Ánh Dương Soi Lối - Chương 45
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
79


Ánh Dương Soi Lối


Chương 45


Khoang thuyền ẩm ướt, đối diện chiếc giường duy nhất là khung cửa sổ nhỏ đang mở. Hai người cởi áo khoác chui vào trong chăn, tự nhiên ôm lấy nhau để sưởi ấm.

Cơ thể đàn ông ấm hơn phụ nữ nhiều, Hứa Liên Nhã bất giác chui vào trong ngực anh, ngay sau đó cũng cảm nhận được cơ thể của anh thay đổi. Cô nhạy cảm hơi dịch người ra, Triệu Tấn Dương cúi đầu nhìn cô, như đang im lặng khiển trách.

Trong khoang thuyền không bật đèn, phải một lúc sau hai người mới dần thích ứng được với bóng tối, phát hiện thì ra đối phương cũng đang nhìn mình. Vào khoảnh khắc này, cả hai lúng túng như đôi tình thân sắp gần kề nhau nhưng lại ngại ngùng vì mất tự nhiên. 

Hứa Liên Nhã cảm thấy cô nên mở miệng trước, “… Khó chịu không?” Cắn đứt lưỡi cho rồi, nói ra còn không bằng im miệng đi.

“Ở đây khó chịu…”

Triệu Tấn Dương kéo tay cô đặt trên lồng ngực anh, lại dùng sức đè chặt, khiến cô cảm nhận rõ từng nhịp đập thình thịch.

Mí mắt Hứa Liên Nhã theo đó mà giật một cái, vội vã né đi, nhìn xuống thăm dò.

“Để em giúp anh…” Cánh tay trong bóng tối đó vẫn khác biệt rõ ràng với bộ quần áo màu đen của anh, đặt xuống khóa thắt lưng.

Triệu Tấn Dương ngắt lời cô, trong giọng nói buồn cười có vẻ bi ai khó phát giác, “Liên Nhã, em xem anh là gì thế hả? Cầm thú ư?”

“Không phải…” Cô biết anh nghĩ gì, đành giải thích, “Em không muốn thấy anh khó chịu như vậy…”

Anh ôm chặt cô, như muốn chặn lời cô lại, “Trước khi em đến đâu phải quanh năm suốt tháng anh đều có bạn gái chứ…”

Hứa Liên Nhã thấp giọng biện bạch, “Đâu có giống… Bây giờ anh có bạn gái rồi…”

Tiếng cười của Triệu Tấn Dương khiến hai con người đang dán chặt vào nhau cùng rung lên, “Rốt cuộc là anh khó chịu hay em khó chịu đây?”

Cách lớp quần áo, anh cảm nhận được đầu vai bị cắn nhẹ trả thù, anh mỉm cười đặt một nụ hôn mềm mại và khẽ khàng lên mái tóc cô, lúc này người trong lồng ngực mới chịu yên phận.

“Nói thật, anh chưa từng gặp cô gái nào chủ động như em thế đâu.”

Trong lời nói nghiêm túc lại có nhiều ý bỡn cợt, Hứa Liên Nhã cũng chẳng đỏ mặt.

“Sau này anh cũng không gặp được ai khác đâu.”

Triệu Tấn Dương như tiêu hóa hết lời cô rồi mới đáp: “Ừ.”

Hứa Liên Nhã im lặng nghe sóng vỗ, nhận thấy ngọn lửa nơi anh đang dần tắt.

“A Dương?”

“Ừ?”

“Ngủ rồi sao?”

“Vẫn chưa.”

“Em không ngủ được.”

“Ừ.” Cũng không biết là tỏ ý đã nghe hay chỉ là đáp cho có mà thôi. 

“Kể em nghe chuyện quê anh đi.”

“Quế Lâm à?”

“Là quê của anh.”

“Chỉ là một thôn bình thường thôi, không giống cảnh khu du lịch Dương Sóc.”

“Cũng muốn nghe.”

Triệu Tấn Dương chỉnh lại tư thế, để cô gối lên cánh tay mình.

Thôn Phúc Sa là điểm giao nhau giữa sông Ly và sông Lệ Phổ, cách trấn trên một dòng sông, thuyền là phương tiện giao thông chủ yếu.

“Từ trấn trên đi đến trong thôn phải ngồi thuyền mất hai mươi phút. Vượt sông thì đi không đến mười phút, nhưng phải đi bộ một quãng dài nữa.”

“Là đảo à?”

“Không phải.”

“Còn có đường nào khác vào thôn không?”

“Không có.” Triệu Tấn Dương cười một tiếng, “gối” cũng theo đó mà run lên, “Cứ luôn nói sẽ sửa, nhưng nhiều năm rồi mà vẫn chưa có động tĩnh gì. Hơn nữa bên Quế Lâm đó, nhiều núi, mà đều là núi đá nhô ra như măng tre, muốn sửa đường cũng khá khó.”

Hứa Liên Nhã lặng lẽ gật đầu, cọ sát vào Triệu Tấn Dương khiến anh ngứa ngáy.

“Vậy là thuyền cũng giống như ‘xe bus’ của các anh.”

“Đúng thế.” Triệu Tấn Dương đáp, “Từ sáu giờ sáng đến tám giờ tối, quá thời gian thì không đi nữa. Nên mỗi lần ra khỏi thôn đều phải tranh thủ thời gian, nếu không đến tối sẽ không về được. À, còn cả mùa nước sông Ly dâng cao nữa, cũng không đi được.”

Đối với Hứa Liên Nhã từ nhỏ đến lớn đều ở thành phố mà nói, thì một thôn như vậy chỉ tồn tại trong sách quảng bá du lịch mà thôi. Cô hỏi ra ý nghĩ viển vông của mình: “Đã thử lội qua sông chưa?”

Nhưng Triệu Tấn Dương cũng không cười cô, “Thử rồi, nhưng bơi được một đoạn đã quay về. Hồi bé trong thôn từng có đứa bơi ra khỏi sông, mẹ anh không để ý nhiều lắm, chỉ là không cho anh chơi gần đó nữa.”

Hứa Liên Nhã tưởng anh đã kể xong, vừa định hỏi mấy câu thì anh lại cảm khái như nhớ lại, hướng đi câu chuyện cũng thay đổi.

“Có thể vì không có bố anh ở dưới nước.”

Hứa Liên Nhã chẳng biết nên nói gì, Triệu Tấn Dương cũng cảm thấy đề tài nặng nề quá, bèn đổi ngữ khí, bắt đầu câu chuyện khác.

Triệu Tấn Dương nói về thời điểm khi anh hai mươi mốt tuổi, cùng Thẩm Băng Khê Quách Dược đi theo lão đại anh, tôi luyện gian nan hết tám năm.

Lại nói về lần về nhà trước, anh em một thời lêu lổng với anh đã kết hôn rồi, đi ăn đêm mới ăn được nữa đã bị vợ hét to gọi về nhà, tuy ngoài miệng cứ trách vợ quản nghiêm, nhưng lại chẳng thể nào che giấu nổi hạnh phúc nơi đáy mắt.

Cả một đêm, chất giọng trầm thấp của đàn ông hợp với tiếng sóng biển thành khúc hát ru, Hứa Liên Nhã ở trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, đến khi trời gần sáng còn không biết là anh đang kể chuyện, hay cô mơ màng huyễn hoặc ra.

Bình minh quang đãng khác thường, mặt trời tỏa nắng ấm khoang thuyền.

Triệu Tấn Dương nhổ neo quay về.

Hứa Liên Nhã khoác tấm thảm ngồi ngây trên sàn tàu, híp mắt nhìn thuyền bè trên bờ và những căn nhà lụp xụp từ một đường đen dần trở lại dáng vẻ cũ.

Lần này bọn họ không hẹn sẽ quay lại đây nữa.

Lên bờ trả thuyền, quãng đường đi về do Triệu Tấn Dương lái xe.

Không đợi anh hỏi, Hứa Liên Nhã đã thắt dây an toàn vào, nói: “Em đi với anh.”

Triệu Tấn Dương cũng không nhiều lời, chỉ gật đầu.

Hôm nay là cuối tuần, không bị kẹt xe, không bao lâu sau đã đến bệnh viện.

Hai người sóng vai cùng bước, đi vào đại sảnh mỗi người nhìn quanh, rồi sau đó một người rẽ sang trái một người muốn đi lên lầu.

Bên trái là cửa lấy số, phòng xét nghiệm ở trên lầu.

Hứa Liên Nhã nói: “Không cần lấy số trước sao?”

Triệu Tấn Dương kéo khóa áo khoác ra, lôi ra tờ giấy khổ A5, đằng sau còn có một tờ giấy hóa đơn thanh toán màu đỏ.

“Lần trước đi lấy số, đóng tiền rồi.”

Hứa Liên Nhã đành theo anh vào thang máy đi lên lầu. Đầu óc cô trống rỗng, giống như hộp đồ chơi trẻ con đựng/chứa đầy những thứ linh tinh vụn vặt, làm suy nghĩ trong cô cứ loạn cả lên. Thậm chí còn cảm thán, trang phục trên người đàn ông này dù đơn giản nhưng còn có thể chứa nhiều đồ hơn cả túi xách của phụ nữ nữa, ví tiền, điện thoại, chìa khóa cái gì cũng có thể bỏ vào.

“Bên này.”

Ra khỏi thang máy, thấy Hứa Liên Nhã còn đang lấm la lấm lét nhìn, Triệu Tấn Dương bèn kéo cô đi.

Lúc này Hứa Liên Nhã mới bừng tỉnh, cô cũng đã đến đây rồi.

Vào cuối tuần bệnh viện khá là đông, trong phòng lấy máu nghe thấy toàn tiếng trò chuyện râm ran và tiếng trẻ em khóc đến tê tâm liệt phế. Ghế ngồi đã chật ních người, Triệu Tấn Dương cầm số đứng cạnh Hứa Liên Nhã chờ gọi.

Đèn led trước ô cửa nhận báo cáo kiểm tra thỉnh thoảng sẽ đổi mới danh sách, trước ô cửa là một đống người, tiếng roẹt roẹt của máy in vang lên không ngừng, thỉnh thoảng có y tá không nhịn được mà nhắc nhở “Người mới đến xin đứng sang bên cạnh chờ, đừng cản đường người đằng sau” hoặc là “kết quả của anh vẫn chưa có, phiền anh xem thời gian nhận ở trên. “

Gọi số đi lấy máu rất nhanh, Hứa Liên Nhã nghe thấy số của một người là lại liếc mắt lên nhìn màn hình, sợ như nghe nhầm. Còn Triệu Tấn Dương vẫn chỉ nhìn chằm chằm vào một điểm trước mắt đến ngẩn người. Nhìn thoáng qua, Hứa Liên Nhã mới giống người phải đi ra pháp trường hơn. 

“Xin mời số 197 vui lòng đến cửa số 1 để lấy máu.” Giọng nữ máy móc vang lên hai lần, Hứa Liên Nhã đánh mạnh vào tay Triệu Tấn Dương.

“Đến lượt rồi.”

Triệu Tấn Dương như vô thức ừ một tiếng, đi đến góc cửa số một.

Vách chắn sảnh lấy máu xếp thành hình L, ô số một nằm ở phía đầu cùng, bệ cửa thấp hơn so với những ô khác, Triệu Tấn Dương ngồi mà không duỗi chân ra thoải mái được. vén tay áo lên đưa cánh tay gầy khỏe ra, cúi người đặt trên bệ.

“Tên gì?” Y tá nhìn qua giấy khám bệnh rồi hỏi anh.

“Triệu Tấn Dương.”

Y tá vạch một nét lên giấy, bắt đầu mang găng tay vào.

Hứa Liên Nhã nghe thấy tiếng xé bọc giấy, đầu kim cắm vào mạch máu anh, chất lỏng đỏ thẩm không ngừng hút vào ống nghiệm to bằng ngón tay. Nhìn đến mức nhập thần, cô không khỏi gập tay lại, cứ như đầu kim đâm thẳng vào mạch máu cô, chôn sâu vào trong phần thịt xung quanh.

“Được rồi, giữ mười phút.” Y tá đưa giấy khám bệnh và giấy in mã vạch đến, “Xem thời gian bên trên đến lấy kết quả.” Rồi bắt đầu tháo găng tay ra.

Hứa Liên Nhã lấy lại giấy khám, Triệu Tấn Dương kiểm tra nhanh, nhưng cũng phải mất một giờ. Hai người ra ngoài tìm chỗ trống ngồi xuống, Triệu Tấn Dương ấn giữ vết tiêm, trên hành lang rộng rãi, anh duỗi thẳng chân ngồi nghiêng nghiêng.

“Phải một giờ nữa.” Hứa Liên Nhã nói cho anh biết.

“Ừ.”

“Đáng lí không đến nửa tiếng đâu.” 

“Chờ đi.”

Cô cầm hai tờ giấy, nhìn người người vội vã qua lại, bệnh viện vốn ồn ào là thế, nhưng nơi họ ngồi lại vắng vẻ vô cùng.

“Em cũng đã đến đây rồi.” Hứa Liên Nhã ướm lời.

“Kiểm tra sức khỏe à?”

Cô lắc đầu, nghĩ xong rồi lại như gật đầu.

Triệu Tấn Dương không nhịn được cười, “Rốt cuộc là phải hay không phải?”

Hứa Liên Nhã nói: “Cũng là kiểm tra cái này.”

Nhất thời Triệu Tấn Dương không phản ứng kịp, “Sao thế?”

“Lần trước…”

Ý cô chỉ lần trước hai người cãi nhau, Triệu Tấn Dương dọa cô, làm cô phải đi xét nghiệm giang mai, viêm gan siêu vi C và AIDS.

Triệu Tấn Dương cắt đứt nửa thông tin sau, bất đắc dĩ cầm lấy bông y tế, vo viên trong tay, chấm đỏ trên bông lúc ẩn lúc hiện.

“Đúng là em đi thật…”

Hứa Liên Nhã mím môi, coi như là khẳng định.

Triệu Tấn Dương nhìn bông, bỗng nghiêng đầu, ánh mắt tối đen nhìn cô chăm chú: “Dọa em sợ rồi nhỉ.” Vừa dứt lời liền nở nụ cười không chút áy náy, thậm chí còn có phần xảo trá. Hứa Liên Nhã cũng chẳng ghét bỏ, cô càng muốn thấy dáng vẻ lông bông thế này của anh hơn, chứ không phải là chau mày im lặng.

“Là do anh xấu xa.”

Triệu Tấn Dương lại hơi dạng hai chân ra, đụng vào đầu gối cô, ôm cánh tay hỏi: “Anh là người thất đức thế ư?”

Hứa Liên Nhã không đáp, Triệu Tấn Dương lại đụng cô lần nữa, cô nhích chân ra, Triệu Tấn Dương không truy đuổi theo.

“Nếu anh có bệnh thật thì anh cũng không chơi với em nữa.” Anh vô tội nhún vai.

“Biết rồi.”

“Em không đủ tin anh.” Triệu Tấn Dương hừ mấy tiếng, Hứa Liên Nhã không khỏi bật cười, khẽ véo mặt anh, “Còn giận nữa kia đấy.”

Triệu Tấn Dương nghiêng đầu, xoa xoa gò má, nghiêm túc nói: “Đừng đụng anh, anh có bệnh!”

“Không đụng thì không đụng nữa.” Hứa Liên Nhã nói, “Có xin em cũng không thèm đụng.”

Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ một hồi, rồi mới dời mắt sang chỗ khác.

Đã hơn nửa tiếng, Hứa Liên Nhã đứng ngồi không yên.

“Em đi xem sao.” Hứa Liên Nhã đứng lên.

Triệu Tấn Dương ngẩng đầu, mặt không hề đỏ vì bị nhéo, “Chưa đến lượt mà.”

“Đi xem trước thôi.” Thấy dáng vẻ muốn đi mà không dám của anh, cô bèn cho anh bậc thang đi xuống, “Anh chờ ở đây, em đi xem giúp anh.”

“Ừ…”

Không bao lâu sau, Hứa Liên Nhã không có kết quả quay ngược về lại, vẫn cầm trong tay hai tờ giấy cũ.

Triệu Tấn Dương miễn cưỡng mỉm cười, “Anh đã nói là chưa đến giờ còn gì.”

Hứa Liên Nhã quay về chỗ cũ, lẩm bẩm: “Chậm thế không biết.”

Người qua kẻ lại, Hứa Liên Nhã rũ đầu, nhìn chằm chằm vào giấy khám bệnh bị cô mài sắp xơ cả giấy, thỉnh thoảng lại có vài đôi chân vội vàng đi qua dưới ánh mắt.

Lại đợi qua mười phút nữa, Hứa Liên Nhã đứng lên.

Triệu Tấn Dương hơi buồn bực vì hành động của cô, nhưng vẫn cố nhịn, nói: “Đợt lát nữa đi.”

Hứa Liên Nhã ngó lơ anh, đi thẳng về hướng đại sảnh.

Triệu Tấn Dương duỗi hai chân ra, ngồi khoanh chân trên ghế như chăn gấp trong quân đội, không hề có dấu hiệu đi theo.

Lần này Hứa Liên Nhã nán lại lâu hơn, Triệu Tấn Dương không kiềm lòng được ló đầu vào trong nhìn quanh, cửa đại sảnh đối diện với ô cửa phát báo cáo, nhưng do vì cách quá nhiều người, anh không thấy bóng dáng cô đâu.

Anh muốn đứng lên, nhưng lại sợ tỏ vẻ mất bình tĩnh, thậm thà thậm thụt mấy lần, cuối cùng chống cùi chỏ trên đầu gối, như bất an gạt đi mồ hôi rịn trên trán.

Cuối cùng bóng người quen thuộc cũng xuất hiện trong đại sảnh, Hứa Liên Nhã không có biểu cảm, cầm trong tay nhiều hơn một tờ giấy, mặc dù cũng là tờ giấy A5 kia, nhưng bên mép có hình răng cưa, chính là giấy được in ra từ máy – có kết quả rồi.

Cuối cùng Triệu Tấn Dương cũng nghênh đón được nó.

Hứa Liên Nhã vẫy giấy trong tay với anh, mỉm cười: “Không sao.”

Triệu Tấn Dương như nghe không hiểu, “Thật hay giả thế?”

“Ừ.”

“Em không lừa anh đấy chứ.”

Dù là người đang ngạc nhiên mừng rỡ hay phải chịu đựng hoảng sợ đều khó tránh khỏi có vài tác phong hành động khác với bình thường, dáng vẻ ngây ngốc sững sờ của Triệu Tấn Dương khiến Hứa Liên Nhã dở khóc dở cười, cô đi đến đưa tờ giấy cho anh, nói: “Không tin thì tự anh xem đi.”

Lúc này Triệu Tấn Dương mới sực tỉnh, cướp lấy tờ giấy kêu một tiếng soạt – hai chữ “âm tính” mực đen nằm chình ình trên nền giấy trắng.

“Em đã nói…” Nửa câu sau chưa thốt ra khỏi miệng đã hóa thành tiếng hét kin hãi, Hứa Liên Nhã đã được anh bế thốc lên xoay một vòng, làm như cô mới là người đáng được chúc mừng.

Tuy không lớn tiếng lắm nhưng vẫn thu hút ánh mắt của mấy người, mà cũng có người qua đường chỉ nhìn một cái, rồi lại lâm vào buồn rầu hay vui sướng của mình. Có lẽ cũng chỉ có những tình nguyện viên áo đỏ đang rảnh rỗi không có ai đến xin tư vấn mới nhìn mấy lần.

Hứa Liên Nhã và Triệu Tấn Dương cũng giống thế, khóa mình trong thế giới nhỏ của hai người, tận hưởng niềm hân hoan thuộc về riêng họ. Cô như không cam lòng lép vế, vào khoảnh khắc hai chân chạm đất, cô nâng mặt anh lên, hôn lên đôi môi khô hanh của anh. Lần này Triệu Tấn Dương không né nữa, anh như muốn lấp đầy lại chỗ trống trong những ngày qua, đáp lại cô một cách nồng nhiệt.

Người đi ngang qua ngoái đầu nhìn lại, nhưng cũng mặc kệ người ta, hai người như cây kẹo đường tan chảy dưới cái nắng dính lại với nhau, không tách ra được, cũng chẳng biết rõ ai là ai.

Có lẽ tia lý trí còn sót lại đã nhắc nhở bọn họ đây là chốn công cộng, không biết là ai rời đi trước, Hứa Liên Nhã và Triệu Tấn Dương không hẹn mà cùng tách nhau ra. Không chỉ có đôi môi họ là ướt át, mà đến ánh mắt cũng thế.

Nhưng một giây sau, Hứa Liên Nhã lại cảm thấy lý trí vẫn chưa quay về hết.

Triệu Tấn Dương vẫn ôm cô, nói: “Liên Nhã, chúng ta kết hôn đi.”

Vừa rồi cô muốn nói gì nhỉ? Bỗng Hứa Liên Nhã không nhớ ra nổi.

“… Anh nói gì?”

Miệng Triệu Tấn Dương giật giật, trông anh do dự cứ như là hối hận vì kích động vừa nãy của mình.

Hứa Liên Nhã sợ anh nuốt lời, bèn nói: “Triệu Tấn Dương, em nghe rõ rồi đấy.”

“Ừ…” Anh chỉnh lại bàn tay nắm eo cô, sức lực trên tay như truyền đạt lại tâm tình vậy, “Liên Nhã, anh nói.. anh muốn kết hôn với em.”

Hứa Liên Nhã nổi da gà, cảm giác như muốn rã rời cả ra, mặt cô đỏ bừng, tim đập thình thịch.

“… Em có đồng ý không?”

Có lẽ phải nên tuyên thệ nữa, nhưng Triệu Tấn Dương chẳng nghĩ ra được gì. Lúc trước khi ve vãn thì anh có thể ba hoa chích chòe đến mấy cũng được, nhưng vào giây phút này đầu óc anh lại trống rỗng, nguy nan đã qua, ước mơ sau nàykhông có, không có gì cả. Anh chỉ muốn ở chung với người phụ nữ trước mắt này, cùng ở bên nhau. Mà hôn nhân chính là bản ký kết vững chắc nhất, điều anh nghĩ đến không phải là ý nghĩa về mặt pháp luật, mà kết hôn chính là sự chấp nhận ở bên nhau cả đời. Sự nhận biết này đến từ bố mẹ anh, cũng là mối quan hệ hôn nhân anh được tiếp xúc sớm nhất. Cho dù mẹ anh từng có ý định tái giá, nhưng anh vẫn cảm thấy nếu bố anh còn đó, thì cuộc hôn nhân của họ chính là ví dụ cho mối quan hệ bền vững nhất.

Triệu Tấn Dương khẽ siết hai tay, có vẻ anh đang căng thẳng.

Hứa Liên Nhã nhìn thẳng vào đôi mắt đen láy, có ảo giác ngỡ rằng là thâm tình vì sắc màu nồng đậm ấy.

“Được.” Cô đáp.

“Hả?” Anh bất giác khẽ lên tiếng.

Hứa Liên Nhã mới nhận ra hẳn phải nên đáp là “đồng ý”, vậy là bèn nói: “Chúng ta kết hôn đi.”

Triệu Tấn Dương bật cười, để lộ hàm răng trắng đều như bắp, tay siết chặt lại như muốn xoay cô mấy vòng.

“Người khác đang nhìn đấy.” Hứa Liên Nhã xấu hổ, nhỏ giọng nhắc nhở.

Triệu Tấn Dương nhìn xung quanh, một vài ánh mắt tự đồng dời sang chỗ khác.

Lối thoát hiểm chữa cháy ở ngay nơi ngã rẽ, cánh cửa khép kín đầy cô quạnh. Triệu Tấn Dương kéo cô đến gần cầu thang chữa cháy, mặc dù không khí chẳng mấy lưu thông, nhưng may là không có ai đến quấy rầy…

Hai cục kẹo đường lại dính lấy nhau…

Lúc tách nhau ra, Triệu Tấn Dương mới nhớ phải gấp báo cáo kiểm tra cho thẳng thớm, rồi nhét vào trong túi áo khoác.

“… Lát nữa phải đưa cho bác sĩ xem.”

Hứa Liên Nhã gật đầu, lúc bấy giờ chợt bầu không khí trầm xuống, khiến giữa hai người có chút lúng túng.

Hứa Liên Nhã muốn tìm lại thoải mái, bèn trêu nói: “A Dương, nhẫn đâu?”

Đối phương mở to mắt.

“Nhẫn đấy.”

“Ồ…” Triệu Tấn Dương không thể không nghiêm túc, anh cảm thấy yêu cầu của Hứa Liên Nhã vô cùng thích hợp.

Anh chưa kịp chuẩn bị gì lãng mạn, cau mày im lặng một lúc, đột nhiên vòng hai tay ra sau gáy – tháo sợi dây chuyền có nút bình an kia xuống.

“Cầm lấy đi, lần sau bù nhẫn cho em.”

Anh muốn đeo vào cổ Hứa Liên Nhã, tuy cô không biết xuất xứ của nó, nhưng anh luôn đeo dây chuyền trên cổ, hẳn cũng là vật quý giá. Cô né người lui sau, giải thích: “Đừng làm thế, em chỉ giỡn thôi.”

Tay chân anh dài, vòng ra sau cô không hề mất chút sức lực nào.

“Cũng chẳng phải ngọc tốt gì, là ba anh lấy từ Myanmar về, anh đeo nó từ lúc còn nhỏ.”

Hứa Liên Nhã càng không dám nhận.

“Liên Nhã, anh không có thứ gì khác nữa cả, thứ ‘đáng tiền’ nhất trên người cũng chỉ có hòn đá này, anh giao nó cho em.” Giọng anh bằng bằng, nhưng lại vô cùng nghiêm túc.

Anh khoét trái tim ra giao lại cho em. Anh như nói câu đó.

“Ừm…” Cô đáp, cũng giống như anh lúc nãy, không hề có bất cứ cam kết gì.

Anh đeo dây chuyền vào cổ cô, Hứa Liên Nhã nhét nút bình an vào trong cổ áo, trên viên đá óng ánh còn vương lấy hơi ấm của anh. Mọi người đều nói mang ngọc lâu dài sẽ có linh tính, cô cảm thấy ngực mình trở nên ấm áp hơn.

Hứa Liên Nhã như sực nhớ ra điều gì đó, kéo tay trái anh đến, tháo tràng hạt ra đeo vào tay anh.

“Lúc mẹ em đi du lịch Tây Nam xin được ở pháp hội đấy, đeo cũng gần mười năm rồi… Nghe nói có thể bảo vệ bình an… Cái này…”

“Được.” Triệu Tấn Dương tiếp lời, nhét chuỗi phật vào trong tay áo, “Anh sẽ luôn đeo nó.”

“Lúc tắm không được đeo.” Hứa Liên Nhã buột miệng nói, “Lúc làm tình cũng không đeo được.”

“…”

“…”

Triệu Tấn Dương lại khẩy tràng hạt ra, nhìn tới nhìn lui, nở nụ cười không đứng đắn, anh tiến đến bên tai cô nói: “Vậy em nhớ giúp anh tháo ra đấy.”

Hứa Liên Nhã đẩy anh ra, nói: “Đừng mua nhẫn nữa, bình thường lúc làm việc em không quen đeo.”

“Rồi cũng quen thôi.”

“Lúc anh thực thi nhiệm vụ cũng không được đeo đâu.”

“Vậy không đeo nữa.” 

“A Dương.”

Cuối cùng Triệu Tấn Dương cũng rời mắt khỏi tràng hạt, “Có ai kết hôn mà không có nhẫn chứ.”

“Vậy đợi lúc kết hôn rồi mua.”

“…” Chạm vào chân mày hơi nhướn lên của cô, Triệu Tấn Dương đầu hàng, “Được, nghe lời em.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN