Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi
Chương 65: Hoàng tử và dã thú
Hunt chưa từng có cơ hội nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Winston. Yết hầu Winston trượt lên xuống, thế nhưng hắn vẫn chỉ lạnh lùng nhìn bóng lưng Hunt.
“Mẹ kiếp… không phải ông nói cậu nhóc kia có vẻ gợi cảm trời sinh gì đó sao? Tôi thấy phải là vẻ gợi cảm ngang tàng mới đúng!” Ngón tay ấn nút chụp của Carlos đã sắp chuột rút tới nơi.
Losey thở dài: “Cậu nhóc nên thấy mừng vì có chúng ta ở đây, nếu không…”
“Nếu không, Winston đã làm cậu nhóc đến chết ở ngay đây rồi.” Carlos cười chẳng hề nhân hậu.
Tiếp theo đây sẽ là màn dã thú mưu sát hoàng tử.
“Tôi không muốn để anh giết đâu…” Hunt bất mãn lầm bầm.
Sao lại có chủ đề chụp ảnh như thế này cơ chứ?
“Vậy giả như bị tôi ăn thịt cũng được.” Winston nói
“Hừ…”
Hunt đang bận cúi đầu nghiên cứu xem bông hồng trong tay rốt cục thuộc chủng loại nào thì đột nhiên, có một bàn tay giữ lấy cằm cậu, ép buộc cậu phải ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt xanh lam của Winston. Trong đôi mắt ấy là dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ tựa như đang muốn thoát ra khỏi sự kiềm tỏa của mặt biển, xông lên giết chết Hunt. Winston cũng đang nắm trong tay một nhành hoa, để cuống của nó đâm mạnh về phía lồng ngực Hunt.
Cuống hoa đâm chỉ đâm trúng cúc áo, thế nhưng trong chớp mắt, cậu lại đau đớn thật sự. Hunt cảm thấy mình như vừa bị đâm xuyên, vừa bị hủy diệt, vì thế cậu cứ trừng lớn mắt quan sát Winston mãi. Biểu cảm sợ hãi khó tin của cậu đã để hai nhiếp ảnh gia chộp được.
“Tuyệt quá…” Losey cảm thán.
“Tôi có một dự cảm… tối nay cậu nhóc này sẽ đau đến mức kêu trời trách đất.” Ngữ khí của Carlos nghe cực kì tà ác.
“Làm gì… tôi lại cảm thấy Winston chẳng nỡ đâu.”
Hunt huých Winston bằng khuỷu tay: “Đờ mờ! Anh làm tôi sợ chết khiếp!”
Winston buông hai tay ra, tỏ ý Hunt không cần phải sợ, đóa hoa trong tay hắn cũng theo đó rơi xuống đất. Hắn nói: “Đã bắt đầu chụp ảnh từ nãy rồi, thế mà em vẫn còn chơi.”
“Tôi sợ đến nỗi đêm nay sẽ gặp ác mộng mất thôi!”
Winston lại nghiêng đầu sang: “Em cho rằng tôi sẽ giết em sao?”
“Không phải…” Tôi cho rằng… còn nghiêm trọng hơn cả giết tôi ấy chứ!
“Làm thêm lần nữa đi! Vừa rồi làm tốt lắm! Dã thú mưu sát hoàng tử, Winston! Giết cậu ta thêm lần nữa đi!” Carlos cao giọng nói.
“Vẫn phải bị giết?” Trông Hunt như thể sắp khóc đến nơi: “Ngài nói xem tôi phải bị giết bao nhiêu lần đây!”
Losey đang ngắm Hunt qua ống kính không khỏi phì cười.
“Phải bị giết rất nhiều lần!” Carlos trả lời.
Winston đi tới bên cạnh Hunt, thấp giọng nói: “Biểu cảm vừa nãy rất tự nhiên, chắc em không làm lại được nữa đâu, đúng không?”
“Hẳn rồi.” Hunt khó hiểu nhìn Winston: “Vì sao lại là tôi biến thành hoàng tử, anh biến thành dã thú? Chẳng phù hợp với ấn tượng của mọi người gì cả!”
“Tôi muốn em trở thành một vị hoàng tử ngây thơ, vô tư lự, mãi mãi tin tưởng tôi. Còn những chuyện bày mưu tính kế, cẩn trọng bước đi không phải phù hợp với tôi hơn là với em sao?”
“Ngây thơ, vô tư lự”… có lẽ rất nhiều người, ví dụ như Marcus, đều cho rằng cậu là kẻ như thế. Nhưng chỉ có mình Hunt biết, cậu đã định trước không thể là một người vô lo vô nghĩ từ rất lâu, rất lâu về trước rồi… Vậy mà Winston lại có thể nói “tôi muốn em trở thành một vị hoàng tử ngây thơ, vô tư lự, mãi mãi tin tưởng tôi”, rõ ràng là vì hắn luôn rất hiểu cậu…
“Được thôi.” Hunt cười nói.
“Cứ tin tôi đi.” Winston cởi cà vạt ra, nhẹ nhàng bịt lên mắt Hunt.
Winston thắt cà vạt lại, trước mắt cậu liền tối sầm. Hunt chỉ biết Winston đặt đóa hoa hồng vào lòng bàn tay mình, sau đó nắm lấy tay mình nhấc lên. Cậu cảm thấy đã chẳng còn chuyện gì đáng để tâm nữa, bởi lưng cậu có thể cảm nhận được nhịp tim của Winston, mà mu bàn tay cậu cũng cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ lòng bàn tay hắn.
Losey và Carlos đều ngẩn người. Cảnh tượng trước mắt là Hunt không nhìn thấy gì cầm hoa hồng trong tay, mà Winston lại nắm lấy tay Hunt, đâm cuống đóa hoa về phía cổ mình.
“Làm sao tôi nỡ giết em. Cho dù em không giao chính mình cho tôi đi nữa…” Winston nói khẽ bên tai Hunt.
Bả vai Hunt thoáng cái đã cứng lại. Giọng nói của người kia lạnh lùng đến thế, khiến cho cậu đột nhiên chỉ muốn ôm hắn thật chặt.
Buổi chụp ảnh tại trang viên Triệu đóa hồng kết thúc vào bốn giờ chiều, khi ánh sáng đẹp nhất cũng đã qua.
Stylist của Versace nói hai người có thể giữ bộ trang phục dùng trong loạt ảnh cuối cùng lại làm kỉ niệm. Sau này Hunt tham gia bất cứ dạ hội hay hoạt động thương nghiệp nào, Versace đều có thể may cho cậu những bộ trang phục với số đo riêng. Hunt bỗng cảm thấy chuyện này cũng không tệ, ít nhất về sau, mình sẽ không ăn mặc giống như nhân viên phục vụ nữa rồi.
Losey và Hunt ôm tạm biệt nhau: “Tôi sẽ gửi tạp chí cho cậu. Cẩn thận đừng có yêu luôn chính mình đấy nhé.”
“Ha ha ha, trình độ của ngài cao đến nỗi có thể khiến tôi yêu chính mình sao?” Hunt nói nửa đùa nửa thật.
“Tài chụp ảnh có cao siêu hơn nữa cũng không thể biến những thứ xấu xí thành xinh đẹp, tầm thường thành đặc biệt được. Bọn tôi chỉ giỏi bắt khoảnh khắc mà thôi.” Losey che tai Hunt nói thầm: “Đừng sợ hãi sự điên cuồng của cậu ấy, bởi trên thế giới này, cậu ấy chỉ để ý duy nhất cậu.”
Hunt rung động cả cõi lòng.
“Cảm ơn.”
Hunt và Winston ngồi xe quay về thành phố. Hai người đã đặt vé bay từ New York tới Singapore vào buổi chiều ngày mai. Marcus khá nhân đạo, biết Hunt rất vất vả nên cho phép cậu được ngủ nướng sáng mai.
“Tôi muốn quay về nhà trọ lấy quần áo.”
“Được, tôi đi cùng em.”
“Thực ra tôi tò mò lắm, trước nay anh không cần quay về Anh lấy đồ dùng sao?”
“Trợ lý sẽ giúp tôi làm những việc ấy.”
Hunt chợt nhớ ra Winston có một người trợ lý sinh hoạt. Đáng ngưỡng mộ ghê…
Về đến nhà trọ, khi cửa thang máy mở ra, hai người vừa lúc chạm mặt với ngài dáng chuẩn và nàng gợi cảm nhà cách vách. Cô nàng thấy Hunt thì mỉm cười, đến lúc liếc Winston lại chớp chớp mắt. Hunt có chút buồn bực quay đầu lại nhìn Winston, khi nhận ra hắn vẫn luôn nhìn thẳng, cậu cũng trở về với vẻ thản nhiên. Ra khỏi thang máy, Winston mở miệng nói: “Cô ta biết tôi và em là một đôi.”
“Hả? Thế mà cô ta còn đá lông nheo với anh?”
“Cô ta chỉ đang trêu chọc chúng ta mà thôi.”
Hunt đi tới trước cửa, đang định lấy chìa khóa thì nhìn thấy trên cửa phòng mình có gài một bông hoa hồng.
“Ơ?” Hunt ngạc nhiên vừa gỡ được bông hoa xuống, Winston đã nắm lấy ngón tay cậu.
“Cẩn thận chút.”
“Không phải… không phải là do anh tặng sao?” Hunt hỏi.
“Nếu là do tôi tặng, tôi sẽ trực tiếp đặt nó vào tay em.”
Trên bông hoa còn đính một tấm thiệp nhỏ, Hunt vừa định nhìn đã bị Winston lấy đi mất.
“Gì vậy? Trên đó viết gì?”
“Em cũng có fan cuồng.” Winston nắm chặt tay lại, tấm thiệp đã hoàn toàn nhăn nhúm.
Hunt thấy cả người hắn phát ra khí lạnh như vậy thì không dám hỏi trên thiệp viết gì thêm nữa. Cậu cúi đầu xuống, rút chìa khóa ra, khi mở cửa, khe cửa dường như cũng vướng phải một thứ gì đó rất giống một phong thư.
Chẳng lẽ là thư tình?
Hunt nuốt “ực” một ngụm nước bọt. Cậu không dám cúi người xuống nhặt, chỉ nhìn Winston một cái. Người kia hiếm khi lắm mới cau mày, cúi mình nhặt phong thư lên. Phong bì được mở ra, không ngờ bên trong chỉ toàn ảnh là ảnh! Ngón tay Winston bấu chặt lấy những bức ảnh, khớp xương cũng trắng bệch. Hunt nhìn thấy sát khí trong ánh mắt hắn.
“Ảnh gì đấy?”
“Có người theo dõi em.”
“Cái gì?” Hunt trợn trừng mắt, vươn tay lấy những bức ảnh kia. Có ảnh cậu đang nói chuyện cùng nhân viên trong đội, có ảnh cậu vừa ra khỏi phòng khách sạn, có ảnh cậu vừa đi vừa chơi điện thoại, thậm chí còn có ảnh cậu đang đứng trong phòng thay quần áo nhưng quên mất kéo rèm… Tựa hồ tất cả những bức ảnh này đều được chụp lúc cậu ở một mình.
“Sao… sao tôi lại không biết…”
Winston đã lấy điện thoại báo cảnh sát, hơn nữa còn báo cho Marcus, yêu cầu ông không được để Hunt ở một mình.
“Thảo nào, trước lúc rời Travis, cửa phòng tôi cũng có gài một bông hồng!”
“Tên đó biết địa chỉ khách sạn của em, biết nhà trọ ở New York của em, biết cả lịch trình của em nữa. Tôi đã báo cảnh sát rồi, bọn họ sẽ kiểm tra camera an ninh ở quanh đây. Trước khi tìm ra tên này, em nhớ phải ở cạnh bên tôi.” Bàn tay Winston ấn lên trán Hunt.
“Biết rồi.” Anh không nói tôi cũng chẳng dám ở một mình đâu!
Winston gọi một cú điện thoại để cửa hàng giặt là gửi trả quần áo lần trước của Hunt, rồi sắp xếp lại cho cậu. Sau đó, hắn dùng tốc độ cực kì nhanh để thu dọn những bộ đồ Hunt hay mặc.
“Đi thôi. Khi nào mùa giải này kết thúc, em không thể ở đây được nữa.”
“Vậy tôi biết ở đâu?” Hunt gãi đầu gãi tai.
“Em không ở cùng tôi, còn muốn đi đâu nữa?” Winston nhíu mày lại, Hunt không còn gì để nói.
Rõ ràng Winston cho rằng chuyện Hunt bị chụp trộm là vô cùng nghiêm trọng, thậm chí hắn còn liên hệ cho một văn phòng luật sư rất có tiếng ở New York, để họ đại diện tham gia vào quá trình điều tra của cảnh sát.
“Nếu chỉ là một fan cuồng bình thường thôi thì sao?”
“Điên cuồng và điên khùng là hai chuyện khác nhau. Tôi cũng yêu em điên cuồng, chỉ khác tôi sẽ không đứng ở đối diện khách sạn, bắc ống nhòm chụp ảnh em đâu.” Winston lạnh lùng nói.
Hunt sờ sờ mũi, thầm nghĩ quãng thời gian ở Dubai, không phải anh cũng chụp lén tôi rất nhiều tấm sao? Thế nhưng nghĩ tới cảnh ngộ của Owen, Hunt không khỏi có chút lo lắng.
Hai người thuê một khách sạn ở gần sân bay để Hunt có thể ngủ thoải mái một giấc. Cậu tắm xong ngồi xuống đầu giường nhắn tin với Owen: Tôi cũng có fan cuồng gài hoa hồng trên cánh cửa, còn nhét rất nhiều ảnh chụp trộm tôi vào khe cửa nữa.
Cậu chẳng muốn khoe khoang gì với Owen, chỉ muốn mình có thể dửng dưng như anh ta, cho dù có là khi gặp phải kẻ điên.
Owen: Ha ha ha, không biết vì sao dạo này cái tên thần kinh kia không còn làm phiền tôi nữa. Có thể là tên đó đã chạy sang tìm cậu rồi!
Hunt: Antifan của anh là nam à?
Owen: Những việc tên đó làm rất logic, không giống với fan nữ. Mà cậu đấy, chụp trộm thì nam nữ gì mà chẳng làm được, thế nhưng cái chuyện rửa ảnh xong còn gửi cho cậu xem để chứng minh sự tồn tại đến quá nửa sẽ là do đàn ông làm. Nếu là phụ nữ, bọn họ thường thiên về xu hướng giữ ảnh làm của riêng, rồi tự tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ, cuối cùng là lên giường với cậu hơn.
Winston vừa tắm xong cũng đi tới bên giường.
“Em lại nhắn tin cho Owen đấy à?”
Hunt có thể nghe ra Winston đang không vui từ trong giọng nói của hắn: “Ừm… ừm… Owen nói người chụp trộm tôi quá nửa là đàn ông.”
“Sao vậy? Nguyện vọng được lên giường với fan nữ của em tan tành rồi à?” Winston hỏi lại.
“…” Hunt rất muốn nói, từ hồi bị nhà anh dọa đến giờ, tôi đã không còn mơ mộng gì đến cái chuyện giường chiếu nữa!
“Tên đó đích thật rất có thể là đàn ông. Tôi đã nói từ lâu rồi mà, em rất có tiềm năng thu hút fan biến thái.” Winston cúi đầu nhắn tin: “Bông hoa kia vẫn còn rất tươi, chứng tỏ đối phương đến chưa bao lâu, chúng ta đã quay về rồi. Cảnh sát xem camera dưới nhà trọ đã điều tra ra hai ngày hôm nay, có một kẻ mặc sweater trùm đầu đeo khẩu trang ra vào tầng lầu nhà em.”
“Sweater? Trùm đầu?” Hunt cau mày lại: “Sao nghe giống cái tên quấy rối đã đột nhập vào phòng Owen rải gián chết thế?”
“Em nên tự cẩn thận một chút.” Winston nâng tay lên vò đầu Hunt: “Ngủ đi. Ngày mai chúng ta còn phải bay tới Singapore đấy.” Thấy Hunt liếc nhìn về phía cửa sổ khách sạn, hắn lại nói thêm: “Tôi đã kéo rèm rồi, cửa cũng khóa trái.”
“Được đó.”
Hunt lúc này mới kéo chăn lên, nghĩ nghĩ lại thấy trong lòng hơi ngứa ngáy, liền vươn dài cánh tay, ôm lấy Winston. Người kia cọ cọ mũi vào gò má cậu, sau đó hôn lên khóe môi cậu. Lần đầu tiên Hunt cảm nhận được nụ hôn của đối phương không hề mang theo sự uy hiếp, ngược lại còn khiến cậu cực kì an tâm.
Hunt ngủ một giấc tới tận gần trưa. Winston thức dậy sớm hơn, thế nhưng hắn không gọi cậu, chỉ tựa vào đầu giường xem lướt tin tức trên điện thoại. Hunt hiếm hoi lắm mới có lúc được giống như một đứa trẻ, một chân gác lên đùi Winston, toàn thân ôm lấy thắt lưng hắn, trán kê lên người hắn, đến cả lúc chép miệng cũng vô thức cọ vào hắn. Winston cất điện thoại đi, nhìn ngắm Hunt một hồi rồi vươn tay, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn vành tai Hunt, ngón cái dịu dàng vuốt ve gò má cậu.
“Ưm… ưm…” Hunt phát ra tiếng nỉ non khe khẽ.
Winston quan sát Hunt thật lâu, cho đến tận hơn mười một giờ, nghe bụng Hunt kêu lên những tiếng “ùng ục”, hắn mới ngồi thẳng dậy.
Hunt mò điện thoại nhìn đồng hồ: “Tôi ngủ giỏi thật!”
“Ừ.” Winston lật chăn ra, đi về phía nhà tắm: “Chúng ta sẽ đến sân bay ăn trưa, sau đó bay tới Singapore.”
“Được! Tự nhiên tôi thấy hăng hái quá! Chặng Singapore, tôi sẽ vượt mặt Charles thêm lần nữa, để chứng minh tôi không hề gặp may trên đường đua Austin!”
Khi hai người thuận lợi vào ngồi ở phòng chờ thương gia trong sân bay New York, trợ lý truyền thông lại một lần nữa hạnh phúc đến rớt nước mắt. Hunt chưa bao giờ giống như bây giờ, tất cả đều đúng thời gian, tất cả đều thuận lợi đến bất ngờ.
Đường đua Grand Prix Singapore có tên Marina Bay, các tuyển thủ phải đua tổng cộng 61 vòng. Đường đua này có hai đoạn đường thẳng nổi tiếng và rất nhiều góc cua tốc độ thấp. Lượt đua chính thường được tổ chức vào buổi tối. Khu vực gần đường đua có tới năm trạm tàu điện ngầm, những khách sạn xung quanh cũng tương đối sang trọng. Hunt thầm hi vọng Marcus có thể đặt khách sạn cùng chỗ với đội Ferrari.
“Em không phải lo, tôi đã nói chuyện với Marcus rồi, hai đội đua của chúng ta ở cùng một khách sạn. Hơn nữa, tôi còn nói thêm, ông ấy lấy danh nghĩa em để đặt phòng, nhưng thực tế em sẽ ở cùng với tôi. Nếu như có chuyện gì, ông ấy sẽ gọi tới phòng tôi thông báo.”
“Tôi thấy có lẽ tên điên ấy chỉ hoạt động mạnh ở Mỹ thôi, chắc gì đã đuổi tới tận Singapore?”
“Em đừng coi thường kẻ điên.” Winston đáp lại.
“Thôi được rồi…”
Tiếng động cơ nghìn lần như một của chuyến bay đường dài khiến Hunt nhanh chóng thấy buồn ngủ. Cậu ngả đầu lên vai Winston rồi thiếp đi.
Singapore là một thành thị được quy hoạch rất tốt, đường xã cũng được phủ xanh. Hunt và Winston ngồi cùng một chiếc xe tới khách sạn. Trong đại sảnh khách sạn, Hunt vừa khéo trông thấy Owen đang nói chuyện gì đó với nữ nhân viên tiếp tân, khiến mặt cô gái đỏ bừng lên.
“Hây! Owen! Anh vẫn còn sống đấy à!”
“Ồ! Nhóc Hunt!” Owen nhìn thấy Hunt liền dang rộng cái ôm. Hai người suýt nữa đã ôm được nhau thì Hunt bị Winston xách cổ áo, lôi về phía sau người. Owen nghiêng mặt nhìn Winston: “Cậu đúng là vô lương tâm.”
“Anh cho rằng tôi không rõ anh đang mưu tính chuyện gì sao?” Winston cũng nghiêng mặt nhìn Owen: “Anh muốn làm tôi phân tâm bằng Hunt. Anh vốn không hề thành tâm dạy dỗ cậu ấy.”
Hunt giác ngộ lý tưởng, hóa ra ấy mới là mục đích của Owen!
“Vậy trên đường đua, khi nghĩ đến Hunt, cậu có thấy cương đến mức khó chịu không?” Owen cười xấu xa hỏi.
“Đương nhiên cương đến mức khó chịu, vì vậy nhất định phải nhanh chóng lao qua vạch đích.”
Hunt đã không còn muốn nghe hai tên kia nói tiếp nữa rồi.
“Hunt, em định đi đâu?” Winston tóm lấy cậu thanh niên đang cúi đầu đi lướt qua bên người mình.
“Tôi đi gặp đội!” Hunt thử tránh khỏi tay Winston. Cậu không muốn nghe những kiểu câu như “đương nhiên cương đến mức khó chịu, vì vậy nhất định phải nhanh chóng lao qua vạch đích” thêm lần nào nữa.
“Tôi đi cùng em.” Winston nói.
“Anh không cần đi gặp đội mình sao?”
“Khi nào nhìn thấy em và đội đua Marcus gặp nhau rồi, tôi mới đi.”
Hunt thầm nghĩ: Thôi cũng được. Thực ra tên chụp lén ấy là đồ thỏ đế, nếu táo tợn thật thì tên đó đã xông tới trước mặt mình từ lâu rồi. Chụp trộm thì có gì ghê gớm cơ chứ!
Hunt gõ cửa phòng Marcus, đến khi nhìn thấy Marcus và Hunt ôm lấy nhau, Winston mới gật đầu với Marcus rồi rời đi. Trong phòng Marcus còn có cả chuyên gia công nghệ và Thẩm Xuyên. Mọi người cùng thảo luận về những đặc điểm của đường đua Marina Bay, Thẩm Xuyên cũng báo cho Hunt biết những trọng điểm điều chỉnh của đội ngũ kỹ sư, còn Hunt chỉ cần đua hết mình là được.
Hội nghị diễn ra suốt cả một ngày, sau đó Hunt, Thẩm Xuyên và cả Thẩm Khê cùng ăn bữa tối. Nói chuyện với Thẩm Xuyên rất vui, thế nhưng Hunt phát hiện, Tiểu Khê cứ cúi đầu lướt điện thoại mãi.
“Tiểu Khê sao thế?” Hunt hất hàm hỏi.
“Mùa giải sau, chúng tôi sẽ nghiên cứu xe đua mới nên cần rất nhiều số liệu, mà phân tích số liệu xong cũng cần xây dựng mô hình. Tiểu Khê tìm được một người bạn cùng trường rất giỏi về số học trên diễn đàn.” Thẩm Xuyên đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Marcus nói cậu có fan cuồng hả? Đến cả Winston luôn trầm tĩnh biết chuyện cũng có vẻ rất căng thẳng.”
“Đúng đấy, ha ha ha! Vì thế tôi định lát nữa sẽ tới phòng Marcus đặt trước cho mình xem sao. Nhỡ đâu lại có một nhành hoa gài cửa nữa thì sao?”
“Cậu thật là… Tôi đi cùng cậu vậy.”
“Cần gì?”
“Tôi quyết rồi.”
Ăn xong bữa tối, Hunt và Thẩm Xuyên cùng đi tới trước cửa phòng, Hunt dùng khóa thẻ điện tử mở cửa ra, sau đó liền buồn bực: “Sao phòng lại nhỏ thế!”
“Bởi cậu có ở đây đâu.” Thẩm Xuyên trả lời như lẽ đương nhiên.
“Tôi không ở nên cho tôi phòng nhỏ à? Tiết kiệm quá rồi đấy!” Hunt kéo rèm cửa, thò đầu ra ngoài, nhắm hai mắt lại cảm nhận không khí của thành phố: “Phong cảnh cũng đẹp đấy.”
“Được rồi, vì lý do an toàn, cậu đừng có ở một mình.” Thẩm Xuyên vỗ vỗ vai Hunt: “Đi thôi, tôi đưa cậu về chỗ Winston.”
“Này, tôi với anh thuộc cùng một đội đua, sao anh không nghĩ đến việc ngủ cùng tôi?” Hunt bất mãn nói. Cậu có cảm giác mình bị toàn đội bỏ rơi.
“Vì tôi không gọi người đang giả vờ ngủ dậy được.” Thẩm Xuyên cười cười.
Mấy ngày thích ứng ở Singapore diễn ra rất bình thường, có điều hoạt động truyền thông lại nhiều hơn trước. Khi phiên chạy thử sắp đến, cả đội đua đều cực kì hy vọng vào những gì Hunt sẽ thể hiện ở chặng đua này. Đến Singapore được ba ngày, Hunt chống cằm nhìn Winston đang ngồi đầu giường đọc bản tin tài chính.
“Sao vậy?” Winston nghiêng đầu nhìn cậu.
“Buồn quá đi mất! Nếu buổi tối nào ở với anh cũng thế này, tôi thấy chán lắm.” Bây giờ mới có chín giờ tối, thế mà hai người đã ngồi trên giường ai làm việc nấy rồi, thế có giống nếp sinh hoạt của các bô lão không cơ chứ!
“Em thích thú vị à?” Đôi mắt màu lam của Winston khiến Hunt thấy ngứa ngáy cả lòng.
“Đúng!” Hunt thầm nghĩ, lẽ nào Winston lại có trò gì mới? Đừng khinh thường người này, thực chất hắn rất chịu chơi!
Winston đặt báo xuống đầu giường, xoay người rồi đột nhiên túm lấy cổ tay Hunt, đẩy ngã cậu xuống đệm. Áo phông mặc đi ngủ vốn rất rộng, Winston liền vén áo lên đến tận cổ Hunt.
“Này! Anh định làm gì hả!”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!