Anh đồng tính nhưng lỡ yêu em mất rồi!
chương 10
– Vậy thì anh hãy yêu em đi, dù gì anh cũng không yêu Nhi mà phải không?
Bàn tay Trâm liên tục vuốt lấy má Duy và ngực của anh thể hiện sự quyến rũ để chờ câu trả lời.
Duy nhếch môi cười nhạt và nắm tay của Trâm nhẹ giọng nói:
– Ừ, anh không yêu Nhi mà chỉ yêu em thôi và yêu rất nhiều… uhm, anh năn nỉ em đừng hại Nhi nha khi nào cô ấy sinh con xong rồi anh sẽ out cô ấy đi…
Nghe được lời anh nói, Trâm mỉm cười đắc ý.
Tưởng chừng anh sẽ nói tới đó rồi thôi, đủ để mãn nguyện cô rồi nhưng không anh vẫn nói tiếp mà lần này anh gằn giọng và nắm chặt tay Trâm khiến tay cô đau nhói cả lên.
– Cô muốn nghe tôi nói những lời đó sao, đừng có hòng. Cho dù cô có làm những việc đó cũng không bao giờ lấy được tình cảm của tôi trước kia được đâu. Tốt hơn cô nên yêu bản thân cô thì hơn.
Dứt lời, Duy đẩy mạnh Trâm ra một cách phủ phàng và lạnh lùng bước đi ra sân vườn để kêu bạn bè nghĩ về nhà.
Trâm cấu chặt hai tay và thét lớn:
– Anh cứ như thế đi, em sẽ không từ mọi thủ đoạn để có được anh đâu.
Nói rồi, cô bỏ đi một hơi và chợt dừng lại khi thấy điện thoại của Duy để trên bàn, sẵn tiện cô lấy cho vào túi luôn vì có việc sẽ dùng đến.
Duy đưa bạn bè ra cổng để về nhà, mọi người cũng chẳng dám nói gì với những chuyện xảy ra vừa rồi. Cường vỗ nhẹ vai Duy an ủi:
– Này, đừng nghĩ nhiều quá nhanh già đấy! lo ngày mai thi cho tốt.
– Tao biết rồi, về đi.
Duy đẩy Cường ra khỏi cổng để anh còn đóng cổng chứ Cường cứ dây dưa hoài.
– Duy, tao nghĩ Bảo Trâm có vấn đề về tâm lý hay bị thần kinh gì đó rồi mày. Nó có những biểu hiện không khác gì một người cuồng tình đấy, nên mày tốt hơn tránh xa ra mà lo cho Nhi đi…
Cường nghiêm túc nói.
– Tao cũng thấy điều đó nên tao đang rất lo.
Duy đưa vẻ mặt đầy âu lo.
– Tụi mình còn có những buổi học nhóm khá nhiều, kiểu này chắc đổi địa điểm quá.
– Thôi về đi, chuyện đó tính sau.
Nói rồi, Duy đóng cổng lại để Cường còn đi về chứ đứng hồi nói nhiều nữa.
Thoáng cái đã đến 23 giờ 00 đêm.
Ở trong phòng, Nhi đang ngồi cặm cụi đọc những dòng thật dài trên tờ giấy, đó là bản cam kết sau khi ly hôn mà cô vô tình thấy được trong học tủ của Duy. Cô mở ra và đọc những dòng ghi trong đấy: “ Cả hai bên đều có lý do không thể sống bên cạnh nhau và làm trách nhiệm vợ và chồng nên mới quyết định viết đơn ly hôn với những điều kiện như sau: điều thứ nhất, con chung của cả hai quyền nuôi sẽ thuộc về một mình anh Hoàng Đức Duy; điều thứ hai, tiền đền bù sau cho quá trình mang thai, anh Hoàng Đức Duy đồng ý trả tiền cho chị Lê Tố Nhi với số tiền là 500 triệu ngay lập tức sau khi ký vào tờ giấy ly hôn.”
– Chắc chắn những gì viết ở đây sẽ có hiệu lực ngay sau khi mình sinh em bé… Nhưng mà vậy cũng tốt cho cả hai thôi. Nhưng sao mình lại cảm thấy buồn như thế này…
Nhi cầm trên tay tờ giấy ấy như muốn gục ngã xuống nhưng dù gì cô cũng phải đứng vững để lo mọi chuyện phía trước. Sao cô thấy cuộc đời mình bạc bẽo đến như vậy chứ. Cô buồn phiền bỏ gọn giấy tờ vào trong học tủ rồi quay lại để đi ngủ thì cô giật mình khi thấy Duy đang đứng trước mặt cô.
Duy nhẹ giọng hỏi:
– Đã đọc hết tờ giấy đó rồi sao?
Nhi gượng cười đáp:
– Em đọc hết rồi… nhưng em không sao đâu như vậy cũng tốt mà. Em tính viết đơn đó rồi nhưng không ngờ anh đã chuẩn bị trước nên em không cần viết… giờ nhiệm vụ của em chỉ là sinh em bé thôi và nhận số tiền đền bù đó cao chạy xa bay đến nơi mà mình muốn đến.
Dứt lời, Nhi cầm lấy gối đi thẳng một lèo ra ghế đệm sô pha nằm xuống nhắm mắt lại để ngủ với giọt nước mắt lăn dài xuống, trong tâm cô tự nhủ với mình rằng rồi mọi thứ sẽ ổn thôi, cứ coi như đó là giấc mơ mà thôi.
Duy chưa kịp nói gì, anh đi lại mở tủ lấy tờ giấy cam kết ra và xem. Cô đã kí vào tờ giấy này và gạch đi dòng đền bù 500 triệu, khác những gì mà cô đã nói vừa rồi.
Anh thở nhẹ rồi cầm tờ giấy đó vứt vào sọt rác chẳng muốn nhìn lại nữa. Đúng là anh đã soạn nó vào khoảng thời gian trước khi cưới Nhi về nhưng giờ anh đã có ý nghĩ khác phải làm, anh thật sự sai lầm khi phải soạn ra tờ giấy vớ vẩn này.
Thôi giờ không muốn nghĩ nhiều nữa mai còn có bài kiểm tra nên anh phải thoải mái không muốn suy nghĩ gì nhiều, anh đi lại chỗ Nhi đang nằm nhẹ đánh thức cô dậy:
– Đừng nằm ngủ ở đây!
Nhi ngồi dậy và cầm lấy gối nhẹ giọng nói:
– Vậy để em ngủ dưới sàn cũng được.
Duy cảm thấy bực mình nhưng không muốn mắng cô nữa, mà từ từ nói:
– Lên giường ngủ đi, để anh ngủ sô pha!
Nhi không chịu, kéo tay anh đứng dậy và đẩy anh vào bên trong giường ngủ:
– Anh ngủ giường cho thoải mái đi mai còn đi thi nữa, em ngủ sô pha được rồi.
Lúc này, Duy điên người mà chửi cô:
– Đừng có đứng đó làm kiểu hi sinh nhường cái này cái kia được không? Anh phận làm chồng ai lại để vợ vất vả được chứ?
– Anh cứ mặc kệ em mà ngủ đi, đừng quan tâm.
Nhi vẫn cố chấp mà nằm ngủ ở sô pha còn Duy chỉ biết đứng đó nhìn không làm được gì. Anh chờ Nhi ngủ rồi lặng lẽ bế cô lên giường nằm ngủ với mình như vậy anh mới yên tâm được, làm anh thức trắng đến hơn 1 giờ sáng mới ngủ được.
…
Sáng hôm sau, Nhi tỉnh giấc thấy mình đang nằm trên giường ngủ cô cũng biết là Duy đã bế cô lên đây rồi. Cô gượng người ngồi dậy xem đồng hồ:
– Đã 10h rồi sao, mình ngủ quá giấc rồi!
Nhi vò đầu tóc rối của mình, vớ lấy ly nước uống một hơi. Chợt tin nhắn tới, cô mở máy xem là tin nhắn của Duy.
“Giờ em bắt taxi ra biển Iceland đi, anh dẫn em đi chơi cho thoải mái.”
Nhi cảm thấy ngờ ngợ với tin nhắn này nhưng cô nghĩ tin nhắn Duy gửi đến chắc không có gì đâu. Cô vội làm VSCN và thay đồ đi xuống phòng khách để xem có cần dọn dẹp hay làm gì nữa không thì đúng lúc gặp Ngân:
– Ngân qua hồi nào vậy?
Nhi vội hỏi.
– Mình qua được lúc rồi, thấy Nhi ngủ nên thôi. Giờ Nhi đi đâu hả?
– Duy hẹn mình ra biển Iceland chơi, phiền Ngân trông hộ nhà giúp mình nha.
– Ừ, Nhi đi đi có gì mình coi cho.
Nói rồi Nhi đi khỏi nhà còn Ngân thì ngồi trên ghế sô pha vừa ăn bánh vừa xem ti vi.
…
Tại trường đại học y quốc tế Mỹ.
Duy và Cường thi xong cùng lúc, cả hai đi ra đến cổng định đi về thì vô tình gặp Nhi đang đứng đợi. Duy thấy vậy vội đi lại và hỏi:
– Nhi, em tới đây làm gì vậy?
– Em chờ anh để đưa em đi trung tâm thương mại mua sắm đấy.
Nhi mỉm cười nói với vẻ mặt kênh kiệu.
– Sao không ở nhà chờ anh về rồi đưa đi, tới đây chờ chi cho mệt vậy.
Duy có chút tức giận khi Nhi đứng chờ ở đây nhưng anh cũng không muốn la mắng gì cho nhiều.
Cường đờ ra nhìn Nhi một lúc lâu, sao anh thấy giọng nói của cô cứ lạ lạ không nhẹ nhàng hiền dịu xíu nào, giọng nói y hệt Bảo Trâm nhưng mà lại là khuôn mặt của Nhi cơ mà. Anh nghĩ chắc mình nhầm thôi, không để ý nữa mà nói với Duy:
– Thôi tao về nhà đây, có gì chiều tối tao ghé qua nhà mày.
Nói rồi Cường lên xe ô tô phóng đi một hơi.
Nhi đi lại khoác lấy tay anh nhõng nhẽo:
– Anh đưa em đi ăn đi rồi đưa em chơi nha nha…
Duy thấy Nhi cứ kì kì sao đó nhưng thôi thấy Nhi nói vậy anh cũng đưa cô đi.
Cả hai đi đến nhà hàng, Nhi cứ cười tủm tỉm khoác tay Duy đi tứ tung chẳng để anh nói gì. Nhi lôi anh vào ngồi trong một bàn ăn đã chuẩn bị sẵn, trên bàn có chiếc bánh kem có ghi tên anh và Nhi, có rượu vang, không gian xung quanh có vẻ được trang trí rất lãng mạn.
Duy thấy vậy thắc mắc hỏi:
– Em định làm gì vậy?
Nhi đứng dậy khỏi bàn đi lại nắm lấy tay anh đứng dậy, nhìn anh bằng ánh mắt chân thành và nói:
– Em muốn tỏ tình với anh!
“Tỏ tình! Cô ấy muốn tỏ tình với mình nhưng sao mình có cảm giác đây không phải Nhi vậy?”Đó là những gì Duy nghĩ, anh nhíu mày nhìn cô và cứ để cô ấy thử làm cái gì.
– Em muốn được yêu anh, muốn được hiểu anh nhiều hơn. Em biết có đôi lúc em sai lầm nhưng chỉ cần được vì anh thì mọi sai lầm em sẽ sửa đổi hết.
Duy cảm thấy lạ trong lời nói này, anh đáp lời:
– Em có làm gì sai đâu.
Nhi chợt bối rối định hình lại lời nói của mình.
– Chắc có lẽ em hồi hộp quá.
Cô mỉm cười rồi quàng tay lên cổ anh và nói:
– Anh chấp nhận tình cảm của em nha?
Duy chần chừ chưa thể trả lời được thì chợt Nhi hôn vào bờ môi một nụ hôn ngọt ngào làm anh chẳng kịp phản ứng gì vì quá bất ngờ.
Nhi hôn anh rồi mỉm cười và nhẹ giọng hỏi:
– Anh chấp nhận tình cảm của em nha?
Duy buông nhẹ cánh tay Nhi ra và im lặng không muốn nói gì lúc này. Anh nghĩ mình tốt hơn cứ làm tốt trách nhiệm của một người chồng và một người ba trước khi nghĩ đến chuyện này, anh không muốn nghĩ gì đến chuyện tình cảm khi anh vẫn còn vấn đề về bệnh lý.
Thấy Duy im lặng, Nhi đành lên tiếng:
– Anh im lặng tức là đồng ý đó nha, khi về nhà em sẽ cho anh bất ngờ.
Nhi nói rồi kéo anh vào bàn tiệc ngồi nhưng anh không ngồi.
– Chúng ta về nhà đi, anh muốn xem bất ngờ của em.
Duy nói rồi nắm tay Nhi đi khỏi thật nhanh chẳng kịp để Nhi nói thêm lời nào. Nhưng cô thấy phản ứng của anh như vậy, cô cũng thấy vui rồi và giờ về nhà anh cô phải chuẩn bị tinh thần cho anh bất ngờ nữa.
…
Tại bãi biển Iceland, Nhi đứng chờ mỏi mòn mà không thấy Duy đâu, gọi điện mà anh không bắt máy, cô nghĩ chắc anh đang đi đường nên không nghe máy được.
Cô đợi khá lâu cảm thấy hơi đói nên đi vào cửa hàng tiện lợi gần đó để mua ít đồ ăn. Mua xong đồ cô đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi đứng nhìn xung quanh, cô cảm thấy trời bắt đầu sập tối hẳn.
– Trời tối lắm rồi mà anh còn chưa tới nữa, mà bây giờ bắt xe đâu mà về đây…
Nhi loay hoay nhìn hai bên đường để xem tình hình như thế nào thì chợt phía xa có chiếc ô tô lao tới với tốc thật nhanh chỗ cô đang đứng làm cô giật mình ngã phịch xuống, chiếc xe kia chạy mất hút.
Trên chiếc xe ô tô đó, người lái xe nhìn qua kính chiếu hậu thấy Nhi đang nằm vật vã đau đớn, anh ta vội gọi điện về cho chủ nhân:
– Cô Trâm, tôi đã làm như những gì cô đã nói rồi!
– Ok. Anh về đi!
Nói rồi, anh ta tắt máy và phóng đi với tốc độ sương mù.
Người đi đường thấy Nhi bị xe ô tô lướt qua làm cho ngã vội tới đỡ lấy cô và lo lắng hỏi:
– Cô gái, không sao chứ? Lái xe mà không nhìn trước sau gì hết trơn.
Một người thanh niên lên tiếng đỡ Nhi ngồi dậy. Cũng may Nhi ngã xuống cái đệm cũ nên không trầy sướt gì nhiều, chỉ mỗi tội cánh tay trái của cô bị sưng đỏ tấy lên. Cô gượng nói trong đau đớn:
– Làm phiền anh đưa tôi đến trung tâm y tế được không?
– Được, để tôi đưa cô đi.
Nam thanh niên đó đưa Nhi vào trung tâm y tế gần đấy.
Trời bắt đầu sập tối.
Nhi đang nằm trên giường để y tá băng bó lại cánh tay trái bị bông gân của cô, cô nhẹ giọng hỏi:
– Đứa bé trong bụng em không sao chứ chị?
– Ừ, không sao đâu em, chỉ cần em đi đứng cẩn thận là được.
Nghe y tá nói vậy, Nhi cũng yên tâm được phần nào. Y tá băng bó xong đi ra ngoài, Nhi ngồi dậy và nghĩ đến chuyện xảy ra vừa rồi với cô. Cô nghĩ đó không phải là vụ va chạm vô tình mà giống như cố ý đúng hơn. Cô thôi mặc kệ chẳng muốn nghĩ nhiều nữa, lấy điện thoại ra gọi cho Ngân tới đón.
…
Tại nhà Duy.
Ngân vừa ăn bổng ngô vừa xem phim mà không biết trời đã sập tối. Cường tới nhà để tìm Duy mà không thấy đâu chỉ thấy Ngân đang ngồi coi phim ở phòng khách liền hỏi:
– Ngân, sao em ở đây vậy? Duy về chưa?
– Dạ chưa.
Cô đáp trong khi miệng thì nhai bổng ngô nhót nhép, mắt dán vào màn hình. Cường thở dài đi lại ngồi phịch xuống cùng với Ngân ăn lấy bỏng ngô mà cô đang cầm làm cô bơ ra và nhíu mày với lấy chai rượu trái cây định uống thì anh cũng dành lấy của cô mà uống luôn. Ngân điên người mà mắng:
– Em đang uống mà anh dành của em vậy?
– Đây là rượu trái cây hả?
Cường quay sang hỏi với vẻ nghiêm nghị. Ngân gật đầu đáp ngây ngô.
– Thôi chết rồi, thằng Duy mà biết được thì bị chửi đấy, sao em lấy mà không xin phép gì hết vậy?
Cường mắng Ngân xối xả.
– Em có biết gì đâu thì tại Nhi nói cứ lấy thì em lấy thôi.
Ngân nhẹ giọng đáp lại và lấy tay đẩy Cường ra khi thấy anh ngồi sát bên cạnh làm cô ngại. Cường thấy vậy cười càng ngồi gần cô hơn và khoác vai cô nữa.
– Làm gì né anh như né tà vậy?
Cường nhíu mày nhìn Ngân hỏi, Ngân ngại ngùng đáp lời:
– Tại em đâu phải là bạn gái anh đâu mà thân thiết với anh được.
– Thì giờ là bạn gái anh được chưa.
Nghe Cường nói vậy, Ngân vội ôm anh liền vì cô đã thầm thích anh lâu rồi. Cô phải cảm ơn Nhi rất nhiều vì nhờ Nhi mà cô mới quen được anh Cường đẹp trai mà còn học giỏi nữa. Cường chỉ nhìn Ngân cười rồi cùng xem phim với cô.
Điện thoại của Ngân chợt reo lên, cô vội bắt máy:
– Mình nghe nè Nhi…
– Ngân tới trung tâm y tế Iceland đón mình được không?
-…
Ngân đang định trả lời thì Duy và Nhi đột nhiên về làm cho Ngân đơ cả ra. Cô ngơ ngác vừa nhìn điện thoại của Nhi gọi vừa nhìn Nhi ở trước mặt làm cô cảm thấy rất lạ không nói nên lời. Cường thấy vậy đi lại hỏi Ngân:
– Em sao vậy, Ngân?
– Ủa, sao kì kì vậy…
Ngân cứ nói lắp bắp gì đó làm Cường chẳng hiểu. Nhi thì khát nước đi lại chỗ bàn lấy chai rượu trái cây uống một hơi.
Duy thì cảm thấy mệt mỏi muốn vào phòng ngủ một giấc vì đi cả ngày trời rồi.
– Cường, mày về đi, tối nay tao mệt nên không có học hành gì được đâu.
Anh nói với giọng uể oải.
Cường quay sang vô tình nhìn thấy Nhi đang uống rượu trái cây, thắc mắc hỏi:
– Nhi mang thai sao lại uống rượu vậy?
Duy lúc này mới nhận ra vội đi lại ngăn cô uống, giật lấy chai rượu trong tay cô mà mắng:
– Em đang mang thai mà uống rượu vậy hả?
– Em đâu có mang thai đâu.
Câu nói bồng bột của cô làm Duy tỏ ra nghi ngờ, Cường và Ngân ngớ người không thể tin nổi.
Nhi nhận ra lời nói sai của mình vội nói nhanh lại:
– Em nhầm, em đang có thai 2 tuần rồi.
Cô thở nhẹ và đánh mắt sang hướng khác để tránh ánh mắt của Duy. Duy vô tình nhìn thấy được vết chốc của lớp mặt cao su trên mặt Nhi và đoán ra liền. Anh nhếch môi khinh bỉ nói:
– Vợ tôi mang thai 3 tháng rồi… Làm ơn gỡ bỏ cái mặt nạ giả tạo đó xuống đi…
– Anh nói vậy là sao, em là Nhi mà tự dưng anh bắt em bỏ mặt nạ xuống là sao…
Nhi bối rối khi nghe Duy nói vậy, ánh mắt cô cứ lườm lườm không ngớt.
– Nếu cô không gỡ mặt nạ đó ra thì tùy, Bảo Trâm thì cứ mãi là Bảo Trâm, cô không bao giờ thay thế được vợ tôi đâu.
Duy gằn giọng nói trong sự tức giận, ánh mắt anh sắc bén nhìn người con gái trước mặt. Lúc này, người con gái đó mới tháo mặt nạ được làm bằng cao su ra làm Ngân và Cường ngỡ ngàng.
– Biết ngay mà, thảo nào mình lại thấy ngờ ngợ đến vậy.
Trâm đứng cầm mặt nạ với vẻ mặt cúi gầm xuống không dám ngước lên nhìn Duy vì sợ nhìn vào ánh mắt sắc lạnh đó.
Duy cấu chặt hai tay mình lại định giáng vào khuôn mặt đó một cái tát nhưng anh cố kiềm chế để không làm như vậy.
– Nhi có nhà không Ngân?
Ngân vội trả lời:
– Dạ giờ này Nhi chưa về nữa, Nhi nói là anh nhắn tin cho cô ấy hẹn ra biển Iceland đi chơi rồi Nhi đi đến tận giờ này. Em cứ nghĩ anh đưa đi, ai ngờ Nhi vừa gọi cho em, Nhi đang ở trung tâm y tế gì đấy…
Chưa kịp nghe Ngân nói hết câu, Duy lập tức cầm lấy chìa khóa xe đi liền ngay lập tức. Anh đang định nhấc chân đi thì bị Trâm nắm tay kéo lại, lắc đầu không cho anh đi.
– Duy, anh không được đi đến đó.
– Cô làm gì có quyền ngăn cản tôi chứ.
Duy gằn giọng nói lớn, ánh mắt hiện lên những tia đỏ giận dữ.
Điện thoại trong túi anh reo lên, anh lấy ra thì ngay lập tức Trâm nhanh tay giật lấy làm anh lại nghi ngờ mà giữ chặt hơn. Anh bắt máy:
-…
– Cô chủ, tình trạng của cô Nhi gì đó đang ở trong trung tâm ý tế nhìn rất bình thường, dường như cái thai vẫn còn…
Nghe những gì trong điện thoại nói, Duy quay lại nhìn trừng vào mắt Trâm và muốn giết cô ngay tức khắc, tại sao lại có những hành động ác độc với Nhi như vậy? Cô ấy đã làm gì sai đâu chứ? Anh tức giận ném luôn điện thoại của Trâm xuống sàn vỡ nát khiến cho Trâm, Cường và Ngân giật cả mình.
Duy không nói gì mà guồng chân chạy đi ra xe ô tô và phóng đi với tốc độ sương mù.
Tại trung tâm y tế Iceland.
Nhi đang ngồi trên giường bệnh, xoa lấy bụng mình mỉm cười một mình. Mới đây, cô cũng mang thai hơn 3 tháng rồi, cô không nghĩ mình lại làm mẹ ở cái tuổi quá sớm. Một tuổi thanh xuân vốn rất dài phía trước với tương lai rộng mở. Cô không nghĩ mình lại có lúc rơi vào tình huống khó xử như thế này nhưng mà không sao mọi thứ sẽ ổn thôi. Cô khẽ thầm:
“Một năm thôi mà, chắc cũng không muộn đâu… nhưng có lẽ không được thực hiện ước mơ như mình muốn là trở thành bác sĩ thôi… hey… không biết năm sau đó, mình đang làm gì nữa khi không thể theo ước mơ làm bác sỹ… đúng là cuộc đời tẻ nhạt.”
Nhi thở dài, chân cứ đá ra đá vào liên tục cho đỡ chán. Cô vừa ngước mặt lên thấy Duy đang đứng ở cửa nhìn cô với ánh mắt đầy lo lắng. Theo phản xạ, cô chợt gọi tên anh:
– Anh Duy!
Nhi ngơ ngác nhìn anh.
Duy từ từ đi lại ôm lấy Nhi vào lòng và trách cô:
– Tại sao lại đến đây một mình chứ hả để rồi bị thương như vậy, có biết là anh lo lắm không?
Duy nói với ánh mắt đầy có lỗi.
Nhi bất ngờ khi anh ôm cô như vậy, cô muốn buông anh ra nhưng lại thôi, cô đưa tay lên ôm chầm lấy anh và coi như đây là cơ hội cho cô được gần anh hơn. Giờ lúc này, cô nên thử bắt lấy cơ hội để yêu anh nhiều hơn mặc cho anh không hiểu được tình cảm của cô, mặc cho anh có bị đồng tính đi chăng nữa và mặc cho anh đang yêu ai kia thì cô vẫn muốn được yêu anh ngay lúc này để về sau khi ra đi cô chẳng hối tiếc vì đã yêu anh mặc cho đó là sự ích kỉ, là yêu đơn phương.
Duy buông thả Nhi ra vén gọn lọn tóc cô qua một bên và lo lắng hỏi cô:
– Anh xin lỗi vì đã để em bị như vậy.
– Sao anh nhắn tin cho em rồi không đến?
Nhi vô thức hỏi. Duy ấp úng không biết trả lời Nhi như thế nào, cô nhìn dáng vẻ Duy cũng đủ biết anh không thể nói ra nên cô tiếp lời:
– Anh đến đây rồi không sợ Bảo Trâm giận sao?
Mặc dù cô không muốn hỏi đâu nhưng bắt buộc phải nói ra thôi bởi vì cô biết Duy còn yêu Bảo Trâm mà.
Duy đánh trống lãng chẳng muốn trả lời, anh đứng dậy đỡ Nhi đứng dậy ra ngoài để đi về.
– Về nhà nghỉ ngơi thôi.
Về đến nhà, Duy tắm rửa xong mệt mỏi quá nên nằm ngủ một hơi mà không để ý Nhi đang làm gì.
Nhi đi lại kéo chăn đắp cho Duy, cô cũng hiểu là anh rất vất vả vừa phải lo cho cô mà còn phải lo việc học trên trường rất cực. Cô ngồi xuống bên cạnh anh, khẽ đưa tay chạm vào má anh rồi cúi người trao cho nụ hôn ở môi và đứng dậy đi khỏi phòng.
Cô đi xuống phòng bếp để tìm gì đó ăn vì cả ngày nay cô chưa được ăn gì hết trơn. Cô mở tủ lạnh, lấy trứng gà, rau cải xanh ra và than thở:
– 11 giờ đêm rồi còn vác cái xác đi nấu ăn vậy nè.
Cô vừa quay người lại thì giật bắn cả mình mà thét lớn làm rơi cả vỉ trứng và rau xanh xuống sàn.
– Ôi mẹ ơi, ma…
– Ma cỏ gì ở đây, tối rồi sao không đi ngủ đi còn làm gì ở đây?
Duy bất thình lình xuất hiện, cúi người nhặt lấy vĩ trứng và rau đặt lên bàn. Nhi cố gắng định hình lại, thở liên hồi và cố nói:
– Em đói nên định kiếm gì đó ăn.
– Để anh làm cho.
Duy nói rồi cầm lấy chảo bỏ lên bếp với vẻ mặt hầm hầm mà còn lành lạnh làm cô cứ rụt rè né tránh, chỉ biết đứng nhìn.
Anh cầm dao bỏ rau lên thớt cắt rất nhanh, cô thấy vậy có áy náy xíu vì cô ăn chứ đâu phải anh mà bắt anh làm thì kì, cô lên tiếng:
– Để em làm cho, anh lên ngủ đi!
– Đừng nói nhiều nữa!
Duy gằn giọng nói làm Nhi im bặt chẳng dám lên tiếng nửa lời, đành để anh làm theo ý của anh.
Anh chiên trứng xào rau với mì trong phút chốc đã có được một đĩa mỳ xào thật ngon bốc khói nghi ngút để lên bàn.
– Được rồi đó, ăn đi.
Nhi mỉm cười, ngồi vào ghế cầm lấy nĩa để cuốn sợi mỳ định ăn thì cô thấy tay Duy đang bị chảy máu, cô hoảng hốt nắm lấy tay anh lo lắng nói:
– Tay anh bị chảy máu rồi để em lấy băng cá nhân.
– Không cần đâu…
Chẳng nghe lời Duy nói, Nhi đi lại tủ y tế lấy bông gòn và băng cá nhân đi tới.
Cô nhẹ nhàng cầm miếng bông chậm máu trên ngón tay Duy và dán băng cá nhân vào cho anh. Duy cảm thấy lòng mình trở nên rung động trước cô gái nhỏ này thật rồi, anh đưa tay lên chạm vào má Nhi làm cô giật mình dừng ngay mọi động tác mà nhìn Duy, hai ánh mắt nhìn nhau với vô vàn cảm xúc.
Anh chợt khẽ trao cho Nhi nụ hôn nhẹ nhàng và dần mặn nồng hơn, Nhi đưa hai tay lên ôm anh và đón nhận lấy.
Sau giây phút ấy, cả hai buông nhau ra và nhìn nhau ngại ngùng. Nhi vội đi lại bàn cầm lấy nĩa gấp mỳ ăn tới tấp còn Duy thì bối rối nói:
– Uhm, ăn xong rồi lên ngủ đi.
Nói rồi, anh đi lên phòng thật nhanh và đóng sầm cửa lại. Anh nằm phịch lên giường và vỗ má mình nói tùm lum:
– Tại sao mình lại làm vậy chứ, điên rồi, điên rồi… không biết Nhi có nghĩ gì không nữa…
…
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!