Ánh Dương Tàn - Phần 22
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
721


Ánh Dương Tàn


Phần 22


Thành phố không có rộng, tôi biết tôi chẳng thể nào trốn tránh được chú mãi, tôi biết chúng tôi đến cùng cũng sẽ có ngày gặp lại, chỉ là không ngờ lại gặp nhau trong hoàn cảnh trớ trêu như thế này thôi. Mới chỉ một tháng không gặp, mà tôi cứ ngỡ như thời gian trôi tận vài năm, đến khi chạm mặt mới biết những cơn đau cố nhẹm xuống lại bắt đầu âm ỉ cồn cào, chẳng còn nghe theo lí trí của tôi nữa.
Tôi không dám đưa mắt nhìn chú cùng chị Nguyệt, luống cuống xoay người bước vội, mục đích chủ yếu là muốn rời khỏi cái nơi đầy đau khổ này, nhưng chưa kịp đi hai bước đã bị giọng nói của chị ấy chặn lại. Một tháng không làm phiền đến họ, một tháng tôi với chú cũng không còn dính dáng, thế nhưng chị ấy vẫn ghét tôi, vẫn không muốn để tôi được sống trong yên ổn thoải mái.
– Ngọc, là cháu đúng không? Cháu đi đâu mà vội thế?
Cảm giác của tôi lúc này, thật sự chẳng biết nên dùng từ nào để diễn tả được thành lời nữa, bóng lưng theo đấy cũng cứng đờ như người tượng sáp. Tôi không muốn quay đầu, không muốn đáp trả nhưng lại sợ im lặng như thế chị ta càng có cớ để đày đọa, châm chích mình nên đến cuối vẫn là cố hết sức đối mặt, ngập ngừng miễn cưỡng cười.
– Cháu… cháu làm thêm ở đây… Cô cùng với.. chú… đến đây ăn ạ.
– Ừ, lâu rồi không gặp, cháu vẫn khỏe chứ. Dạo này cô với chú bận tiệc tùng với chuẩn bị đám cưới nên hơi bận, không đến tìm cháu được, cháu đừng giận nhé.
Chị ấy lúc này, không hề tỏ ra ghen ghét tôi mà cực kì gần gũi, hòa nhã giống như chuyện trước kia chỉ là hiểu lầm vậy. Thế nhưng tôi đâu có khờ mà không nhìn ra được, trong lúc nói chuyện với tôi, chị ấy luôn thân mật ôm tay ngả vai vào người chú. Một màn đó, trong mắt người khác là đẹp đôi tình tứ, thì trong mắt tôi lại là khó chịu, là hụt hẫng, là đau đớn đến mức chỉ muốn trào nước mắt ngay tức thì.
– Vâng ạ..
Tôi chỉ đáp duy nhất chị ấy một câu như thế, còn đang định lên tiếng xin phép họ là mình có việc gấp cần rời khỏi vì dù sao nơi này cũng là nơi tôi làm việc, tôi không muốn mình bị bê bối thêm một điều nào nữa. Nhưng chỉ là tôi chưa kịp lên tiếng thì má đã hấng trọn ngay cái tát của một người phụ nữ trung niên, chẳng biết là mẹ của chú hay của chị Nguyệt, theo đấy lời mỉa móc thậm tệ.
– Cái tát này, là cái tát tôi đánh cho cháu rạng cái não của bản thân ra để biết rằng cháu thật sự đang đứng ở thân phận nào. Trước kia thằng Phong nó giúp cháu cái gì hay có quan hệ gì với gia đình cháu tôi không cần biết, nhưng chỉ cái chuyện cháu quyến rũ thằng bé, xui khiến thằng bé bỏ vợ nó, thì cũng biết nhân cách của cháu nó như nào rồi.
Trước những lời nói đấy, tôi chỉ biết câm nín chịu trận, một lời cũng không phản bác dù lòng rất muốn lên tiếng thanh minh cho chính mình. Tôi ôm lấy một bên má đau nhức sưng vù do bị đánh, nhỏ giọng xin lỗi họ rồi chạy vội ra khỏi cái nơi đầy ác mộng ấy, nước mắt cũng chẳng nén được nữa cứ thi nhau chảy thành từng hàng dài.
Tôi nhớ lại khoảnh khắc tôi hấng trọn cái tát ấy, tôi đã nhìn chú, nhưng chú đứng im quay mặt đi hướng khác, cánh tay vẫn thân mật ôm chị Nguyệt. Tôi đau quá, tôi thật sự đau quá, đau đến mức chẳng thể nào chịu nổi được nữa rồi.
Tự hỏi bản thân mình tôi đã sai rồi sao, tôi thật sự sai rồi sao. Tôi yêu chú, yêu thầm rất lâu rồi nhưng không dám nói, không dám làm gì quá đáng mà chỉ dám mơ mộng trong lòng. Tôi đã nghĩ, tôi sẽ ôm mộng như thế đến hết đời nếu như không phải đêm mưa hôm đó chú đến tìm tôi, đến ôm tôi vào lòng và nói chú cũng yêu tôi, chú với cô Nguyệt chỉ là bất đắc dĩ, thì tôi nhất định sẽ không bao giờ ngả vào lòng của chú, không bao giờ tôi dám làm như vậy.
Mặc kệ những cái nhìn của những người đi đường, tôi chạy một mạch thật nhanh trở về phòng trọ, nhốt mình trong căn phòng chật hẹp với bao nỗi đau đang giằng xé tâm can của mình. Và tôi cứ khóc, khóc đến mức đôi mắt sưng đỏ đau nhức vẫn chẳng ngừng được, cứ ngồi im đó khóc đến tận tối mịt cũng chẳng đứng lên. Tôi của lúc này, chẳng biết nên làm gì với bản thân mình cho khỏi nghĩ đến chuyện hồi nãy.
Bảy giờ tối, khu nhà trọ vẫn yên ắng vì những người xung quanh vẫn chưa đi làm về, cả dãy trọ chỉ có mình tôi thẫn thờ ngồi trong phòng của mình với bao nhiêu vết xước chồng chất. Nhìn đống sách vở, nhìn quyển sổ tôi kì công vẽ chú, tôi chỉ biết cười nhạt, chẳng hiểu sao trong đầu bây giờ lại xuất hiện cái suy nghĩ muốn nghỉ học rời xa nơi này, rời đi thật xa chẳng để ai tìm thấy được, như thế cuộc đời mới có thể làm lại được từ đầu. Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, tôi nào dám thực hiện nó, vì tôi không thể phụ lòng dượng, phụ những gì mẹ hi sinh vì tôi.
Cả ngày không ăn gì, bụng tôi bắt đầu nhói lên từng cơn đau âm ỉ vì bệnh dạ dày lại tái phát. Ban đầu, nó ngắt quãng tôi còn chịu được, nhưng một vài phút trôi đi nó càng dồn dập ập tới thì tôi chẳng thể nào ngồi lì được ở đó nữa, gồng người lết dậy cố gắng đi mua cơm về ăn để rồi uống thuốc.
Từ chỗ khu trọ ra đến đường lớn cũng mất một đoạn khá xa, trời lại mưa lất phất từng hạt khiến tôi ra đến quán cơm người cũng đã ướt đẫm như chột lột, toàn thân phát run nên vì lạnh.
Mua hai chục nghìn tiền cơm, vì quán đông nên tôi cũng chẳng dám vào ngồi nữa nên đành phải ngồi tạm ở bến xe buýt, khóc nhọc xúc từng thìa đưa lên miệng. Cơm ngon, nhưng trôi vào cổ họng tôi chỉ còn duy nhất một vị đắng ngắt, đắng đến mức tôi chẳng thể chịu được mà nôn khan như muốn kéo hết lục phủ ngũ tạng ra ngoài. Cảnh tượng này, thật chẳng khác gì mười năm trở lại trước, đêm mưa ấy tôi cũng ngồi thu lu ở cái bến xe buýt như thế này, cô đơn trơ trọi với cái lạnh lan toàn thân thể, cảm tưởng sự sống càng lúc càng dần xa mình tới nơi.
Năm đó, tôi mười tuổi, tôi mất hết tất cả. Hiện tại, tôi hai mươi tuổi, tôi cũng chẳng có thứ gì, tình thương, tình yêu, tôi đều không có. Tôi chẳng biết bản thân mình nên làm gì, nên đi về đâu, nên quyết định mọi thứ như thế nào để chẳng khiến mình hối hận.
Mưa vẫn rơi đều, bến xe buýt vắng lặng chẳng có ai qua lại, các cửa hàng tạp hóa cũng đóng cửa gần hết, cả đoạn đường dài bây giờ chỉ còn tôi với những ánh đèn lập lòe, họa lắm thì thi thoảng có vài chiếc ô tô lướt qua làm nước bắn tung tóe. Tôi không mang áo mưa, nên chỉ có thể ngồi đây chờ mưa tạnh, nhưng tôi không ngờ, trong màn mưa, tôi lại nhìn thấy người đàn ông của tôi.
Chú cầm chiếc ô thật lớn, lặng lẽ đứng bên kia đường nhìn sang phía tôi, trên người chẳng phải là cảnh phục như mọi ngày mà chỉ là bộ quần áo đơn giản. Chú không gọi tên tôi, nhưng tôi biết, chú muốn sang bên này với mình, chính vì thế mà tôi chẳng thể nghĩ đến chuyện ở lại được nữa. Tôi sợ hãi, đúng, tôi thật sự rất sợ bản thân tôi sẽ mù quáng lần nữa lao vào chú nên đã chọn cách chạy trốn, lao người vào trong cơn mưa rả rích để thoát khỏi tầm mắt của chú.
Nhưng, số phận đã định chúng tôi phải dây dưa với nhau, thì tất nhiên sẽ chẳng để cho tôi có thể thực hiện thành công một màn chốn tránh ấy. Tôi hòa mình trong mưa chạy đi, chú cũng hoà mình trong mưa đuổi theo túm lấy cánh tay tôi ôm chặt vào lòng của mình, cầu xin.
– Ngọc, đừng đi… đừng trốn tránh tôi.
Khoảnh khắc đó, tôi chỉ biết khóc thật lớn, nước mắt cùng với nước mưa cứ hòa vào lẫn nhau, lạnh buốt hết cả da thịt trên khuôn mặt. Tôi không ôm chú mà ra sức muốn thoát khỏi chú, nhưng chú quá khỏe, đến xê dịch cũng không thể được nên chỉ có thể hét lớn đuổi chú đi trong tiếng mưa rả rích.
– Chú đi đi, chú đừng làm như thế này với cháu nữa. Người sai là cháu, cháu là kẻ thứ ba chen giữa chú với cô Nguyệt, cháu đáng bị trừng phạt, cháu đáng bị người đời phỉ nhổ. Chú ơi, chú để cháu đi đi, để cho cháu đi, có được không? Đừng tới tìm cháu nữa, cháu thật sự đau lắm, đau đến mức cháu không chịu được nữa rồi.
Vòng tay chú càng siết tôi chặt hơn, thậm chí chú còn giận dữ mà cắn mạnh lên chiếc cổ trắng ngần của tôi để trừng phạt, sau đó cũng lớn tiếng nói với tôi.
– Cháu nói tôi đừng đến tìm cháu, vậy cháu có nghĩ cho cảm giác của tôi không, cháu có nghĩ suốt một tháng qua tôi đã như thế nào không hả Ngọc. Tôi yêu cháu, cháu chỉ cần biết tôi yêu cháu như thế là đủ rồi, còn những chuyện khác cứ kệ nó đi, đừng nghĩ ngợi làm gì nữa. Nguyệt hay gia đình của tôi, cháu đừng nghĩ tới nữa.
Tôi cười trong nước mắt khi nghe chú nói vậy, tức giận hất mạnh chú tách khỏi người mình, gào đến khản cả cổ họng. Tôi yêu chú thật đấy, nhưng tôi không muốn hạ thấp bản thân mình như thế, không muốn nhập nhằng với chú khi mà chú đã là chồng của người khác.
– Cháu phải nghĩ, cháu không thể không nghĩ được, vì bọn họ là người thân của chú, là gia đình của chú, còn cháu, cháu chẳng là cái gì cả.. Chú yêu cháu thì sao, chú vẫn là chồng của cô Nguyệt, chú vẫn nghe lời bố mẹ chú là đám cưới với cô ấy, vẫn cùng với cô ấy thân mật đi bên nhau.. Chú có tư cách gì nói yêu cháu, chú không hề yêu cháu, là chú đang đùa giỡn chà đạp lên tình cảm của cháu… Cháu ghét chú, cháu cực kì ghét chú… Cháu thật sự rất ghét chú… chú đi đi, chú cút đi…
Câu cuối cùng, tôi dùng hết sức hét lớn vào mặt chú, cũng không quên dùng hết sức lực đẩy chú cách xa mình. Tôi không thể nhìn rõ được biểu cảm của chú như thế nào lúc ấy vì nước mắt tôi cứ nhòe hết trên mặt, tôi không nghe thấy chú nói gì vì tâm trạng tôi đã trở nên cực kì sa sút. Tôi chỉ biết duy nhất một điều là tôi lại bị chú ôm lấy mình lần nữa, bị chú ép đôi môi của chú xuống môi tôi, điên cuồng dây dưa, cắn mút. Có trừng phạt, có đau đớn, có cả thù hận.
Nụ hôn không quá dài, nhưng cũng đủ đánh sập lí trí của tôi, của chú. Chú ôm tôi chạy dưới màn mưa đi vào khách sạn, lúc cánh cửa phòng mở ra là lúc chúng tôi chẳng còn suy nghĩ được điều nữa, cả hai điên cuồng lao vào nhau, trao nhau từng cái hôn ướt át.
Chú ép người tôi dựa vào cánh cửa, môi lưỡi cùng với hơi thở nóng rực cứ mơn trớn khắp khuôn mặt tôi, mười đầu ngón tay cũng không chịu yên phận ra sức cởi từng cúc áo. Một cúc, hai cúc, đến cúc thứ ba vẫn chưa xong, chú chẳng thể kiên nhẫn được mà mạnh tay xé rách. Trong không gian yên ắng ấy tiếng roẹt vang lên lại càng khiến chúng tôi điên cuồng hơn bao giờ hết.
Lớp áo ngực được chú cởi xuống, ngay lập tức nơi bầu ngực đầy đã đã bị bàn tay to lớn nắm gọn, nhào nhặn thành đủ các loại hình thù, lúc mạnh lúc nhẹ, lúc vân vê càng làm cho tôi không chịu nổi phát ra những tiếng rên nhỏ trong cổ họng.
– Ưm… chú… cháu khó chịu..
Trước khoái cảm chú mang tới, tôi cũng chẳng còn là chính mình như mọi ngày nữa, chẳng còn là đứa rụt rè e thẹn mà trong biến thành một người khác, một đứa con gái khát tình. Tôi không đứng im chịu trận mà cũng vụng về ôm lấy tấm lưng trần nhơ nhớp chẳng biết là mồ hôi của chú hay là nước mưa, cả người dựa sát vào chú chẳng có lấy một kẽ hở, đầu ngửa về sau thở dốc theo từng kích thích chú mang tới. Chú hôn tôi từ vành tai, rồi rơi xuống má, xuống xương quai xanh, rồi tới bầu ngực trần trắng muốt cương cứng kiêu hãnh như nữ thần giữa biển cả rộng lớn . Chú hôn đến đâu, người tôi như có luồng điện chạy qua đến đó, run rẩy chẳng thể nào đứng vững nổi, chỉ biết ôm chặt cứng lấy chú để giữ thăng bằng, để bản thân không có bị ngã khụy xuống.
Miệng ngậm chặt lấy ngực tôi mút mạnh để lại trên đó những lớp nước miếng bóng loáng, chú bận rộn đưa hai tay cởi khuya quần jean tôi xuống, rồi cởi tiếp sang quần áo của mình, đến khi cả hai người chúng tôi chẳng còn mảnh vải nào, chú mới chịu rời khỏi, ngước lên nhìn tôi với ánh mắt nhuốm màu dục vọng, khản đặc giọng dụ dỗ.
– Ngọc, có sợ không?
Tôi lắc đầu, không đám lại chú mà dùng hạnh động càn rỡ, ôm chặt lấy cổ chú kéo xuống áp môi mình hôn điên cuồng, đôi chân trần không chịu yên phận dơ lên cọ cọ vào da thịt nơi bắp đùi của chú, nóng rực, ướt át. Hưng phấn chạy dọc cơ thể, tôi với chú bây giờ chẳng còn nghĩ được điều gì nữa, chẳng nghĩ đến luân thường đạo lí hay cái gì khác, chúng tôi bây giờ chỉ muốn bùng cháy với nhau một lần, chỉ muốn cùng với nhau hòa tan trong khoái cảm mà thôi.
Ôm lấy bờ mông căng tròn của tôi nâng lên đi vào phía giường, chú khóa tôi nằm dưới, đôi môi rời xuống vùng bụng phẳng lì chẳng có chút mỡ thừa nào của tôi đảo quanh đảo lại, khiến toàn thân tôi như xuất hiện hàng trăm hàng nghìn con kiến bò qua, cong người vặn vẹo.
Chiếc lưỡi hư hỏng lướt một đường từ bụng kéo xuống dưới, nơi mà tôi khao khát chú nhất ngay lúc này, chẳng hề báo trước lại đem tới cho tôi bao nhiêu sung sướng dâng trào. Chú cao quý như thế, nhưng chú không hề sợ bẩn, không chê tôi mà nâng niu tôi như một báu vật, môi lưỡi dung hòa đón nhận mật ngọt trong tôi, chỉ điều ấy thôi cũng đủ làm tôi càng thêm điên cuồng yêu chú hơn, chẳng muốn dứt ra một chút nào.
Khoái cảm ập tới, tôi như con cá mắc cạn, người run lên từng đợt chẳng thể kiểm soát, mất một lúc mới nhận ra được mình vừa trải qua chuyện gì thì cả người lại bị chú đè lên, chú nói.
– Ngọc, được không? Tôi có thể không..?
Tôi giương đôi mắt phủ đầy sương của mình lên nhìn chú, nhìn người đàn ông đang ở trên mình, nhìn mình trong đôi mắt của chú, nhẹ gật đầu thỏa thuận. Khuôn mặt tuấn tú hút người,làn da màu đồng đẹp tới mức tôi cũng phải phát tị, đôi môi mỏng khiêu gợi, rồi đến vùng bụng săn chắc, tất cả mọi thứ của chú, chỗ nào cũng khiến tôi mê mẩn.
Giây phút đó, tôi cuối cùng cũng mở lời, không phải từ chối hay ngượng ngùng, mà là dụ hoặc, bàn tay nhỏ nhắn cũng không an phận mơn trớn cái vật cứng rắn chạm nơi bụng của mình, hé miệng nói.
– Chú… cháu muốn chú…Chú đừng dừng lại…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN