Ánh Dương Soi Lối
Chương 24
Vẫn như trước là khi Hứa Liên Nhã xong việc chuẩn bị ăn, thì Lôi Nghị gọi đến.
Hứa Liên Nhã nói: “Bằng không bố đến tiệm đi, con vừa gọi ship đồ ăn rồi.”
Lôi Nghị nói: “Vẫn chưa về nhà à? Đợi con về nhà rồi bố đến chỗ con.”
Hứa Liên Nhã đã quen với sự cẩn thận của ông. Khi còn bé, mỗi lần bố cô về nhà khá là lâu, sau đó mẹ nói với cô rằng, vì Lôi Nghị sợ bị theo dõi, nên lượn quanh mấy vòng mới về.
Mà hình ảnh một nhà ba người nhân ngày nghỉ cùng ra phố đi chơi công viên trong trí nhớ của cô, gần như là con số không.
Khi chụp ảnh tốt nghiệp đại học, vừa hay Lôi Nghị đến thành phố cô ở. Hứa Liên Nhã gần như là mời ông đến chụp chung, nhưng ông lấy lí do không thể phân thân để từ chối.
Rõ ràng là mượn cớ. Nếu Lôi Nghị không rảnh, thì căn bản Hứa Liên Nhã không thể nào biết ông đã đến.
Ảnh gia đình của bọn họ đã ít lại càng thêm ít, phần lớn ở nhà đều do người quen chụp giúp.
Lúc còn tấm bé, Hứa Liên Nhã từng xì mũi coi thường sự thận trọng của Lôi Nghị, cho đến lúc Lôi Nghị mang về nhà tin người quen nhà ai bị trả thù này nọ, cô mới im lặng.
Hứa Liên Nhã theo họ mẹ, một phần là cân nhắc từ chuyện đó. Cho dù người khác có thấy cô quen mắt, nhưng nhìn họ thì sẽ loại đi khả năng ruột thịt.
Nhưng dù là vậy, Hứa Liên Nhã lớn lên càng ngày càng giống Lôi Nghị, chỉ cần hai người đứng chung với nhau, người tinh mắt có thể nhận ra đó là bố con. Đây là trích nguyên câu của mẹ cô.
Hứa Liên Nhã có thể tiếp nhận, nhưng lại không nén nổi thất vọng. Cô làm nũng với Lôi Nghị, “Hôm nay con tốt nghiệp mà bố không đến, vậy ngày con kết hôn, bố phải đồng ý cho dù thế nào đi nữa cũng phải tham dự đấy.”
Lúc ấy Lôi Nghị sửng sốt một lúc rồi mới nói: “Tiểu Nhã, bố chỉ có một cô con gái là con, ngày con kết hôn, dù trên trời có con dao rơi xuống thì bố vẫn sẽ đến.”
Lôi Nghị cực kỳ ít khi hứa đảm bảo, nhưng đã nói là sẽ làm. Hứa Liên Nhã tha thứ chuyện ông vắng mặt, xót xa rồi lại vui vẻ nói: “Đâu có nguy hiểm như vậy chứ, bố sẽ bình an mà. Bố này, bố đã nói thì không được nuốt lời đâu đấy.”
Hứa Liên Nhã nghĩ hình như ông có chuyện muốn nói, công việc trong tay nhất thời không làm xong được, bèn nói: “Con về ngày đây, bố đến đi.”
Khi Hứa Liên Nhã về nhà thì Lôi Nghị đã chờ ngoài cửa.
Cô từng đánh một chiếc chìa khóa cho ông, nhưng Lôi Nghị không cầm, nói: “Nếu lỡ như bạn con đến thì lại không tiện lắm, hơn nữa cũng không phải lúc nào bố cũng đến.”
Lôi Nghị ám chỉ chuyện bạn trai, nhưng làm việc đã bốn năm năm, ngay cả một người bạn trai cố định Hứa Liên Nhã cũng không có.
Hứa Liên Nhã bước lên gọi ông.
Lôi Nghị ngoái đầu lại, “Sao sắc mặt kém vậy?”
Hứa Liên Nhã lôi chìa khóa ra, “Gần đây hơi bận, nhưng nếu so với bố thì cũng không quá kém.”
Lôi Nghị cười một tiếng tự giễu, “Con gái làm sao có thể so được với ông già.”
Danh xưng con gái này khiến Hứa Liên Nhã sửng sốt, nhưng rồi nhanh chóng giấu đi, cô xách thức ăn vào bếp, “Bố ngồi nghỉ đi, con đi nấu cơm.”
Lôi Nghị theo thói quen ra sân thượng hút một điếu thuốc, mới đi đến cửa phòng bếp.
“Tiểu Nhã,” Lôi Nghị đứng sau lưng cô gọi, “Chuyện của Tiểu Chu bố đã nghe nói rồi.”
Bóng lưng lấy gạo khựng lại, Hứa Liên Nhã quay đầu lại, nói: “Ừm, đúng là đau đầu.”
“Hôm đó con gọi cho bố, không phải là vì chuyện này đấy chứ?”
Hứa Liên Nhã nhớ lại lúc gọi cuộc điện thoại kia, bắt đầu lau đáy nồi, cố không chạm mắt với ông, “Không phải, lúc con gọi cho bố còn chưa biết, đến tối cảnh sát đến con mới rõ.”
“Là thế sao…” Lôi Nghị nghi ngờ.
Lôi Nghị cũng khong biết liệu có trốn được con mắt nhà nghề của ông hay không, “Nếu con sớm biết nhất định sẽ tìm bố đên giúp, chuyện này… Để người khác biết cũng thật là mỉa mai. Nhưng án trộm cắp cũng không thuộc sự quản lí bên bố…”
“Án trộm cắp không nói, bố lo cậu ta ở bên ngoài chọc phải ai hay nợ tiền ai mà thôi. Người này vừa đụng đến thứ đó thì không thể gọi là người nữa, đều là ung thư cả, bản thân vừa có độc lại còn có tính truyền nhiễm, gây ra cả đống vấn đề lớn.”
“Chắc là không đâu. Con chẳng qua là chủ của cậu ta thôi, cũng không phải thân thích hay người bảo lãnh gì của cậu ta cả, tìm con đòi nợ cũng vô ích.”
Chu Khải Quân trong mắt Lôi Nghị chẳng qua chỉ là con nghiện bình thường, cũng không hề băn khoăn gì về câu đánh giá này. Đối với Hứa Liên Nhã mà nói, nhân viên cũ mắc phải chuyện như vậy, mỗi một câu của Lôi Nghị đều gõ vào đầu cô, để cô nghĩ lại mình không nhìn rõ người. Lời của Lôi Nghị lại tự nhiên kéo theo Khương Dương vào, Hứa Liên Nhã khó chịu trước ngực.
Có lẽ nhìn thấy Hứa Liên Nhã có tâm tư, Lôi Nghị lại nói thêm, “Con cũng đừng ôm lấy trách nhiệm làm gì, không liên quan gì đến con cả. Bố tin lúc đầu cậu ta vào tiệm con vẫn là người tốt, nhưng về sau… đi nhầm đường. Chẳng qua con cũng chỉ là cô chủ của cậu ta, cũng không phải bố mẹ hay giáo viên gì hết, không có nghĩa vụ giáo dục dẫn dắt cậu ta.”
Hứa Liên Nhã im lặng cắm điện nồi cơm vào, nói: “Bây giờ liệu con có thể đi thăm cậu ta không?”
“Cậu ta vẫn còn trong trại tạm giam, chờ xử đã.” Lại nói, “Con còn việc đi tìm cậu ta à?”
“Cũng không có chuyện gì to tát, tiền lương tháng trước con vẫn chưa trả cho cậu ta…”
Lôi Nghị lơ đễnh cười một tiếng, “Chút chuyện nhỏ này để luật sư của cậu ta truyền đạt lại giúp là được rồi, mấy chỗ nhà giam đó, một cô gái như con vẫn không nên đi thì hơn.”
Hứa Liên Nhã bắt đầu lặt rau, nói: “Vậy cũng được.”
Lôi Nghị hài lòng: “Lát nữa về bố sẽ giúp con tìm cách liên lạc, có được tin gì khác sẽ nói với con.”
“Vâng.”
“Trong tiệm bây giờ chỉ còn lại hai cô gái là con với Tiểu Hạ, mọi việc đều nhớ phải cẩn thận đấy.”
“Vâng.”
Thời thiếu nữ hay khi còn nhỏ, ông không có cách nào che chở cho cô với tư cách là một người cha, nay đã trưởng thành, ông không có quyền can thiệp vào cuộc sống của cô, càng không giúp đượ gì. Chỉ có thể lấy thân phận người từng trải, thỉnh thoảng nhắc nhở cô đôi lời, còn lại cũng chỉ có thể ủng hộ tinh thần cho cô.
Lôi Nghị thấy câu chuyện đã xong, thuận miệng hỏi: “Có bạn trai rồi à?”
Nhắc đến chuyện này là Hứa Liên Nhã lại nhức đầu, lẩm bẩm: “Lần nào đến cũng hỏi cái này.”
Lôi Nghị cười ha ha, “Mẹ con cũng không giục con à?”
Hứa Liên Nhã nói: “Núi cao mà hoàng đế lại ở xa*.”
(*Ngụ ý việc không thể với tay đến quản, vì Liên Nhã ở thành phố khác.)
“Cũng sắp đến lúc rồi.”
Hứa Liên Nhã phản đòn, “Bố cũng nên tìm cho con một bà mẹ mới.”
Lôi Nghị lại muốn móc thuốc lá ra, nói: “Bố cũng nhiều tuổi rồi, không gấp, lại nói bố một mình mười mấy năm cũng quen rồi, nhiều thêm một người lại vướng víu.”
“Bố thật sự không muốn tìm bạn sao?”
Lôi Nghị nghĩ ngợi một hồi, rồi bỗng nghiêm túc nói: “Đợi con kết hôn rồi hẵng tính.”
Hứa Liên Nhã dừng tay, quay đầu lại nói: “Đợi đến ngày con kết hôn, một mình bố đến nhìn vợ trước với con trai đã lên cấp hai sao?”
Lôi Nghị nghe thấy hai chữ “con trai” thì sững người, Hứa Liên Nhã cũng hối hận mình nhanh mồm.
Bố mẹ cô từng quyết định, con gái theo họ mẹ, con trai theo họ ba, chẳng qua là cô còn chưa đợi được em trai ra đời thì họ đã ly hôn.
Cũng may trưởng bối không so đo với tiểu bối, Lôi Nghị cười nói: “Bố thì so gì với bà ấy… Đã sớm thua ngay tại vạch xuất phát rồi!”
Trước khi mẹ cô ly hôn, nhiều năm như vậy nhưng Lôi Nghị chưa từng nói xấu vợ trước, đây cũng là một trong những nguyên nhân mà quan hệ bố con họ luôn hòa thuận.
“Con thấy dì Trâu cũng không tệ.” Hứa Liên Nhã nói.
Lập tức Lôi Nghị chối, “Chẳng qua chỉ là đồng nghiệp, con đừng nói bậy, chồng trước của bà ấy vẫn còn ở trên đầu bố đấy.”
“… Vậy ư.” Hứa Liên Nhã nói, “Con còn không biết lúc nà mới có thể ổn định được, e bố phải chờ đến ngày tóc bạc trắng rồi.”
“Bố cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi, con đừng có áp lực, đừng cho là bố đang ép cưới. Dẫu gì cũng là sống với nhau cả đời, phải tìm người mình thích, không thể tạm bợ được.”
Hứa Liên Nhã đang bơi trong tự do, cuối cùng không nhịn được cười.
Mấy ngày sau Hứa Liên Nhã nhận được điện thoại của luật sư.
Thái độ luật sư lạnh lùng, Hứa Liên Nhã cũng cố nói ít đi, chỉ hỏi tiền lương nên xử lý thế nào, có cần gửi vào thẻ quẹt không.
Luật sư vội vàng đáp lại.
Đợi một lúc sau, chỉ có một câu: Cứ quẹt thẻ.
Hứa Liên Nhã cám ơn luật sư, đang chuẩn bị cúp máy thì bên kia lại a một tiếng…
“Suýt nữa đã quên, đương sự của tôi còn có một lời để lại cho cô.” Luật sư nói.
Hứa Liên Nhã cảm thấy bất ngờ, “Nói gì?”
“Cậu ấy nói ‘bạn trai chị cũng chẳng phải người tốt đẹp gì, người bình thường sao lại tò mò… từ đâu mà có’.”
“…”
Hứa Liên Nhã nghĩ cả nừa ngày mới nghĩ ra nửa vế sau là “thứ kia”, kết hợp với chất giọng nguội lạnh của luật sư, câu cảnh cáo này thật đáng sợ.
Khương Dương vẫn là một bí mật tồn tại trong lòng cô, nên tình cảm đã khiến người ta có chút phóng đại đối phương lên, không một ai được xoi mói anh, anh chính là Tây Thi trong mắt người tình, vô cùng hoàn mỹ.
Hôm nay Chu Khải Quân lại rạch lớp da này ra, Khương Dương liền biến thành vết thương của cô, câu giễu cợt như vi khuẩn tìm được cửa đột phá, tùy ý xâm nhập vào da thịt… nếu như suy đoán thành thật, bị cáo còn biết so sánh với chính mình, thì chắc chắn người trước càng đáng sợ hơn.
Luật sư nói: “Cô vẫn ở đó chứ?”
“Còn gì nữa không?”
“Hết rồi, chỉ có câu này thôi.”
“Vậy phiền anh thay tôi cám ơn cậu ta.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!