Anh Đứng Ở Nơi Sâu Thẳm Của Thời Gian - Chương 2
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
179


Anh Đứng Ở Nơi Sâu Thẳm Của Thời Gian


Chương 2


Đột nhiên biết được bí mật nhiều năm của Ứng Như Ước, đồng chí Chấn Chân Chân liên tiếp gặp ác mộng trong một đêm.

Mới đầu, trong mộng vẫn là hình ảnh năm đó lần đầu tiên cô đi theo sau lưng Ứng Như Ước gặp được Ôn Cảnh Nhiên, nháy mắt lại mơ thấy đêm tốt nghiệp, bác sĩ Ôn mặc áo khoác trắng đứng dưới ánh đèn lành lạnh lẳng lặng nhìn Như Ước, cuối cùng dứt khoát dừng lại ngay hình ảnh Như Ước Bá Vương ngạnh thượng cung bác sĩ Ôn……

Sợ hãi đến nỗi chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.

Chấn Chân Chân mở mắt nhìn trần nhà trên đỉnh đầu một hồi lâu, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi hơi lộ ra mấy phần lạnh lẽo.

Cô ổn định lại hơi thở, toàn thân đầy mồ hôi lạnh từ trên giường bò dậy gọi điện thoại Như Ước.

Ứng Như Ước đang cùng ông cụ Ứng sửa sang lại vườn hoa nhỏ của ông, liếc mắt nhìn ông cụ đang ngâm nga bài hát với tâm trạng vô cùng vui vẻ một cái, vừa lấy bao tay dính bùn xuống vừa nhận điện thoại.

Không chờ cô mở miệng đã nghe Chấn Chân Chân ở đầu bên kia bắt đầu kể khổ như cây đậu: “Đại Bảo Bối! Tiểu Điềm Điềm! Chấn Chân Chân tớ từ sau khi tốt nghiệp trường cảnh sát, ngay cả phần tử phạm tội hung ác nhất cũng chưa từng sợ, kết quả tối hôm qua sau khi đưa cậu về nhà xong tớ đã gặp ác mộng cả đêm.”

Ứng Như Ước vào nhà tùy tiện để bao tay lên kệ đựng đồ vật trên cửa, bưng sữa tươi dì Hoa mới chuẩn bị đi tới ban công, ngồi xuống ghế xích đu được phủ nệm êm, lúc này mới lên tiếng nhắc nhở: “Tối hôm qua là cậu nhất định muốn biết.”

Chấn Chân Chân cắn môi dưới, biết vậy chẳng làm.

Cô nào có biết Ứng Như Ước tránh bác sĩ Ôn như tránh rắn rết là bởi vì đã làm chuyện không thể nói với người ta chứ!

Nhận thấy bên kia trầm mặc, Ứng Như Ước cúi đầu uống miếng sữa tươi, mỉm cười hỏi: “Chuyện này đã hù dọa cậu?”

Chấn Chân Chân ngồi xếp bằng ở giữa giường, bởi vì ngủ không ngon nên vòng xanh đen quanh mắt  rất rõ ràng. Cô ngáp một cái, giọng nói đầy oán hận: “Còn không phải sao, hai ta cũng coi là cùng mặc một cái quần d/đ;l;q;d mà lớn lên. Tình bạn mấy chục năm, tớ thật sự không biết cậu uống say sẽ mãnh liệt như vậy……”

Khóe môi Như Ước hơi nở nụ cười, cô giờ cổ tay xem đồng hồ, lầm bầm: “Tối hôm qua, từ dáng vẻ giật mình trợn trắng mắt như rớt con ngươi ra ngoài của cậu là tớ đã biết cậu khiếp sợ đến mức nào rồi.”

Dừng một chút, cô cúi đầu quơ quơ ly sữa trong tay: “Thời gian vẫn còn sớm, cậu còn có thể bổ sung thêm mấy giấc mơ nữa đấy. Tớ uống sữa xong rồi đợi lát nữa còn phải đi luyện công buổi sáng với ông nội.”

Nghe ra vẻ bất đắc dĩ rõ ràng trong giọng nói của Như Ước, Chấn Chân Chân hả hê cười hai tiếng: “Tớ nhớ lúc trước ông nội Ứng đặt mua biệt thự ở Ngự Sơn là bởi vì bác sĩ Ôn cũng ở đó đấy, cậu đi luyện công buổi sáng cũng phải cẩn thận đừng để gặp bác sĩ Ôn nha.”

Ứng Như Ước trừng mắt nhìn, khẽ hừ một tiếng: “Sợ không thể như ý của cậu rồi, theo như tớ được biết, đa số thời gian bác sĩ Ôn đều ngủ trong bệnh viện.”

Chấn Chân Chân là hội viên cao cấp của hiệp hội ngoại giao, nghe mẹ Chấn nói cô và Ứng Như Ước trở thành bạn tốt là bởi vì dáng vẻ xinh xắn của Như Ước.

Xinh đẹp đến nỗi ngay cả Chấn Chân Chân, một người rất ghét tụi trẻ còn nhỏ mà trưởng thành sớm trong trường học mà mỗi ngày tích cực đúng lúc đi học tìm cô ấy chơi; bằng lòng chia phần chocolate mình yêu thích nhất cho cô ấy ăn, lúc điên cuồng nhất là mỗi ngày đòi tổ chức sinh nhật là vì có lý do để mời Như Ước tới nhà chơi……

Mặc dù đoạn lịch sử đen tối đó đã không còn cách nào nghiên cứu, nhưng theo sự hiểu rõ bản thân mình nhiều năm qua của Chấn Chân Chân, độ chân thật…… Rất cao.

Cho nên, năm đó lần đầu tiên Chấn Chân Chân nhìn thấy Ôn Cảnh Nhiên ở nhà Như Ước thì giật nảy mình. Căn cứ vào nguyên tắc phù sa không chảy ruộng ngoài cô đã không ít lần tác hợp cho Như Ước với bác sĩ Ôn.

Nhưng mà năm đó, bác sĩ Ôn vẫn còn là học trò của ông cụ Ứng. Ứng Như Ước chẳng qua chỉ là một thí sinh vì lý tưởng phấn đấu đại học thuộc khoá này mà thôi……

Về phần tâm địa gian xảo và tâm tư thiếu nữ muốn tác hợp cho hai người cũng chỉ có mình Chấn Chân Chân biết.

Trong lòng Chấn Chân Chân hơi tiếc hận, cô rất coi trọng bác sĩ Ôn và Tiểu Như Ước của cô có thể kết hợp thành chuyện tốt, nhưng thực tế luôn là làm cho người ta thổn thức không thôi.

Sau khi cúp điện thoại.

Như Ước cầm điện thoại di động ngẩn người hồi lâu, cho đến khi ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống khiến mí mắt nóng lên, cô mới lấy lại tinh thần, uống một hơi cạn sạch sữa tươi rồi thay giày chuẩn bị ra cửa.

******

Sau khi về hưu, Ứng Vinh Tranh vẫn duy trì thói quen luyện công buổi sáng, một khi ở nhà, Như Ước nhất định phải cùng luyện với ông, từ trước đến nay chuyện này không thể thương lượng.

Mỗi khi được nghỉ, bạn cùng phòng la hét phải về ngủ đến khi trời đất mù mịt thì Như Ước có phần than thở hâm mộ.

Người nhà họ Ứng ít ỏi, từ tổ tiên đã như vậy rồi.

Vốn dĩ Như Ước còn có một anh trai, đáng tiếc bởi vì sức khỏe không tốt nên năm bảy tuổi không thể cứu sống được. Sau đó lại có Như Ước, tuy ông cụ rất thương yêu cô nhưng chưa bao giờ cưng chiều, từ nhỏ đã yêu cầu cô rất nghiêm khắc.

Bất kể là thành tích học tập hay tố chất cơ thể.

Cho dù sau này ba mẹ Như Ước ly hôn, ba mất sớm thì ông cụ cũng không vì nguyên nhân này mà có bất kỳ buông lỏng nào với cô.

Thấy cháu gái làm việc đến nỗi khăn lông cũng có thể vặn ra nước rồi, lúc này Ứng Vinh Tranh mới phất tay một cái ý bảo Như Ước đi qua bên cạnh nghỉ ngơi một chút: “Ông thấy mỗi lần con tới đây, thể năng lại giảm đi một chút.”

Ứng Như Ước lặng lẽ uống nước, không nói được lời nào.

Lúc còn thực tập ở bệnh viện trực thuộc đại học A, cô bận rộn đến nỗi ngay cả nghỉ ngơi cũng phải tranh thủ từng giây, làm gì còn có thời gian để rèn luyện thân thể.

Không nghe thấy Ứng Như Ước nói chuyện, Ứng Vinh Tranh quay đầu nhìn cô một cái, thuận miệng mà hỏi: “Sau khi trở về có dự định gì?”

Như Ước trầm ngâm chốc lát, trả lời: “Con nộp hồ sơ vào bệnh viện trực thuộc đại học S, đợi đến cuối tuần là có thể nhận được thông báo phỏng vấn.”

Ứng Vinh Tranh khẽ nhướng mày lên, trong mắt hàm chứa ý cười: “Có tự tin như vậy?”

Đương nhiên phải có chút tự tin này.

Nhà họ Ứng là thế hệ y học, tổ tiên còn từng làm ngự y cung đình vinh quang một thời. Hiện giờ bức hoành còn treo trong phòng khách chính là phần thưởng lưu niệm do đích thân Hoàng thượng đế viết.

Xa không nói chứ gần thì phải thừa nhận.

Ông nội bà nội ba mẹ của Như Ước đều là những trụ cột làm nghề y, mưa dầm thấm đất từ nhỏ. Cùng ở trên vạch xuất phát, có thể xem như cô đã bước trước hơn người khác vài bước.

Nếu chỉ có vậy cũng không kiêu ngạo một chút, thì cô cũng không gọi là Ứng Như Ước rồi.

Như Ước thong thả ung dung vặn nắp bình, lúc ngẩng đầu lên cười đến cực kỳ rực rỡ: “Ở thành phố A không ai biết con, nhưng ở đây d/đ;l;q;d ai cũng biết con là cháu nội của ông. Nếu không có chút tài năng, con nào dám trở về làm ông mất mặt chứ ạ.”

Ứng Vinh Tranh bị mấy câu nói của dụ dỗ khiến tâm trạng rất vui vẻ, cười to mấy tiếng: “Con gái nhà họ Ứng chúng ta nên có loại khí phách này.”

Dứt lời, tựa như sực nhớ ra gì đó, vẻ mặt ông cụ Ứng nghiêm nghị: “Không phải trước đây con nói muốn tắm suối nước nóng sao, thừa dịp còn chưa nhận chức thì đi tắm cùng ông già này đi. Sau này bận rộn rồi không còn thời gian đâu.”

Ứng Như Ước có chút bất ngờ liếc nhìn ông cụ: “Suối nước nóng?”

Sau khi về hưu, cuộc sống của ông cụ Ứng vô cùng nhàn nhã.

Buổi sáng dậy sớm luyện công, tưới nước trồng hoa, phơi nắng mặt trời, chơi chim. Rồi vui vẻ nghiên cứu, tốn hơn mấy giờ đi phòng bếp làm mấy món ăn, nấu một nồi canh.

Nếu như hẹn bạn bè thì sẽ mời về nhà uống trà đánh cờ, hoặc hẹn nhau đến quán trà nghe hát giết thời gian.

Nói chung cuộc sống hiện giờ giống như mấy đại lão gia Yên Kinh thời Dân quốc, như vẽ trong khung, ngay ngắn rõ ràng.

Cái từ suối nước nóng được nói ra từ trong miệng ông cụ…… Thật sự có chút thời thượng rồi.

Ứng Như Ước nghĩ ngợi một hồi lâu, có chút nghi ngờ hỏi: “Ông nội, hay là ông có bạn bè mở hội sở suối nước nóng  mời ông đi cổ động hả……”

Ông cụ Ứng không đồng ý nhìn cô một cái, ánh mắt ấy khiến Như Ước không tự chủ nắm chặt bình nước trong tay h.

“Không phải Cảnh Nhiên có lòng với con à?”

Giọng nói trầm thấp đậm đà của ông cụ Ứng giống như một cái búa tạ đánh vào xương sườn bủn rủn nhất của Như Ước.

Trong nháy mắt, giống như bị đút một hớp nước chanh chua đến nỗi cả hàm răng cô cũng run lên.

A……

Chết chắc rồi.

Thật sự là sợ điều gì sẽ gặp điều đó!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN