Ánh Dương Tàn - Phần 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
729


Ánh Dương Tàn


Phần 26


Đầu óc vẫn còn đang mơ màng bởi tiếng nói gắt lớn từ bên ngoài vọng vào, tôi còn chưa kịp định thần chuyện gì xảy ra thì ngay lập tức phía cánh cửa đã bị phá, sau đó là một đám người đi vào. Bọn họ chẳng phải ai khác mà chính là chị Nguyệt cùng với mẹ của chị ấy, và một đám người con gái khác giống như chị em nhà chị ta.
Chị ấy đưa mắt nhìn tôi với chú, quần áo vẫn lộn xộn dưới đất chưa kịp mặc, hai thân ảnh trần truồng ngồi dựa vào nhau, cơn giận dữ bốc lên chẳng còn kìm chế được nữa, lao vào như một người điên tặng cho tôi mấy cái tát thật mạnh, chửi lớn.
– Con đĩ, con nhà quê nghèo kiết xác, mày có biết đây là người đàn ông của tao, là chồng tao không hả? Thế mà mày vẫn ti tiện đến mức trèo lên giường anh ấy, mày có biết liêm sỉ không hả, có biết xấu hổ không hả.
Chị Nguyệt, trên mặt chị ấy đều là nước mắt, khóc đến nghẹn ngào, khóc đến tâm can phế liệt làm cho ai lấy nhìn vào cũng phải thương xót. Trái ngược hoàn toàn với tôi, cho dù tôi có khóc, có bị chị ấy đánh thành cái dạng như thế nào, họ vẫn không thấy áy náy mà đều là hả hê, hả hê vì đứa như tôi đáng bị như thế.
Tôi muốn mở miệng nói, nhưng tôi chẳng biết nói gì bây giờ, nói tôi với chú yêu nhau thì có gì sai sao, hay nói chú chọn tôi đây. Chú yêu tôi thì sao, chú vẫn là chồng chị ấy, họ là hợp pháp trên mặt pháp luật, còn tôi, là kẻ thứ ba, là kẻ trơ trẽn mà cả người đời khinh thường, khinh bỉ. Vậy thì sao tôi có quyền phản kháng, sao tôi có quyền cãi lại ngoài việc ngồi im chịu trận, nhắm mắt hấng trọn từng cái tát lẫn đấm đá của họ rơi xuống.
Thế nhưng, tôi không ngờ rằng lúc ấy, chú lại ôm chặt tôi vào lòng thay tôi chịu những vết cào cấu từ chị Nguyệt, chú ôm chặt lấy tôi không để tôi chịu thương tổn nào hết. Chỉ là cái hành động này, càng khiến cho chị ấy nổi điên hơn, tất cả đều điên cuồng lao vào chúng tôi, cho đến khi phía ngoài của vang lên tiếng của một người đàn ông có lẽ là bố chị ấy, chị ấy mới chịu dừng lại.
– Đủ rồi đấy, chuyện gì thì cũng nên ngồi lại với nhau giải quyết, định làm lớn ở đây để bẽ mặt hết tất cả gia đình hả.
Mẹ chị Nguyệt nghe thấy tiếng nói ấy thì vội quay người ra, chẳng hề tỏ ra sợ sệt, lớn tiếng nói lại.
– Ông đến đây làm gì, đây là chuyện của đàn bà, ông đừng có mà xen vào. Con kia năm lần bảy lượt cướp chồng con gái ông, bao nhiêu lần nó đã tha thứ rồi nhưng tới giờ vẫn không biết điều, phải đánh cho nó rạng cái đầu nó ra nếu không nó lại hả hê, tự hào.
Người đàn ông đó nhíu mày, ánh mắt lướt nhìn qua phía tôi với chú nhíu mày lại, sau đó quay người đi luôn không quên nói lại.
– Chuyện gì cũng không nên rùm beng ở đây, người sai cũng là cậu Phong, để cho họ mặc quần áo rồi về nhà nói chuyện ba mặt một lời. Làm gì thì làm, bà cũng phải nên giữu thể diện cho tôi, đừng làm tôi xấu mặt với tất cả…( nói rồi bác ấy quay sang nói với chị Nguyệt và chú ).. Còn con Nguyệt với thằng Phong, hai đứa đều là công an, làm sao thì làm cũng cho đúng chuẩn đạo đức. Chồng thì cặp bồ, vợ thì hội đồng đánh ghen có tổ chức, làm như thế có thấy xứng đáng với màu áo đang mang trên người không?
Nói xong, người đàn ông ấy liền rời ra ngoài, chị Nguyệt cùng với mấy người kia cũng tản ra để cho tôi với chú mặc lại quần áo. Chỉ là lúc cầm lên, quần áo của tôi cũng bị chị ấy cắt nát cả rồi, muốn mặc cũng chẳng thể nào mặc được. Khoảnh khắc ấy, tôi nhớ bản thân đã bất lực khóc thật lớn, khóc cho số phận của mình, khóc cho tình cảnh tôi gặp phải. Tôi bị đánh, tôi đau lắm, nhưng tôi không dám mở miệng, vì từ đầu đến giờ người sai là tôi, chứ không phải ai khác.
Tôi biết chú với chị ấy đăng kí kết hôn rồi, vẫn lén lút qua lại, vẫn ngủ với chú, tôi sao lại có thể trơ trẽn như vậy. Tôi đau, nhưng chị Nguyệt còn đau hơn gấp trăm gấp mười lần tôi, tôi không được họ thông cảm, nhưng chị ấy thì cũng được ai bảo vệ. Từ đầu đến cuối, vẫn chỉ có tôi là người chịu cảnh tủi nhục, đau đớn như này.
– Đừng khóc, có tôi ở đây, tôi nhất định sẽ không để ai làm tổn thương em hết. Em không tin ở tôi sao.
Chú lau nước mắt cho tôi, với lấy chiếc áo sơ mi của mình mặc vào cho tôi, mặc kệ chị Nguyệt cùng với mẹ chị ấy đứng đó vẫn chẳng liếc lấy một lần, điều ấy càng khiến cho chị ấy trở nên điên tiết hơn ba giờ hết. Thậm chí, chị ấy chẳng còn chịu nổi được mà lao vào giằng người chú ra khỏi tôi, mục đích chỉ muốn là cào nát tôi ra ngay tức thì, vừa khóc vừa chửi trong tiếng nức nở.
– Con chó, sao mày có thể trơ trẽn như thế hả, sao mày lại quyến rũ chồng tao. Loại mày, cũng giống như mẹ mày, đĩ thõa một dòng, gen nào theo gen đó, người đời nói cấm có sai. Tao năm lần bảy lượt tha thức, vuốt mắt cho qua không thèm truy cứu mày, thế mà mày vẫn không biết điều mà bám theo chồng tao. Loại mày, đúng là phò phạch chết người không chết được nết.
Chị ấy chửi tâm bằng những từ thậm tệ, còn tôi, chẳng thể nói được lời nào ngoài im lặng, vì tất cả những gì chị ấy nói là đúng. Mẹ đẻ tôi đúng thật là làm đĩ, đến tôi bây giờ cũng chẳng khác đĩ là bao, tôi còn gì để mà chối, để biện minh cho sự trong sạch của mình.
Từng lời nói chị ấy chửi tôi, chú cũng nghe thấy hết, tôi biết chú tức giận thay tôi, nhưng không nghĩ chú lại tức giận đến mức như bây giờ, đồng tử hiện lên những tia máu đỏ như máu, kéo theo đấy là huyệt thái dương giật mạnh. Chú quát.
– Đủ rồi đấy Nguyệt, tôi nói cho cô hay… Đến nước này tôi chẳng để cô đè đầu cưỡi cổ mình nữa, cô muốn như thế nào thì làm thế đi, tôi chơi với cô đến cùng. Cô có thể nói tôi, đánh tôi, nhưng cô đừng có động chạm tới Ngọc, nếu không, tôi nhất định không nhịn như bây giờ nữa đâu.
– Anh dám..
Đôi mắt chị Nguyệt nong lên sòng sọc, chị ta chỉ thẳng tay về phía tôi với chú, nước mắt càng lúc càng lớn hơn không cất được lời. Tôi không hiểu rốt cuộc chú đang nói gì, nhưng nhìn chú, tôi biết, có lẽ chú đã chẳng thể nhẫn nhịn chị Nguyệt nữa, chú cũng không để ý đến thể diện của mình nữa mà vất bỏ tất cả chỉ để bảo vệ tôi.
– Tôi nói rồi, cô muốn chơi tôi chơi với cô đến cùng, cô lừa được tất cả chứ không lừa được tôi, tôi với cô từ đầu đến cuối căn bản chẳng phải là vợ chồng, tờ giấy đăng kí kết hôn đấy là thật hay giả chính cô là người biết rõ nhất, không phải sao hả?
Nói đến đây, chú dừng lại, với lấy chiếc áo áo gió hôm kia khoác lên người tôi thật kín, sau đấy đứng dậy bế tôi lướt đi ra ngoài trước bao cái nhìn của gia đình chị Nguyệt. Thậm chí, bà mẹ chị ấy còn đứng trước mặt chặn chú lại, mục đích là chẳng thể cho chúng tôi đi.
– Cậu nói như thế mà được à. Con gái tôi nó yêu cậu như thế nào cậu không phải là không biết, cậu đi được đến nước như hôm nay đừng nói với tôi là cậu quên ai đã giúp đỡ cho cậu, đừng nói với tôi tất cả cậu đều không nhớ. Cậu hứa với chúng tôi những gì, cậu bây giờ lại lật mặt nhanh như bánh tráng, cậu là loại người như thế hả Phong?
Trước câu nói lạnh lùng như băng đá của bác gái ấy, chú vẫn điềm tĩnh như không chẳng để lộ ra chút tâm tư nào, đáp trả.
– Cô, chuyện này là chuyện của cháu với Nguyệt, cháu mong cô hãy để cho chúng cháu tự giải quyết với nhau. Mọi chuyện bây giờ rùm beng lên cũng chẳng giải quyết được gì, thậm chí nó còn khiến cho con gái cô cùng với chồng cô bị liên lụy, cháu nghĩ cô nhất định không muốn điều ấy xảy ra đâu, đúng không?
– Cậu dám uy hiếp chúng tôi.. Cậu..
Bác gái ấy rít lên từng từ giận dữ, đáp lại họ, chú vẫn chỉ những lời nói rất là khiếm nhã, nhưng ẩn sâu bên trong chính là mạnh mẽ, không hề sợ sệt.
– Cháu không uy hiếp mọi người, thậm chí mấy tháng qua cháu vẫn tỏ ra rất bình thường trong mối quan hệ với Nguyệt, cô không phải là không biết. Đợt hai bên gia đình gặp nhau, cháu đã nói thẳng là cháu không yêu Nguyệt rồi, cháu yêu Ngọc, cả đời này cháu chỉ yêu em ấy…( chú đưa mắt nhìn bác ấy, nói tiếp )…Nếu không phải chú Tuấn bảo cháu thực hiện nốt chuyên án này, thì cháu đã xin khỏi ngành từ đợt mấy tháng trước rồi, chứ chẳng phải đợi đến ngày hôm nay, vừa làm Nguyệt ghen tuông mù quáng, vừa làm người yêu của cháu chịu ấm ức từ những người bên ngoài, những bài phốt không hay.
– Cậu…
Bác gái ấy giận run người khi nghe chú nói vậy, thậm chí còn muốn lao lên đánh chúng tôi một trận cho nhừ đòn nhưng lại bị chị Nguyệt nhanh tay giữ lại.
– Mẹ, để cho họ đi đi, nếu anh ấy đã không muốn bên con con có ép cũng chẳng được, mẹ đừng nóng nảy rồi tự làm mình tổn thương. Người ta nói rồi, một thằng đểu cáng cùng với một đứa trơ trẽn mặt dày đến với nhau nhất định sẽ không có kết quả tốt đẹp đâu.
Sau câu nói đó của chị Nguyệt, chú không hề đáp trả lại nữa mà nhanh chân bước ra khỏi phòng, lướt qua bao nhiêu cái nhìn của mọi người vẫn chỉ để ý đến một mình tôi, nhẹ giọng trầm trầm thủ thỉ.
– Ngọc, nép vào người anh đi, đừng nhìn ra ngoài..
Tôi lúc này khóc đã sưng hết cả mắt, cổ họng khản đặc lí nhí hỏi chú.
– Chú… chuyện này, sẽ không sao đúng không hả chú. Chú bênh cháu như vậy, rồi còn công việc của chú thì sao, rồi bố mẹ của chú nữa.
Nói ra những câu này, tôi thật sự rất sợ, nhưng chẳng thể dấu mãi được trong lòng. Tôi không biết chú với cô Nguyệt đã giao kèo gì với nhau, thỏa thuận những gì, cô ấy uy hiếp chú cái gì, tôi chỉ biết duy nhất một điều, lúc tôi với chú rời đi, ánh mắt cô ấy nhìn chúng tôi như muốn ăn tươi nuốt sống, ánh mắt của quỷ dữ bị hận thù che kín. Điều ấy, đủ để tôi biết được những tháng ngày về sau của tôi nhất định sẽ không được an yên yên bình chút nào.
Vòng tay ôm lấy tôi trở nên siết chặt hơn, chú cúi xuống nhìn tôi, mỉm cười thật nhẹ sau đó thơm nhẹ vào má tôi cưng nịnh, chiều chuộng, trấn an.
– Đừng lo, tôi lớn rồi chứ không phải là trẻ con nữa, em không tin ở tôi sao.
Tôi chỉ lặng lẽ gật đầu, không có đáp trả lại chú nữa, lặng lẽ nghe lời chú cúi mặt che đi, đến khi ra khỏi xe, trở về nhà trọ rồi mới dám ngẩng lên nhìn. Chú vẫn thế, vẫn chẳng hề tỏ ra sợ sệt hay lo lắng điều gì, vẫn ân cần chăm tôi từng tí một, bôi thuốc cho tôi, đến khi tôi bảo về mới lưỡng lự rời khỏi.
– Chú, muộn rồi, chú về nhà đi…
Thật ra, tôi không muốn chú đi chút nào, nhưng tôi sao có thể ích kỉ giữ chú lại được cơ chứ. Mọi chuyện rùm beng lên là do tôi, chú đứng ra gánh hết, nhận mọi tội lỗi vì mình, chú vì tôi làm nhiều như thế, tôi sao có thể nhẫn tâm nghe theo lời họ rời chú ra đây. Chú yêu tôi, tôi yêu chú, chúng tôi đã đi đến nước này, có khổ thì cùng khổ, có vui cùng vui, tôi tự làm theo suy nghĩ của mình tôi cũng chẳng khiến cả hai bớt đau đớn được.
Nhìn theo bóng dáng chú khuất dần trong bóng tôi, tấm lưng cao gầy ấy sao lại cô đơn đến thế, có phải, tôi bảo chú về là tôi sai rồi đúng không? Nghĩ đến từng câu nói của chú lúc nói cô Nguyệt, lúc bảo vệ tôi, tôi đã chẳng thể ôm cho mình cái chấp niệm chết tiệt kia nữa, mà kích động lao xuống đuổi theo chú, lao vào chú ôm lấy chú thật chặt, khóc nức nở.
– Chú… chú.. cháu xin lỗi.. cháu xin lỗi.. Xin lỗi vì tất cả mọi chuyện, cháu đáng lẽ ra không nên chỉ biết suy nghĩ về một phía. Cháu sai rồi, cháu thật sự sai rồi.
– Em sai gì chứ, em không sai gì hết, đừng tự nói mình như vậy.
Giọng nói của chú cất lên buồn bã, len lỏi giữa cơn gió nhẹ lướt ra vành tai tôi càng khiến tôi thêm ngã khụy, lắc đầu, nước mắt giàn dụa.
– Không, lỗi là ở cháu.. Cháu nghĩ kĩ rồi, chú xin khỏi ngành cũng được, chúng ta cùng nhau làm ăn, cùng nhau vượt qua khó khăn này, được không hả chú. Không liên quan gì đến cô Nguyệt nữa, không liên quan gì đến ngành của chú nữa, chúng ta làm những con người bình thường thôi.
Vừa nói vừa khóc, tôi đau lòng lắm. Tôi nghĩ kĩ rồi, tôi nhất định sẽ ở bên chú, không để chú xa tôi dù là nửa bước, không để chú chịu đựng một mình nữa.
Tôi cứ khóc, còn chú vẫn im lặng đứng đó, chúng tôi ôm nhau dưới cái ánh điện lập lòe của bóng điện đường, tìm kiếm hơi ấm của nhau , lắng nghe nhịp đập của nhau. Một lúc sau, chú mới lên tiếng đáp trả tôi.
– Ngọc, những lời em nói, là thật đúng không… Em, sẽ không rời xa tôi đúng không, sẽ không tìm mọi cách bỏ đi như những lần trước nữa, đúng không ?
Tôi ra sức gật đầu, nước mũi cùng với lệ trên mặt tèm lem đầy ra áo của chú, chẳng mấy biến chiếc áo sơ mi của chú trở nên bẩn rồi. Chỉ là, chú chẳng hề để ý đến điều ấy, vẫn vui sướng thơm nhẹ lên tóc tôi, dặn dò tôi đủ điều rồi mới đi về.
– Cảm ơn em, cảm ơn em đã quyết định ở bên tôi… Bây giờ vào nhà ngủ đi, tôi về nhà giải quyết chút chuyện với Nguyệt, ngày mai tôi sẽ đến tìm em, được không ?
Tôi gật đầu đồng ý, thế nhưng vẫn không nén được sự tò mò trong lòng xuống được mà ngẩng lên hỏi chú.
– Chú… chuyện giấy kết hôn đó, hồi tối chú nói là do cô Nguyệt, mọi chuyện là sao ạ.
– Ừ, tôi đã bảo với em rồi mà, tôi không hề đi đăng kí kết hôn với Nguyệt, em vẫn không tin tôi sao… Vì chuyện đấy mà em trốn tránh tôi, rời xa tôi, em có biết tôi buồn như nào không.
Nhắc lại chuyện cũ, chú bỗng trách cứ tôi, tuy thế nhưng vẫn dùng những lời lẽ nhẹ nhàng cưng chiều chứ không phải là gắt gỏng, càng lúc càng làm tim tôi tan chảy.
– Nhưng giấy đăng kí kết hôn rành rành ra đó, còn có chữ kí của chú, chú bảo cháu không tin sao được. Với cả nếu chú biết, sao đợt ấy chú không nói với cháu, thì có phải cháu không như vậy nữa không.
– Em chắc không.. ( chú nhướn mày nhìn tôi, sau đó đặt xuống môi tôi nụ hôn phớt nhẹ, nói )… Em lúc nào cũng nhát gan như thỏ đế, chẳng dám đứng lên đấu tranh lấy tình yêu của mình gì cả… Tôi yêu em, em yêu tôi, chúng ta cùng nhau đứng lên, tôi bỏ ngành cũng chẳng sao hết. Em sợ tôi bị liên lụy, nhưng em không biết, không có em, tôi cũng chẳng còn hứng thú để làm việc.
Á khẩu trước những lời của chú, tôi chẳng thể cãi lại được nên chỉ có thể gật đầu đồng ý, buông lỏng đôi tay để chú trở về nhà giải quyết mọi chuyện. Chỉ là tôi không ngờ rằng, cái ôm nay, là cái ôm cuối cùng của chúng tôi, khoảnh khắc này, là khoảnh khắc cuối cùng của chúng tôi, khi mà sớm mai thức giấc, mọi chuyện đều xoay vòng đảo ngược làm tôi đau đớn đến tâm can phế liệt.
Chú đi rồi, tôi cũng trở về nhà trọ dọn dẹp mọi thứ, lướt điện thoại lên mạng một lúc thấy mọi thứ vẫn ổn thì nhắm mắt một giấc ngủ thật ngon lành đến sáng hôm sau mới tỉnh. Trong lòng tuy vẫn vương bận nỗi sợ hãi về chuyện tối qua nhưng bây giờ tôi cũng cảm thấy đỡ hơn phần nào vì tôi biết, tôi còn có chú luôn luôn ở bên cạnh mình mỗi lúc.
Tôi vẫn đến trường học bình thường, bạn bè cũng không ai ngó nghiêng tôi như đợt tôi bị dính phốt, thành ra mọi thứ cũng trở nên dễ thở hơn. Tôi không dám nhắn tin hay gọi điện cho chú, vì tôi biết chắc chú vẫn cần thời gian giải quyết mọi chuyện với cô Nguyệt, khi nào chú xong chú sẽ tự khắc gọi cho tôi thôi.
Một ngày rồi đến hai ngày trôi đi, vẫn không thấy chú gọi tới, tôi lúc này cũng trở nên thấp thỏm không yên, nửa muốn gọi nửa lại không, thành ra suốt cả buổi học chẳng thể nào tập trung hay tiếp thu được cái gì. Đang còn lưỡng lự chẳng biết có nên gọi cho chú hay không thì tôi bất chợt nhận được tin nhắn từ chú gửi tới, nó chẳng phải là tin nhắn nói về kết quả hay lời an ủi tôi, nhớ tôi, mà nó là địa chỉ của một phòng trong khách sạn.
« Phòng 1528 – Khách sạn Thiên Hoa «
Dòng tin nhắn chỉ vẻn vẹn có mấy từ, nhưng chẳng hiểu sao nó lại khiến tôi nơm nớp đến vậy, thậm chí tôi chẳng đủ bình tĩnh mà ngồi hết tiết, vội vàng xin phép nói dối giảng viên vì gia đình có việc để được về sớm.
Ra khỏi cổng trường, tôi cũng không có gọi xe hay taxi, mà chạy một mạch theo quán tính, thậm chí còn chẳng biết khách sạn đó ở nơi nào. Cũng may, lúc tôi kịp nhận ra được điều ấy thì tôi cũng đã đứng trước tòa nhà khách sạn cao ngất được nhắc tới trong tin nhắn điện thoại, một khách sạn thật lớn.
Tôi lôi điện thoại ra nhìn vào chấm đỏ nhấp nháy trên màn hình rất lâu, gọi cho chú rất nhiều cuộc, nhưng không hề có ai nhấc máy. Tôi đã định không vào đó, nhưng rồi lưỡng lự rất lâu, tôi cũng nuốt ngược nước mắt, tự an ủi bản thân rằng, mọi chuyện chẳng hề giống như tôi nghĩ đâu. Có lẽ, chú bận điều tra chuyên án gì đó trong khách sạn, chứ không phải là làm gì mờ ám trong đây.
Bước vào khách sạn, hỏi lễ tân phòng 1528, tôi lê từng bước nặng nhọc đi lên, mỗi bước chân như lòng đeo chì, nặng trịch. Mất mười phút mới tới nơi, đứng trước cánh cửa khép hờ nhìn vào bên trong, nơi mà có hai thân ảnh đang dây dưa với nhau trên giường, trái tim tôi trong phút chốc trở nên chết lặng, đau tê tái. Người nằm bên trên kia là chú, là người mới mấy ngày trước vẫn còn nói yêu tôi rất nhiều, còn người nằm bên dưới lại chính là chị Nguyệt.
Bọn họ, đang dây dưa làm cái chuyện mà tôi với chú đã từng làm, họ dính chặt vào nhau, khuôn mặt ai cũng lộ rõ vẻ đê mê sung sướng, thậm chí, từng tiếng rên nhỏ của chị Nguyệt tôi cũng nghe được. Bọn họ cũng không phát hiện ra sự có mặt của tôi, vẫn đắm chìm trong nhục dục bủa vây lấy mình, còn tôi, tôi chỉ biết đứng đó, nhìn cả thế giới đổ sụp dưới chân tôi. Tôi… đã mất hết thật rồi…

Yêu thích: 1 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN