Ánh Dương Soi Lối
Chương 6
Cầu thang bên ngoài vang lên tiếng bước chân, đâu ra đấy, do giày da phát ra, không thuộc về Châu Khải Quân hay là Hạ Nguyệt, cô bèn đứng dậy đi đến.
Đầu tiên cô trông thấy một gương mặt anh tuấn, râu cạo sạch, sau đó bó hoa mà người đàn ông này đang cầm.
Hoa bách hợp trắng phau, từ lúc cô thuận miệng trả lời sau lần thứ nào đó bị hỏi là thích hoa nào, về sau cô thường xuyên nhận được lời chào đầy thân thiện thế này của Hà Tân.
Thật ra cô cũng chẳng thích bách hợp gì mấy, chỉ là trong đầu xuất hiện cái tên này mà thôi.
Nụ cười của Hà Tân thực mê người, ít nhất là Hạ Nguyệt và Phùng Nhất Như đánh giá như thế.
Hứa Liên Nhã im lặng đón lấy bó bach hợp, kéo khẩu trang xuống nói, “Cám ơn.”
“Bao giờ thì tan làm?”
Hứa Liên Nhã nhìn đồng hồ treo tường, nói: “Đi thôi.”
Cô đang cầm hoa, cùng Hà Tân một trước một sau đi xuống lầu.
Lập tức Hứa Liên Nhã và Hà Tân được tắm trong ánh mắt tò mò mờ ám, mỗi lần Hà Tân đến Châu Khải Quân và Hạ Nguyệt đều cười tươi rói, chỉ vì Hứa Liên Nhã chưa bao giờ thừa nhận quan hệ gì ngoài bạn bè với Hà Tân, mà chút chuyện bà tám này cũng trở thành tiêu khiển duy nhất mà khi đi làm bọn họ mới có.
“Nhã Tử!” Hạ Nguyệt ngọt ngào gọi cô.
Hứa Liên Nhã để Hà Tân cầm hoa, vừa cởi áo blouse vừa dặn dò vài câu, vì còn có bệnh nhân nhập viện nên đêm nay Châu Khải Quân sẽ ở lại trực đêm.
Hứa Liên Nhã nói để Tước gia gặp Hà Tân trước đã, Hà Tân đáp được một cách sảng khoái.
“Anh tuyệt đối không giống chủ nhân chia xa nó một tháng.” Hứa Liên Nhã lạnh nhạt bình luận.
“Đúng thế.” Hà Tân như có suy nghĩ, “Sao ra thì, nó ở chỗ em còn tốt hơn, anh chỉ có thể bảo đảm là mỗi ngày nó sẽ không đói bụng, còn em lại quan tâm liệu nó có vui vẻ không.”
Hứa Liên Nhã nhìn anh đầy kì lạ, “Nếu đúng là thế, chẳng bẳng đưa cho người thích nó thật sự.”
Hà Tân nói: “Em cũng thích nó sao?”
Hứa Liên Nhã sửng sốt, đáp: “Không phải là vấn đề thích hay không.”
Hà Tân mỉm cười: “Đừng có lo, anh chỉ tùy tiện nói mà thôi, anh sẽ tìm cho nó một cô chủ thích hợp để cùng nhau chăm sóc nó.”
Hứa Liên Nhã mở cửa, một cái bóng màu vàng liền nhảy chồm đến, nhiệt tình lè lưỡi hà hơi. Cô dẫn Tước gia đến bên cạnh Hà Tân, rồi cầm lấy một bình hoa rỗng đi vào phòng bếp hứng nước.
Nhà là kiểu một phòng ngủ một phòng khách, vào cửa rẽ trái là phòng bếp, cửa sổ phòng ngủ thông ra ban công cùng hướng.
“Một tháng không gặp, đã mập lên nhiều rồi.” Hà Tân đánh giá rồi ôm lấy Tước gia, nửa câu sau gần như cắn răng mà nói.
Đổ nước vào bình hoa xong, Hứa Liên Nhã cắm bách hợp vào, chưng nó lên bàn ăn.
Cô để Hà Tân ngồi chơi một lúc, mình vào phòng thay quần áo.
hltn thay một bộ váy màu đen, đây là Hà Tân tặng nhân dịp sinh nhật của cô, cô đeo thêm vòng tay đi kèm, trang điểm hơi nhạt. Xong xuôi những việc trên, cuối cùng cô cũng nhìn thấy được một phong cách tương xứng với Hà Tân.
Hứa Liên Nhã nở nụ cười tự giễu với tấm gương.
Hà Tân hào phóng độ lượng nói: “Chiếc váy buổi chiều của em nhìn cũng đẹp mắt rồi.”
Hứa Liên Nhã cúi đầu thay giàu cao gót, mặt không có cảm xúc gì, “Như thế này không phải càng đẹp mắt hơn sao?”
Hà Tân lại nở nụ cười chuẩn thương hiệu mời gọi.
Hà Tân đưa cô đi ăn đồ ăn Chiết Giang, hợp với khẩu vị thanh đạm của anh. Lúc nhân viên giới thiệu vài món đồ ngọt thì Hứa Liên Nhã hỏi: “Có đá không?”
Không đợi nhân viên nói tiếp, Hà Tân đã ngắt lời: “Con gái tốt nhất đừng ăn mấy thứ lạnh.”
Hứa Liên Nhã gật đầu, giọng đều đều, “Vậy lấy nóng đi.”
Sau khi để nhân viên cầm menu đi, Hứa Liên Nhã thấp giọng nói: “Mẹ em làm bác sĩ, mà ăn uống này nọ anh còn để ý hơn so với bà ấy.”
Hà Tân rót trà cho cô, “Đợi em đến cái tuổi này của anh mới biết tầm quan trọng của việc chăm sóc.”
“Đúng là giọng điệu của lão già.” Hứa Liên Nhã nói, “Anh cũng chỉ lớn hơn em bảy tuổi thôi.”
“Thường đàn ông ba mươi ba tuổi mà nói, nếu có con nhỏ thì cũng có thể đi mua xì dầu được rồi. Anh không chú ý đến việc này thì sao tìm được bạn gái chứ.”
Nhắc đến chủ đề bạn gái, Hứa Liên Nhã lại cảm thấy vi diệu một cách kì lạ, liền lái sang công việc, không khéo lại bị Hà Tân làm cho sặc.
“Em định mở cửa tiệm thế mãi à?”
“Ừm.”
“Có vẻ bận rộn nhỉ?”
Hứa Liên Nhã khó hiểu nhìn anh, “Trong tiệm còn hai người giúp nữa.”
“Buổi tối chỉ mình Tiểu Châu ở lại trực sao?”
“Thường thì thế, dù sao Hạ Nguyệt cũng là con gái, gan nhỏ, em cũng lo nữa.”
Chợt giọng Hà Tân trở nên bén nhọn hơn, “Em lo lắng thay người khác, vậy còn em thì sao? Nếu Tiểu Châu xin nghỉ, cần có người trực thì sao?”
Hứa Liên Nhã không cho là đúng, “Vậy thì em đi.”
Hà Tân nghiêm mặt nói: “Em cũng là con gái.”
Hứa Liên Nhã nửa đùa nửa thật: “Nhưng em đâu phải con gái bình thường, đừng quên bố em là ai. Hổ phụ vô khuyển nữ* mà.”
(*Bố tài giỏi thì cũng không thể sinh con gái kém cỏi được.)
Hà Tân nói: “Quá nguy hiểm. An ninh ở Quan Ngoại lại chẳng ra gì, có ý định dọn vào trong thành không?”
Anh ở Quan Nội*, ngầm có ý là muốn gần anh hơn.
(*Quan Nội là chỉ đặc khu kinh tế Thâm Quyến, còn Quan Ngoại nằm trong sự quản lí của thành phố Thâm Quyến nhưng không thuộc về đặc khu kinh tế.)
Hà Tân: “Anh quen nhiều bạn, đường xá nhà cửa cũng không cần lo lắng.”
Ám chỉ từ đầu đến cuối đó, cuối cùng Hứa Liên Nhã cũng đã rõ. Một thời gian trước anh có bóng gió hỏi cô có thể về quê nhà phát triển hay không, sau khi biết được đáp án thì luôn kéo theo chủ đề vào câu chuyện như lúc này. Anh muốn để cô từng bước từng bước đi vào cuộc sống của anh.
Tâm ý của anh, cô biết, nhưng không cách nào nhận được.
Hứa Liên Nhã có thể cân nhắc dẫn dắt người khác, nhưng lại không muốn để người khác lên kế hoạch con đường cô phải đi như thế nào.
Cũng như năm thi vào đại học đó, mẹ kịch liệt phản đối cô thi vào trường đại học nông nghiệp, nói tổ tiên vất vả lắm mới thoát khỏi những ngày tháng mặt hướng đất lưng hướng trời khổ cực, đến lượt lứa của con lại muốn chảy ngược về. Hứa Liên Nhã cho rằng lấy cô đại diện cho những người đồng lứa thì đúng là bất công, nên không tranh luận nhiều gì với bà mà tìm bố cô làm chỗ dựa, sau đó ông cũng thật sự chống lưng cho cô.
Tính cách hai cha con đều giống ở chỗ ngang tàng, bất kể trải qua bao nhiêu chuyện trái với phương hướng, thì dù có mười trâu kéo cũng không quay đầu lại. Mà mẹ lại chỉ chọn người yên ổn, cho rằng đó mới là đúng đắn.
Đây cũng là nguyên nhân dẫn đến việc hai người ly hôn.
Hứa Liên Nhã bình tĩnh nói: “Để em suy nghĩ đã.” Giống như lúc trước trả lời mẹ cô, cũng không có ý định thuyết phục đối phương.
“Tiệm bên cạnh chỗ em mở đã bốn năm, bất kể phương diện nào cũng đều ổn định, nếu thật muốn chuyển chỗ thì em phải chuẩn bị kĩ cho một năm mất mùa, thương gân động cốt, em phải suy nghĩ kĩ đã.”
Hà Tân cười xòa, “Không sao, em cứ từ từ mà nghĩ.”
Có thể do đề tài nhắc đến quá sớm, nên cả Hứa Liên Nhã và Hà Tân đều rơi vào tự hỏi, sau khi thức ăn được mang lên thì hai người họ mới trao đổi chút ít, dường như không khí đang từ từ xuống dốc.
Trước khi tạm biệt Hà Tân có nói mấy hôm nữa có thể phải đi công tác, nên Tước gia đành phải làm phiền cô thêm, Hứa Liên Nhã nói không sao.
Hứa Liên Nhã vừa mở cửa ra, Tước gia liền bổ nhào đến đón.
Cô ngồi xuống gãi đầu nó, thầm thì, “Đứa trẻ giữ nhà…”
***
Cách mấy ngày Hứa Liên Nhã mới liên lạc với Khương Dương.
Vốn muốn đợi anh chủ động liên lạc, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được. Cô cũng không nghĩ làm thế rốt cuộc có được không, dù sao cô muốn làm gì thì làm. Cô muốn tạm thời thoát khỏi tình thế hoang mang trước mắt, mà không nghi ngờ gì luồng cảm giác mới mẻ này lại hết sức hấp dẫn.
Cô hắng giọng một cái, bấm điện thoại gọi anh.
“Alo.” Bên đầu Khương Dương im lặng ngoài dự tính, không có tạp âm xe cộ qua lại hay vòi phun nước áp suất cao.
“Là tôi, Hứa Liên Nhã.”
Tiếng cười của anh như có thể khiến tim cô đập nhanh hơn, “Biết là cô rồi.”
Đây là cuộc điện thoại đầu tiên sau khi họ chính thức quen nhau, chỉ mấy câu ít ỏi, địa vị cảm tình nông sâu thế nào đã được định rõ.
Hứa Liên Nhã vào thẳng vấn đề, “Có rảnh không, đi sơn lại xe.”
“Hôm nay tôi nghỉ.”
“Ồ.”
“Lúc trước cô có lấy biên lai chứ? Cô có thể đem theo nó đi sửa cũng được.”
“…” Hai má Hứa Liên Nhã nóng lên, giống như bị người ta cho một bạt tai.
Cô không nói lời nào, cũng không cúp máy. Một khoảng không kéo dài buồn chán, nhưng Khương Dương lại hưởng thụ tiếng dòng điện, cũng không đợi cô nói chuyện.
Hứa Liên Nhã nói: “Được.”
Khương Dương cười hì hì, “Giận rồi à?”
“… Không có.” Cô còn chưa đến mức giận, chỉ như treo người trên cây bông, ngực khó chịu đến mức hoảng hốt.
“Tôi còn chưa nói xong,” Như thấy có điều bất thường, Khương Dương nói nhanh hơn, “Chiếc motor của tôi còn ở trong cửa hàng, cô qua chở tôi chút, rồi tôi đi với cô, được không?”
Hứa Liên Nhã như không nhịn nổi, lặng im mỉm cười, “Được.”
Hứa Liên Nhã dựa theo địa chỉ Khương Dương đưa mà đi đến.
Khương Dương ở trong một thôn gần thành phố, biển báo dày đặc, ánh sáng lập lòe không rõ ràng, đầy những tòa nhà mọc san sát. Dựa theo lời dặn của anh, cô dừng xe lại ngoài một con ngõ nhỏ.
Cô tiếp tục gọi cho Khương Dương, lần thứ hai mới bắt máy.
Hứa Liên Nhã báo anh biết cô đã tới.
“Ừ…”
Hứa Liên Nhã nghe ra sự do dự trong đó, bèn nói: “Không tiện à?”
“Đột nhiên có việc gấp, tôi phải ra ngoài một chuyến.” Khương Dương dừng lại, “Cô xem liệu đợi tôi được không, hay để hôm khác lại hẹn?”
Hứa Liên Nhã nghĩ ngợi, nói: “Lâu lắm à.”
“Khoảng một giờ.”
Hứa Liên Nhã cũng không biết lấy đâu ra kiên nhẫn, “Vậy tôi chờ anh.”
“Vậy cô lên chỗ tôi đi, bên ngoài trời nắng quá.”
Tòa nhà Khương Dương ở ở gần đầu ngõ, tầng một là tiệm cắt tóc, bên ngoài đặt cửa chống trộm. Nhìn qua thì tiệm cắt tóc này làm ăn có vẻ không khá lắm, chỉ có hai người khách, cửa thủy tinh khép kính, một cô gái trang điểm dày cộm đứng ngoài cửa hút thuốc.
Khương Dương mở cửa đón Hứa Liên Nhã, cô gái đó như cười như không nhìn bọn họ, từ từ nhả một làn khói, làn sương mờ che đi thần sắc.
Phòng ở mỗi tầng xây theo hình chữ 回, phòng Khương Dương ở cuối tầng chín, lầu bên cạnh chỉ có bảy tầng, không lắp kính chặn ánh sáng, nắng chiếu vào phòng anh không ít. Một phòng khách một phòng ngủ, nhỏ hơn rất nhiều so với phòng của Hứa Liên Nhã, nhưng lại chỉnh tề đến bất ngờ, có lẽ cũng do phần quá ít đồ đạc.
Trong phòng chỉ có một chiếc bàn gấp, mấy chiếc ghế nhựa và một chiếc sofa gỗ, cửa phòng ngủ mở rộng, đặt sau cửa là bàn máy tính được lắp ráp, đặt bên trên một chiếc máy tính, do bị một bên tường chặn lại nên Hứa Liên Nhã không vào xem.
Khương Dương để cô ngồi tự nhiên, bật quạt, rồi vào phòng bếp lấy cho cô một chai trà đá.
“Cô cứ thoải mái, muốn nghịch máy tính thì vào trong đó.” Khương Dương nói, “Tôi đi nhanh thôi, nửa tiếng sẽ về.”
Hứa Liên Nhã lắm miệng hỏi thêm một câu, “Anh đi đâu?”
Khương Dương đáp lời, “Người bạn trên lầu đổ bệnh, đưa cậu ấy đi bệnh viện.”
“Bạn gái?”
Khương Dương sững sờ, rồi cười cười: “Là nam.”
Hứa Liên Nhã vặn mở nắp chai nhưng không uống, “Anh đến bệnh viện thế nào?”
Khương Dương như nghe không hiểu, “Hả?”
“Đi xe gì?”
Khương Dương nói: “Bắt xe.”
Hứa Liên Nhã càng vặn chặt nắp chai, đứng lên nói: “Đi thôi, tôi đưa hai người đi.”
Khương Dương lại không nhúc nhích.
“Đi thôi.” Hứa Liên Nhã nói, “Trời nóng bắt xe chỉ tổ thêm phiền.”
Khương Dương cắn môi dưới, một lúc sau mới nói: “Được, đã làm phiền cô rồi.”
Khương Dương để cô xuống tầng đợi trước.
Hứa Liên Nhã ra đến ngoài cửa, cô gái hút thuốc vẫn còn đó, nhưng không thấy điếu thuốc kia ngắn đi. Cô gái vẫn như vừa nãy, mỉm cười nhìn cô, nếp nhăn bên khóe mắt như vết mực được quét dài ra.
Một người đàn ông bệnh đến mức cần người khác đưa đến bệnh viện, xem ra bệnh không nhẹ rồi.
Đợi đến lúc cửa được đẩy ra từ bên trong, trông thấy hai người đàn ông đó thì Hứa Liên Nhã mới phát hiện mình đã nghĩ sai rồi.
Người đàn ông xa lạ kia không chỉ bị bệnh, mà còn…
Trời rất nóng, nhưng anh ta lại mặc quần thể thao dài màu xám, một bên ống quần trống rỗng.
Hứa Liên Nhã cố ý nhìn cho rõ mặt anh ta, không phải Cát Tường ngày hôm đó, cũng không có cảm giác giống Cát Tường. Nếu Cát Tường là một bù nhìn rách nát, thì người đàn ông này hẳn phải là Wolverine bị gãy một chân. Nhìn qua thì người đàn ông này nhỏ tuổi hơn so với Khương Dương chút, nước da cũng ngăm đen như Khương Dương. Có lẽ anh ta không dễ chịu lắm, sắc mặt xanh xao, ánh mắt lại quật cường.
Bỗng cô có cảm giác, Khương Dương và người đàn ông này là cùng một loại người.
Người đàn ông xa lạ nhíu mày thấp giọng quở, “Đã nói tôi không đi bệnh viện!”
Khương Dương ôm nửa lấy người đàn ông kéo ra ngoài, một tay cầm nạng, mắng lại: “Mẹ kiếp, sao cậu nói nhảm lắm thế! Im miệng cho tôi!”
Rồi lại bảo Hứa Liên Nhã, “Đi thôi.”
Lúc này người đàn ông mới để ý đến Hứa Liên Nhã, lập tức không lên tiếng nữa, giơ tay ra mò lấy nạng, cúi đầu nói: “Tự tôi đi được.”
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!