linh gật đầu, “Đương nhiên là thật.”

Sau đó, Diêu Linh nhìn Phó Hằng lấy dưới gối ra một cái ví tiền, “Tặng cô này.”

Diêu Linh: “…..” Sao anh có thể mang ví tiền vào đây vậy? Hơn nữa cô thấy dưới gối anh còn có cả di động nữa.

Diêu Linh mở cái ví màu đen ra mới phát hiện, ặc…. từ từ…… tấm hình này…….

Lâu lắm rồi Diêu Linh chưa thấy dáng vẻ mập mạp như vậy của chính mình.

Phản ứng đầu tiên của cô là muốn tiêu hủy chứng cứ, may mà dừng lại kịp.

Lúc học Trung học cô không có điện thoại di động nhưng Phó Hằng thì có, nhưng cô ngại nên không dám mượn điện thoại của anh chụp ảnh hai người.

Vì thế, một ngày nọ thừa dịp Phó Hằng ngủ, cô lén lấy điện thoại của Phó Hằng để chụp ảnh hai người.

Tấm ảnh đã ố vàng, trong ảnh cô cười như con dở, bàn bên là một thiếu niên đang nằm nhoài ra bàn ngủ say.

Lúc ấy Diêu Linh nhanh chóng gửi tấm ảnh sang hòm thư QQ của cô sau đó xóa ảnh trong điện thoại. Cô nhớ rõ lúc ấy trong điện thoại anh còn có mấy thư mục ảnh bị khóa lại.

Diêu Linh không ngờ anh cũng có bức ảnh này, lại còn để trong ví tiền.

Nghĩ kỹ thì có lẽ lúc ấy là lần đầu tiên cô xài điện thoại di động và hòm thư QQ nên chắc là không biết xóa ảnh như thế nào……

Khỗ nỗi là, QQ khi đó yêu cầu hòm thư phải có số điện thoại mới mở được, khi ấy cô không có điện thoại nên tấm ảnh đó cô không nhận được.

Cô đợi chờ lâu như vậy mới có một cơ hội…. chỉ muốn lưu lại ảnh chụp chung của hai người, vậy mà lại không lưu được. Không ngờ đối phương thế mà lại có tấm ảnh này.

Phó Hằng chợt nhớ ra trong ví tiền có gì, vội lấy lại ví, sau đó lấy tấm ảnh ra rồi đưa ví cho cô.

Diêu Linh nhìn một loạt động tác lưu loát của anh, không kiềm được hỏi, “Tấm hình ấy trông quen quen.”

Lần đầu tiên Phó Hằng thấy khó xử như vậy, anh không dám nhắc đến chuyện này, sợ kích thích Diêu Linh. Dù sao Diêu Linh bị bệnh là do bạn trai cô, nếu giờ lại nhớ đến một vị bạn trai cũ nữa chắc chắn sẽ bị kích động.

Diêu Linh cũng không dám trêu anh nữa, sợ kích thích anh, vì thế cô liền cầm ví của anh đi về giường mình.

Cô vốn nghĩ trong ví tiền chỉ có mấy trăm tệ thôi.

Ai ngờ lúc về giường lại nghe Phó Hằng nói, “Mật mã là 20090929.”

Diêu Linh mới phát hiện ra trong ví anh không những có mấy cái thẻ mà còn có cả giấy tờ các thứ của anh…….

Diêu Linh: “…..”

Khoan đã, ngày đó có gì đặc biệt sao? Diêu Linh cố nhớ lại, không phải ngày sinh nhật, cũng không phải ngày kỷ niệm yêu nhau…….

Diêu Linh đợi Phó Hằng ngủ xong, đặt ví tiền dưới gối mình, sau đó chuẩn bị đi tìm mấy bệnh nhân kia.

Cô định tối này lén cho họ tiền.

Lúc ra ngoài, vừa rón rén đến cửa sổ cô liền quay về, lấy tai nghe dưới giường, mở ra, mang lên, sau đó mới nhẹ nhàng leo cửa sổ ra ngoài.

Bên kia đồng nghiệp đều đã ngủ, vì trong khoảng thời gian này không thể liên lạc nhiều, cũng không có chuyện gì lớn nên đồng nghiệp trực đêm vô tình ngủ quên luôn.

Diêu Linh đi xuống lầu mới phát hiện trước kia tối tối sẽ có bệnh nhân đi lang thang, nhưng hôm nay lại không có ai.

Thật kỳ lạ.

Diêu Linh vốn muốn đi tìm mấy bệnh nhân kia lại chuyển hướng, đi qua văn phòng viện trưởng trước.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN