Anh Đứng Ở Nơi Sâu Thẳm Của Thời Gian
Chương 35
Hành động bất ngờ xảy ra đó, như thể có ai ném một que diêm vào bầu không khí đầy ắp đốm lửa, hễ động vào là bùng cháy, mọi thứ xung quanh hai người bỗng chốc cháy hừng hực, nhiệt độ tăng cao.
Ứng Như Ước ngồi đơ trên sofa, cơ thể vẫn giữ nguyên tư thế sống lưng ưỡn thẳng, nhưng người thì như bị mất hồn rồi.
Có một tích tắc, cô gần như không dám nhớ lại chuyện xảy ra vài giây trước.
Chỉ nhớ rõ rằng, khi anh áp sát, trái tim như có cảm ứng gì đó, bỗng chốc tê dại khó mà kiểm soát, có một phút chốc Như Ước không tài nào thở nổi như kiểu bị nghẹt thở.
Ôn Cảnh Nhiên hiểu cô, anh biết lúc nào cô sẽ trở nên dịu dàng, cũng biết trong tình huống nào mới chọc giận được cô.
Anh nắm rõ cô như trong lòng bàn tay.
Rõ ràng người đang ở thế bất lợi là anh, nhưng trên thực tế, người bị anh bức ép vào đường cùng lại là Ứng Như Ước.
Sau gáy, ngón tay thon dài của anh vẫn dừng ở đó. Hơi ấm ấy như mang theo một sức mạnh nào đó, nhẹ nhàng khóa chặt cô lại.
Đôi mắt đẹp của anh tỏa ra thứ ánh sáng như pha lê dưới ánh đèn, có quang ảnh đang luân chuyển trong mắt, hoặc sâu hoặc nông, càng khiến cho tâm tư anh bị che giấu kỹ, khó mà phán đoán.
Ứng Như Ước mím môi, nhớ lại ban nãy môi anh dừng trên môi cô, lại thiếu tự nhiên mà há miệng, dùng một giọng điệu lạnh nhạt, bổ sung hoàn chỉnh câu nói trước đó bị cắt ngang: “Em không thích như vậy.”
Một câu đóng chặt cả hai cửa.
Ứng Như Ước không phải người bị bắt nạt mà chỉ biết khóc lóc kêu gào để diễn tả cảm xúc.
Thậm chí có nhiều lúc, cảm xúc của cô đến chậm hơn người bình thường.
Phải, bị lợi dụng rồi.
Nhưng lý trí khi mất đi cân bằng, cô vẫn không làm nổi việc cãi cọ với Ôn Cảnh Nhiên, cũng không thể tát anh một cái.
Thế thì cách kháng nghị duy nhất chính là xử lý lạnh.
Dù lúc này, trong tim cô như có một ngọn lửa cần được giải tỏa gấp.
Cô không còn muốn ở lại nữa, lạnh mặt đứng lên, ngay cả một câu cáo từ cũng không nói mà quay lưng bỏ đi.
Lúc cô đi ngang kéo theo làn gió khiến Phạm Hy đang liếm sữa ngẩng đầu lên, hoang mang nhìn theo bóng Như Ước bỏ đi. Quay lại, thò móng vuốt ra cào lên đầu gối Ôn Cảnh Nhiên, nhe răng “meo meo” một tiếng.
Ở bậc thềm đã có thể nghe thấy tiếng mưa bên ngoài, mưa càng lúc càng to như trút xuống hết, “ầm ầm” vang dội.
Như Ước thay giày xong, mở cửa định về.
Gió kèm lẫn mưa cuốn vào từ cánh cửa hé mở, trong đêm mùa đông, lạnh như kết thành băng, đập vào mu bàn tay thấy đau nhói.
Như Ước nheo mắt, còn chưa kịp bước ra thì sau lưng cô xuất hiện một đôi tay, một tay giữ eo cô kéo cô vào lòng, tay kia giữ chặt cửa, chỉ hơi vận sức đã chặn hết cơn mưa to bên ngoài cửa.
Mới chọc giận cô xong, Ôn Cảnh Nhiên dù có tự tin rằng cô sẽ không nổi cáu nữa thì lúc này cũng không dám hoang tưởng nhiều.
Anh đứng tại chỗ, lùi lại một bước, một tay chống lên khung cửa, tay kia giữ tay nắm cửa, nửa ôm cô trong lòng.
Ánh đèn màu cam ấm áp ở bậc thềm tỏa sáng sau lưng anh, ánh sáng men theo góc áo anh dần dần tỏa ra những đốm sáng lung linh. Gương mặt tuấn tú của anh dưới ánh đèn mơ màng chỉ có cô là nhìn thấy rõ ràng.
“Ban nãy từng câu em nói anh đều nghiêm túc lắng nghe.” Anh dịu dàng: “Trong bệnh viện sẽ không có ai bàn tán nữa.”
Ứng Như Ước im lặng, ngước lên nhìn anh.
Thấy có hiệu quả, Ôn Cảnh Nhiên khựng lại rồi nói tiếp: “Trong bệnh viện, chúng ta sẽ giữ quan hệ đồng nghiệp, anh sẽ không vượt giới hạn.”
Mày mắt anh dần dịu dàng, trong giọng nói có một sự thỏa hiệp khó nói rõ: “Những chuyện em không thích thì anh sẽ không làm.”
Mưa bên ngoài nhỏ dần.
Loáng thoáng nghe thấy tiếng mưa rơi xuống mái nhà rồi chảy xuống, như đang thì thầm to nhỏ.
Như Ước và anh nhìn nhau mấy giây, trong lòng không kìm được thầm lẩm bẩm: “Một người đàn ông tại sao lại đẹp thế kia chứ?” Nhìn lâu cứ như đang lợi dụng anh vậy.
Cô lặng lẽ đưa mắt nhìn chỗ khác, thầm giận bản thân kém cỏi, anh chỉ nói nhẹ nhàng mấy câu mà cô đã suýt không nhớ ra ban nãy tại sao lại giận dữ rồi…
Ứng Như Ước cúi đầu, ho khẽ rồi hắng giọng: “Thế anh phải nhớ những gì anh nói nhé.”
Da mặt cô mỏng, không thể lấn tới như Ôn Cảnh Nhiên, thấy khóe môi anh thoáng nụ cười, gật đầu với vẻ dễ chịu, trong lòng rất buồn bực: “Em phải về đây.”
Ôn Cảnh Nhiên nhanh nhẹn: “Anh tiễn em.”
Chấn Chân Chân hôm nay đuổi theo một tên tội phạm bị sổng mất, còn bị thương ở tay, bị Trì Thịnh nghiêm khắc bắt quay về dưỡng thương. Trong lòng cô không phục, rất bực bội.
Từ Cục cảnh sát lái xe ra, đi dọc bờ sông hóng gió một vòng, tâm trạng đã khá hơn.
Bên tay bị thương đã được sát trùng và băng bó, lòng bàn tay quấn từng lớp băng, vốn dĩ cũng không phải bị thương nặng, nhưng bị băng bó kiểu này thì nghiêm trọng như bị gãy xương vậy.
Chấn Chân Chân từ nhỏ đã nghịch ngợm, dù sao trong thời thơ ấu chưa phân biệt rõ giới tính, cô nàng đã luôn mơ mộng trở thành một đại anh hùng, lớn lên rồi có thể cưới một cô gái như Ứng Như Ước về nhà nấu cơm, làm ấm giường.
Đương nhiên, mơ mộng đó đã bị bẻ gãy trong tiết sinh lý đầu tiên ở trường mẫu giáo của Chấn Chân Chân.
Nhưng điều đó không ảnh hưởng tới việc cô muốn thành đại anh hùng, cô ôm giấc mơ anh hùng đó, từ nhỏ đã cùng bọn con trai học trèo cây, leo tường, đánh nhau.
Lúc đến tiệm đồ chơi mua đồ, chưa bao giờ thấy mẹ Chân Chân lấy ra búp bê trong tủ kính, mà chỉ là kiếm gỗ, hoặc là mô hình máy bay.
Về sau khi dần trưởng thành, cô đã thực sự bất chấp tất cả mà chọn nghề cảnh sát này.
Ban đầu khi bị thương và lập công, cô còn bắt chước mấy cô gái yếu đuối làm văn phòng trong Cục, than thở trong vòng tay mẹ Chân Chân.
Mẹ Chân Chân vốn mềm lòng, theo lời người xưa nói thì chính là tấm lòng Bồ Tát.
Chấn gia chỉ có một mình Chấn Chân Chân, bà vốn phản đối Chân Chân làm cảnh sát, khi cô còn học ở trường cảnh sát, suốt ngày va đụng lung tung, bấm chỗ này xanh chỗ kia hoặc chảy máu chỗ nọ, cho dù là một vết máu nhỏ xíu, cô cũng sẽ lặng lẽ giấu đi, lau nước mắt một mình.
Lần đó khi nhận được điện thoại đến bệnh viện thăm Chấn Chân Chân, bà đã sợ tới độ mấy năm trời cũng chưa hết ám ảnh.
Sau này Chấn Chân Chân không dám mang vết thương về nhà nữa, nhưng làm cảnh sát làm sao tránh khỏi va chạm. Mỗi lần bị thương, hoặc là chịu tủi thân ở vài ngày trong Cục, hoặc đợi Trì Thịnh điều động, cô sẽ luôn ở trong nhà anh.
Kết quả hôm nay lại lên cơn… không có nhà để về rồi.
Chấn Chân Chân che dù đứng dựa cửa xe, không biết mệt mỏi tiếp tục gọi cho điện thoại Ứng Như Ước mãi không ai nghe máy.
Tối nay cô phải bắt bạn thu nhận mình, sao còn không chịu nghe máy…
Cô nhai viên kẹo chewing-gum, làu bàu cằn nhằn mãi.
Kẹo trong miệng đã bị cô nhai không còn mùi vị gì, cô mở cửa xe, rút trong hộp giấy ra một miếng khăn giấy, cúi đầu nhả kẹo ra, vo viên rồi ném vào thùng rác.
Mới quay đầu lại, cô suýt thì lồi cả mắt ra ngoài!
Thảo nào gọi mãi không nghe máy! Hóa ra là lén lút hẹn hò riêng với bác sĩ Ôn, đương nhiên là không dám nghe máy rồi.
Cô tức tối nheo mắt, qua ánh đèn đường, nhìn hai người đang che dù bước tới.
Ông trời tạt nước xuống nhân gian cả một ngày trời, bây giờ đêm khuya tĩnh lặng, nước mưa rơi xuống hố nước đã không gợn nổi cơn sóng nào…
Hai người này, lại mỗi người che một cây dù, khoảng cách ở giữa có thể nhét thêm hai người nữa vào cũng đủ.
Chấn Chân Chân hận thép không thành gang “xì” một tiếng, khép dù lại, cũng mặc kệ dù còn rỏ nước, tiện tay ném vào ghế phụ, đi như chạy lại đón họ.
Bỗng dưng có một người chạy tới, Ứng Như Ước giật bắn người.
Khi nhìn rõ là Chấn Chân Chân, còn chưa kịp giương cao cây dù để kéo cô nàng vào thì cô nàng đã rất tự nhiên chui vào trong dù của Ôn Cảnh Nhiên, đẩy luôn anh sang bên dù của cô.
Thế mà chính cô nàng còn tự thấy mình tốt đẹp, cười tít mắt: “Tớ thích cây dù của bác sĩ Ôn.”
Ứng Như Ước câm nín, trừng mắt, ánh mắt nhìn vào bàn tay cô nàng đang cầm cán dù, đứng hình, rồi nghiêm giọng: “Tay cậu bị sao vậy?”
Chấn Chân Chân nhìn theo ánh mắt cô đến phần tay đang băng bó của mình, thản nhiên lắc lắc: “Lúc bắt tội phạm bị rách lòng bàn tay.”
Nói dứt, cô nàng tiếp tục cười toe toét, nhìn Ôn Cảnh Nhiên với vẻ si mê: “Bác sĩ Ôn, anh đang định cùng Như Ước nhà em đi đâu thế?”
Mấy lần qua lại với nhau nên Ôn Cảnh Nhiên có ấn tượng rất sâu sắc về Chấn Chân Chân, anh phất những giọt mưa từ cây dù rơi xuống vai, trả lời: “Đưa Như Ước về, nếu có em ở đây thì anh về trước đây.”
Người trợ công thất bại tỏ vẻ thất vọng: “Anh về thật à? Thế chẳng phải em đã quấy rối nhã ứng của anh và Như Ước sao?”
Nói dứt câu, cánh tay bị Ứng Như Ước không chút thương xót nhéo một cái, Chấn Chân Chân lập tức đau quá xuýt xoa, không dám nói gì nữa.
Vẻ xấu hổ của Ứng Như Ước thoáng qua rồi biến mất, Ôn Cảnh Nhiên lại nhìn thấy rất rõ, anh không kìm được nhướng môi cười: “Muộn rồi, hai em nghỉ ngơi sớm nhé.”
Để lại câu này rồi, anh quay lại nhìn Ứng Như Ước một cái.
Ánh đèn đường quen thuộc chiếu lên cây dù, chiếu sáng những giọt mưa trên đó đang rơi xuống, trông tròn căng và rất lung linh.
Che mất ánh sáng, bên dưới cây dù là một khoảng tối.
Anh cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm, đôi mắt ấy trong bóng tối sáng như một vì sao.
Như có lời muốn nói, ánh mắt anh trầm tĩnh nhìn cô một lúc, cuối cùng lại chỉ đưa tay day day hàng lông mày, hạ giọng nói với cô “Chúc ngủ ngon”.
Nhìn theo Ôn Cảnh Nhiên rời đi, đến khi bóng dáng anh khuất nơi ngã rẽ cuối đường, Chấn Chân Chân mới bịn rịn quay đầu lại, khoác tay Như Ước, học theo giọng nói ban nãy của Ôn Cảnh Nhiên, rặn ra được một câu: “Chúc ngủ ngon, cô bé ngọt ngào.”
Nói dứt, chính cô nàng không nhịn được cười trước, trêu chọc: “Sao mấy hôm không gặp mà hình như cậu và bác sĩ Ôn của tớ tiến triển khá tốt nhỉ? Chậc chậc chậc, nói ra thì giọng của bác sĩ Ôn hay thật, mỗi lúc hạ giọng là tớ thấy màng nhĩ cũng chấn động…”
Như Ước không muốn dây dưa về Ôn Cảnh Nhiên với Chấn Chân Chân, cô nhẹ nhàng nâng bàn tay bị thương của bạn lên, mượn ánh đèn đường để nhìn kỹ rồi chuyển đề tài: “Không phải là bị thương vì tình chứ?”
Chấn Chân Chân kêu to: “Không dám.”
Rồi lập tức, Chấn Chân Chân thao thao bất tuyệt kể lại kỹ lưỡng quá trình bắt tội phạm tối nay cho Như Ước nghe… Ngay cả lúc cô nàng ngồi mai phục đã uống mấy ngụm nước, đá đổ thùng rác để nhặt nhạnh rác một lúc lâu đều báo cáo chi tiết.
Cuối cùng, cô nàng chớp mắt, nhìn cô vẻ tội nghiệp: “Tối nay thu nhận tớ nhé.”
Ứng Như Ước thở dài, khẽ đẩy đầu bạn: “Tuy cậu là cảnh sát nhưng cũng là phụ nữ. Tuy rằng việc duy trì trị an, bắt tội phạm là trách nhiệm cậu không thể chối từ, nhưng cũng phải bảo vệ bản thân chứ.”
Cô vừa nói vừa mở cửa, giục bạn vào trước rồi thay giày, gác cây dù vào kệ đựng dù gần cửa, dẫn bạn lên lầu: “Hễ bị thương là nói dối phải tăng ca không về nhà, cậu nghĩ rằng có thể che giấu dì được bao lâu? Dì biết chắc sẽ xót xa chết mất. Ngày nào cũng lo lắng cho tớ và Ôn Cảnh Nhiên, cậu cũng thiếu người quản giáo cậu đấy.”
Vừa dứt câu, điện thoại của Chấn Chân Chân réo vang.
Chấn Chân Chân nghệch người nhìn Như Ước rồi móc điện thoại trong túi ra, thấy Trì Thịnh gọi thì không dám chậm trễ, lập tức nghe máy.
Bên kia là giọng đàn ông mới hút thuốc xong nên hơi khàn, hỏi cô: “Không ở chỗ tôi mà chạy đi đâu?”
Ứng Như Ước đứng gần nên nghe rõ rất, nhìn bạn chằm chằm không chớp mắt.
Cô nàng kia lúng túng nhìn chỗ khác, gần như vừa chạy vừa bò vào phòng Như Ước, rồi lủi thẳng vào nhà tắm.
Ôn Cảnh Nhiên về đến nhà, bế Phạm Hy đi làm quen với giường anh trước.
Sau đó nghiêm túc làm theo lời dặn dò của Ôn Cảnh Phạm, chụp hình cho con mèo nằm trên giường rồi gửi đi.
Mười lăm phút sau, Ôn Cảnh Phạm trả lời: “Ngay cả mèo cũng năn nỉ anh cho mang đi, nếu không theo đuổi được thì đừng là họ Ôn nữa đấy.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!