Anh đồng tính nhưng lỡ yêu em mất rồi!
chương 8
– Lời nói dối cũng là lời nói thật. Tôi yêu con người lúc trước của cô chứ không phải hiện tại bây giờ khi cô đã chuyển giới, chúc mừng cô được sống giới tính thật của mình… Nhi không phải bạn gái tôi nhưng giờ cô ấy là vợ tôi, còn có con với tôi. Đứa con này chính là do cô tạo ra mà… Cho nên đừng làm mọi chuyện trở nên phức tạp nữa, tôi còn phải lo cho vợ con, mẹ tôi và cả danh tiếng của gia đình tôi. Hãy tìm cho mình một tình yêu đúng nghĩa đi, vì tôi chỉ là quá khứ của cô thôi.
Dứt lời, Duy quay người đi thẳng khỏi đây một cách nhanh chóng để lại phía sau ánh mắt đầy sự đau khổ khi nghe anh nói vậy.
Cô khụy xuống khóc nấc lên thành tiếng, nước mắt mặn chát chảy giàn giụa, tay cấu chặt vào vạt áo bên phía ngực trái của mình, ánh mắt từ bi thương trở nên sắc bén chứa đựng ý nghĩ gì đó: “Em không có được anh thì không ai có được anh cả. Đứa con của anh do em sai lầm để anh và cô ta có cơ hội với nhau, thì em sẽ khiến nó biến mất.”
Vài ngày sau.
Hôm nay Nhi xuất viện, Duy đưa cô về nhà để nghỉ dưỡng như vậy sẽ tốt hơn. Hai người vừa bước chân vào đã nghe thấy tiếng nói cười rôm rả từ những người bạn của anh. Anh thở phắt một cái, nét mặt có chút bực mình khi nhà của anh bỗng chốc thành nơi tụ tập của bọn nó.
Cường thấy Duy và Nhi đã về nên đi tới, miệng tươi cười nói:
– Bây giờ hai đưa vợ chồng son tụi bay nghỉ ngơi đi để chuẩn bị nhập tiệc chào mừng viên mới, đó chính là Nhi và bọn tao chuẩn bị có cháu. Giờ mày cũng sắp trở thành bác sĩ của bệnh viện nổi tiếng nhất nhì nước, còn có vợ đẹp và đứa con sắp chào đời, sướng quá rồi còn gì.
– Đúng rồi đó!
Cả đám ở trong bếp chòi đầu ra đồng thanh.
Nhi cười một cách gượng gạo cảm thấy ái ngại khi mọi người đều rất hớn hở, còn Duy thì bực bội lườm mắt nhìn Cường trầm giọng nói:
– Này đây là nhà của tao đấy, sao tụi bay cứ thích làm loạn ở nhà tao thế hả? Nhi mới vừa xuất viện cần nghỉ ngơi nên sẽ không tham gia cuộc tiệc này đâu.
– Ơ thế còn mày không tham gia à? À còn nữa có thành viên mới gia nhập nhóm mình đấy, cô ấy ngồi bên ghế sô pha kia kìa, tên Bảo Trâm! Nói thật là Bảo Long đấy, phẫu thuật chuyển giới đẹp ghê đó mày.
Cường nói giọng đều đều, hướng mắt về phía cô gái mặc bộ váy đen đang ngồi ở phòng khách kia. Duy nhìn thấy có hơi chút ngạc nhiên nhưng không quan tâm, chỉ biết lắc đầu bó tay nhìn Cường nói:
– Đẹp thì mày hốt luôn đi! Thôi mày tiếp dùm tao, tao mệt lắm! Chúng ta lên phòng thôi.
Dứt lời, Duy nắm tay Nhi đi lên phòng một cách thẳng thừng làm Cường như đứng đơ toàn tập, tụt hết cả hứng.
– Trời, cái thằng này! Nó bỏ mặt bạn bè nó vậy sao trời…
Cường chỉ biết đứng gãi đầu rồi lủi thủi đi vào trong, gọi điện cho Ngân đến phụ.
Lên đến phòng, Duy nhẹ nhàng khoác vai Nhi đỡ cô ngồi xuống giường và kê gối ở đầu giường để cô tựa lưng. Nhi chỉ mỉm cười nhẹ và ngồi tựa vào, giờ cô chẳng muốn nghĩ gì nhiều nữa mà điều quan trọng cô phải thoải mái hơn, vui vẻ hơn và suy nghĩ thoáng hơn để chăm lo cho đứa bé trong bụng.
– Anh xuống dưới với mọi người đi!
Nhi nhìn Duy và nhẹ giọng nói.
– Có gì gọi anh!
Duy nói rồi quay người đi ra khỏi phòng, đi thẳng ra ngoài sân vườn để xem mấy đứa bạn đang làm gì.
Ngoài sân vườn.
Bạn bè của Duy đang tập trung nướng thịt rất vui vẻ, họ cười nói rôm rả và hát hò. Khi thấy Duy xuống, Cường vội đi nhanh tới lôi ngay anh lại và nói:
– Tao tưởng mày không xuống chứ, nằm ỳ trên đó làm gì!
Duy đưa ánh mắt lạnh lùng và trầm giọng nói:
– Vợ tao kêu xuống nên tao xuống thôi!
Anh chẳng muốn xuống đây tí nào bởi vì bạn bè cũng đã có ý tới chúc mừng nên anh mới tham gia vào chứ thực chất anh chẳng muốn bởi vì có người khiến anh khó chịu.
Cường nghe anh nói vậy liền vỗ nhẹ vai anh và cùng đồng bọn đồng thanh chữ “Ồ” thật to. Cường liền nói khẽ đủ để Duy nghe thấy:
– Chưa gì đã nghe lời vợ răm rắp.
Duy im lặng không nói gì chỉ nhếch môi lạnh nhạt.
– Ê Duy sao không kêu bé Nhi xuống chơi với mọi người luôn?
Một người bạn nữ lên tiếng hỏi. Duy nhẹ giọng đáp:
– Nhi mới viện về, cần phải nghỉ ngơi nên mọi người thông cảm.
– À… À…
Mọi người đều gật đầu và hiểu cho Duy.
Trong lúc ai cũng trò truyện mà quên mất sự hiện diện của một người, họ nhớ ra và vội lôi người bạn ấy ra, bắt cô giới thiệu cho bằng được.
– Này, Bảo Trâm, người bạn mới mau giới thiệu đi chứ, cho mọi người quen mặt coi.
Lớp trưởng trong nhóm bạn đó hối thúc.
Bảo Long chính là bạn của những người bạn cùng lớp và hay làm việc nhóm với Duy, nay đã thay đổi ngoại hình từ một người con trai sang con gái để sống thật với chính mình. Cô bước ra với vẻ ngại ngùng và ánh mắt chỉ nhìn mỗi Duy mà còn nở nụ cười tươi tắn. Cô khẽ đi lại gần chỗ Duy đứng làm cho anh cảm thấy chút khó chịu và gượng gạo vô cùng, ngay cả Cường để ý thấy Duy cũng biết được anh không thích điều đó vội chen vô giữa hai người để Duy cảm thấy thoải mái hơn.
Bảo Trâm có chút hụt hẫng khi bị Cường chen giữa nhưng cô vẫn giữ nụ cười tươi tắn và nhẹ giọng nói:
– Hi, mọi người! Rất vui vì mọi người vẫn chào đón Trâm. Mình cứ tưởng mọi người sẽ nhận không ra mình luôn đấy chứ…
Trâm đang nói thì Cường chen ngang mỉa mai:
– Thì xinh đẹp quá có ai nhận ra nổi đâu, phải nói tên mới biết đấy.
Trâm không quan tâm mà nói tiếp:
– Ờ… Trâm biết mọi người rất sốc khi mình thay đổi như vậy. Lúc đầu thì mình chẳng có ý định đó đâu, chỉ vì yêu một người nên mình mới có ý định thay đổi như thế này. Giờ mình đã là con gái xinh đẹp hơn, yêu thích những bộ trang phục quyến rũ hơn, được quyền làm mọi thứ và đặc biệt là yêu… Ừm, mình muốn làm một điều ở đây, mọi người đừng có bất ngờ quá nha… Mình rất thích được hôn ai đó, nên mình muốn hôn một người…
Dứt lời, Trâm tiến thẳng lại hôn vào má của Duy một cái, làm cho mọi người giãn căng đồng tử mà sửng sờ. Cường thì coi như đơ toàn tập không biết nói gì luôn.
Duy quá bất ngờ trước hành động của Trâm khiến anh cũng đờ ra và phẫn nộ vô cùng. Trâm nhìn anh mỉm cười và liếc mắt vào phía trong nhà khi thấy Nhi đang lủi thủi đi vào trong. Duy thấy được ánh mắt của Trâm đang nhìn, anh cũng quay sang theo hướng của Trâm thì thấy Nhi. Anh nhíu mày và thật sự rất bực mình.
Mọi người xung quanh đều nhìn vào thái độ của Duy cũng biết được anh đang có vẻ rất khó chịu, họ bắt đầu to nhỏ vói nhau đủ kiều trong khi Trâm vẫn tươi cười. Cường nhếch môi cười nhạt và nói thẳng:
– Duy giờ là chồng người ta rồi, chuẩn bị có con rồi nên biết ý tứ xíu…
Trâm mặc kệ và đối đáp lại lời của Cường:
– Vua thì tam thuê tứ thiếp!
Cường và Duy chợt cười khinh khỉnh còn mọi người vờ làm ngờ chăm vào sự nướng thịt của mình vừa nướng vừa để ý tý.
Trong khi Duy im lặng thì Cường lại lên tiếng đáp lại:
– Giờ thế kỉ 21 rồi, chứ còn phong kiến đâu mà vua tam thê tứ thiếp. Với lại Vua ở đây có lẽ không có khái niệm đó!
Bảo Trâm thở phắt một cái im bặt không nói được gì chỉ biết nhìn Cường gượng cười, hai tay bấu chặt lại rồi quay sang cười với Duy.
Cường một lần nữa lại phải lên tiếng khi thấy Trâm cười với Duy:
– Nụ cười đó cũng không giết chết được người ta đâu!
Nghe Cường nói mà Trâm sôi cả máu, mặc kệ chẳng quan tâm. Cô chai lì rồi, chẳng biết ngại đâu mặc cho bạn bè cứ đứng đó vừa nướng thịt vừa nhìn màn đối đáp chó mèo.
– Anh Duy, anh nói gì đi chứ, sao im hoài vậy? Em hôn anh là chuyện bình thường mà phải không, ở nước châu âu người ta rất tự nhiên giống như em vậy đó. Đối với em, cứ yêu đi, yêu để lấy kinh nghiệm rồi hẳn tính chuyện về sau.
Bảo Trâm nhõng nhẽo như mèo, tay cứ nắm lấy cánh tay Duy hất liên tục. Có lẽ lời nói ngon ngọt cùng với những hành động chẳng đâu vào đâu càng làm cho Duy cảm thấy nực cười đúng hơn.
Anh lấy trong túi áo khoác ra tấm khăn, lau vào bờ má nơi mà Trâm đã hôn và nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh, đôi môi nhếch lên nụ cười lạnh nhạt rồi tắt ngay trong tức khắc. Lau xong anh thả phịch khăn xuống dưới nền cỏ một cách nhẹ nhàng và nói giọng trầm thấp:
– Yêu để lấy kinh nghiệm? Giờ tôi biết cô là người thế này rồi.
Ánh mắt Duy nhìn Trâm một cách sắc lạnh làm cô có chút giật mình, mọi người xung quanh thì chỉ biết mím môi, mỗi người mỗi vẻ nướng thịt vì ai cũng biết Duy là một thiếu gia lạnh lùng nói câu nào câu nấy đều khiến người ta im bặt. Nói rồi, Duy nhếch môi lạnh nhạt quay người đi vô trong.
Cường mỉm cười mỉa mai đi lại cầm cái gấp trở thịt vừa nói:
– Đã bảo người ta không thích rồi, ai chứ thằng Duy thì biết tính nó mà, đúng không mấy đứa… Người ta có vợ có con rồi thì nên thôi chứ cứ cố chấp phá vỡ gia đình họ mất công mang tiếng này nọ… đúng không?
– Ờ…
Cả đám bạn đều đồng thanh nho nhỏ không dám nói lớn.
Bảo Trâm bực mình ngồi phịch xuống ghế gỗ cáu chặt tay vào cạnh ghế, ánh mắt liếc nhìn Duy đang bước đi vào trong sắc lẻm vô cùng, với niềm ham muốn không bao giờ buông. Những thứ cô muốn đều phải thuộc về cô hết.
Duy bước đi với dáng vẻ chẳng vui vẻ tí nào, hai tay cấu chặt lại. Giờ anh đã hiểu con người của Bảo Trâm, một con người đầy tham lam và toan tính. Quyết định chia tay của anh hoàn toàn là lựa chọn đúng đắn. Lúc đầu, anh thật sự có lòng thật nhưng giờ anh biết rồi chẳng còn gì để nuối tiếc.
Trong nhà bếp, Nhi hì hục nấu ăn cho Duy ăn vì thấy anh cũng đã vất vả chăm sóc cô mấy ngày ở bệnh viện mà không được bữa nào ăn ngon. Cô thấy anh vừa chăm sóc cho còn vừa học nữa nên cô cảm thấy có lỗi với anh vô cùng.
Nhi đang khuấy nồi súp bò với tâm trạng thẩn thờ vì nghĩ đến chuyện cô vừa nhìn thấy ở ngoài vườn. Cô khẽ nói thầm: “ Cô ấy xinh đẹp thật sự với anh Duy. Nhưng mà liệu anh Duy có yêu con người mới của Bảo Long hay không? Bởi vì anh đồng tính cơ mà…”
Nhân lúc, Nhi đang nấu ăn không để ý thì chợt Trâm ở đâu xuất hiện trốn ở một góc cửa, ném cục xà phòng vào chỗ Nhi đang nấu ăn rồi núp phía sau trốn tránh. Ánh mắt cô đầy nham hiểm và toan tính.
“Xin lỗi, nhưng vì hạnh phúc và tình yêu của tôi, tôi phải làm vậy…”
Đó là những gì mà Trâm nghĩ, hai tay cáu vào vạt váy run lên vì lo sợ.
Nhi tắt bếp sau khi nồi súp đã chín, cô quay người và vô tình dẫm phải cục xà phòng, cô thét thật lớn và rồi…
“A…”
– Nhi…
“Phịch”
“A”
Tiếng kêu nhỏ vang lên từ người con trai mà Nhi đang đè lên, cô gượng người đứng dậy nhưng không được vì chân cô hơi đâu.
– Em không sao chứ?
Duy cố nói vì anh đang đau, cột sống của anh đau như muốn rụng rời cả ra.
Nhi hoảng hốt vội đỡ lấy anh ngồi dậy nhưng anh đã gạt tay cô ra mà đứng dậy bế cô lại ghế ngồi và mắng cô:
– Đi đứng kiểu gì vậy? Cẩn thận vào chứ.
Nhi nhìn mặt lạnh của Duy cô giật mình vội nói:
– Tại có cục xà phòng ở đâu ra dưới sàn, em không biết mà.
Nhi nói xong là nước mắt bắt đầu trực tràng rơi xuống, đâu phải lỗi do cô đâu.
Vẻ mặt của Duy hầm hầm nhìn Nhi rồi đi lại nhặt lấy cục xà phòng lên thì anh chợt nhìn thấy ở phía cửa có bóng người. Anh đi lại coi thử thì không thấy có gì đành đi vô trong.
Trâm đứng ngoài núp đằng sau cây hồng gần đó mà như thót tim tưởng chừng sẽ bị phát hiện. Cô thở liên hồi và có vẻ hụt hẫng vì kế hoạch thất bại.
Duy thấy Nhi ngồi đó gục mặt xuống gần khóc, anh đi lại gần cô và khụy gối xuống, nhẹ giọng nói:
– Em khóc hả?… Anh xin lỗi.
Nhi vội lấy tay gạt nước mắt qua, tươi cười nói:
– Em không sao đâu. À em có nấu cơm cho anh rồi đấy, anh ăn cơm đi!
Nói rồi Nhi vội đứng dậy để gọn những đĩa thức ăn lại.
Duy thấy Nhi làm vậy làm anh càng bực mình cô hơn, muốn mắng cô nhiều hơn. Đang có thai mà lại xuống bếp nấu ăn cho anh, bản thân mình chẳng lo tí nào cả. Giờ anh chẳng muốn chửi nữa, anh đứng dậy bắt cô dừng ngay mọi động tác và ngồi xuống, gằn giọng nói:
– Ngồi xuống đi, để anh.
Dứt lời, Duy đi lại cầm lấy cái tô mở nồi cháo thịt bò mà anh đã nấu ra tô và đi lại ngồi xuống cạnh Nhi.
Nhi như đờ ra chỉ biết nhìn Duy làm gì đó chẳng hiểu, khuôn mặt anh tuy lạnh lùng như vậy nhưng cô vẫn thấy sự ân cần và quan tâm của anh đối với cô làm cô mỉm cười thật tươi.
Duy đưa thìa cháo mà anh đã thổi nguội kề vào miệng Nhi và bắt cô ăn:
– Ăn cháo đi!
Cô cảm thấy ngại khi để anh cho ăn như thế này làm cô đỏ cả mặc, vội lên tiếng cầm lấy cái thìa của anh:
– Để em tự ăn được rồi!
– Ăn đi! Đừng nói nhiều nữa!
Duy gằn giọng nói còn làm mặt lạnh khiến cô không còn cách nào khác mà phải bỏ tay mình xuống để anh cho ăn. Nhi liên tục né tránh ánh mắt của Duy để nuốt cho vô.
Và cứ như thế Duy cứ cho Nhi ăn nhưng ăn đến vài ba thìa thì Nhi lại nôn liên tục, chạy ra chạy vô phòng vệ sinh không ngừng khiến cô cảm thấy phát mệt.
Nhi từ trong phòng vệ sinh đi ra với vẻ mặt xanh như trái chuối xanh ngồi phịch xuống ghế, nhìn Duy nói với giọng uể oải:
– Em không ăn nữa đâu!
Duy đang định cầm thìa cháo lên cho cô ăn, bực mình bỏ xuống tô thẳng thừng nói:
– Không ăn làm sao mà có sức nuôi đứa nhỏ nữa hả?
Nhi lắc đầu, chấp tay van nài anh:
– Em năn nỉ á, em không ăn nữa đâu…
Duy lại phải làm mặt lạnh nghiêm túc nhìn Nhi để cô ăn nên cô thấy vậy tự lấy thìa múc cháo ăn trong sự gượng ép. Nhưng khi cô ăn vào thì cô lại nôn ra.
“Oẹ”
Bao nhiêu đồ ăn tuôn trào trên người của Duy, Nhi mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế tựa vào. Cô cảm thấy mệt mỏi vô cùng, mặt tái xanh cả lên.
Duy thấy vậy lo lắng hỏi cô:
– Sao không?
– Em không sao đâu, áo anh bẩn rồi.
Nhi cố gượng người đứng dậy lấy khăn giấy trên bàn lau vết bẩn trên áo của anh, sẵn tiện tháo luôn hạt nút áo của anh ra.
– Anh cởi áo ra đi, em giặt cho.
Cô vừa nói vừa gượng sức để lau bẩn cho anh.
Duy nhìn cử chỉ quan tâm của Nhi dành cho anh làm anh có cảm giác rất lạ, tim hẫng đi một nhịp. Hành động của Nhi không khác gì nam nữ dành cho nhau cả. Anh vội định hình lại và nhẹ giọng nói:
– Thôi để anh tự cởi, em ngồi yên đi rồi để anh đưa lên phòng nghỉ.
Duy vội cởi áo ra bỏ lên ghế khoe những cơ bụng săn chắc, anh thấy Nhi ngồi cứ lim dim hai mắt mệt mỏi làm anh lo vô cùng. Anh hất gọn tóc Nhi qua xem tình trạng của cô như thế nào thì mọi người ở ngoài đi vào, ồ cả lên.
– Này làm gì thì vô phòng mà làm nhá…
– Hai cái đứa này, bạn bè đang ở đây mà tự nhiên ghê gớm ta…
– Vợ chồng son mà…
-…
Mọi người cứ nói rôm rả qua lại còn Bảo Trâm thì đứng vòng tay trước ngực bỉu môi, nghịch tóc.
Duy vẫn mặc kệ tự dưng anh thấy lo cho Nhi vô cùng vội bảo Cường:
– Cường, mày dọn hộ tao chỗ này, tao đưa Nhi lên phòng truyền dịch đã.
Nói rồi anh vội bế Nhi lên phòng ngay lập tức để lại Cường bơ ra đó chả biết làm gì, còn bạn bè thấy vậy cũng lơ đà bỏ đi ra phòng khách xem ti vi mặc kệ Cường.
Cường than thở:
– Ngân ơi sao em còn chưa tới giúp anh nữa…
Duy bế Nhi lên giường ghim ống tiêm truyền dịch vào cho cô và ngồi xuống bên cạnh cô với vẻ mặt lo lắng vô cùng.
Nhi cứ lờ đờ con mắt, nắm chặt tay Duy nói giọng yếu ớt:
– Em không sao đâu, anh xuống ăn cơm đi, em nấu rồi đó.
Nói rồi cô ngủ lịm đi mà tay vẫn nắm tay Duy không buông làm Duy thấy cảm xúc của mình vô cùng rối bời. Anh nghĩ sao cô ngốc quá vậy, mình thì mang thai mà vẫn lo cơm nước cho người khác làm anh cảm thấy rất áy náy.
Anh chỉ thấy mình tự dưng rất lạ, anh không hiểu lòng mình đang mang cảm xúc gì nữa. Anh nghĩ không lẽ mình đang mang cái cảm giác kia nhưng anh bị đồng tính cơ mà, rối quá rối. Anh thôi không nghĩ nữa mà nắm lấy tay Nhi nhìn cô ngủ, còn anh thì tranh thủ lấy sách y ra đọc.
Bên ngoài phòng Duy, cánh cửa phòng mở he hé Bảo Trâm đưa ánh mắt nhìn vào trong. Cô cảm thấy ganh tỵ với Nhi, tại sao anh lại quan cô ấy đến như vậy trong khi trong người Duy đang bị bệnh lý đó chỉ thích nam giới. cô khẽ thầm:
– Không phải lúc trước Duy yêu mình lắm sao, lúc đó mình mang hình hài nam giới nhưng giờ mình chuyển giới rồi nhưng lòng dạ mình vẫn không thay đổi nhưng sao anh ấy không yêu mình?
Trâm đoán già đoán non thì chợt Cường lù lù xuất hiện bất ngờ, lên tiếng:
– Nó yêu nam giới chứ có yêu nữ giới đâu, cô nên nhớ rằng cô đã chuyển giới và lòng dạ cũng đã thay đổi. Chia tay rồi thì thôi, còn cố níu kéo. Làm ơn đi ra chỗ khác, cho người ta yên ổn.
Cường dứt lời, cầm trái táo cho vào miệng cắn một miếng rồi đi xuống dưới phòng khách tìm chỗ ngủ trưa, mặc kệ Trâm cứ đứng đó càm ràm nhăn nhó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!